Phần 68
2024-08-04 18:15:49
Một lát sau, điều gì đến cũng đến, căn nhà tôi ở từ nhỏ đến giờ đã xuất hiện trong tầm mắt:
– Không muốn về nhà… ! – Tôi rùng mình chùn tay lái.
– Nữa, nhà anh mà nói lạ chưa ! – Tiểu Mai đập tay vào vai tôi.
Nói thật chứ chưa có lần nào tôi lại không muốn về nhà như lần này, bởi tôi biết nãy giờ là ba tôi đang nổi trận lôi đình ở nhà, mà ba tôi giận thì khủng khiếp lắm. Nhớ lại hồi nhỏ có mấy lần tôi trốn học đi đá banh hay đánh nhau, thì bao giờ cũng vậy, ở ngoài tôi anh hùng bao nhiêu là về nhà tôi thành rùa rút đầu bấy nhiêu, lần nào cũng bị mềm xương vì cây roi mây huyền thoại.
Có một lần tôi trốn nhà bỏ ra biển đá banh đến chiều tối mới mò về nhà, lúc đó ba tôi chẳng nói gì, chỉ hầm hầm đi xuống nhà dưới, chỉ tay vào nền gạch:
– Mày nằm xuống đây !
– Dạ…. ! – Tôi run rẩy lắp bắp nằm sấp xuống nền nhà.
– Đi đâu ?
– Dạ… con đá banh…. !
– Mẹ mày bảo ở nhà trông nhà, mà mày bỏ đi chơi không xin phép ?
– Dạ… lần sau con… hông dám nữa !
– Víu….. chách… !
– Oá…. oá…… !
Khi tôi vừa khóc rống lên thì ba tôi lại dằn mặt:
– Ba đánh mà mày khóc ?
-…….. ! – Thế là tôi hoảng hồn im bặt.
Nhưng vài phút sau đâu lại hoàn đấy:
– Chách…. chách…. !
– Oá… oá…. á……. con chừa…. á…… !
Kết quả trận đòn hôm đó là tôi mềm oặt cả người, nằm nhà mấy ngày liền để chữa trị cái mông rồi mới lết được ra ngoài. Sau đó tôi rút kinh nghiệm bài học xương máu, đó là đi đâu cũng phải xin phép, đi chơi phải báo gia đình, tái phạm là mềm xương.
Và bài học thứ hai, đó là không được gây gổ đánh nhau, nhớ hồi lớp 3 tôi hổ báo lắm, cả nhóm đang đá cầu trong sân trường tự dưng có mấy thằng lớp khác đá banh chạy ngang qua đạp chân bẹp dí quả cầu. Thế là tôi lao vào đấm vỡ mặt thằng oắt vừa đạp, nó cũng chẳng phải tay vừa bật ngay lại tôi, mà lúc nhỏ thì tôi yếu như sên, kết cục là hai ông mãnh bị lôi đầu lên phòng giám hiệu, mời cả phụ huynh đến làm việc.
– Sao hai em lại đánh nhau ? – Thầy giám thị hỏi.
– Dạ, nó gây sự trước đó cô ! – Thằng oắt kia chỉ vào mặt tôi.
– Mày đạp nát cầu của tao ! – Tôi gân cổ cãi lại.
– Thì tao đền là được rồi, ai kêu mày đánh tao trước ! – Nó cự ngay.
– Đền cái cùi chỏ tao nè ! – Tôi vênh mặt ra mà quên mất là ba tôi đang gầm mặt hầm hầm ngay bên cạnh.
Chiều tối hôm đó về đến nhà, tôi sợ chết khiếp khi thấy ba tôi xách roi mây huyền thoại đi thẳng ra nhà sau:
– Thằng ngu này, lại ăn đòn nữa à ! – Ông anh tôi thì thào.
-….. Sợ quá… ! – Tôi lí nhí.
– Mày… nhanh lên, chạy lên phòng mặc thêm cái quần tà-lỏn nữa đi ! – Ổng xui dại.
– Dạ…. ! – Ấy thế mà tôi gật đầu và làm theo ngay tắp lự.
Không những làm theo mà tôi còn làm tốt hơn thế nữa, tôi mặc luôn đến… 3 cái quần tà-lỏn để phòng khi bất trắc. Tự tin với tuyệt chiêu 3- trong- 1 của mình, tôi bớt run mà đi xuống dưới nhà sau, nơi có thái thượng hoàng đang lăm lăm thượng phương bảo kiểm trong tay:
– Nằm xuống ! – Ba tôi gằn giọng.
-……… ! – Tôi y theo hoàng lệnh.
– Này thì đánh nhau…. Chách ! – Ông vút ngay roi đầu tiên vào mông tôi.
-………… ! – Chả đau chút nào, tôi làm mặt tỉnh rụi.
– Chách……… !
-………. !
Tuyệt chiêu 3- trong- 1 của đại ca bày quả là lợi hại, chả thấy đau tí nào cả.
– Víu… chách…. chách…. ! – Hai roi liên hoàn được quất ra.
– Ui… da….. ! – Tôi đã bắt đầu thấy thấm đòn, chắc là lực tác động quá mạnh xuyên cả ba lớp quần mất rồi.
– Víu… chách…. bốp….. chách….. !
– Hức….. á……. !
– Víu…. chách…. !
– Ahhhh…. oá oá……… !
– Ba đánh mà mày khóc ?
-…… hức….. !
– Víu….. chách….. !
– Oá oá…. Con chừa rồi…. con… oá oá……. !
Cứ một lần roi được vung lên là một lần tôi khóc la thảm thiết, lăn lộn gần hết cái nhà dưới, đến khi đã ràn rụa nước mắt bán sống bán chết rồi thì ba tôi mới tha cho, kết thúc trận đòn mười mấy roi nhớ đời. Thế nhưng hoạ sát thân vẫn còn đó, bởi khi mẹ tôi đi làm về cũng là lúc trận đòn kết thúc, chắc có lẽ bà thấy thương thằng quý tử út cưng bị đòn đau đang nằm ăn vạ nhìn mẹ với ánh mắt cầu cứu nên… lột quần tôi ra để xức dầu chữa thương cấp kì, rồi sau đó bà sẽ nấu cháo gà cho tôi ăn. Ấy vậy mà….
– Trời đất, con mặc 3 cái quần chi vậy ? – Mẹ tôi sửng sốt.
– Dạ…. ! – Tôi điếng hồn ngước mặt lên.
– Cái gì ? Nó bày trò này à ? – Ba tôi từ trên nhà đi vụt xuống.
– Dạ không… anh hai bày… anh hai bảo con đó…. ! – Tôi quýnh quáng bán đứng luôn cả ông anh.
Và như thế là anh em ruột thịt sống chết có nhau, có phúc cùng hưởng, có hoạ cùng chung, thật đúng là một câu chuyện cảm động kinh điển, thấm đẫm nước mắt và thấu tận trời xanh:
– Víu… chách….. !
– Oá…. oa….. ! – Anh tôi khóc rống lên.
– Mày dạy em thế à ? Mày làm anh vậy đó hả ? Víu… chách….. !
– Oá… oa…. con chừa rồi…… oá…. ! – Ông anh tôi khóc rấm rứt vì bị thằng em trời đánh chỉ điểm.
Kết thúc ngày hôm đó, tôi bị đòn mềm xương không nói, nhưng ông anh bá đạo cũng bị vạ lây vì cái tội… bày trò, buổi tối hai thằng nằm ngủ cạnh nhau mà không cục cựa được vì cái mông đau nhói, chỉ có ánh mắt ông anh là nhìn tôi toé lửa đằng đằng sát khí, tôi đồ rằng lúc đó ổng mà nén đau vụt tay một phát vào mông tôi thì chỉ có chết chứ không hơn.
Hai bài học xương máu được rút ra từ lớp 3 và lớp 5 từ hai trận đòn kinh điển, đó là không được đánh nhau và đi chơi là phải xin phép. Thế nhưng ngày hôm nay đây, khi tôi đã học lớp 11 lại cùng một lúc phạm cả hai tội danh trong quá khứ này, dẫm vào vết xe đổ cũ mà lịch sử lặp lại. Tôi có thể bị đánh cũng được… nhưng tôi không muốn kêu gào trước mặt Tiểu Mai chút nào… hic hic….. Nếu là lúc bình thường thì tôi có thể vận khí kình Vịnh Xuân để hộ thân, thế nhưng sau trận ác chiến với thằng Huy thì tôi giờ đã như cọng bún thiu rồi, mềm oặt nhũn nhẽo, ba tôi chỉ cần vụt một roi là chắc tiếng la hét của tôi sẽ vang vọng đến tận đâu đâu xa xôi ấy chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro