Phần 60
2024-08-04 18:15:49
– À Nam ơi !
– Hửm ?
– Đúng thiệt tao với mày có duyên ghê, tao té ghế hồi bữa đau gần chết, thì bữa sau mày lại bị gì nhỉ ? Băng tay ấy ?
– À, tao té xe, bong gân, may là chỉ bị nhẹ thôi !
– Mày phải cẩn thận chứ, dạo này ngoài đường xe cộ nguy hiểm lắm, với cả mấy thành phần bất hảo nữa, toàn canh me học sinh tụi mình thôi !
– Chứ sao, tao biết mà, nên tụi thằng Khang thằng Dũng tao cũng dặn y hệt vậy, tại tụi nó cũng vừa bị nè !
Nói đến đây tôi nheo mắt quan sát thái độ thằng Huy, rõ là nó cười gằn lại và tiếp tục ” đàm thoại ” song phương:
– Thì đó, thằng Bon bạn tao, bữa vừa mới ra khỏi trường là bị thằng nào nó đánh nhầm hay sao ấy, phải không ?
– Ừ, tao trông thằng đó quen lắm ! – Thằng Bon ở bàn bên kia lên tiếng.
– Vậy à ? Mày coi cẩn thận đó, nó đánh lần một thì dễ có lần hai lắm ! – Tôi cười đáp.
– Thôi đổi chủ đề đi hai người, nói toàn chuyện gì đâu ấy ! – Nhỏ Phương nhăn mặt.
– Hì hì, thì đổi, tại hai đứa tui lâu ngày tâm đầu ý hợp, nói chuyện vui quá đấy mà, đúng không Nam ? – Thằng Huy đứng dậy.
– Dĩ nhiên, đúng là con gái chả hiểu chuyện ! – Tôi cũng đứng dậy nhoẻn miệng cười.
Như đã bàn trước, thằng Sơn đen ở bàn bên kia cũng bước sang:
– Nam đúng không ? Tao trông mày quen lắm nè !
– Quen ? Có à ? – Tôi vờ nghi hoặc.
– Ừ, có thể đó, thằng Sơn nó hay kể tao nó có thằng bạn giống mày lắm đó Nam, mà dạo này hai đứa đang xích mích, gây nhau hoài ! – Thằng Minh Huy cũng bước lại gần tôi.
– Ây dà, đừng nói là mày sắp gây với tao nha ! – Tôi rụt cổ.
– Hê hê, không có đâu, nhận mặt nhau thôi mà ! – Sơn đen vỗ vai tôi nói.
– Ừ, coi nhìn rồi nhớ kĩ, kẻo sau này nhìn lầm nữa thì khổ ! – Thằng Huy cười xảo trá.
– Sao mà lầm được ? Tao với nó chơi game chung với nhau mà ! – Sơn đen tiếp lời.
– Phải không mậy ? Sao tao không nhớ ta ? – Tôi đưa tay gãi đầu, vờ nhíu mày suy nghĩ.
– Haizz, con Võ Đang Thanh Long Nhân của mày sao rồi ? Tao, nick ” tiểu tử vô danh ” nè ! – Sơn đen nhắc bài.
Ngay tức thì tôi sáng mắt ra, đập tay chan chát:
– Ah, thằng Xẻng, phải mày không ?
– Tao chứ ai, Xẻng đây, ngoài đời tao tên Sơn !
– Sao… hai đứa mày… ? – Thằng Huy sửng sốt.
– Hê, tụi tao chơi với nhau lâu rồi, mà hồi đó nó khác giờ nên nhìn không ra ! – Tôi vỗ vai thằng Huy cười ” hoà nhã “.
– Khác chỗ nào ? – Sơn đen vờ thắc mắc.
Liền sau đó, tôi lôi từ trong chiếc bọc của thằng Khang mập để bên ghế ra một cái mũ kết màu đen, rồi đội lên đầu thằng Sơn ” Xẻng “, kéo sụp xuống che nửa khuôn mặt:
– Đây nè, hồi đó mày đi đâu cũng đội cái mũ này hết, ai cũng gọi mày là thích khách mũ đen, hê hê, thế này là tao nhận ra ngay !
Thằng Minh Huy há hốc mồm bước lùi lại, và bè lũ bên nó từ bàn kế cạnh lập tức đứng dậy thành vòng tròn bao quanh hai thằng tôi. Cũng phải thôi, bởi đối với tụi nó thì ” thích khách mũ đen ” đã quá quen mặt rồi, đặc biệt là với thằng Beo tóc vàng và thằng Bon xấu số.
Sau chiêu ngửa bài, tôi vẫn thản nhiên vỗ vai thằng Sơn:
– Sao ? Dạo này vẫn còn chơi hả ? Có gì hay kể tao nghe coi !
– Hì hì, để tí tao kể cho mày nghe, tao biết nhiều cái hay lắm ! – Sơn đen vừa cười vừa đưa mắt nhìn thằng Huy đầy ẩn ý.
Và không ngoài dự đoán của tôi, thằng Huy hất tay ra hiệu cho đám đệ của nó ngồi yên trở lại, sau đó nó cố nặn ra một nụ cười hiếu khách mà bước lại gần hai thằng tôi:
– Nãy giờ không nói là hai thằng mày biết nhau trước, làm tao mất công giới thiệu !
– Chà, thì tao cũng vừa nhớ ra thôi mà ! – Tôi cười khẩy. – À mà tao vừa nhớ ra một chuyện nữa !
– Chuyện gì vậy ? – Thằng Huy gằn giọng hỏi.
– Là… tụi tao có việc gấp, nên chắc giờ tao về trước nha ! – Tôi nhún vai đáp.
– Ừm… ! – Nó lừ mắt trả lời.
Thế rồi sau cái hất đầu ra hiệu của tôi, hội bàn tròn cũng đứng dậy theo và lục tục bước ra ngoài, trước khi đi tôi không quên quay lại nói:
– Cảm ơn mày nha, sinh nhật vui vẻ !
– Ừm, mày giỏi ! – Nó gằn giọng nói nhỏ, đủ để mình tôi nghe thấy.
– Mày cứ nói thế, bạn tốt ! – Tôi nhún vai cười đểu.
– Tao cũng về, lâu ngày gặp bạn cũ, he he ! – Sơn đen tháo nón ra, quay lại nói.
– Ừ, gặp nhau hàn huyên tâm sự đi nhé, kẻo không ngày mai lại hối hận ! – Thằng Huy quắc mắt.
Vậy là mặc cho cái nhìn tức tối của bè lũ Minh Huy đang chiếu thẳng vào mình, hội bàn tròn tụi tôi vẫn ung dung dắt xe ra khỏi cửa nhà nó, vừa đi vừa tán chuyện cười nói rôm rả. Mãi đến khi rời khỏi tiệc sinh nhật, nhà thằng Huy đã khuất ở góc đường rồi thì tôi mới đưa tay quệt mồ hôi trán lúc này đang vã ra như tắm:
– Xong, phù !
– Ngửa bài xong, ngày mai bắt đầu nè ! – Dũng xoắn ái ngại.
– Ừm, giờ phải đợi xem chừng nào nó xử tao ! – Sơn đen trầm giọng đáp.
– Cũng có thể nó chưa xử mày vội trong ngày mai đâu, dám chừng nó nghĩ đám tụi mình đang giăng bẫy phục kích nó lắm ! – Luân khùng nhận định.
– Ha ha, tao trông cái mặt thằng Huy bữa nay ngu đến hai lần, một là lúc Trúc Mai từ chối nó, hai là lúc thằng Nam đội cái nón đen cho thằng Sơn, cứ như nó muốn nổi điên lên ấy ! – Khang mập phá ra cười ha hả.
– Điên lên thì nó cũng không dám làm gì manh động đâu, sinh nhật đông người mà, với lại có cả ba nó ở đó, không đánh được tụi mình ! – Tôi hừ nhạt.
– Vậy là giờ biết mặt nhau hết rồi đó, từ mai anh em cẩn thận ! – Thằng Chiến nói.
– Chẳng biết nó định làm gì mình nhỉ ? – Thằng Xung lo lắng đưa mắt nhìn tôi.
– Không sao đâu, tuỳ cơ ứng biến thôi ! – Tôi cười trấn an nó.
Quả thật là vậy, ngày hôm nay cả hai phe đều đã nhận rõ mặt nhau, cuộc chiến về sau là không thể tránh khỏi, màn tiếp chuyện trực tiếp vừa nãy đã là phát súng mở đầu cho trận đánh cuối cùng, trận đánh mà tôi đã khai cuộc bằng một viên đạn bạc. Và lần này, viên đạn bạc của tôi vẫn là trong kế có kế, mang danh là thích khách mũ đen mà lại không phải là thích khách mũ đen, dù rằng đám thằng Huy chắc chắn vẫn đang nghĩ rằng, Sơn đen hôm giờ đã vừa là nội gián vừa là thích khách liên tục quấy rối bên nó, bảo sao kế hoạch nào của tụi nó cũng đều bị tụi tôi biết hết và phản pháo ngược trở lại.
Tối hôm nay, tính ra mọi chuyện đều suôn sẻ và nằm trong tầm dự đoán của tôi, ngoài việc nhờ Tiểu Mai cứu được một bàn thua trông thấy từ đòn đánh tinh thần nặng nề đầy bất ngờ của thằng Huy. Quả thật là lúc nãy toàn cuộc thắng thua của trận chiến lần này đều phụ thuộc vào câu trả lời của Tiểu Mai, vì giả như nàng nhận lời thằng đểu giả kia thật thì chắc tôi sẽ suy sụp tinh thần mà buông xuôi tất cả hết mất, bởi còn lí do nào mà tranh đấu nữa nếu Tiểu Mai sẽ là bạn gái của thằng Huy chứ. Haizz, chung quy thắng thua thế sự, lẽ thường cũng là phụ thuộc vào hai từ ” nữ nhân “, xưa đến nay vẫn vậy, bất di bất dịch sự không đổi dời.
Đưa tay nhìn đồng hồ, tôi thầm nghĩ bụng rằng một tiếng đồng hồ vừa nãy quả thật là rất dài, tưởng như đã là nửa ngày rồi chứ không kém. Giờ này ắt hẳn là thằng Huy kia đang tức tối lắm đây, cũng phải thôi, ngày hôm nay là ngày nó thất bại toàn diện rồi mà !
Thế nhưng…. tôi chợt nhớ đến chuyện khi nãy:
– ” Kẻo không ngày mai lại hối hận ! ”
Câu này của mày là sao đây ? Minh Huy !
……………………… !
9 giờ 30 phút ngày 7 tháng 2 năm 2007, Hồng Môn Yến kết thúc !
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro