Tiểu Mai – Quyển 3

Phần 52

2024-08-05 17:16:57

Phần 52
Tiểu Mai rất yêu âm nhạc, và nàng luôn dành một tình cảm đặc biệt đến nhạc cụ dương cầm. Khác với các bạn nữ đồng trang lứa hằng ngày kháo nhau say mê những Minh Đạo, Châu Du Dân, Bae Yong Joon đẹp trai lãng tử thì cô bạn gái của tôi lại thần tượng Chopin, Richard Clayderman, Ludovico Einaudi, Yiruma là những nghệ sĩ Piano kiệt xuất thế giới.

Và còn một người nữa mà khi nghe nàng nhắc đến, phản ứng đầu tiên của tôi là chưng hửng:

– Ủa, Châu Kiệt Luân là diễn viên mà, liên quan gì Piano đâu? – Vì tôi nhớ đâu năm rồi có xem phim “Hoàng Kim Giáp” với ông Phúc, trong phim có Châu Kiệt Luân đóng vai một vị tướng quân phải mang ác danh mưu phản.

Bằng một ánh mắt mơ màng pha lẫn sự ngưỡng mộ đến khôn cùng, Tiểu Mai bắt đầu… thao thao bất tuyệt:

– Còn hơn thế nữa nhé, Châu lão sư xuất thân từ nhạc sĩ, nhà sáng tác kiêm sản xuất âm nhạc, mà hát cũng lại rất hay. Là ông hoàng nhạc Pop của Châu Á, rồi đi lưu diễn thế giới nhiều lắm. Lại lấn sân sang cả làm đạo diễn, diễn viên nữa!

Tôi lúc này chỉ biết há hốc mồm khi nghe nàng ca tụng cái người mà nàng gọi là “Châu lão sư” ấy lên tận mây xanh.

– Nhạc của Châu lão sư độc đáo cực kì, đến mức giới chuyên môn đặt ra một thuật ngữ gọi là “phong cách họ Châu” vì sự pha trộn tinh tế giữa nhạc cụ Trung Hoa với các thể loại R&B, Rap, Rock… mà trước đây chưa ai từng thử qua. Anh mà nghe “Sứ Thanh Hoa” hay “Hương Lúa” thì mê luôn nhé. À à, bài “Dạ Khúc” chắc là anh biết đúng không?

Gật đầu vài cái cho có lệ dù rằng bản “Dạ Khúc” của Châu Kiệt Luân tôi cũng không lạ gì, chắc hẳn bạn đọc đời đầu thế hệ 9x cũng sẽ có ấn tượng mạnh đối với bản nhạc nửa Rap nửa R&B rất đặc biệt mà cực kì bắt tai này, dù nghe chả hiểu quái gì.

Nhưng làm tôi cảm thấy ngạc nhiên là vì đây là lần đầu tiên bản thân được tận mắt mục kích Tiểu Mai thể hiện tình cảm mãnh liệt dành cho người khác đến như vậy. Con gái hóa ra khi thần tượng ai cũng đều phản ứng ác liệt đến vậy hay sao ta? Tôi cứ ngỡ Tiểu Mai băng sương nguyệt lãnh sẽ mãi là để cho người khác thần tượng thôi chứ, đâu có ngờ hôm nay nàng lại đem lòng thần tượng người ta.

Lúc ban đầu, tôi còn chịu khó ngồi nghe vì cũng khá tò mò về sự nghiệp đồ sộ của Châu Kiệt Luân. Nhưng ba phút, năm phút rồi mười phút, tôi đã bắt đầu cảm thấy hơi khó chịu. Không phải vì tôi phát mệt với việc phải nghe Tiểu Mai “thuyết giảng”, có hề chi khi mấy năm nay nàng đã giảng Anh ngữ cho tôi cả ngàn lần rồi, những lúc ấy điệu bộ còn bà la sát siêu cấp hắc ám hơn bây giờ á chớ.

Điều làm tôi khó chịu là vì tôi cảm thấy hơi ghen tị với họ Châu kia.

– Ôi… người đâu vừa đẹp trai, vừa sáng tác hay, đàn giỏi, hát cũng tuyệt vời. Sắp tới còn kiêm viết kịch bản lẫn đạo diễn phim, rồi tự mình soạn toàn bộ nhạc phim. Ôi…

– Ôi… người đâu vừa đẹp trai, vừa sáng tác hay, đàn giỏi, hát cũng tuyệt vời.

Đó, thấy chưa, ghen tị là vì vậy đó!

Là vì lúc Tiểu Mai đương đoạn thể hiện sự ngưỡng mộ thuần khiết với Châu Kiệt Luân, bạn trai của nàng là tôi lúc này chỉ dám câm nín ở phía đối diện, ngồi chung ghế với một con mèo đần mập ú. Một người một mèo vị thế ngang hàng cạnh nhau, điệu bộ ngước đầu lên dỏng tai nghe ngóng, hai mắt tròn xoe ngơ ngác thiệt quả đúng với câu chủ nào tớ nấy.

Nghĩ người ngẫm mình, so với Châu Kiệt Luân tổ chức lưu diễn thế giới có cả chục triệu người hâm mộ, tôi bất quá cũng chỉ là một thằng cầu thủ học sinh xẹt qua xẹt lại trên sân bóng nhiều lắm được gần nghìn người. Rồi sau đó “Châu lão sư” đại danh đỉnh đỉnh thì được khán giả vỗ tay ầm ầm, các em gái hò reo ôm tim đẫm lệ. Còn tôi thì mệt đến thở như chó chạy ngoài đồng, thi thoảng còn bị đám đông quá khích đòi ào xuống đánh vì can tội sút ngu.

Nhìn sang con Leo đần đang tứ chi chồm hổm, giương mắt to cồ cộ ngước nhìn cô chủ, tôi lại càng thấy thảm thương.

“ Mày cũng chỉ là con mèo được Tiểu Mai nuôi làm cảnh thôi con ạ. Chừng nào bốn chân mày mà múa phím được trên cây Piano chình ình giữa nhà kia, múa ra được cái gì mà Sứ với chả Thanh với Hoa ấy thì mày mong được cô chủ tỏ lòng hâm mộ cho, nhé! Thứ ăn riết rồi ngủ, ngủ xong lại ăn. Vô dụng! “

Dù trong lòng đang bão bùng dậy sóng ghê lắm nhưng ngoài mặt tôi vẫn cười cười gật gù, thi thoảng lại ồ à lên mấy tiếng hùa theo ra chiều cao hứng lắm. Chứ tôi biết mình mà chỉ cần trưng ra cái bản mặt thê lương kiểu như:

– Ừ, anh cũng chỉ là thằng học sinh phổ thông thôi, đâu được như người ta…

Thì Tiểu Mai sẽ lại vỗ về đại loại đồ ngốc này, anh từ khi sinh ra đã là duy nhất độc tôn, đừng nên ghen tị vô cớ như vậy chứ. Đại khái thế.

Còn nếu mà chơi ngu đập bàn quát:

– Cô im đi, mê trai cũng vừa thôi!

Là xác định ba mươi giây sau sẽ bắt gặp bản thân mình đang toòng teng bị treo lắc lư trước cổng.

… Bạn đang đọc truyện Tiểu Mai – Quyển 3 tại nguồn: http://bimdep.vip/tieu-mai-quyen-3/

Tuấn rách không biết điều đó. Giờ truy bài thứ hai đầu tuần, khi bắt gặp tôi đang hỏi thằng Xung mày có nghe bài “Sứ Thanh Hoa” của Châu Kiệt Luân bao giờ chưa thì nó đã trề môi nói lớn:

– Châu Kiệt Luân là thằng cha nào, tao chỉ biết Châu Nhuận Phát thần bài vô địch bến Thượng Hải tranh bá đồ long. Mà cái dòng mấy đứa tên Luân thì cũng y chang thằng Luân khùng lớp mình thôi, mày hỏi làm gì hả Nam?

Ở cái giây phút tôi thất kinh hồn vía, chưa kịp phản ứng gì đã thấy ngay Tiểu Mai từ bàn trên đứng vụt dậy, ôm tập đi thẳng xuống chỗ Tuấn rách, nàng cười lạnh như băng:

– Mình truy bài Anh văn, Tuấn nhé!

– Ơ ơ…

Trông thấy thằng bạn mình cầm chắc sẽ bị Tiểu Mai dò bài đến kinh hồn táng đởm, tôi lại càng thấm thía câu nói “cái miệng hại cái thân”, kín đáo lắc đầu với thằng Xung ý bảo ở trước mặt Tiểu Mai thì tốt nhất đừng có động chạm đến Châu lão sư của nàng.

Nhưng tôi cứu được một, không cứu được tất cả.

Nghe Tuấn rách đá đểu, Luân khùng tức khí quát to:

– Mày điên à, tao là Luân tài giỏi trong tuyệt luân, thông thái như trong bụng chứa một bồ kinh luân, võ công cao như… Kim Luân pháp vương. Tập thể những người tên Luân toàn là anh hùng thiên hạ, chỉ những thằng ngu như mày mới đánh đồng tao với mấy thằng Luân khác. Mà Châu Kiệt Luân là thằng nào nữa, nghe quen quen, phải ca sĩ không? Ba cái đồ xướng ca vô loài, không có tương lai!

Tôi nghe người anh em thân thiết nói câu nào mà điếng người câu đó, đang ôm mặt quơ quào loạn xạ thì Dũng xoắn cũng ngứa miệng hùa theo:

– Chuẩn rồi, ca sĩ đó, mà hát tiếng tàu nghe giật giật chả hiểu quái gì!

Được rồi, Dũng, được rồi. Người ta hát tiếng Trung thì mày sức mấy hiểu được. Im miệng đi!

Dĩ nhiên Dũng xoắn đâu nghe thấy tiếng lòng não nề của tôi, nó lại tiếp lời:

– Đầu tóc thì như tổ chim, áo quần lòe loẹt như đóng cải lương, còn lâu mới bằng ca sĩ Việt Nam. Châu gì Luân gì Kiệt gì, xách dép cho Lam Trường, vá quần cho Lý Hải!

Trông thấy thằng bạn mình đã tự bước lên đoạn đầu đài, tôi ôm mặt bất lực, thầm tội nghiệp cho hội hiệp sĩ bàn tròn sắp phải phơi xác trường sa.

– Tao thấy bài Dạ Khúc nghe hay mà, cũng của Châu Kiệt Luân đấy!

Mãi mới nghe thằng Chiến vớt vát được câu thấu tình đạt lí, tôi quay qua tính khen nó một câu thì thằng này lại vạ miệng:

– Nhưng nói chung tao thích Ưng Hoàng Phúc hơn, hàng Việt Nam chất lượng cao chục năm liền. Hàng tàu toàn giả mạo, không xài được!

– …

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Mai – Quyển 3

Số ký tự: 0