Phần 86
2024-08-04 18:15:49
Thế là cuộc vui đã vui lại thêm nhiều phần vui, khi mà bầu không khí thân thiện hoà nhã trong nhà được phát huy hết công suất, tôi cứ nhanh tay khui bia rót bia, những lon vỏ rỗng nằm lăn lóc đầy cả dưới chân bàn.
– Nam này, tối nay con đã xin phép gia đình chưa đấy ?
– Dạ, rồi bác !
– Ừm, còn tối mai thì sao ? Có bận gì không ?
– Dạ có, nhà con tối mùng một nào cũng qua nhà ngoại chúc Tết.
– Thôi, năm nào chả chúc Tết, năm nay hoãn lại mà qua nhà bác nhậu tiếp đi !
– Dạ… chắc không được bác ơi, để con ráng qua ngoại nhanh nhanh rồi chạy qua nhà bác nha !
– Ừm, cũng được, tốt, hảo tiểu tử !
– Hê hê, cảm ơn bác !
– Dzô con !
– Dạ, dzô bác !
Tôi cũng chả thể ngờ được tửu lượng mình cao đến như vậy, hay có lẽ là nhờ bí kíp tuyệt chiêu của ông anh mà tôi ra vô toalet trên dưới hơn năm lần, một lần vô là ngất ngư loạng choạng, một lần bước ra là lại như hồi quang phản chiếu, mạnh hơn lần trước gấp bội.
Lần đầu vào toalet, thực thi chiến thuật ” xả nước cứu thân “.
Lần tiếp theo: – ” Này thì móc họng này… ục……. ! ”
Những lần kế tiếp là sự kết hợp giữa cả hai thần lực ” móc họng ” và thần kỹ ” xả nước cứu thân ” bá đạo, chính nhờ vậy mà tôi vẫn có thể trụ đến cùng trên bàn nhậu, gần hai thùng bia đã được xử sạch trơn.
Tiểu Mai ngồi xuống cạnh bên, nàng nhăn mặt vẻ không vừa ý, khẽ đập vai ba mình:
– Ba uống ít thôi, mọi khi đâu có nhiều vậy !
– Con bé này, lâu lâu mới có dịp mà ! – Bác trai lắc đầu rồi quay sang tôi. – Đúng không con, tối nay khéo hai người mình cưa thêm thùng nữa ấy chứ !
Tôi lúc này thì đã thần hồn nát thần tính, ba hồn bảy vía theo men bia mà bay đâu mất hết rồi, sẵn hơi men trong người nên tôi chắp hai tay lại rồi dập đầu xuống mặt bàn, làm ra điệu bộ nghiêm trọng:
– Con lạy bác, giờ… con uống không nổi nữa rồi… ấc… nhưng mà… bác kêu sao con nghe vậy… tối nay… ấc… mình quất tới sáng…. !
Bác trai khoái chí, vỗ vai tôi tấm tắc khen:
– Giỏi, vậy mới được chớ !
Tiểu Mai lúc này đã thúc thủ bó tay, nàng chỉ biết lắc đầu thở dài ngao ngán rồi sắp xếp lại mấy dĩa thừa trên bàn, còn bác trai với tôi thì mặc sức mà uống mà nốc bia liên tục.
Cảm giác như thật lâu sau đó, tôi biết mình đang nằm ở ghế salon, trên người là tấm chăn được ai đó khoác giùm, nghe bên tai mình loáng thoáng tiếng bác trai nói chuyện với ai đó, đồng thời vọng lại những tiếng chuông ngân liên hồi.
– Ba mở loa ngoài to hơn đi, con muốn nghe đủ chuông năm mới kìa !
– Em nghe chưa, con gái muốn nghe tiếng chuông nè !
Nghe vậy nên thần trí không được tỉnh táo của tôi lờ mờ đoán ra rằng bác trai và Tiểu Mai đang nói chuyện với gia đình của họ ở Nhật. Nhưng tôi chỉ nhận biết được như thế, rồi sau đó lại ngủ thiếp đi.
Lần thứ hai tỉnh dậy, tôi hé mắt thấy Tiểu Mai đang ngồi cạnh mình đọc sách, trông thấy tôi tỉnh dậy, nàng mỉm cười nhìn tôi, thế nhưng… tôi lại ngủ luôn đi mất.
Lần thứ ba giật mình trở dậy là tôi lại thấy đau đầu, khẽ cựa mình nhoài người sang bên thì tôi lại nghe tiếng bác trai và Tiểu Mai trò chuyện:
– Vậy còn Akira thì sao ? – Giọng bác trai hỏi.
– Con… con chỉ xem cậu ấy là bạn thôi ! – Tiểu Mai ngập ngừng đáp.
– Thế con phải nói cho mẹ biết, chứ nhà bên ấy cứ qua nhà mình riết, có khi mẹ con đổi ý bắt về Nhật thì ba cũng không cản được đâu !
– Ứ… ba nói giúp con đi mà…. !
– Nói thì nói, cái chính là Akira nói với gia đình nó ra sao kìa !
– Thật ra… người mà Akira thích không phải là con đâu !
– Chứ ai ?
– Ba biết rồi còn hỏi !
– À…. nhưng ba thấy đâu có vẻ gì là vậy ? Nó thích cặp với con hơn mà ?
– Thì chính Akira cũng không biết điều đó, nhưng hè vừa rồi con có gặp lại, lúc đó cậu ấy cũng đã thông suốt mọi chuyện rồi, chỉ là hiểu lầm thôi !
– Vậy kết quả ra sao ? Nó có được đáp lại không ?
-…….. !
– Hầy… thất tình tập hai à, thằng nhóc này đẹp trai tài giỏi vậy mà xui nhỉ !
– Ba chê bạn trai con phải không ?
– Đâu có, thằng nhóc Nam này thì cũng được, nhưng ba cần thời gian để quyết định xem có nên đồng ý hay không, và cả mẹ con nữa !
– Dạ…. !
– Lúc uống bia khi nãy, ba có thử nó khi rủ tối mai lại qua nhà mình chơi, nhưng nó từ chối thẳng thừng, bảo là kẹt đi với bên gia đình nó rồi !
– Thì… Nam bận mà, ba !
– Vậy nên ba mới cho con quen nó, chứ nó mà đồng ý ngay thì đâu khác nào người không xem trọng gia đình, để người ngoài rủ rê mà bỏ luôn cả nhà thì đâu có được. Nhỡ mai mốt xa xôi sao đó, nó lấy con về rồi đi lăng xăng ngoài được thì sao ?
– Là… ba thử đó hở ?
– Ừm, nói chung nhóc này cũng tốt tính, cũng thông minh sáng sủa đấy !
– Hi, bạn trai con mà ba !
Tôi biết nghe lén là không tốt, nhất là khi mình đang ở nhà người khác, thế nhưng đây đâu phải là tôi muốn chứ, chỉ là… vô tình tỉnh dậy mà nghe thấy thôi. Và tôi lại chẳng thức thêm để nghe ngóng được bao nhiêu, bởi ngay sau đó mắt tôi díu lại, và tiếp tục chìm vào giấc ngủ ngon lành của đêm giao thừa.
Ngày mồng một Tết Nguyên Đán năm nay, tôi ngủ vùi luôn cả buổi sáng ở nhà Tiểu Mai, đánh một giấc đến tận giữa trưa mới lò mò chồm dậy nhờ tiếng đàn Piano vang lên trong nhà, thấy đầu mình vẫn còn quay cuồng và đau như búa bổ:
– Ngủ ngày, hi hi ! – Tiểu Mai ngừng tay đàn, quay sang trêu tôi.
– Uầy… mấy giờ rồi ? – Tôi đưa tay bóp trán cho đỡ đau.
– Hơn 2 giờ chiều rồi đó anh hai, dậy tắm rửa đi, em nấu ăn cho ! – Nàng mỉm cười.
– Thôi, anh ăn không nổi ! – Tôi lắc đầu từ chối, quả thật sau trận nhậu kinh hoàng hôm qua với nhạc phụ đại nhân, bây giờ cái bụng tôi nó cứ như no căng mà lại cảm giác buồn nôn khó tả.
– Còn say à ?
– Ừ… khó chịu quá !
– Ai bảo uống cho lắm vào, vậy anh rửa mặt đi !
– Ủa ? Bác trai đâu rồi em ?
– Ba em qua nhà cô Ba chúc Tết rồi, đến tối mới về !
– Chết… anh ngủ quên, chưa kịp chào nữa !
– Không sao, ba em nói bữa nào anh qua chơi nữa cũng được mà !
– Ừ… để coi tối nay thu xếp anh qua cũng được !
– Thôi, anh mệt rồi, về nhà thì cứ nghỉ ngơi, ngày mai hay mốt lại sang nhà em chơi !
– Ừm, giờ anh rửa mặt đã, đau đầu quá !
Rửa mặt vệ sinh cá nhân xong xuôi nhưng tôi vẫn còn thấy choáng váng đầu óc, có lẽ do hơi men còn đọng lại trong đầu nên chưa thể tỉnh táo ngay được. Cố húp cho xong chén súp mà Tiểu Mai vừa nấu rồi tôi kiên quyết lắc đầu không muốn ăn nữa.
– Ra biển chút cho mát đi em, sẵn tìm nước mía giải bia luôn !
– Vậy đợi em chút ha !
– Đi dạo hóng gió tí thôi mà, trang điểm làm chi !
– Vô duyên, đợi đi !
Biển Đồi Dương chiều mồng một Tết khá vắng người, có lẽ hầu hết giờ này mọi người đều bận đi chúc Tết nên ít rủ nhau ra ngoài chơi. Tôi với Tiểu Mai đi dạo giữa rừng dương một hồi chán chê rồi mới chọn thảm cỏ xanh mướt gần sân golf Novotel ngồi xuống, nhìn thẳng ra những con sóng biển đang xô nhau trập trùng qua bờ cát.
Nắng chiều mùa xuân thật đẹp, gió mát rượi làm tôi cảm thấy thoải mái và khoan khoái cả người, cộng thêm nãy giờ nốc hai ly nước mía nên tôi đã hơi tỉnh táo, đầu óc bớt đau hơn trước.
– Hôm qua anh ngủ quên lúc nào vậy ?
– Lúc ba em ra nhà sau lấy thêm thùng bia nữa, khi trở lên thì anh đã ngủ gật rồi !
– Uầy… quê quá !
– Anh uống vậy là ghê rồi đó, đồ sâu… bia !
– Hì, thì ra mắt nhà em mà, phải cố chứ sao giờ !
– Vậy anh thấy sao ?
– Ừ… ba em vui tính thật, anh thấy thoải mái chứ không có ngượng gì !
– Còn mẹ em nữa, mẹ em hiền lắm !
– Hiền như em không ?
– Hơn cả em !
– Rồi… hiểu rồi…. !
– Hiểu gì ?
– Thì mẹ em hiền hơn em chứ sao !
– Ừm, hì hì !
Nghe Tiểu Mai nói mẹ nàng còn hiền hơn cả nàng là tôi đã tự mường tượng ra trong đầu mình rằng nhạc mẫu tương lai có thể cũng… bá đạo không kém con gái mình là bao, bởi Tiểu Mai thì cũng đâu có hiền gì, nàng thông minh sắc sảo cực kỳ, đến mức tôi tưởng như không có chuyện gì mình có thể qua mắt được nàng, thế thì nói gì đến nhạc mẫu đại nhân nữa chứ.
Sóng biển rì rào tràn vào bờ cát rồi lại trở ra, bầu trời xanh ngắt một màu chung với ánh nắng chan hoà, tôi cảm khái vươn vai hít một hơi dài sảng khoái. Thế nhưng khi đầu óc đã hơi tỉnh táo rồi thì tôi chợt nhớ ra một chuyện, và tự dưng hỏi ngay không suy nghĩ:
– Anh… hỏi em chuyện này được không ?
Tiểu Mai thoáng ngạc nhiên, nàng phì cười rồi quay sang hỏi tôi:
– Gì mà mặt ngầu vậy, hì, anh cứ hỏi đi !
Nhìn nét cười của nàng, tôi quả thực là đã không còn muốn hỏi han gì thắc mắc đó nữa, thế nhưng sự tò mò trong tôi vẫn cứ thôi thúc mãnh liệt không ngừng, vậy là tôi buột miệng ngay khi vừa được nàng cho phép hỏi:
– Ừm… Akira… là ai vậy ?
Ngay sau đó, Tiểu Mai tròn mắt nhìn tôi, nàng sửng sốt khoảng vài giây rồi mới nói:
– Anh… nghe hết rồi à ?
– Ừm… không nhiều, nhưng… anh chỉ muốn hỏi vậy thôi, em không trả lời cũng không sao !
-……. !
-…………….. !
Không khí vui vẻ tự nãy giờ giữa hai đứa lúc này chợt chùng xuống, tôi bất giác muốn rút lại câu hỏi của mình và ước gì mình đừng có tò mò quá mức như vậy. Tiểu Mai im lặng không nói, nàng đưa mắt nhìn xa xăm ra biển, rồi khẽ vuốt tóc mai, nàng thở hắt ra đáp:
– Là bạn trai cũ của em !
Liền tức thì tôi điếng hồn nhất thời chẳng biết phải nói gì, bất động mất vài giây rồi mới lắp bắp hỏi lại:
– Anh… không biết đấy ?!
Tiểu Mai nhìn tôi, nàng cười buồn:
– Không phải đâu, đó chỉ là mọi người xung quanh nhìn nhận vậy thôi !
– Là sao ?
Khẽ thở dài, Tiểu Mai lại nhìn ra biển, nàng chậm rãi nói:
– Kể ra cũng không có gì nhiều, chuyện bắt đầu từ lúc em còn nhỏ, và đến vài năm sau thì vô tình đã trở thành một hiểu lầm mà cả em và Akira đều không biết !
– Hiểu lầm ?
– Ừa, hiểu lầm này cũng là lí do gián tiếp khiến em quyết định về Việt Nam và học cấp 3 tại Phan Thiết, là quê nội !
– Kể anh nghe được không ?
Tiểu Mai không trả lời câu hỏi của tôi, nàng lại đan tay vào nhau bối rối, sau vài phút im lặng, nàng mới quay sang tôi, âu yếm nhẹ nói:
– Dù thế nào đi nữa, anh vẫn là mối tình đầu của em đấy !
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro