Phần 56
2024-08-05 17:16:57
Công nhận phim “Secret” hay thì có hay thật, nhưng hậu quả mà kiệt tác này gây đến cho người yêu âm nhạc như Tiểu Mai cũng thật đáng lo ngại.
Đầu tiên là việc nàng bỏ xó bạn trai lăn lông lốc trong nhà mình như một thằng ất ơ vô tích sự. Kể từ sau cái hôm hai đứa cùng xem phim xong thì tình hình cứ diễn biến một chiều theo kiểu thế này. Trưa tan học, tôi chở nàng về nhà. Chiều mát chạy sang đã nghe giai điệu Piano vang ra tận cửa. Và ác nghiệt là ở chỗ này:
– Anh qua làm gì thế? Em… bận rồi! – Tiểu Mai ngập ngừng mở cửa, nhưng coi bộ đã muốn khóa lại lắm rồi.
– Qua chơi chứ làm gì, bình thường vẫn vậy mà! – Tôi chưng hửng rồi đẩy cửa bước vào.
– Nhưng em đang tập đàn, cần không gian yên tĩnh!
– Anh sẽ không tạo ra bất kì âm thanh nào hết, hứa luôn!
– Nhưng… có người trong nhà thì em không tập được!
– Anh sẽ làm cho mình vô thanh vô tức luôn, em cứ yên tâm mà tập!
Một giờ, hai giờ, rồi ba giờ. Tiểu Mai tập đàn vẫn cứ tập đàn, bản “Time Travel” ngày một trơn tru, trình độ tiến cảnh vượt bậc. Tôi vẫn là tôi, đóng vai người vô hình lảng vảng hết trong bếp ra tới sau vườn, lên lầu ra tới sân thượng. Tay lúc nào cũng ôm con mèo đần và luôn trong tình trạng bịt mồm nó lại nếu con Leo có muốn meo meo.
Nhưng Tiểu Mai vẫn như canh cánh trong lòng điều gì rất khó hiểu. Lúc đang tập, nét mặt nàng ưu nhã nhập tâm đến xuất thần. Lúc vừa dứt nốt cuối cùng, nàng lại nhíu mày đăm chiêu nghĩ ngợi. Tôi thấy thế vội chồm lên tính tranh thủ cơ hội giải lao mở mồm nói vài câu thì nàng đã lừ mắt nhìn khiến tôi sợ ngay tút xuỵt.
Thế là Tiểu Mai buông một câu kết luận khiến tôi tá hỏa tam tinh, rụng rời thể xác:
– Biết ngay có người là em không tập được mà!
– Ơ…
Tôi còn chưa kịp há mồm ú ớ thì nàng đã ra dấu im lặng trên môi. Thế là dù cũng đang ba máu sáu cơn lắm nhưng tôi vẫn ráng cố nuốt lửa hận vào người, ngậm tăm câm như con hến.
Mà tôi càng nhường, nàng càng được nước lấn tới. Không hiểu đây có phải là siêu năng lực của những người chơi dương cầm lâu năm hay không mà hôm sau, từ lúc tôi bước chân vào nhà là Tiểu Mai thôi ngay tập bản “Time Travel”. Rồi nàng bắt đầu chơi những bản nhạc lạ huơ lạ hoắc tận đời nảo đời nao. Mà điểm chung của những giai điệu đó là, chúng buồn ơi là buồn.
Buồn đến mức tôi bỗng chốc cảm thấy tâm trạng của mình lọt thỏm xuống một vực sâu không đáy, tim gan cấu xé bụng dạ quặn đau, ngực nặng như đeo chì, thở hơi được hơi mất. Người ta nói âm nhạc là một nghệ thuật thần kì quả không sai vì có thể ảnh hưởng mạnh mẽ đến tâm trạng con người. Nhưng đến mức này có phải là giết người không cơ chứ.
Đến khi nàng đương đoạn diễn tấu của bản gì mà nghe như Pastorale của Secret Garden thì tôi đã thấy mình mắt mình hơi rưng rưng ươn ướt.
Chịu hết xiết, tôi mới phải thu hết sức tàn mở miệng, câu đầu còn bị nghẹn lại trong cổ họng thiếu điều muốn hụt hơi, nghe như tiếng nấc:
– Thôi em đừng đàn nữa, anh sắp khóc rồi!
Thế là Tiểu Mai dằn gấp mười đầu ngón tay xuống những phím đen phím trắng trên mặt đàn, tạo ra một âm thanh mà nửa phần cực trầm, nửa phần cực chói. Nghe hệt như loại âm thanh trong phim kinh dị dùng để hù người, và tôi thì đứng tim luôn ở lúc đó.
Nàng thở hắt ra, chầm chậm nói:
– Anh đã hứa là sẽ “vô thanh vô tức”, không tạo ra bất cứ âm thanh gì kia mà?
Đến đây thì tôi mới biết mình vừa bị nàng cho vào tròng ngọt sớt, bằng chứng là lúc tôi mặt mày thảm não dắt xe ra khỏi nhà thì thề là tôi thấy nàng đứng tủm tỉm cười từ đằng sau cánh cổng.
Tiểu Mai tiễn khách khéo thật!
Tôi chỉ nghĩ như thế chứ không giận nàng. Hay đúng hơn là không dám giận, vì cảm giác… nàng cứ thi thoảng làm tôi sờ sợ thế nào ấy. Ngộ nhỡ nàng nổi cơn tam bành lên thì chắc lúc đó tôi thấy như trời sập tới nơi. Mà cứ đà này thì tôi coi như cam tâm tình nguyện chịu dưới cơ Tiểu Mai mất rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro