Phần 182
2024-08-04 18:15:49
Trân chạy theo sau, tôi và Tiểu Mai chung một xe đi trước, tất cả đang dạo qua lại cung đường biển quen thuộc trước khi đến nhà chú Ba, tiễn Tiểu Mai trở về Nhật Bản.
Dọc đường đi, dù bé Trân biết ý đã chạy tụt lại phía sau một quãng khá xa nhưng cả tôi và Tiểu Mai đều không biết phải nói với nhau những gì, bất giác khoảng lặng giữa hai đứa lại xuất hiện.
Tôi cũng không biết Tiểu Mai đang nghĩ gì, nàng có vẻ chỉ là đang ngắm nhìn cảnh vật hai bên đường, từng chiếc ghế đá công viên hay đến từng trụ đèn xen lẫn những hàng cây cối.
Bất chợt từ đằng sau, nàng khẽ giật áo tôi:
– Nè!
– Hở? – Tôi ngạc nhiên.
– Ở nhà ít ăn khô bò thôi nhé, phần còn lại em gửi trong giỏ của Trân đấy!
– Ừ, nhớ rồi!
– Cũng hạn chế chơi game đi, tập thể thao hay chơi bóng đá cho khỏe người, nha?
– Ừm, biết luôn!
Còn hai ngã rẽ nữa là đến nhà chú Ba.
– Gì cũng nói biết nói nhớ, mà có chịu làm không? – Rất dịu dàng.
– Có, em yêu cứ yên tâm! – Rất rất quý giá sự dịu dàng ấy.
Cung đường biển vẫn dài, và hai đứa đi ngang qua mái hiên năm nào…
– Chăm sóc mèo cưng của em nhé!
– Ờ… ok!
– Hứa chứ?
– Rồi… anh hứa, mèo cưng của em sẽ như Miêu Vương, sung sướng một đời.
– Hì hì, vậy được rồi!
Tôi giảm tốc, rẽ vào đường nhà chú Ba, từ đằng xa đã trông thấy chiếc Camry đang đậu.
– Này…. !
– Sao em?
– Ở đây không có em, nhớ… đừng có để mắt tới ai khác đấy… !
– Ừm, mà lỡ có thì sao?
– Em không về Việt Nam nữa, ở Nhật vĩnh viễn! – Cương quyết và nói như thật.
– Thôi giỡn mà, anh không có ai khác đâu! – Hoảng hốt, vội chữa lời.
– Nhớ đó nghen!
– Ừ, anh biết mà, em cũng vậy, không có để thằng nào nó tán đâu nhé!
– Họ tán kệ họ, em không thích là được!
– Ừm… vậy cũng tốt!
– ……… !
– …………… !
Vậy là sắp phải tạm biệt thật rồi sao…. ?
– …….. !
– ………… !
Gió biển thổi nhẹ mát, khẽ đưa tiếng rì rào từ xa vọng đến tầm nghe của hai đứa, rất an lành như bao buổi chiều mà cả hai cùng ngồi hóng gió trên thảm cỏ xanh rì của Đồi Dương.
– ……….. !
– Yêu em nhiều… cực kỳ nhiều, vậy nên… nhớ về lại nhé, anh đợi!
– Dạ… sớm thôi, em sẽ về!
– ……………. !
… Bạn đang đọc truyện Tiểu Mai – Quyển 2 tại nguồn: http://bimdep.pro/tieu-mai-quyen-2/
Buổi sáng hôm ấy, trước khi Tiểu Mai bước vào xe nàng có ngoái nhìn lại đằng sau thêm một lần nữa. Và tôi dù rất buồn nhưng cũng cố nặn ra một nụ cười tiễn biệt để nàng an tâm về nhà, dù có hơi tự hỏi rằng không giơ tay vẫy chào như bé Trân là có thất lễ quá không.
Cả tôi và bé Trân đều đứng nhìn đến khi chiếc xe của chú Ba chở gia đình Tiểu Mai vào Sài Gòn, đến sân bay Tân Sơn Nhất khuất xa tầm mắt rồi thì hai đứa mới lững thững đạp xe quay trở về nhà. Dọc đường đi, tôi cũng chẳng buồn nói với Trân câu nào vì cảm giác buồn tẻ và trống rỗng đang rất nhanh lấp đầy tim tôi như một loại chất lỏng đang được rót vào ly tách.
– Ding… ding… ding… !- Tiếng chuông điện thoại như tiếng thủy tinh của chuông gió va vào nhau phát ra từ trong túi quần khiến tôi giật thót người.
Sao vừa đi mà Tiểu Mai đã gọi tôi sớm thế nhỉ? Hay là nàng quên gì đó?
Vội lôi chiếc điện thoại màu bạc của nàng ra, tôi nghe máy ngay:
– Alô, em yêu mới đó đã nhớ anh hay sao mà gọi sớm thế?
– Anata… dare?
– Em… nói gì vậy?
– Tút… tút… tút……. !
– Alô… anh nghe nè… alô!
Quái, rõ là Tiểu Mai vừa gọi vào chiếc điện thoại này cơ mà, sao nàng nói gì lạ lùng thế nhỉ? Hay là gọi nhầm cho ai đó? Chứ lí nào vừa gặp mình đây mà giờ đã gọi được?
Hay là gọi cho bạn bè để báo tin nàng sắp về, nhưng nhầm gọi qua cho mình, mà có ba mẹ ở cạnh nên Tiểu Mai ngại, không gọi lại giải thích? Hoặc là ngồi trong xe nên… mất sóng?
Cố nghĩ mãi mà cũng không được gì, tôi đành tặc lưỡi nhét điện thoại vào túi quần rồi lên xe chạy tiếp, lòng lại miên man khi nghĩ đến ba tháng hè tới xa Tiểu Mai, tôi biết phải làm gì đây.
– Chị Mai hết hè lại về mà, trông cái mặt anh cứ như là chị đi luôn không bằng! – Trân lên tiếng.
– Ờ… ! – Tôi đáp vu vơ, chả buồn tranh luận với con bé.
– Được hôn xong lại không thích, làm mặt đần ra, y chang con mèo trên giỏ xe anh!
– Ê ê… em không được hôn thì đừng có xài xể nha. Á à… không được nuôi con Leo nên giờ quay sang chửi nó đần chứ gì?
– Miao… !
– Không có, em mắng anh đần vì… mặt anh lúc này đần thiệt!
– Con nhỏ… đứng lại đó, lần này chết với ông!
– Ngon rượt theo em nè, bleu! – Trân thè lưỡi trêu rồi đạp xe nhanh hơn.
Tôi cũng không chịu thua kém, vội dốc sức đuổi theo để mong cốc được vào đầu con bé bướng bỉnh tinh quái này vài cái cho bõ tức. Trước tốc độ đạp xe hiện giờ của tôi thì khá là nhanh, dự là tính theo đường… chim bay thì tôi chẳng mấy chốc có thể cốc được vào đầu Trân rồi.
Xe chạy nhanh, gió thổi ngược lại mát rượi làm mèo Leo đang ở trong giỏ xe của tôi thích chí kêu lên mấy tiếng rõ to.
– Mi.. aoooo!!!!!!!!!!!!
Tôi có nên cảm ơn bé Trân vì đã làm tôi hết buồn trong một thời gian hơi bị nhanh không nhỉ?
… Bạn đang đọc truyện Tiểu Mai – Quyển 2 tại nguồn: http://bimdep.pro/tieu-mai-quyen-2/
Ngày tạm biệt Tiểu Mai tính từ lúc nàng ra đi thì chỉ còn vài sự kiện đáng để kể sơ qua. Đầu tiên là khi gia đình tôi biết tin tôi nhận nuôi mèo đần giùm Tiểu Mai thì ba tôi không nói gì, ý bảo tôi muốn làm gì làm. Mẹ tôi cũng không hẳn là đồng ý, tuy nhiên sau một hồi được cả tôi, Trân và chị Diễm năn nỉ thì bà cũng hơi xuôi xuôi mà gật đầu, vậy là xong luôn qua ải.
Bữa tối hôm đó cũng là bữa cơm chia tay bé Trân, sáng mai là ba tôi sẽ nhờ xe đến dọn đồ của Trân về lại nhà con bé. Suốt bữa ăn tối ấy, mẹ tôi cứ tỏ ý khá là buồn lòng khi mấy tháng vừa qua bà đã gần như hoàn toàn xem Trân như con gái út trong nhà. Tình hình lại thêm bi đát khi mà không rõ là giả vờ hay thật tình mà con bé Trân lắm trò lại còn… sụt sịt, xúi luôn cả mẹ tôi gọi điện năn nỉ cô Nguyệt cho nó ở đến hết hè.
Dĩ nhiên chị Diễm đời nào chịu, và thế là sau một hồi an ủi vỗ về các kiểu, có cả dọa nạt thì Trân mới thôi ý định ở lại nhà tôi mà ngoan ngoãn chịu lên lầu thu xếp quần áo. Tôi thì không có ý kiến, vì thực tình một nửa trong tôi muốn Trân đi ngay lập tức bởi… con bé hay cằn nhằn tôi suốt ngày. Mà nào có phải tội gì lớn lao, con bé cứ toàn canh mắng tôi khi dậy trễ, tối không đánh răng, trước khi ăn không rửa tay, … vân vân và vi vi hàng tỉ những thứ nhỏ nhặt mà tôi trước giờ cứ tưởng chỉ có là mẹ tôi thì mới nhắc nhở như vậy. Riết tôi cũng đâm bực chứ, cứ nhây ra đó, có bữa tôi vừa đi đá banh về là ăn cơm luôn, khỏi có rửa ráy gì sất.
Nhưng một nửa còn lại trong tôi thì muốn Trân… cứ ở nhà tôi đi, vì dù sao con bé cũng biết chăm mèo đần Leo chứ không có hờ hững như tôi. Với lại thật tình mà nói thì… có con bé trong nhà cũng vui, mẹ tôi cũng vui.
– Sao nãy anh không năn nỉ em ở lại? – Trân dỗi khi hai đứa ngồi trên sân thượng buổi khuya.
– Ôi dào đi dùm con nhờ bà ơi, về nhà của bà mà ở đi! – Tôi giỡn.
Nào ngờ Trân giận thật, con bé như không tin được nó vừa nghe gì, cũng không kịp cho tôi có cơ hội giải thích mà vùng vằng bỏ đi luôn một mạch xuống dưới.
– “Hây dà… ” ! – Tôi lắc đầu thở dài ngao ngán.
Còn lại một mình, tôi khẽ ngoắc mèo đần chạy tới:
– Qua đây, Leo đần!
Mèo đần được tôi kêu tới thì mừng lắm, hí hửng phóng tới ngay. Nào ngờ bị tôi dùng tay đập nhẹ hều một phát vô mặt, con mèo lỡ trớn té lăn quay ra đất, nằm luôn tại chỗ.
– Ha ha, mày đần dễ sợ!
Nói rồi tôi nắm hai chân trước kéo nó lại gần rồi khẽ nhấc bổng nó lên, nhẹ ôm vào lòng mà vuốt ve thủ thỉ:
– Đùa tí thôi, đàn ông đừng có giận dai, mai tao mua cá khô cho mày ăn!
– Méo! – Mèo đần kêu lên, chắc là vẫn còn bực vì bị cậu chủ nó chơi đểu.
Hơi gõ nhẹ những ngón tay của tôi lên trán nó, rồi đưa mắt nhìn lên bầu trời đêm bao la trước mặt, tôi bất chợt trông thấy ánh đèn tín hiệu chớp xanh chớp đỏ của một chiếc máy bay đêm trên trời. Khẽ nựng con Leo, tôi thì thầm:
– Giờ này chắc cô chủ của mày đang ở trên máy bay rồi, không biết có nhớ tao với mày không nhỉ? Leo nhỉ?
– Meo…. Meo…. !
Tôi không biết hai tiếng meo meo của con Leo có nghĩa gì, tôi chỉ biết là lúc này đây, tôi đang thầm cầu chúc cho gia đình Tiểu Mai được thượng lộ bình an mà thôi…
– “Đi sớm về sớm, em nhé… !”
Ngồi hóng gió đêm trên sân thượng thêm một chút nữa rồi tôi bồng mèo đần xuống dưới nhà, trở vào trong phòng mình mà đặt Leo lên bàn học, vỗ vỗ vào đầu nó:
– Thích ngủ chung với tao không? – Tôi chỉ tay vào tấm nệm vừa êm vừa ấm.
– …… ! – Mèo đần nhìn ngang ngó dọc, đã dợm chân định nhảy xuống.
Dè đâu tôi lại búng chóc vô trán nó mà cười khì:
– Mơ đi, tối nay mày qua ngủ với bé Trân!
Thế là tôi ôm mèo đần một mạch sang phòng Trân và chị Diễm để nhờ cho con mèo đần này tá túc một đêm rồi trở về phòng mình, lăn ra đệm ngủ ngon lành.
Sáng hôm sau khi tôi tỉnh dậy đã nghe rào rạo ở phòng bên cạnh, dụi mắt mở cửa ra thì thấy chị em bé Trân đang bê thùng đồ cuối cùng ra và chuyển xuống trước nhà để chất lên xe. Tranh thủ hất đại ít nước vô mặt cho tỉnh táo rồi tôi cũng ra trước nhà đứng xem, khá ngạc nhiên khi mèo đần giờ này cũng đang lăng xăng chạy ngoài hiên nhà mà đuổi bắt chuồn chuồn ra chiều thích thú lắm.
Tầm mười lăm phút sau thì hành lí đã được dọn xong xuôi lên xe, và chị em nhà Trân thì lễ phép chào ba mẹ tôi hết một lượt, còn hứa hẹn thỉnh thoảng sẽ đến nhà chơi rồi chị Diễm mới dùng xe của Tiểu Mai để chở Trân về. Suốt từ sáng đến lúc đó, tôi để ý tuyệt nhiên thấy Trân không hề nhìn tôi lấy một lần, chắc là con bé còn đang giận tôi vì vụ tối hôm qua.
– “Thây kệ, con nít mà, mau giận cũng mau hết, chả sao!” – Tôi nhún vai rồi quay vào trong nhà.
Đến trưa, khi đang nằm đọc truyện thì chợt điện thoại di động rung lên, tôi hơi ngờ vực rồi cũng nhấc máy, và quả nhiên là giọng nói quen thuộc ấy lại vang lên:
– Bắt máy nhanh quá hen! – Tiểu Mai đang cười.
– Ôi dào, anh mà lị, về rồi à em? – Tôi mừng rỡ.
– Ừa, về lúc sáng, giờ em mới gọi anh nè! – Nàng đáp.
– Thế… cả nhà khỏe hết chứ? Em có mệt không? – Tôi lại hỏi.
– Khỏe, mọi người vui lắm. Mà… anh ở bên đó sao rồi?
– Bình thường, đang đọc truyện!
– Ừm, Trân về nhà rồi à?
– Nó với chị Diễm vừa về hồi sáng!
– Thế… con Leo đâu?
– Đang nằm kế bên anh nè, ngủ rồi!
Thật vậy, mèo Leo múp máp giờ nằm chễm chệ luôn trên mặt bàn ghỗ cạnh tôi, mắt nó nhắm nghiền và ngủ say như chết sau bữa trưa quá trời là cá khô chiên được tọng vô bụng.
– Hì, nó dễ nuôi lắm, chăm cẩn thận nghen!
– Ừ, anh nhớ mà!
– Vậy… bye ha, em cúp máy có chút việc, khi khác lại gọi về nhé!
– Ừa, bye em, nghỉ hè vui nhé!
– Anh cũng vậy!
Vậy là xong, tôi lúc này đã có thể thở phào nhẹ nhõm vì Tiểu Mai đã về đến nhà an toàn, xem như tạm không còn lo nữa. Đưa tay vuốt đầu mèo đần đang ngủ, tôi ghé mắt nhìn ra cửa sổ trông bầu trời quen thuộc bên ngoài mà thầm nghĩ…
Mùa hè vậy là đã đến thật rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro