Tiểu Mai – Quyển 3

Phần 9

2024-08-05 17:16:57

Phần 9
Sau bữa trưa ngon lành ních chật cứng bụng đồ ăn thức uống, tôi tiếp tục công việc rửa chén với niềm vui được làm người đàn ông quyến rũ trong mắt Tiểu Mai. Nhưng sao cái số tôi có vẻ làm việc tốt cũng không yên, hôm qua đang rửa chén thì Tuấn rách đến làm phiền, hôm nay cũng đang dở tay thì đến… Khang mập gọi điện.

– A nô! – Tôi làu bàu nói qua điện thoại, tay vẫn còn ươn ướt xà bông.

– Ủa, sao Trúc Mai ở nhà mày vậy? – Nó hỏi y chang thắc mắc của Tuấn rách hôm qua.

Cái quái gì vậy trời, sao hai thằng này lại đồng loạt xuất hiện trong mùa hè của tôi vậy ta, mà lại liên tục nối nhau nữa chứ.

– Thì ba mẹ tao mời qua ở chứ sao, mà gọi giờ này có gì không? – Tôi trả lời không lấy gì làm thoải mái lắm.

– Rảnh hông? Tính rủ mày đi chơi, sẵn có Trúc Mai đó, rủ luôn đi! – Nó đáp, qua ống nghe vẫn không giấu được sự hồ hởi.

– Chơi net mà rủ vợ tao theo làm gì, điên à! – Tôi cự lại.

– Ai kêu mày đi chơi net đâu, đi coi bói! – Nó bỗng trầm giọng ra vẻ bí hiểm.

Tôi nhíu mày ngạc nhiên:

– Coi bói á? Có gì hay ho, tin chi không biết!

– Tao cũng có biết đâu, em yêu tao rủ thế, có vài đứa cũng chịu đi rồi nè. Đi chung cho vui đi, lâu lâu tụ họp một bữa!

Hóa ra là do nhỏ Huyền rủ, hèn gì thằng này chịu đi chứ bạn bè chơi với nhau bấy lâu tôi có nghe nó rủ đi xem bói xem tướng bao giờ đâu.

Ngần ngừ một lát rồi tôi bảo Khang mập giữ máy, đi lên trên nhà hỏi ý Tiểu Mai. Nàng ngần ngừ một chút rồi trả lời:

– Em không thích cũng không ghét coi bói, tùy anh nha!

– Vậy… đi đi ha, lâu lâu gặp mấy đứa bạn một bữa cho đổi không khí! – Tôi vô tình lặp lại đúng lời mời gọi của Khang mập.

– Ừa, hì, chừng nào vậy anh, để em chuẩn bị!

– Chưa biết, để anh hỏi!

Rồi tôi chạy hộc tốc xuống dưới bàn điện thoại nói vào ống nghe, cũng lặp lại đúng câu hỏi của Tiểu Mai:

– Chừng nào đi mậy, để tao còn chuẩn bị!

– Khoảng ba giờ chiều cho mát, tập trung nhà tao nha!

– Chưa biết sao chứ tao bói trước luôn có khi trời mưa là bể kèo!

– Dẹp cái mồm miệng xúi quẩy của mày đi, cái đó là trù ẻo chứ không phải bói. Đúng ba giờ đó, ở nhà tao!

Rồi Khang mập dập máy cái độp, tôi đưa mắt nhìn lên đồng hồ thì đã là ba giờ kém mười lắm. Phỉ phui thằng này, hẹn hò gì mà sát giờ thế không biết.

Mười lăm phút sau, tôi lọc cọc đạp xe chở Tiểu Mai thẳng hướng nhà Khang mập.

– Đó giờ em đi coi bói bao giờ chưa? – Tôi hơi ngoái đầu lại hỏi.

– Em chưa bao giờ, còn anh? – Nàng đáp.

– Cũng vậy, không tin mấy vụ giả thần giả quỷ em ơi! – Tôi lắc đầu thở dài, bẻ lái xe quẹo vô đường nhà Khang mập.

– Thôi kệ, xem cho biết, tin hay không thì tùy ở mình mà! – Tiểu Mai giơ tay xin đường.

Cho rằng nàng nói có lí, tôi không giữ sức đạp xe với bộ dạng lười biếng nữa, nhấn mạnh pê-đan mà tăng tốc cho kịp giờ hẹn.

Đúng ba giờ chiều, khi tôi thắng xe cái kít trước nhà Khang mập đã thấy một nhóm mọi người trong lớp chờ sẵn. Vừa thấy tôi trờ tới là Dũng xoắn giơ tay vẫy vẫy:

– Chào thánh, vẫn hạnh phúc như ngày nào nhỉ, thiệt là khiến người ta ghen tị quá đó mà!

Chất giọng khôi hài của thằng này đến chết vẫn không đổi, tôi nghe mà bật cười ngay lập tức. Ở phía sau, Tiểu Mai cũng phải khúc khích cười theo.

– Trúc Mai, về hồi nào vậy? Sao không cho tụi tui biết? – Nhỏ Huyền mừng rỡ vì gặp lại bạn học, chạy đến chào hỏi.

– Mình mới về được mấy ngày, Huyền nghỉ hè vui không? – Nàng vui vẻ đáp.

Để cho Tiểu Mai chào hỏi xã giao với nhỏ Huyền, nhỏ Phương. Tôi đảo mắt nhìn quanh xem đội hình đi coi bói gồm có những ai thì cũng vẫn là những gương mặt quen thuộc. Không tính Khang mập với nhỏ Huyền là chủ xị chắc chắn có mặt, thêm cả Dũng xoắn, Luân khùng, Tuấn rách và thằng Chiến, thiếu hai thằng Xung với Quý còi là coi như đủ hội bàn tròn.

À, có cả Khả Vy ngồi sau xe nhỏ Phương, lúc này đang bấm điện thoại.

– “Chắc là đang nhắn tin với người yêu đây mà!” – Tôi cười cười nghĩ thầm trong bụng khi biết em ấy đã có điện thoại đi động.

Như cảm giác được tôi đang nhìn hay sao mà Khả Vy bất chợt nhìn lên, hai đứa không hẹn mà cùng bốn mắt nhìn nhau. Tôi theo phản xạ hơi khẽ gật đầu chào lại, ở phí đối diện, em ấy bèn mỉm cười bảy phần thân thiện, ba phần gượng gạo.

Hay là do tôi tự cảm thấy gượng gạo nhỉ? À quên nữa, cái hôm tôi vừa chở Tiểu Mai về nhà thì được biết Khả Vy có gọi điện tới, cộng thêm Uyển Nhi cùng Minh Châu đến tìm nên mới báo hại tôi một phen khiếp vía bị ba tra hỏi. Đến nay tính ra cũng được gần một tuần rồi, tôi vẫn chưa có cơ hội hỏi em ấy bữa đó gọi điện thoại qua tìm tôi có chuyện gì không.

Mà thôi, tôi cũng chả có nhu cầu tìm hiểu. Vậy nên sau cái nhìn chào nhau đầy vụng về, tôi vội đánh trống lảng quay sang chỗ khác.

May phước cho tôi, Luân khùng với thằng Chiến trờ xe tới, che khuất hướng nhìn của Khả Vy.

– Trúc Mai, lâu quá không gặp, vẫn đẹp như hồi nào nhe! – Luân khùng học đâu cái thói mồm miệng trơn như bôi mỡ, khen không biết ngượng.

– Chào, chào! – Thằng Chiến thì chào hai đứa tôi như sĩ quan quân đội chào nhau, cứng nhắc mà gọn lỏn hết mức có thể.

Tiểu Mai tủm tỉm đáp:

– Cảm ơn Luân, khen thì mình nhận, bạn nghỉ hè vui không vậy?

– Vui, đi đá banh với thằng Nam miết mà, nó quen biết rộng lắm! – Nói rồi nó đưa mắt nhìn tôi ra hiệu.

Ngay lập tức tôi hiểu ý chiến hữu ngay, hai thằng bật chế độ trao đổi bằng thiên nhãn, không nói ra miệng mà vẫn hiểu trong tâm tưởng.

“- Có muốn tao kể thêm về Uyển Nhi cho vợ mày biết không?”

“- Thằng khốn!”

“- Thế thì có gặp em nó, nhớ nói tốt cho tao!”

“- Bố mày biết rồi, cút ra!”

Luân khùng là đứa bạn khốn nạn, đồ rằng nếu không có Tiểu Mai ở đây thì chắc tôi đã lao vào ăn thua đủ với nó rồi, cái thằng hôm nay lại dám giở chiêu bài dọa dẫm với tôi.

– Đi thôi tụi bây, tất cả theo tao! – Khang mập nói lớn, vỗ vỗ tay ra hiệu xuất phát, kết thúc luôn màn chào hỏi xã giao của cả nhóm.

Tôi cố ý xuất phát chậm lại, đợi Tuấn rách chạy ngang rồi mới đạp xe theo, chạy sát bên nó mà cười gian xảo:

– Giặt quần tao chưa đó mày?

Khiến thằng này giơ chân lên tính đạp vô xe tôi một phát nhưng lại nể Tiểu Mai nên đành bỏ thõng chân xuống rồi hậm hực lảng ra khỏi tôi càng xa càng tốt.

– Anh bất lịch sự thật, có gì vui đâu chứ!

Tiểu Mai hơi véo nhẹ vào hông khiến tôi tắt cười ngay tắp lự, dập luôn ý định tôi tính đuổi theo chọc cho thằng bạn rách quần của mình đến tím mặt mới thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Mai – Quyển 3

Số ký tự: 0