Tiểu Mai – Quyển 3

Phần 58

2024-08-05 17:16:57

Phần 58
Tôi chở bé Trân, trong giỏ xe là thịt cá rau củ quả con bé vừa “thó” được trong tủ lạnh ở nhà.

– Trưa nắng ra đường sao không mặc quần dài, em có điên không? – Tôi càu nhàu, cố xua đi trong đầu hình ảnh đôi chân thon thả trắng muốt mà mình vừa thấy lúc nãy.

– Hứ, da em không bắt nắng, không sợ đen! – Trân nguýt dài.

Vội lảng sang chuyện khác, tôi hỏi:

– Dạo này học hành sao rồi?

– Cũng bình thường! – Trân thản nhiên đáp.

– Toán sao rồi? Có mất căn bản nữa không đó?

Câu này tôi hỏi chơi chơi cho có vì biết thừa nếu con nhỏ này mà dốt Toán là thể nào cô Nguyệt cũng sang nhà tôi cầu viện.

Nào ngờ Trân cười lớn, giật giật tay áo tôi:

– Em mất căn bản nữa rồi, thầy qua dạy em đi!

Choáng váng vì sốc, tôi thắng xe cái kít.

– Ui da, đau… – Trân bị bất ngờ, tông thẳng đầu vô lưng tôi.

– Nói thiệt không hử? – Tôi gằn giọng.

– Em giỡn mà, vừa học vừa đọc truyện vẫn kiểm tra tám điểm vô tư… ui! – Con bé xuýt xoa.

Thở phào nhẹ nhõm, tôi đạp xe quẹo vô đường Tuyên Quang.

– Lo mà học cho đàng hoàng. Mê gì không mê, suốt ngày mê truyện!

– Em còn mê nấu ăn nữa chứ bộ!

– Rồi gì nữa?

– Mê chơi Piano nữa!

– Nhiêu đó thôi hả?

– Mê xem đá banh nữa!

– Hết rồi chứ gì?

– Em… cũng mê anh nữa!

Lần này thì tôi loạng choạng tay lái, suýt nữa là cả hai té nhào đầu xuống đường.

– Hì hì, chạy cho cẩn thận nha, anh đang chở đầu bếp tới nhà bạn gái bỏ bữa của anh đó nha!

– …

Con nhỏ này… grừ!

… Bạn đang đọc truyện Tiểu Mai – Quyển 3 tại nguồn: http://bimdep.vip/tieu-mai-quyen-3/

Giai điệu dương cầm trở nên đứt đoạn vì tiếng tay tôi lạch cạch tra chìa khóa vào mở cổng và Tiểu Mai có vẻ khó chịu khi bị gọi ra. Rồi ngay sau đó nàng chuyển sang tròn mắt ngạc nhiên khi thấy tôi và Trân đang tay xách nách mang mấy bọc thức ăn chưa chế biến.

Đã liệu trước nên tôi chiếm lấy tiên cơ, đánh phủ đầu liền:

– Em ăn chưa?

– Mới gần mười hai giờ thôi mà, tí em ăn! – Tiểu Mai thở dài.

– Giờ còn chưa nấu gì thì tí cạp đất mà ăn à? Rồi chỉ lại uống sữa thôi, đừng có xảo biện với anh!

Bị tôi mắng trúng tim đen nên nàng đành thúc thủ chịu trận, ánh nhìn có hơi tránh né sang hướng khác.

– Chị, vô tập tiếp đi, em không ồn gì đâu! – Bé Trân đon đả cười chào.

– Ừ… phiền em quá! – Tiểu Mai nhìn cô em gái này mà mỉm cười hài lòng, có đôi ba phần áy náy.

Qua ải thuận lợi, tôi chốt hạ luôn:

– Em cứ yên tâm mà dợt nhạc, tụi anh nấu xong thì em chỉ việc ra ăn là được!

Gần như đồng thanh, cả Tiểu Mai và bé Trân đều thốt lên:

– Tụi anh? Nấu?

– À thì… Trân nấu, anh rửa chén ấy mà! – Tôi lúng búng gãi đầu.

– Vậy còn được, chiên trứng anh còn không biết thì thôi tránh ra cho củi lửa an toàn! – Trân tặc lưỡi chê bai.

Biết mình thấp cổ bé họng nên tôi ngậm bồ hòn làm ngọt, lầm lũi xách bọc thức ăn đi thẳng ra sau bếp. Thôi kệ tôi có sao cũng được, miễn Tiểu Mai giữ được sức khỏe là tôi an tâm, chịu nhục tí cũng chẳng hại gì.

Mới ban đầu, Tiểu Mai còn lần lữa có vẻ đấu tranh tư tưởng ghê lắm, cứ muốn vào bếp tự thân nấu phát cho xong nhưng ánh mắt thì lại khó rời khỏi tập nhạc để trên giá đàn. Thế là tôi với Trân lại phải làm thêm một việc năn nỉ nàng an tâm tập tành, từ giờ cơm nước nhà cửa cứ để hai đứa tôi lo. Vậy là Tiểu Mai ở phòng khách chơi dương cầm, bé Trân lọ mọ sau bếp, tôi hết cầm chổi quét nhà tới đi lòng vòng ngoài sân giỡn chơi với con mèo đần Leo.

Vài mươi phút sau, bàn ăn tinh tươm nóng hổi được dọn lên với cá chiên, sườn ram và canh cải ngọt thịt bằm. Bé Trân còn cẩn thận nhường ra hẳn một con cá nhỏ vào dĩa cho mèo đần đang nhảy lóc chóc dưới chân bàn.

– Của Leo nè, ăn no ngủ kĩ nhe!

– Cho nó ăn vừa thôi, ú lắm rồi, sắp thành heo rồi! – Tôi lắc đầu ngao ngán.

Tiểu Mai xới cơm ra chén, rồi không biết có ghét bỏ hay thể hiện tình yêu thái quá với tôi không mà chén của tôi đầy núc ních như một quả núi trắng thu nhỏ đang bốc khói.

– Cũng lâu quá rồi tụi mình mới ăn chung lại ha chị ha, anh ha! – Bé Trân vui vẻ nói.

– Ừ, lần cuối chắc cũng phải lúc đám tụi Luân khùng, Khang mập với Sơn đen…

– …

– …

Tôi còn chưa kịp dứt hết câu thì đã biết mình vừa mồm nhanh hơn não, trót nhắc lại chuyện buồn giữa lúc bữa cơm đang vui. Tiểu Mai đá vào chân tôi một cái ngay sau đó rồi kín đáo chuyển dời ánh mắt từ nàng sang tôi, từ tôi sang chiếc vòng đá mà bé Trân vẫn đang đeo trên tay. Mà con bé lúc này thì đang im lặng cúi mặt xuống chén cơm.

– À… thôi ăn đi, nguội hết giờ. Sườn ram có vẻ ngon, thơm phưng phức. Trân nấu ngon thiệt nha em!

Tôi cố lúng búng chữa thẹn nhưng có vẻ vô ích, không khí vẫn đang trầm xuống theo chiều hướng tuột dốc không phanh.

Tiểu Mai thoáng ngần ngừ rồi nàng thở hắt ra, chầm chậm nói:

– Cảm ơn Trân nhe, chị sắp tập xong rồi đó!

Tôi nghe nàng gợi chuyện mà cảm thấy chả hay ho tí nào, cũng chả thấy an ủi cứu vãn tình thế được tí ti gì.

Nhưng thái độ của Trân lại khác, con bé gần như hoạt bát lại ngay lập tức, ngẩng đầu lên hỏi dồn dập:

– Thiệt hả? Chị sắp tập xong rồi à?

– Ừa, tầm ba ngày nữa là được! – Tiểu Mai mỉm cười như đã biết trước.

– Yeah… ba ngày này cứ để em nấu cho, hi hi tin vui à nha! – Trân vỗ tay khanh khách vang vọng khắp phòng.

Hai chị em này sao mà khó hiểu vậy ta, cái vụ tập nhạc xong xuôi thì có gì đâu mà đáng gọi là tin vui cơ chứ. Tôi thấy cũng lạ mà thôi cũng kệ, miễn bữa ăn trở lại như bình thường không vụng về giống lúc nãy là được rồi.

Bữa trưa diễn ra trơn tru và kết thúc hoàn hảo, tôi lại tiếp tục sở trường rửa chén của mình. Dù Trân có nói để rửa giùm cho nhưng tôi quyết giành bằng được. Có mỗi cái nghề này để lấy le với chị em, ngu gì bỏ mất cơ hội chứng tỏ bản thân chứ.

Trên đường về, tôi đem thắc mắc trong bữa ăn tại sao Trân lại quá vui khi nghe Tiểu Mai nói sắp tập đàn xong đến vậy ra hỏi:

– Thế thì có gì mà em vui dữ vậy, anh thấy bình thường mà!

– Uổng cho anh mang tiếng là bạn trai chị Mai mà không hiểu gì người ta hết trơn. Là vầy nè, em gặp mấy lần rồi. Chị Mai trong lúc đàn thì sức tập trung rất lớn, chuyện này thì anh biết rồi ha!

– Ừ, chả coi anh vào mắt luôn!

– Đúng rồi, vì vậy chị Mai cũng tự biết là trong khi tập nhạc thì cách chị cư xử với mọi người xung quanh khá là không ổn!

– Thì làm sao cơ?

– Là sau đó, chị Mai sẽ làm nhiều điều để bù đắp lại người ta. Tức là á hả, sau khi tập xong chị Mai sẽ cực kì dễ tính, em muốn gì cũng được!

Nghe Trân kể mà tôi háo hức vô bì, cảm giác hiểu thêm về Tiểu Mai càng khiến tôi thập phần hào hứng.

– Ra là còn có vụ này, rồi hồi đó em muốn những gì?

– Em muốn học Piano, thế là chị Mai kèm cho. Em muốn biết nấu món Nhật, chị cũng chỉ cho. Đang tính lần này sẽ là gì đây ta… – Trân vừa đáp vừa mơ màng.

Và tôi cũng mơ màng theo. Ái chà chà, hôm giờ hầu hạ cơm bưng nước rót đến thế này thì có phải là anh nên yêu cầu em những gì ngược lại không chứ hả, Tiểu Mai?

Mang tâm trạng thích thú đó, buổi tối tôi đến nhà nàng dọn cơm ra mà suốt bữa ăn cứ cười không ngậm được mồm. Nghĩ đến những yêu cầu đang chuẩn bị sẵn trong đầu làm tâm trạng bản thân khoan khoái dị thường.

Ta sẽ ăn bò bít tết, ăn cả tảng to.

Ta sẽ nhờ em làm bài vở dùm, làm luôn bài soạn Văn lẫn bài tập Địa.

Ta sẽ đi đá banh tha hồ rồi lúc về ghé ngang qua nhà, lại bắt em nấu cho mấy món ăn dặm mà bình thường đi chơi bét nhè về chẳng dám mơ tới.

Ta sẽ bắt em phải mua mấy kí khô bò loại một và em phải để ta ăn bất cứ khi nào ta thích.

Ta sẽ hôn, mỗi ngày bắt em hôn một cái.

Không, mỗi buổi hôn một cái. Không, mỗi giờ hôn mười cái.

Ta sẽ… é hé hé!

Càng chìm trong hoang tưởng, tôi lại càng đắc ý đến điên cuồng, mồm ngoác ra cười hềnh hệch như thằng điên trốn trại.

Tiểu Mai nhận ra sự khác lạ trên gương mặt tôi, nàng liền hỏi:

– Có chuyện gì vui mà anh cười nãy giờ vậy?

Tôi giật thót, lại cũng toét miệng cười, phây phẩy tay:

– À không không, lúc chiều anh mới coi hài xong nên giờ nhớ lại mắc cười á mà. Ăn đi, ăn đi em, xong còn có sức tập đàn!

– Ừm…

Ừ đúng rồi em cứ ăn đi, em cứ tập đi. Rồi sau đó á hả, cô em sẽ biết tay ta. Muah ha ha ha!

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Mai – Quyển 3

Số ký tự: 0