Phần 92
2024-08-04 18:15:49
Chiều tối ngày hôm sau, đúng hẹn 6 giờ tối là tôi có mặt tại cổng trường theo như Tuấn rách đã dặn, thế nhưng đợi mòn mỏi hơn 15 phút đồng hồ mà vẫn chẳng thấy bóng dáng nó đâu. Mãi đến gần 20 phút sau khi tôi đang bực dọc quay xe định bỏ về thì mới thấy thằng rách việc này lò dò đạp xe từ đằng xa tiến đến:
– Tiên sư mày, hẹn tao 6 giờ mà hơn 6 giờ rưỡi mới tới, giỡn mặt tao à ? – Tôi sừng sộ.
– Hề hề, sorry chú em, tao bận chuẩn bị tí ấy mà ! – Nó gãi đầu cười cầu tài.
– Đi tập võ mà chuẩn bị quái gì ? – Tôi vẫn chưa hết tức tối.
– Tán gái mà không đẹp trai thì thua đứt đuôi rồi chú ạ ! – Nó ngửa mặt cười hềnh hệch.
Kế ngay sau đó, tôi suýt nữa là té lăn ra đất vì bất ngờ khi thấy bộ dạng thằng này, từ đầu đến chân nó sực nức mùi nước hoa, hơn nữa trên tóc còn vuốt keo láng bóng:
– Mày… bị thần kinh rồi, đi tập võ mà ngựa thế ! – Tôi méo cả mặt chẳng biết nên cười hay khóc.
– Kệ tao, đi thôi ! – Nó thản nhiên đáp.
– Lạy hồn thằng bệnh, tao nói tí nữa mày tập tành xong cũng túa mồ hôi ì xèo thôi, dầu thơm với chả keo tóc ! – Tôi hừ nhạt.
– Hớ hớ, rồi mày xem, em nó sẽ nhìn tao đầy… thèm thuồng, và rồi khi biết tao là em của thầy dạy nó, em nó sẽ… mê tít tao, sẽ… dạy một kèm một cho tao, he he ! – Tuấn rách nghệch mặt tơ tưởng đủ chuyện.
Tôi lúc này thì kể như bái thằng Tuấn làm sư phụ về trình độ tự sướng kinh điển của nó, đi tập võ mà lại tắm rửa sửa sang rồi sức nước hoa, vuốt keo lên tóc hệt như đi… dự đại nhạc hội không bằng. Cơ mà cũng đúng, vì nó đi tán gái chứ có đi học võ đâu kìa !
Gần 10 phút đạp xe dọc theo đường Trần Hưng Đạo, gần đến lối cổng chữ Y thì hai đứa tôi tấp vào một con hẻm rộng có nhiều cây cối và các căn nhà lớn xung quanh:
– Chỗ này sang quá vậy mậy ? Có chắc học ở đây không ? – Tôi ngớ người thắc mắc, bởi trước giờ trong tâm tưởng tôi thì võ sư nào cũng không lấy làm gì khá giả về mặt kinh tế, nói gì đến chuyện ở trong khu phố sang trọng như thế này.
– Yên tâm, tao hỏi kĩ lắm rồi ! – Tuấn rách khăng khăng nói.
– Hỏi sao ? Chắc tiền học phí mắc lắm hả ? – Tôi e ngại tiếp tục hỏi.
– Không, có năm mươi ngàn một tháng thôi, tại ông võ sư ba của em nó kinh doanh bất động sản nên giàu sẵn rồi, dạy thế này cho vui thôi ! – Nó trả lời.
Ít giây sau, hai thằng tôi dừng lại trước một căn nhà ba tầng sáng choang ánh đèn đang mở rộng cửa chính với tấm biển nhỏ ” Trần Gia Thái Cực Quyền ” ở đầu cổng rồi tò tò dắt xe vào khoảng sân rộng trước mặt thì tôi đã thấy hơn hai chục võ sinh đang thực hiện những động tác khởi động trước khi bước vào tập chính thức.
– Nhà giàu quá mậy, có cả hồ cá to đùng kìa ! – Tôi huých vai thằng Tuấn.
– Ừ, chắc phải cỡ nhà thằng Huy chứ chẳng chơi ! – Nó gật đầu đồng tình.
Quả thật là vậy, nơi tụi tôi đang đứng là khoảng sân đất nện khá rộng dư sức cho gần ba chục người đứng dàn hàng ngang, xung quanh có cây cảnh sân vườn mát mẻ, còn đằng sau là những bậc tam cấp dẫn vào khu nhà trong to đùng mà tôi đồ rằng nếu chỉ đơn thuần là đến tập võ thì có đến mãn đời cũng không bước chân vào trong được.
– Hai người mới vào à ? – Một ông anh lớn vẻ như trưởng tràng sư huynh bước đến hỏi.
– Dạ, tụi em tới đăng kí học ! – Tuấn rách dạ lia.
– Vậy em đến bàn kia đăng kí nhé, ghi tên vào sổ rồi đóng tiền đồng phục, tối ngày mốt đến nhận là được ! – Anh này tiếp lời rồi chỉ tay về phía góc sân nơi có chiếc bàn ghi danh.
– Có đóng học phí luôn không anh ? – Thằng Tuấn hỏi tiếp.
– Không, cuối tháng mới đóng em à ! – Anh này cười hoà nhã rồi quay đi.
Thế là hai đứa tôi lại lò dò đi về phía góc sân, ngang qua một vài ánh mắt tò mò của những võ sinh đã tập trước đó. Tôi dòm qua áng chừng thì thấy đa số võ sinh này đều là con trai, nhỏ hơn và tầm tuổi tôi cũng có, lớn hơn cũng có vài người, chỉ có một số ít là con gái.
– ” Cũng phải, con gái học Thái Cực quyền cho dẻo người, sau đó đi học… múa balê là y bài ! ” – Tôi nghĩ thầm trong bụng.
Đưa mắt nhìn về phía bàn ghi danh thì tôi thấy có hai nhỏ con gái đang đứng nói chuyện, một trong hai nhỏ đó có vẻ mặt khá xinh với má lúm đồng tiền khi cười, thoáng nhìn lướt qua thì con nhỏ này hơi giống bé Trân, nhưng nước da trắng hơn và tóc thì cột cao lên thành đuôi gà như Tiểu Mai ngày trước.
– Nhỏ đó đấy à ? – Tôi hất vai thằng Tuấn.
– Ừ, xinh chưa con, em nó đó, Thu Sương đó ! – Thằng này trầm trồ khen ngợi.
– Cũng tạm… thua xa bồ tao, hê hê ! – Tôi cười khoái chí.
– Dẹp mày đi, Trúc Mai… là con lai, nên… đẹp hơn Thu Sương tí thôi, không nhiều ! – Nó đỏ mặt tía tai cắt lời tôi.
– Ừ, thì thua tí cũng vẫn là thua mà ! – Tôi phớt lờ điệu bộ của thằng này.
Khi cả hai thằng bước lại bàn ghi danh thì nhỏ Thu Sương chợt thấy, và lập tức cười tươi niềm nở nói giọng ngọt xớt:
– Hai… anh đến đăng kí học võ à ? – Nhỏ này áng chừng tuổi của hai đứa tôi rồi mới xưng hô.
– Ừ, cho anh đăng kí đi ! – Thằng Tuấn nhanh nhảu.
– Ơ… anh… là ở trên chỗ học Hoá nè ? – Thu Sương tròn mắt ngạc nhiên.
– Đúng rồi, hôm bữa anh có gặp em ngoài cửa đó ! – Tuấn rách khoái chí tử, nhận mặt người quen ngay lập tức.
– Hi, hông ngờ anh cũng thích học Thái Cực quyền nha ! – Nhỏ này lại cười.
– Ừ, sẵn thằng bạn anh nó muốn học nên anh đi cùng nó luôn ! – Thằng Tuấn chơi trò dóc tổ.
– ” Học cái đầu mày chứ học, bố ở hàng nhất đẳng cao thủ rồi, chả cần võ vẽ múa may quay cuồng gì nữa đâu, dóc vừa thôi ! ” – Tôi nóng máu lầm bầm trong miệng.
– Vậy à anh ? – Thu Sương không biết điều đó, nhỏ này quay sang nhìn tôi tủm tỉm.
– À… ừ…. ! – Lỡ hứa thì phải làm cho trót, tôi đành gật đầu cho qua chuyện sau khi nhìn thằng Tuấn rách bằng ánh mắt toé lửa đầy sát khí.
– Vậy hai anh nói tên để em ghi vào danh sách, bữa nay chưa có đồng phục nên bữa sau hai anh mới lấy nha, tối nay tạm… tập chay, hì ! – Thu Sương vừa ghi vừa nói.
– Sao cũng được mà em ! – Thằng Tuấn giở giọng nịnh bợ.
Đúng là cái thằng thấy gái đẹp là sáng mắt lên, rõ là chưa được tẩy rửa bụi trần gian đây mà, vẫn còn những ý đồ phàm phu tục tử. Còn tôi thì sao ? Tôi khác xa nó nhé, kể từ khi có bạn gái là Tiểu Mai xinh ngất ngây rồi thì tôi gần như miễn nhiễm với gái đẹp, bởi nhìn cách nào đi nữa thì Tiểu Mai của tôi vẫn vượt trội hơn tất cả những nhỏ con gái khác, một cách quý phái và thanh khiết nhất.
Mà… kể ra thì nhỏ Thu Sương này nhìn cũng tạm, hao hao giống bé Trân, chỉ là có nét hơi kiêu kỳ kiểu như con gái nhà giàu mà thôi, thằng Tuấn rách muốn tán đổ nhỏ này chắc cũng phải trầy vi tróc vảy cho mà xem !
Ghi danh xong xuôi, bọn tôi bắt đầu được hướng dẫn bước vào hàng sau cùng và tập các động tác khởi động căn bản:
– Hai đứa tập các động tác anh vừa hướng dẫn nhé, rồi tí nữa anh dạy bài quyền đầu tiên ! – Ông anh khi nãy dặn dò.
– Dạ, anh ! – Tuấn rách gật đầu răm rắp.
Khỏi phải nói tôi lúc này đang múa may theo mấy động tác kia uể oải đến như nào, bởi đây đều là những động tác võ thuật căn bản mà môn phái nào cũng có, không riêng gì Thái Cực quyền, chính thằng Tuấn rách còn nhận ra điều đó:
– Ê sao mấy cái này giống hồi đó mày với A Lý dạy tụi tao vậy ?
– Thì căn bản mà, mày đòi gì nữa ! – Tôi chưng hửng.
– Tao muốn tập như bên kia kìa ! – Nó chỉ tay sang bên, nơi các hàng võ sinh thuộc lớp sư huynh cũng đang… dẻo mềm uốn lượn.
Tôi gần như đần mặt ra mà chán nản, thở dài thườn thượt bởi nếu phải chọn võ để học thì tôi… không bao giờ chọn Thái Cực quyền, vì một lẽ là võ phái này có những bài quyền gồm nhiều động tác phức hợp cực kì chậm chạp và chú trọng vào sự hoa mĩ, đồng thời phần lớn gồm mục đích dưỡng sinh và tráng kiện thân thể chứ không nghiêng về chiến đấu.
– Mày chọn nhầm võ rồi, thấy không ? Chậm như rùa thế này thì đánh đấm với ai ! – Tôi nói nhỏ vào tai thằng bạn.
– Kệ tao, đi tập là để tán gái, không thì tao chả cần học võ làm gì ! – Nó sầm mặt quạu đeo.
Trông bộ dạng hầm hố của nó thì tôi cũng hết ham làu bàu nữa mà nhân lúc mọi người vào hàng tập quyền thì lẻn ra góc sân mà ngồi thu lu quan sát. Cả sân tập lúc này gồm hơn hai mươi người đang nhất loạt luyện quyền pháp, nam có nữ có, già trẻ lớn bé đủ cả, kể cũng đúng khi mà võ phái ” chầm chậm ” này rất thích hợp cho mọi lứa tuổi. Tôi thì không rành lắm về Thái Cực quyền nhưng có nghe nói sơ qua trên sách báo và phim ảnh, đồng thời sư phụ tôi cũng có lần đề cập đến. Thực tế thì trên thế giới cũng có nhiều cao thủ Thái Cực chính tông rất tài năng, nhưng… trước mắt tôi lúc này thì chỉ là một nhóm người tập võ nhằm mục đích ” dưỡng sinh “, không phù hợp cho lứa tuổi tụi tôi chút nào.
– Hôm nay sư phụ có việc không về nên mọi người tập cơ bản rồi chia nhóm đối luyện, cùng hướng dẫn nhau nhé ! – Ông anh khi nãy hô lớn.
– ” Khoẻ re, chắc ngồi chơi suốt buổi rồi ! ” – Tôi mừng thầm trong bụng.
Được thể rảnh rang nên tôi bắt đầu nghĩ lại chuyện con nhỏ Minh Châu rách việc phá đám hôm qua, đã không nghĩ thì thôi chứ hễ nhắc tới là tôi lại thấy rùng mình khi mà chợt hình dung ra vẻ mặt Tiểu Mai khi tế nhị trách móc tôi là thằng trăng hoa bay bướm.
– ” Bực thật, đang yên đang lành tự dưng tai bay vạ gió ở đâu ra con nhỏ phá hoại gia cang người ta, đúng là… đẹp mà bị khùng ! ” – Tôi bực tức đấm tay chan chát vào nhau.
Đang phát quạu vì những suy nghĩ của riêng mình, tôi cũng đâm ra… giận lây khi thằng TTuấn rách sau một hồi dòm quanh quất phát hiện tôi đang trốn tập bèn phóng tới gọi giật:
– Sao không ra tập mậy ?
– Kệ tao, đang suy nghĩ ! – Tôi nghiến răng.
– Nghĩ quái gì ? Thanh niên trai tráng mà trốn kì vậy mậy ? Con gái như Thu Sương mà cũng tập kia kìa ! – Nó lại cù nhây nài nỉ.
Đến đây thì tôi hơi bực mình khi bị cắt dòng suy nghĩ giữa chừng, bèn xẵng giọng:
– Nói thật mày chứ nhỏ Sương này tán không được đâu, con gái mà võ với chả vẽ !
Thế nhưng tôi chẳng ngờ rằng lúc ấy Thu Sương lại đang đứng gần đó, vì chỗ tôi ngồi ở góc sân là gần bên bậc thềm tam cấp, và nhỏ này vẻ như vừa bước ra từ trong nhà và vô tình nghe thấy câu tôi nói, bèn đột ngột lên tiếng:
– Anh nói ai đấy ?
Không riêng gì thằng Tuấn rách mà cả tôi cũng giật bắn cả người lên vì hổng dè mình nói bừa mà lại bị nghe thấy, hơn nữa lại là bữa đầu đến thọ giáo võ công mà lại buông lời dèm pha con gái sư phụ thì với tội danh này, hai thằng tôi bị trục xuất ra khỏi sư môn là cái chắc.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro