Phần 13
2024-08-05 17:16:57
Tiểu Mai có hơi rón rén, nàng ngồi lên yên sau xe với dáng chừng nhẹ nhàng hết mức có thể. Tôi cười trấn an:
– Không có đau mấy đâu, anh nói thiệt mà!
– Cẩn thận vẫn hơn. Đi thôi, đến nơi đặc biệt anh muốn cho em xem nào!
Nhìn Tiểu Mai hào hứng như thế, tôi lại càng thêm thích thú, xen lẫn một chút cảm giác hãnh diện vì biết bản thân mình hoàn toàn có thể mang niềm vui đến cho nàng. Lúc mới yêu, quả thật tôi có hơi lo lắng, Tiểu Mai ưu nhã đến thế, lại xuất thân trong gia đình danh giá, sinh ra ở đất nước vốn dĩ đã có nhiều cảnh sắc đẹp tuyệt vời như ở Nhật thì khi nàng chịu đến ở cái phố biển nhỏ nhoi này, trông thấy mọi thứ có thể là lạ lẫm mà cũng có thể cực kì bình thường thế này thì tôi biết phải làm sao. Biết phải đưa nàng đến những đâu, làm những gì để tình yêu của hai đứa luôn ở ngưỡng lãng mạn nhất, hoàn hảo nhất có thể đây.
Hay đối với Tiểu Mai, điều quan trọng nhất chỉ là cùng tôi, còn bất cứ đâu thì đều là nơi nào cũng được?
Trực chỉ hướng nhà thằng Tuấn rách, tôi thong thả đạp xe, sau khoảng mười lăm phút thì rẽ phải, giảm tốc chạy vào đường nhà Luân khùng.
– Ơ… tới nhà Luân hở anh? – Tiểu Mai ngạc nhiên, giật tay áo tôi hỏi.
– Không, nhà nó thì có quái gì đặc biệt, với cả chỗ đó Vy cũng tới rồi cơ mà! – Tôi đáp.
– Ừ nhỉ, em lẩn thẩn thật! – Nàng vỗ vỗ trán, cười thở phào. – Nhưng rốt cuộc là mình đi đâu?
Tôi hê một tiếng đầy bí hiểm rồi lại cắm cúi đạp xe, băng qua cả nhà Luân khùng rồi chạy sâu vào trong con hẽm nhỏ đầy sỏi đá. Thêm một đoạn nữa, khi trước mắt hai đứa hiện ra một căn nhà gạch hoang phế thì tôi mới dừng xe lại.
– Ở đây… hở anh? – Tiểu Mai bối rối bước xuống xe, đưa mắt nhìn khung cảnh tịch mịch xung quanh.
– Đúng rồi! – Tôi toét miệng cười, dựng chân chống rồi kéo tay nàng. – Không phải vô trong cái nhà ma đó đâu, đi bên này nè!
Nghe tới nhà ma thì Tiểu Mai vội líu ríu ngoan ngoãn đi theo tôi liền. Đối diện căn nhà gạch hoang cũ mèm là một bãi đất khá rộng với khu vườn cây chùm ruột mọc um tùm.
– Trái chùm ruột chín xong đem ngâm với đường thì ăn ngon lắm! – Tôi liếm môi, nghe nước bọt trong miệng tứa ra.
– Vậy à? Như này là chín chưa anh? – Tiểu Mai thắc mắc chỉ tay lên mấy khóm trái chùm ruột xanh nhạt trên cây.
– Xanh lè, chua lét, đừng ăn mất công! – Tôi nhăn mặt lắc đầu.
Đến đây thì Tiểu Mai thập phần bối rối, nàng cười khổ, đôi bàn tay đã đan vào nhau tự lúc nào:
– Vậy… anh dẫn em tới đây làm gì?
Tôi nhún vai nói:
– Cái vườn này chỉ là cổng vào thôi, chưa tới đâu, theo anh!
Hai đứa kéo tay nhau đi xuyên khu vườn cây chùm ruột xanh um, băng qua một bãi cát trống khá rộng mọc đầy những cây sả với cỏ dại thì mới dừng lại. Trước mắt hai đứa lúc này là một bờ tường thấp lè tè bằng xi măng.
– Đây rồi!
Tôi thả tay Tiểu Mai, lấy đà nhún người một cái đã phi qua bờ tường dễ ợt. Chứ sao nữa, hồi trước tôi từng mém nữa trở thành quán quân nhảy sào trong lớp rồi mà. Ngồi khom người xuống, một tay tôi giữ thành tường để có thăng bằng, một tay chìa về Tiểu Mai:
– Lên nào em!
– Có té không…? – Nàng nghi ngại, hơi rụt tay lại.
– Không, vớ vẩn! – Tôi nói giọng chắc nịch. – Em đi chỗ khác thì sao mà té được!
– Là sao anh?
– Hì hì, nhìn bên kia kìa!
Nói rồi tôi chỉ tay sang phải, nơi bờ tường bị trống một khoảng vừa đủ cho thân người lách qua. Nguyên do hồi trước chỗ trống đó là một cây dừa mọc chắn ngay giữa bờ tường, sau này không rõ vì sao cưa mất cây dưa mà bên thi công sân golf vẫn không lấp tường lại. Có lẽ họ nghĩ đoạn này heo hút không ai để ý đến, huống hồ đằng sau đó là cả bãi đất trống chả dân cư nào ở.
– Em bước qua đó đi! – Tôi giải thích xong xuôi rồi bảo.
– Vậy anh nhảy lên trên tường làm gì? – Tiểu Mai ngơ ngác.
– Làm màu đó mà, eh he he! – Tôi cười cười, cũng vừa nhận ra mình mới chứng tỏ bản thân như một thằng con nít ưa khoe mẽ thì phải.
Nàng thoáng cau mày, vừa đi qua chỗ tường bị trống vừa nói với dáng vẻ y chang một bà chị hai đang mắng thằng em trai nghịch ngợm:
– Chân thì mới bị đau, nhảy nhót cho lắm vào!
– Uầy… hết đau rồi mà! – Tôi lúng búng chữa thẹn, không dám nói với nàng là cú phi thân vừa nãy đúng thật có hơi đau ở chân phải, nhói lên nhức nhối… tí đỉnh.
Lần này tôi không ham nhảy xuống nữa, tranh thủ lúc Tiểu Mai đang lách qua chỗ tường trống thì bèn nhẹ nhàng tụt xuống, khẽ khàng như ngự miêu Triển Chiêu đang đột nhập vào hoàng cung.
Trước mắt hai đứa lúc này là sân golf Novotel rộng đến ngút ngàn với những thảm cỏ xanh rì trải tận chân trời, xen lẫn những hồ nước nhỏ đang lăn tăn gợn sóng mỗi khi gió nhẹ thổi qua, cũng khiến những hàng dừa xanh rì rào lay cành động lá. Nền trời chiều nay trong xanh không một gợn mây, nắng vàng mà không gắt, tất cả hòa lẫn tạo nên một bức tranh khung cảnh tuyệt mỹ với ba gam màu xanh dương của trời, vàng ươm của nắng và xanh ngọc của cỏ cây.
– Woa…! – Tiểu Mai trầm trồ.
– Sân golf này phải có thẻ hội viên mới vào được, may là anh hay đi đá banh với tụi bạn, có lần đến đá ở bãi đất trống mình mới băng qua khi nãy đó, mới tìm được chỗ này! – Tôi hài lòng giải thích tường tận.
– Rồi… lỡ có người thấy mình thì sao anh?
– Chạy chứ sao, ha ha!
Tiểu Mai hơi bĩu môi, nhưng cũng mặc kệ nỗi lo đó, cùng tôi phóng tầm mắt xa đến tận cùng, nơi màu xanh lá và xanh dương tiếp giáp với nhau, nơi những hồ nước nhỏ trong veo đủ hình dạng lăn tăn gợn sóng, nơi những hàng dừa xanh biếc đung đưa, trải bóng khẽ khàng lên bờ cỏ mơn mởn màu ngọc lục.
Bất giác tôi cao hứng, khoan thai đọc to hai câu thơ mà tôi rất thích trong Truyện Kiều của đại thi hào Nguyễn Du:
Cỏ non xanh tận chân trời
Cành lê trắng điểm một vài bông hoa
Tiểu Mai khúc khích, nhìn tôi trêu:
– Ộ ôi… lại còn ngâm thơ nữa chứ!
– Chứ sao, anh của em tài năng có thừa mà! – Tôi phổng mũi đáp.
– Nhưng em không có thấy hoa với bông nào cả! – Nàng hấp háy mắt.
Tôi bèn chỉ tay về hướng biển Đồi Dương, kéo tay Tiểu Mai, giọng nói không giấu được sự háo hức:
– Đi, tới chỗ này, trời thương thì cho tụi mình được xem cảnh đẹp nhất chỗ này, có khi là đẹp nhất Phan Thiết luôn!
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro