Phần 61
2024-08-05 17:16:57
Giờ ra chơi, tôi rủ Tiểu Mai ra căn – tin uống nước để gọi là chuộc lỗi. Thành khẩn “dâng nước” tận tay, tôi cười gượng:
– Uống đi, nước ngon!
– Xong có đòi trả ơn không? – Nàng khúc khích châm chọc.
– Không, bỏ đi mà, anh nhục lắm rồi! – Tôi nhăn nhó.
– Vậy thì bỏ thôi, coi như em hiền lành độ lượng! – Nàng tủm tỉm nhận ly nước từ tay tôi.
Hai đứa ngồi dưới mái hiên vừa uống nước vừa nhìn dòng người qua lại, các tốp học sinh lũ lượt đổ về căn – tin rồi kéo nhau đi đấu láo, tán chuyện rôm rả.
– Tí nữa có tiết Địa, anh làm bài tập chưa?
– Rồi… giờ này còn chưa làm thì có mà tèo!
– Còn soạn Văn?
– Cũng tàm tạm, được nửa trang!
Tôi vẫn còn thấy ngường ngượng nên cuộc đối thoại có đôi ba chỗ ngắt quãng trong lặng thinh.
– Em tập “Time Travel” vậy là coi như hoàn chỉnh rồi à?
– Ừa, hoàn chỉnh theo phong cách của em!
– Công nhận bài đó hay thiệt!
– Phim cũng hay nữa!
– Ừ, phim hay, nhạc hay, người đàn lại cũng hay!
– Hì hì, em cảm ơn!
– Reng… eng… – Tiếng chuông bất thần vang lên báo hiệu giờ ra chơi kết thúc, mọi người xung quanh vội vã chạy về lớp.
Hớp thêm một ngụm Sting nữa rồi tôi đứng dậy:
– Vô lớp thôi em, tới giờ rồi!
– Ừ!
Tiểu Mai gật đầu đồng ý, nàng để ly nước lại trên bàn rồi đứng dậy theo tôi. Nhưng liền ngay sau đó nàng bất chợt đứng sững lại, rồi kéo tay áo tôi từ đằng sau:
– Tiết này… vào trễ chút đi, anh!
Tôi ngạc nhiên đến sững người, lần đầu tiên trong suốt ba năm nhập học vừa qua, Tiểu Mai luôn là học sinh toàn diện đứng đầu, gương mẫu khỏi phải bàn. Chuyện cố ý đi trễ là hoàn toàn chưa từng xảy ra chứ đừng nói là nán lại tranh thủ vài phút giải lao.
Nhưng tôi biết nàng làm gì cũng có lí do, dù rằng lí do này tôi không biết là gì. Vì vậy tôi cũng ngồi xuống theo nàng. Xung quanh, những học sinh còn lại cũng đã hối hả chạy cuống cuồng. Cô chủ căn – tin ngạc nhiên nhìn hai đứa học trò một nam một nữ lúc này rồi tặc lưỡi thở dài.
– Chắc bả tưởng tụi mình trốn tiết! – Tôi thì thào.
– Mình vào trễ vài phút thôi, không có trốn! – Tiểu Mai cười nhẹ.
Rồi một khoảng lặng lại trỗi lên giữa hai đứa. Tôi nhìn nghiêng ngó dọc, tai dỏng lên đã nghe tiếng các lớp học bên sân vọng vang tràng thưa gửi “chúng em kính chào cô/ thầy ạ”.
– Này, ai giới thiệu em phim “Secret” thế?
– Một người em rất yêu mến!
– Là ai vậy, anh biết được không?
– Bí mật không thể nói!
Tiểu Mai mỉm cười trả lời một câu hệt như trong phim khiến tôi cười khổ:
– Em thì lúc nào cũng bí mật, hèn gì lúc coi phim anh cảm thấy em giống Tiểu Vũ lắm rồi nhe!
– Giống ra sao?
– Cũng chơi Piano siêu giỏi, cũng bí mật đầy mình!
– …
Rồi gần như đồng thanh, cả hai chúng tôi cùng hỏi nhau một lượt:
– Anh (em) có bí mật nào không?
Tiểu Mai tủm tỉm:
– Anh nói trước!
Tôi thở hắt ra, bắt đầu tần ngần thú nhận chuyện duy nhất tôi còn giấu nàng lúc này chính là ở cái hôm vừa rồi tôi phát hiện ra Dạ Minh Châu nhỏ hơn mình một tuổi. Và lúc ra về, cô nàng này có xưng em thưa anh với tôi.
– Là vậy đó, hết rồi! – Tôi thành thật.
– Giấu em chi vậy? Chuyện đó bình thường nếu như anh không có ý gì với Minh Châu mà! – Tiểu Mai nhìn tôi hỏi.
– Anh… có những chuyện nếu mà phải giấu em, thì tức là không muốn em phải suy nghĩ nhiều!
Nghe tôi nói xong, Tiểu Mai có im lặng một chút rồi mới thở dài gật đầu:
– Ừ, nên em cũng vậy!
– Là sao? – Tôi thắc mắc.
Nàng không trả lời câu hỏi kia mà chỉ chầm chậm nói tiếp:
– Này cũng không đáng gọi là bí mật, chỉ là em chưa có dịp nói với anh thôi…
– Thì là gì? – Tôi tò mò.
– Em có đôi khi… cảm thấy ánh nắng chói hơn bình thường!
Tôi tức thì nhìn lên bầu trời, thực tế hôm nay trời trong xanh nhưng nắng không đến nỗi gắt, vả lại hai đứa còn đang ngồi dưới mái hiên nên chẳng có tia nắng nào rọi tới được.
– Đôi khi?
Tiểu Mai chầm chậm gật đầu, trống rỗng nói:
– Ừa, như lúc này vậy!
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro