Phần 72
2024-08-05 17:16:57
Khi tôi vừa đến trường là vừa kịp nghe tiếng trống báo hiệu mười lăm phút sinh hoạt đầu giờ vang lên, vội vàng ba chân bốn cẳng đạp xe thẳng vô luôn bãi gửi chứ chẳng thèm dắt bộ nữa. Chả sao, giờ này cũng không còn ai đi lại dưới sân nữa trừ một vài học sinh đang ôm thau nước đi nhúng giẻ lau bảng. May phước cho tôi là hôm nay lại chẳng có thầy cô giám thị hay học sinh cờ đỏ nào đang đi tuần, chứ bình thường mà bị bắt gặp là chỉ có nước giam xe thu bằng.
Lúc đi lên lầu một, tôi thoáng thấy Dạ Minh Châu đang lục tục chạy trên hành lang, vẻ như cô nàng học trò này của tôi cũng bị trễ học. Trông thấy thế tôi bèn bước chậm lại, chứ chạy nhanh có khi lại đụng nhau rồi chào hỏi xã giao thì mệt lắm, bọn 12A2 mồm miệng như tép nhảy kế bên lại có dịp đồn đãi thị phi.
Bóng Minh Châu vừa khuất, tôi lại thấy bóng dáng Ái Khanh, cô nàng học sinh vừa chuyển lớp này đang đứng ngoài cửa nghe điện thoại, cặp sách còn để trên tường lan can. Khi đi ngang qua để vô lớp thì tôi giật cả mình vì loáng thoáng nghe được tân thủ quỹ 12A1 đang bắn tiếng Anh như bắn rap.
– Xí xa xí xộ úm si la bùm… xùy xùy! (Đoạn này tôi không viết nổi vì năm đó trình tiếng Anh mình chẳng hơn con bò là mấy, đành phải mô tả đại khái dáng hình thanh âm)
Phải nói là tôi rất ngạc nhiên vì hiện tại cả lớp chỉ mỗi tôi và Tiểu Mai là đang có điện thoại di động, lại còn nói tiếng Anh liến thoắng như thế này thì trước giờ tôi chỉ biết mỗi Tiểu Mai là có thể. Tuy ngữ âm không hay bằng nhưng về luận mức độ thành thục, khả dĩ nói Ái Khanh hoàn toàn sánh ngang với Tiểu Mai.
Đang thầm nghĩ có khi nào sau này lại đại chiến giành chức cán sự Anh văn xảy ra giữa Tiểu Mai và Ái Khanh không thì chất giọng hào sảng của Khang Mập đập vào mặt tôi như sấm động nam bang:
– Thằng kia, giờ này mày còn đứng đó? Đi trễ, phạt mười ngàn!
– Mày phạt luôn thủ quỹ kia đi rồi mới phạt được tao! – Tôi hất hàm đáp rồi đi thẳng luôn về chỗ ngồi.
Thật tình tôi đã đoan chắc Khang mập sẽ tính luôn tổng cộng là hai chục ngàn sung công cả phần tôi và Ái Khanh, dù rằng nó phải nói chơi chứ trong nội quy chả có chuyện phạt tiền đi trễ gì sất. Nhưng chắc chắn nó sẽ nói thế, như cái cách nó lạm chức đã từng đối xử với hầu hết bạn học.
Ấy thế mà thằng mập chỉ gãi đầu rồi cười xòa cho qua:
– Ô thế à… thôi tao bỏ qua cho mày lần này. Lên truy bài đầu giờ coi, bữa nay có tiết Toán!
Làm cho tôi ngạc nhiên không để đâu cho hết, bèn gõ lên đầu Luân khùng đang chúi mũi vẽ bài tập địa lí:
– Ê mày!
– Gì đấy, bố mày đang làm gấp! – Luân khùng nhăn nhó buông cây viết chì xuống, ngước mắt lên nhìn tôi.
– Mày thấy hai đứa kia sao? – Tôi nhét cặp sách vô hộc bàn rồi ngồi xuống, quay lưng lại nói.
– Hai đứa nào? – Thằng này chưng hửng.
– Thằng Khang với nhỏ Khanh đó!
– Thì sao? Có chuyện gì?
– Tao nghĩ giữa hai đứa nó có một điều gì đó…
– Gì đó là có gì?
Thấy thằng Luân cũng tò mò dữ lắm, tôi bèn hạ giọng thì thào:
– Có gian tình!
Khiến nó nhảy dựng lên:
– Phải không ông nội, đồn bậy chết người nghen!
Điệu bộ không tin của thằng này làm tôi tức quá thể, bèn sầm mặt nạt:
– Im lặng, để tao phân tích cho nghe. Lúc nãy tao đi trễ, là thằng mập nó đòi phạt tiền liền thấy không!
– Ừ, lúc nào nó chả thế, ai nó cũng xử vậy mà!
– Nhưng may mà bố mày cơ trí thông minh, nãy đi vô tao thấy nhỏ Ái Khanh còn ôm cặp táp tức là chưa vô lớp. Mà tao thì vô trước, tức là tao vô còn sớm hơn. Thế sao thằng mập lúc đòi phạt tao, tao đốp lại nó ngon phạt nhỏ kia luôn đi thì nó bỏ qua?
– Ối chà… động trời ta, vậy tức là thằng Khang với nhỏ Khanh…
Hai thằng cùng đồng thanh hạ giọng, mắt láo liên như trộm gà:
– Có gian tình!
Ở đời phàm các thứ đồ nhiều chuyện đều không có kết cục tốt, thế nên tôi chân thành khuyên bạn đọc hãy việc mình mình lo, việc của người ta chỉ cần không ảnh hưởng tới mình thì đừng can dự vào, cũng đừng bàn tán xôn xao. Kẻo phước bất trùng lai mà họa vô đơn chí, như kết cục thê thảm của tôi với thằng Luân vào ngày hôm sau vậy.
… Bạn đang đọc truyện Tiểu Mai – Quyển 3 tại nguồn: http://bimdep.vip/tieu-mai-quyen-3/
Nhưng đó là chuyện của ngày mai, còn buổi học hôm nay thì đại thể cũng chẳng có gì đặc sắc. Tiết Toán trôi qua trong yên bình mà không một ai bị điểm kém, tiết Địa chỉ có mỗi Dũng xoắn quên làm bài tập bản đồ phải vô sổ đầu bài ngồi trong nức nở. Đến cuối giờ, một vài bạn học trong lớp có hỏi cô Tuyết chủ nhiệm khi nào Tiểu Mai đi học lại được. Cô chưa kịp trả lời thì Tuấn rách đã vọt miệng:
– Cái đó cần gì hỏi, cứ để thằng Nam tự khai, Nam hơ! – Nó mặt dày nói leo đã đành còn đá banh trách nhiệm sang tôi, quay xuống to giọng.
– “Hơ cái đầu mày, thằng mất nết!” – Tôi nóng máu rủa thầm trong bụng nhưng ngoài mặt cũng làm như ta đây vui vẻ lắm, cười tươi nói:
– Dạ cô, ngày mai là bạn Trúc Mai đi học lại được rồi!
– Thấy chưa, tao đã nói mà! – Tuấn rách khoái chí búng tay cái chóc.
Vẻ như đã là cuối giờ rồi nên cô Tuyết cũng chẳng muốn bắt lỗi nói leo của thằng cán sự Hóa trẻ trâu, chỉ gật đầu nói với tôi:
– Ừ cô cũng vừa nghe ban giám hiệu báo lúc sáng, mà sao lại là phụ huynh của em gọi vậy Nam?
Tôi gãi đầu gãi tai trước bao ánh mắt dõi theo, bao cái tai đang dỏng lên nghe ngóng, thực thà đáp:
– Dạ… tại vì bạn Trúc Mai sống xa gia đình, mà nhà tụi em quen nhau nên… vậy đó cô!
Khi điều không may có xu hướng xảy ra thì nó sẽ xảy ra, thằng Tuấn rách lại ngứa mồm:
– Chứ không phải do hai đứa bây quen nhau hả?
Cả lớp tâm thế như tiễn đã giương cung, chỉ chờ câu chốt hạ của Tuấn rách là được đà phá ra cười như vỡ chợ, cũng vừa lúc tiếng trống trường vang lên báo hiệu tan học. Cô Tuyết cũng tủm tỉm cười, gật đầu chào cả lớp rồi xách cặp ra về để lại tôi lẻ loi chịu trận suốt mấy phút còn lại.
Thằng Tuấn rách biết tội nên cô Tuyết vừa ra khỏi lớp nó cũng lợi dụng địa thế ngồi gần cửa ra vào mà cuống cuồng ôm cặp chạy thục mạng. Chắc nó sợ bộ dáng của tôi đang nghiến răng trèo trẹo, nhìn nó tóe lửa xung thiên.
Nhưng thằng này thì tôi chấp cho nó chạy cũng chẳng thoát lưới trời, tí nữa về nhà chỉ việc méc Tiểu Mai ngày mai lên truy bài tiếng Anh của nó đến hết học kỳ là xong.
À còn nữa, về sau nó chỉ cần nhờ tôi tập đối luyện võ công tôi thề không dần nó lên bờ xuống ruộng thì không làm thằng Nam nữa mà.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro