Phần 84
2024-08-04 18:15:49
Gần 9 giờ đêm, tôi lững thững rẽ hướng vào đường nhà Tiểu Mai, gần đến nơi thì đã thấy trước cổng nhà, Tiểu Mai đang đứng ngoài tiếp chuyện với một vài người khác. Khi đến gần hơn thì tôi nhận ra là anh Triết đang đứng cạnh chị Diễm, bé Trân thì đi riêng một xe.
– Anh Nam ! – Trân nhìn thấy tôi đầu tiên, con bé ngạc nhiên gọi lớn.
Liền ngay sau đó, cả ba người Tiểu Mai, anh Triết và chị Diễm cùng đưa mắt nhìn theo:
– Woa, đúng giờ ghê ! – Tiểu Mai khúc khích cười.
– Ừ… chào mọi người ! – Tôi thoáng ngại ngần đáp.
– Anh chở thùng bia theo chi vậy ? Bợm nhậu à ? – Trân nheo mắt nhìn tôi.
– À… không… à… ! – Tôi ấp úng chả biết nói gì.
– Hì, chào em ! – Chị Diễm mỉm cười.
– Dạ…. ! – Tôi bắt đầu lo lắng khi thấy có… hàn khí xung quanh vây lấy, bởi tôi vẫn chưa quên… món nợ cũ.
Thoáng thấy tôi, anh Triết tảng lờ như không có gì, vẫn điềm nhiên nói chuyện với chị Diễm, thế nhưng ngay khi tôi còn đang hú vía nhớ lại lời kể của bé Trân hồi trước, tưởng rằng mình được tha rồi thì anh Triết bất thình lình xoay người tung ra một đấm ngay trước mặt tôi.
Chỉ kịp thấy một vệt đen nháng lên phía trước mũi mình, tôi không thể làm gì khác hơn là lách người sang bên ngay trong một sát na, vừa đủ né cú đấm bất ngờ này chỉ trong gang tấc.
– Vù…. !
Quả thật cú đấm của anh Triết có tốc độ kinh hoàng, tôi điếng hồn khi nhận ra mình chỉ cần chậm một chút là đã lãnh đủ một đòn nặng vào mặt, nghe gió rít bên tai mà lạnh cả sống lưng.
– Anh làm gì vậy ? – Tiểu Mai thảng thốt kêu lên.
Cả hai người chị Diễm và bé Trân đều chưa biết phải nói gì, họ cũng đờ người ra vì hành động bất ngờ này của anh Triết. Chỉ mỗi tôi lúc này là toát mồ hôi hột bất động tại chỗ nhất thời cấm khẩu, rồi ít giây sau lùi người lại vài bước nhưng vẫn không vào tư thế phòng bị.
– Nghe Trân kể chú võ công cao cường nên anh thử chút mà, đúng là danh bất hư truyền, cự li đó mà cũng né được, hề hề ! – Anh Triết vỗ vai tôi cười.
– À… dạ….. ! – Tôi bối rối gật đầu, được phen chết khiếp ngay giao thừa.
– Anh rõ vô duyên ! – Tiểu Mai nhìn anh Triết nhăn mặt tỏ vẻ không vừa ý.
– Có gì đâu mà ! – Anh Triết cười cầu tài.
– Vớ vẩn thật ! – Chị Diễm nhéo tai anh Triết.
– Em kể thì kể, việc gì anh thử, lỡ anh Nam né không kịp rồi làm sao ? – Trân lúc này mới hoàn hồn mà phàn nàn ông anh rể của mình.
– Không… không sao mà ! – Tôi vội đỡ lời.
– Thấy chưa, anh biết Nam sẽ né được mà ! – Anh Triết chớp thời cơ hùa theo ngay.
Nhưng tình hình có vẻ như không ổn, khi mà cả 3 cô nàng lúc này đều nhìn anh Triết bằng ánh mắt không vừa ý, thế nên anh này vội cười xoà rồi chuyển hướng:
– Vậy… ngày mai gặp nhé, giờ bọn anh về trước !
– Dạ…. ! – Tiểu Mai gật đầu lạnh tanh.
Rồi anh Triết quay sang tôi tay bắt mặt mừng, niềm nở chào hỏi:
– Lâu quá mới gặp, khoẻ không ? Chúc mừng năm mới nhé !
– Dạ… cảm ơn anh ! – Tôi gật đầu.
Thế nhưng sau màn bắt tay xã giao là màn vỗ vai vẫn thường thấy ở các chiến hữu huynh đệ, tôi thấy vậy nên cũng vỗ vai anh Triết, thế nhưng kèm vào đó là tôi nghe bên tai mình một giọng nói thì thầm rất nhỏ:
– Vừa nãy là trả nợ vụ chú làm bé Mai khóc, anh mày không đùa đâu !
-………. ! – Tôi đờ cả người vì hiểu chuyện, hoá ra bẵng đi nửa năm không gặp vào Sài Gòn học đại học mà anh Triết vẫn còn nhớ chuyện tính sổ ngày trước.
May thay tình hình có vẻ sáng sủa hơn, khi mà bé Trân lém lỉnh chêm vào một câu cứu vãn không khí căng thẳng:
– Anh Nam, tiền mừng tuổi em đâu ?
– Ớ… ! – Tôi há hốc mồm.
– Gì ? Không đưa là không xong đâu nhé ! – Con bé nheo mắt, làm vẻ như đang đòi nợ.
– À… đây…. ! – Tôi vội móc túi ra, hào phóng hẳn hoi với tờ 100 ngàn đồng mới cóng.
– Trời đất…. anh rộng rãi quá vậy ! – Bé Trân tròn mắt ngạc nhiên.
– Ừ…. ! – Chính tôi lúc này cũng không tin vào mắt mình, khi mà trước giờ chỉ có tôi được người khác lì xì, nhưng lần này lại là tôi lì xì người ta, mà lại là 100 ngàn đồng, tiếc đứt ruột.
– Hi, cảm ơn anh nha ! – Trân cười tít mắt.
– E hèm… của anh mày với chị Diễm đâu ? – Anh Triết tằng hắng.
– Ớ…. ! – Tôi lại đần mặt ra tập 2.
– Bleu, hai người lớn hơn anh Nam, chưa lì xì cho ảnh thì thôi chứ lại còn đòi hỏi ! – Trân bĩu môi.
– À… ừ…. ! – Đến lượt anh Triết ngớ người vì bất ngờ.
Thế là sau màn chào hỏi xã giao đến màn… tiền mừng tuổi cũng xã giao, và màn tạm biệt nhau cũng mang tính xã giao không kém:
– Về nhé, mai gặp ! – Anh Triết nói.
– Dạ ! – Tiểu Mai vẫn lạnh lùng đáp, vẻ như nàng không vừa ý với chuyện vừa nãy.
– Chị về nhé, Nam ! – Chị Diễm cười nhìn tôi rồi ngồi sau xe anh Triết.
– À… dạ, chào chị ! – Tôi bối rối gật đầu.
– Chào thầy, chúc thầy năm mới vui vẻ, sang Tết sau lại lì xì em tiếp nha, hi hi ! – Trân khúc khích cười rồi cũng quay xe đi.
Đợi cả ba người khuất sau ngã rẽ cuối đường rồi thì tôi mới thở phào nhẹ nhõm, vừa hay Tiểu Mai đập vai mình lo lắng hỏi:
– Lúc nãy anh có sao không ? Anh Triết đùa kỳ thật !
– Không sao, anh né được mà ! – Tôi cười đáp.
– Lỡ anh bị đánh chắc em giận anh Triết thật mất ! – Nàng nhíu mày.
– Không… đáng đời anh mà ! – Tôi gãi đầu bối rối.
– Là sao ? – Tiểu Mai thắc mắc.
– Là… thì chuyện anh làm em khóc hồi trước ấy, nên giờ anh Triết mới….. ! – Tôi khổ sổ đáp.
– Ah…. ồ ha ! – Nàng đưa tay vỗ trán rồi lại nói. – Nhưng vậy cũng không được, chuyện qua rồi mà anh Triết cứ nhắc lại !
– Thì có gì đâu, cơ mà vừa nãy hú hồn thật, may mà né được !
– Ừm, thôi vào nhà đi anh !
– Ba em… có nhà không ?
– Có chứ, anh dắt xe vào đi !
Theo lời Tiểu Mai, tôi đánh bạo dắt xe vào sân nhà, mọi khi bước qua cánh cổng màu đen quen thuộc thì tôi đều thấy rất vui vẻ, ấy thế mà hôm nay cảm giác cứ như bước vào… cửa tử, vừa hồi hộp vừa run, tim đập thình thịch lo lắng cho số phận bản thân, không biết chỉ vài giây sau là mình phải gặp… nhạc phụ đại nhân tương lai như thế nào đây nữa !
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro