Phần 178
2024-08-05 16:11:01
Hồi kết trận đấu giữa tôi với thằng Phệ đang chuẩn bị diễn ra đoạn tiếp theo khi tôi đi cùng với bọn thằng Mén đưa LyLy về nhà thì tôi chợt nghe mấy cái vả vào mặt bôm bốp:
– Dậy, dậy mày, sáng rồi ! – Giọng ông anh tôi vang lên đằng tai.
– Ớ… ớ… để đệ ngủ… đi huynh ! – Tôi kéo cái gối lên mặt quyết tâm cố thủ.
– Dậy đi ăn, hết bánh căn bây giờ ! – Nói rồi ổng giật phăng cái gối ôm trên mặt tôi ra.
– Èo… lúc nào cũng bánh căn ! – Tôi làu bàu ngồi dậy, mắt vẫn nhắm tịt lại vì ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào chói cả mắt.
Rửa mặt xong xuôi, hai thằng tôi kéo nhau ra tiệm bánh căn đầu ngõ, vì cái luật bất thành văn của anh em tôi là cứ hễ về Phan Rang thì bữa sáng đầu tiên nhất định phải ăn cho bằng được món bánh căn gần như là ngon nhất Việt Nam. Đi mới được nửa đường thì bọn tôi đã thấy thằng Mén và LyLy cũng đang ra đó, trông hai đứa ra chiều tình tứ lắm.
– Hi anh, chào buổi sáng ! – Thằng Mén gãi đầu cười khì.
– Mày học đâu ra cái kiểu chào sách vở thế ! – Ông anh tôi cười méo xệch.
– Hì, chào hai anh ! – LyLy khẽ cúi đầu.
– Ừ, cũng ra ăn sáng luôn à ? – Ông anh tôi hỏi.
– Dạ không, tụi em đi uống nước ! – Thằng Mén đáp. – Hai anh đi luôn không ?
– Để tao ăn cái đã, chưa chi đã rủ uống ! – Tôi nhăn mặt, vẫn còn khó chịu vì cả đêm qua đã nằm thao thức đến gần sáng, vừa chợp mắt thì đã bị ông anh đập dậy.
Tiệm bánh căn nhỏ nằm ngay trước nhà bà Tí, bọn tôi lựa cái bàn nhựa con con ngay dưới gốc cây trứng cá cho mát:
– Hai vòng bánh trứng nha cô ! – Ông anh tôi gọi phần ăn.
– Gì ít vậy ? – Tôi nhăn hí.
– Tám vòng bánh luôn đi cô ! – Ổng tỉnh bơ gọi lại.
– Sặc, gì nhiều vậy ? – Tôi hoảng hồn.
– Tao lật bàn cho mày khỏi ăn luôn bây giờ ! – Ổng sừng sộ rồi quay sang cười khì đính chính lại với bà Tí là chỉ có hai vòng bánh căn.
Ít phút sau, tôi đang chấm cái bánh tròn tròn màu trắng pha vàng rộm của trứng vào chén mắm, chưa kịp đưa lên miệng thưởng thức thì thằng Mén đã hỏi:
– Anh N, ngày mốt làm sao đây ?
– Sao là sao ? – Tôi chưng hửng.
– Thì anh với A Lý đó ! – Nó đáp.
– Thì chiến chứ sao, mày hỏi lạ lùng ! – Tôi trợn mắt rồi bỏ tọt cái bánh vào miệng.
– Mà sao hai người lại hẹn đánh nhau ? – Thằng Mén tò mò.
– Chắc nó hâm mộ tao rồi ! – Tôi gật gù đáp cà rỡn.
– Vậy hở ? – LyLy tròn mắt ngạc nhiên hỏi một câu nửa thật nửa đùa.
– Thì… không, ý là… nó khoái đánh võ ấy mà ! – Tôi mém nữa là phun luôn cái bánh ra ngoài vì LyLy hỏi một câu quá sức thật thà.
– Mà nhắm chiến lại nó không ? – Ông anh tôi dò hỏi.
– Ưm… một năm trước thì có thể ! – Tôi trầm ngâm đáp.
– Còn bây giờ ? – Cả ba người đều đồng thanh quay sang nhìn tôi.
– Hoàn toàn tự tin ! – Nói rồi tôi nhe răng cười toe.
Thật ra tôi nói như vậy chỉ để trấn an mọi người, chứ bản thân tôi thì cũng không biết được chiến cục sẽ ra làm sao. Nếu là một năm trước thì tôi có thể dùng yếu tố bất ngờ để thắng A Lý như đã dập tơi tả thằng Phệ, thế nhưng lúc này thế sự đã khác, A Lý sau trận đấu năm đó hiển nhiên sẽ nghiên cứu kĩ về Vịnh Xuân Quyền, và có thể nó đã mục kích không ít những đòn liên hoàn của tôi. Thế nên so bì lợi thế thì hiện giờ A Lý có phần nhỉnh hơn, vì tôi cũng chưa biết Thái Lý Phật đánh đấm ra làm sao. Nhưng dù thế nào đi nữa thì trong đầu tôi đã có quyết định về kết quả của cuộc tỉ thí ngày mốt rồi.
Kết thúc bữa sáng dân dã ngon lành và mát mẻ dưới gốc cây trứng cá xanh tươi, tôi về nhà phốc ngay vào máy tính, bật Google lên và tìm kiếm tất cả những gì liên quan đến ” Thái Lý Phật “. Thế nhưng xem một hồi thì tôi gập máy lại chả buồn ngâm cứu nữa, vì tôi nhận ra Thái Lý Phật thuộc Thiếu Lâm Nam Phái với sở trường là đòn tay với các pha nhập nội thần tốc, hệ thống quyền pháp tuy có phong phú hơn như Thái gia mã pháp, Lý gia quyền pháp và Phật gia chưởng pháp, thế nhưng cũng đi từ các đòn tay mà lên. Chính vì thế, Vịnh Xuân Quyền và Thái Lý Phật có nhiều nét khá tương đồng.
Tôi thở hắt ra, vậy là trận đấu ngày mốt sẽ khó nhằn lắm đây, đó sẽsẽ là một cuộc đua tốc độ giữa tôi và A Lý rồi, mà tôi thì có một nhược điểm không thể nào bù đắp được. Nhưng dù sao, tôi cũng còn một chiêu át chủ bài mà một năm trước tôi đã không dùng với thằng Phệ.
Chiều hôm đó, tôi đạp xe sang nhà sư phụ bái kiến Người, trước là chào hỏi, sau là thử tay chân, cuối cùng là tôi lại ra sân sau và tập với mộc nhân mãi đến mịt tối mới về lại nhà nội. Ngày hôm sau cũng thế, vừa sáng bảnh mắt là tôi đã lại sang nhà sư phụ, hoàn toàn chú tâm vào bài 108 mộc nhân để chuẩn bị kĩ lưỡng cho trận đấu nhập nội của ngày mai.
Ngày quyết đấu rồi cũng đến, đúng 2 giờ 45 chiều, tôi với thằng Mén lên đường ra trận, ông anh tôi thì xui xẻo hơn nằm bẹp ở nhà vì phải hóng điểm thi đại học trên mạng, trước khi bọn tôi đi ổng còn bảo đừng lo gì cả, ở nhà đã chuẩn bị sẵn băng bông và thuốc tím rồi, thằng Mén hoảng hồn bảo ổng đừng trù ẻo, tôi thì chỉ cười xoà. Thằng Bin và cu Tèo đòi đi theo nhưng bị tôi nạt bắt ở nhà, tụi nó đành ỉu xìu nghe lệnh mà bỏ lên lầu, tôi cũng dặn không cho thằng Mén dẫn LyLy theo hộ giá.
Trên đường đi, thằng Mén cứ nhấp nha nhấp nhổm không yên:
– Mày làm gì mà loi choi như con dòi thế Mén ? – Tôi bật cười.
– Em lo mà, anh nhắm thắng nổi A Lý không ? – Nó liếm môi hỏi không nén được vẻ tò mò.
– Tao thua nó chắc luôn ! – Tôi đáp tỉnh bơ.
– Gì kì vậy ? – Thằng Mén đần mặt ra. – Anh.. đánh không lại nó à ?
– Chưa chắc, có thể tao nhỉnh hơn một chút ! – Tôi trả lời.
– Vậy sao anh lại thua nó ? – Thằng Mén lại càng thắc mắc tợn.
– Như vầy, A Lý là thủ lĩnh xóm Dưới, bây giờ tao áng chừng nó cũng thầu luôn xóm Trên, đúng không ? – Tôi hạ giọng hỏi.
– Ừ, đúng rồi, chỉ có xóm Giữa là chưa sao, vì nó hình như nể anh lắm ! – Thằng Mén gật đầu lia lịa.
– Thì thế, tao chỉ là một thằng ở thành phố lâu lâu về chơi, thắng thua không quan trọng. Nhưng A Lý giờ là thủ lĩnh hai xóm, nếu tao đánh thắng nó thì nó còn mặt mũi nào nhìn tụi đàn em nữa, khéo lại như thằng Phệ bỏ đi biệt xứ luôn thì khổ ! – Tôi thở hắt ra.
– À… vậy là, tí nữa anh nhường A Lý à ? – Chí Mén hỏi tiếp.
– Cũng chưa hẳn, nếu tao giỏi hơn nó thì tao sẽ nhường ! – Tôi đáp.
Suốt từ lúc đó đến chỗ hẹn, thằng Mén nhìn tôi đầy ngưỡng mộ và thán phục như nhìn một vị thánh sống, tôi cũng đâm ra khoái chí tử vì quả thực là nói xong thấy tôi oai phết. Mà cũng lạ, kể từ khi quen biết Khả Vy và Tiểu Mai, tôi tự dưng thấy mình trưởng thành hẳn ra, không còn quan trọng gì những chuyện thắng thua trẻ con này nữa, và lần trước tôi nhường Tiểu Mai giải toán thì chưa biết sao, chứ còn lần này tôi nhường A Lý thắng trận thì hoàn toàn tin mình đã làm đúng, vì trận này đối với A Lý mà nói, danh dự được đặt lên hàng đầu.
Nhưng người tính không bằng trời tính, đến chỗ hẹn là sân sau Uỷ ban Phường, nơi mà một năm trước tôi đã hạ đo ván anh em nhà Phệ đầu lãnh thì không thấy bóng dáng một thằng nào ở xóm Dưới và cả xóm Trên, chỉ duy nhất có một mình A Lý đang khoanh tay dựa cột đứng đợi sẵn.
– Cái gì… sao vắng hoe vậy ? – Thằng Mén phát ngôn dùm tôi.
– Tao không cho tụi nó đi theo ! – A Lý đáp gãy gọn.
– Là sao ? – Tôi ngạc nhiên.
– Trận này là giữa tao với mày, không liên quan bất kỳ ai, cũng không có xóm làng gì ở đây cả. Chỉ đơn giản là đấu ngang, không nhường không chấp ! – Nó trả lời.
Thủ lĩnh xóm Dưới nói xong, tôi đâm ra bội phần thán phục thằng này, thế mà trước giờ tôi cứ tưởng là nó muốn chiến thắng để nhất thống cả 3 xóm, muốn hạ tôi bẹp dí trước cả bàn dân thiên hạ để chứng tỏ oai phong và lợi dụng cơ hội ép LyLy phải chia tay thằng Mén mà quen với A Tắc em nó. Hổng dè thằng này chơi quá đẹp, hoá ra nó đơn thuần chỉ muốn một trận đấu công bằng không có bất kì điều gì đem ra cá cược, chỉ đơn giản là trận đấu của hai đối thủ muốn tỉ thí cùng nhau.
Tôi lắc đầu cười, nghĩ thầm phen này phải đánh cho thật đã tay rồi, dễ gì có một đối thủ ngang tầm như vậy.
– Về nhà đi, Mén ! – Tôi khoát tay đáp.
– Hả ? – Thằng Mén giật thót người.
– Nghe anh, về nhà đi ! – Tôi hất đầu về phía cổng.
Thằng Mén ngần ngừ một lát rồi cũng nghe lời tôi mà thất thểu bỏ về, không quên giơ 2 ngón tay ra làm dấu hiệu chiến thắng Victory. Tôi gật đầu cười rồi cởi áo thun ra, bước vào sân cát.
– Có luật lệ gì không ? – A Lý hỏi.
– Ừm, thì không đánh vào chỗ hiểm ! – Tôi đáp.
– Chỗ nào bị đánh mạnh vào thì chả là chỗ hiểm ! – Nó nói ngược lại.
– Thế mày định cả đời chỉ làm cha nuôi thôi à ? – Tôi pha trò.
Cả hai thằng phá ra cười khách khí cho phút thư giãn trước trận đấu, rồi A Lý nghiêm mặt lại, bắt đầu thủ thế, tôi cũng hít một hơi thật sâu âm thầm đề khí rồi nhẹ nhàng khai tấn.
Một năm trước, cũng chính tại nơi này, cũng vị trí này tôi đã hạ đo ván thằng Phệ, nhưng bây giờ trước mặt tôi là A Lý thủ lĩnh, thâm trầm hơn và cũng dày dạn hơn, sẽ rất khó cho tôi nếu muốn giành chiến thắng mà vẫn còn bảo toàn được hơi sức. Nhưng dẫu sao thì tôi cũng hi vọng không phải dùng đến sát chiêu cuối cùng, và… dẫu sao tôi cũng biết mình còn có Khả Vy đang ở Phan Thiết chờ đợi, mà sức mạnh của tình yêu thì xưa giờ xem trên phim nhiều rồi, là sức mạnh bá đạo và kinh hoàng nhất, hì hì !
Ánh nắng buổi chiều mùa hè lấp ló qua những tán me xanh đang phủ bóng râm mát rượi lên khoảng sân cát rộng, từng làn gió nhẹ đưa cây lá xào xạc như những khán giả vô tri giác đang điềm nhiên theo dõi trận long tranh hổ đấu của hai môn phái Thái Lý Phật và Vịnh Xuân Quyền, của hai thằng con trai chính thức lần đầu tương ngộ và giao chiến.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro