Tiểu Mai – Quyển 2

Phần 157

2024-08-04 18:15:49

Phần 157
Mãi cho đến tận bây giờ, khi đã trưởng thành rồi, đã có cái nhìn kinh nghiệm hơn so với thời trung học rồi nhưng tôi vẫn không thể nào giải thích được lí do tại làm sao mà ngày hôm đó tôi lại… nói dối Tiểu Mai một cách hoàn toàn gần như là phản xạ vô điều kiện.

Đó là một buổi sáng sớm không có ánh nắng, bầu trời đầy nghịt những đám mây màu xám tro ảm đạm. Tôi uể oải vươn vai ngồi dậy rồi bước ra khỏi giường ngủ, che miệng ngáp dài và lại chạy cuống lên để chuẩn bị đi học. Nhưng đến khi đã đồng phục bảnh bao, mặt mũi tươi tắn cả rồi thì tôi lại đứng thẫn thờ trước chiếc xe đạp martin màu hồng của Dạ Minh Châu. Đêm hôm qua, sau khi đã dắt xe rã rời cả đôi chân thì tôi mới tìm đến được chỗ sửa xe quen thuộc, và sau hai mươi phút ngồi vật vờ vì buồn ngủ, kết quả là hơn gần 12 giờ đêm tôi mới về đến nhà. Lãnh một trận mắng té tát của mẹ, ánh mắt như đạn đã lên nòng của ba ý nói rằng “ngày mai mày chết với tao” thì tôi mới ỉu xìu dắt được chiếc xe vào nhà sau khi đã giải thích rằng… con giữ xe giùm bạn học. Nhưng chuyện chưa kết thúc ở đó, khi mà trong nhà tôi vẫn còn một cô bé lém lỉnh đầy tinh quái. Đợi cho ba mẹ tôi đi ngủ hết thì bé Trân mới lò dò lại gần:

– Xe ai vậy anh?
– Ừm… của bạn ! – Tôi đáp nhát gừng, tránh đi ánh nhìn lom lom của con bé.
– Bạn gái nào vậy ? Xe của chị Mai là martin màu bạc mà ? – Trân lại tò mò hỏi.
– Thì bạn thôi, giữa đường thấy vậy nên giúp ! – Tôi trả lời vẻ khó chịu, vội cắm mặt vào cuốn tập trước mắt.
– Chết anh rồi, lo mà nghĩ cách đi, chị Mai không tha đâu ! – Bực mình vì bộ dạng ỡm ờ của tôi, Trân buông một câu đe dọa rồi quay trở lên phòng.

Chính vì câu nói đó của Trân mà trong suy nghĩ của tôi đã hình dung ra cảnh tượng Tiểu Mai sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt như thế nào nếu tôi nói cho nàng biết rằng đây là xe của Minh Châu.

– “Chắc không sao đâu nhỉ ? Tiểu Mai rất tốt mà, hẳn là sẽ hiểu là mình chỉ đang giúp đỡ người khác thôi ! ”
– “Không ổn, nói gì thì nói, Minh Châu vẫn là… trường hợp đặc biệt, có khi Tiểu Mai sẽ không đồng ý chuyện này ! ”

Trằn trọc mãi với mối lo âu rằng ngày mai phải đối đáp ra sao mà tôi ngủ luôn lúc nào không hay biết, có lẽ vì đã quá mệt mỏi sau chuyến cuốc bộ đường dài dắt xe đi sửa. Để rồi sáng nay, tôi đang trơ mắt ếch nhìn chiếc xe đạp màu hồng, một chiếc xe của con gái.

– Đem xe lên trả bạn, rồi đem lại xe mình về nhà đấy ! – Mẹ tôi lạnh lùng dặn dò, hẳn bà vẫn còn giận tôi vì vụ đi trễ hôm qua.

Không dám đứng lại để ăn mắng thêm nữa, tôi chả kịp nghĩ gì hơn là dắt chiếc xe của Minh Châu ra ngoài. Hôm qua tôi đã tính đến trường hợp là lấy xe khác để sang đón Tiểu Mai, chứ chạy chiếc xe màu hồng này ra đường chỉ sợ chưa kịp đến nhà nàng thì tôi đã đến chết vì bách nhục rồi, mối nhục của một thằng con trai đạp xe của con gái. Nhưng chiếc xe của ông anh tôi thì ngay khi ổng đậu đại học, mẹ tôi đã đem cho thằng cháu họ bên ngoại, trong nhà ngoài chiếc xe màu đen của tôi đang được Minh Châu giữ ra thì chỉ còn xe của Trân. Tuy chiếc xe này có màu xanh lục, không đến nỗi chói lóa nhưng lại bi kịch ở chỗ là con bé Trân dán đầy lên xe nào là các miếng dán hình gấu con, rồi mèo Kitty, rồi thì có cả mario các loại. Với cả tôi còn phải đem xe lên trả Minh Châu thì mới lấy lại được xe mình, vậy nên ít phút sau, tôi cúi gằm mặt đạp xe thật nhanh mà không hề dám ngửa lên nhìn thiên hạ.

Một thằng con trai chạy xe đạp màu hồng cũng không đến nỗi dị lắm, không phải là chiếc xe có vài phần nam tính, mà là vì chẳng mấy ai để ý đến. Nhưng đúng ra thì cũng có vài người biết, bằng chứng là một tốp các nhỏ con gái trường chuyên trông thấy tôi lầm lũi đạp chiếc xe có “màu hồng mộng mơ mang chút thờ ơ lãng mạn ” mím môi tủm tỉm cười. Quá bối rối, tôi lại chỉ biết càng đạp xe thật nhanh hơn nữa để tránh ánh nhìn định kiến của người đời, vậy nên sáng nay, tôi chỉ đạp xe mất có hơn năm phút là đến nhà Tiểu Mai.

Dừng xe trước nhà Tiểu Mai mà đầu óc vẫn còn quay lòng vòng sau cuộc đào thoát khỏi những ánh mắt của các em gái xinh tươi, tôi không hề mảy may nhớ rằng mình đang ngồi trên một chiếc xe màu hồng.

– Hi, hôm nay đến sớm vậy ta ? Hèn gì trời âm u ghê ! – Tiểu Mai tươi cười ôm cặp bước ra.
– Ah… chào ! – Tôi giật thót người.

Tiểu Mai và cả tôi nhất thời đều chưa chú ý đến sự lạ của sáng hôm nay, nàng lúc này chỉ đang cúi xuống nói với con mèo đần đang chạy lon ton dưới chân:

– Leo ở nhà ngoan nhé, chị đi học đây !
– Hôm nay em để nó ở nhà một mình à ? – Tôi hơi ngạc nhiên.
– Không, chút nữa Trân qua giờ đó, có khi lúc này con bé đang tới cũng nên ! – Tiểu Mai nhún vai đáp rồi bỏ cặp vào giỏ xe tôi.

Nghe đến bé Trân thì tôi sực nhớ ra “tội ” của mình, vội hối hả nói:

– Đi học nào, lẹ kẻo trễ !
– Sớm mà, còn 20 phút nữa mới vào lớp ! – Tiểu Mai đưa tay nhìn đồng hồ.
– Ừm… thì sớm ! – Tôi gật đầu hùa theo mà giọng điệu ỉu xìu, vì biết rằng nếu bây giờ mà tôi cứ cố hối thúc nàng thì chẳng chóng thì chầy, Tiểu Mai sẽ phát hiện ra sự lạ lùng.

Nhưng vải thưa thì làm sao che mắt thánh, sự thật rành rành bày ra trước mắt thì đỡ bằng răng, ngay khi tôi còn chưa kịp định hình trong đầu rằng cái gì sẽ xảy ra tiếp theo thì Tiểu Mai đã lộ vẻ ngơ ngác, rồi nàng hỏi:

– Ơ… xe anh đâu ?
– Thì… chiếc đang chạy chứ đâu ! – Tôi đáp bừa kiểu ỡm ờ, nửa bông đùa nửa thật.
– Xe anh màu đen mà ? Chiếc này là xe con gái ! -Nàng nghiêng mái đầu thắc mắc.

Và trời xui đất khiến, tôi có nằm mơ cũng không thể nào ngờ rằng miệng mình lại trơn như bôi mỡ vào lúc đó, chỉ bởi vì tôi không dám nói ra sự thật để tránh làm phật ý Tiểu Mai, dù là biết chỉ cần Trân gặp Tiểu Mai thì mọi chuyện sẽ vỡ lỡ:

– À… tối qua xe anh cán đinh nên bị hư, sẵn… có con em họ đến thăm mẹ anh, nên sáng nay anh mượn xe nó đi học đỡ !

Chỉ vì không muốn làm Tiểu Mai buồn nên tôi đành phải nói dối một cách vô thức, và nàng chẳng hề mảy may nghi ngờ lời tôi nói, chỉ tủm tỉm cười:

– Ra vậy, thế sáng giờ anh chạy chiếc xe này à ?
– Ờ… em cười gì ? – Tôi thở phào nhẹ nhõm, dù rằng thật sự trong lòng đang nặng như đeo chì vì biết còn có một tảng đá khác lớn hơn nhiều sắp đè dập quả tim.
– Hơi ngộ thôi, chẳng ngờ là anh chịu chạy xe con gái ! – Nàng hấp háy mắt.
– Ừm… tí trưa về học xong trả con nhỏ em ngay ấy mà, vì xe bé Trân anh không lấy được, nó dán hoa lá cành nhiều quá ! – Tôi gãi đầu đáp.

Thông cảm với tình cảnh khó xử giả vờ của tôi, Tiểu Mai cười hiền nói:

– Vậy giờ cất xe này đi, lấy xe em kìa, con trai chạy màu bạc cũng ổn mà !

Hơi bất ngờ trước lời đề nghị của nàng, tôi thoáng đờ người trong giây lát rồi vội trấn tĩnh mà tiếp tục đóng vai kẻ nói dối đến cùng:

– Không… anh chạy xe này cũng được mà, có sao đâu, mất công dắt chiếc kia ra lắm !

Dĩ nhiên rồi, nếu bây giờ tôi mà lấy xe Tiểu Mai thì tí nữa đào đâu ra một chiếc xe để trả cho Minh Châu, lấy lại chiếc xe của mình.

– Xe đạp trong sân thôi mà, có gì đâu mất công ! -Tiểu Mai nhíu mày khó hiểu.
– Thôi lên xe đại đi, anh chạy xe em không quen ! – Bí thế làm liều, tôi đành phải đem lí do thổ nhưỡng đất đai không thích hợp rađ ể chống cự.

Vẻ như thấy tôi có lẽ sắp bực mình đến nơi nên Tiểu Mai hiểu ý, nàng thở dài ngao ngán rồi ngồi lên sau xe tôi:

– Cũng được, em chỉ lo anh ngại bị người ta chọc thôi !
– Ngại quái gì, thằng nào chọc anh đấm vỡ mồm ! -Tôi hổ báo sẵng giọng.
– Thấy ghê, người gì lúc nào cũng đánh đấm ! – Nàng bĩu môi trách.
– Ừ, tính nóng mà võ công lại cao ! – Tôi trả lời.

Dọc đường đến trường, có lẽ là bộ mặt tôi đang hầm hố thật nên chả có bố con ông cụ nào dám dọc hay nhìn tôi với ánh mắt kì thị rằng “thằng này đạp xe con gái, chắc là biến thái rồi”. Tiểu Mai vẫn vậy, nàng cười đùa với tôi như mọi ngày:

– Anh nè, đã tập sút được chưa ?
– À… chưa ! – Tôi nói vội. – Cũng… sơ sơ à !
– Vậy ra sân gần nhà em tập kìa ? Em đang muốn thay bóng đèn rồi !
– Á à… bơm đểu anh à ?
– Hi hi, chứ không phải anh đang nghĩ sẽ sút vỡ bóng đèn tiếp sao ?!
– Bậy, dạo này anh sút thần sầu lắm !
– Chả tin đâu, anh mà thật vậy thì đã khoe em ngay rồi !

Với ý định rằng sáng hôm nay, khi tôi đến trường thì sẽ tranh thủ giờ ra chơi, nói bừa với Tiểu Mai rằng có tí việc về nhà thì nhân lúc đó, tôi sẽ sang A2 “nhá xèng” và đổi xe với Minh Châu. Vậy là một công đôi việc, vừa có thể giải thích với Tiểu Mai rằng tôi vừa về nhà đổi xe, vừa có thể không đánh động nàng đến nỗi phải thắc mắc với bé Trân. Thế nên tôi hoàn toàn yên tâm rằng với tình hình hiện nay, tôi có thể xử lí tình huống một cách êm xuôi nhất, và sẽ khởi đầu bằng việc cứ nói chuyện vui vẻ bình thường với Tiểu Mai để tránh vì lo lắng mà cư xử kỳ lạ, bứt dây động rừng.

Vào đến cổng trường, như mọi khi thì Tiểu Mai luôn đi cùng tôi đến bãi gửi xe, và đó là điểm sai lầm chí mạng trong tính toán của tôi, một lỗ hổng to tổ nái. Người tính không bằng trời tính, khi tôi vừa trờ con xe vô bãi, Tiểu Mai hãy còn chọc tôi vụ cú sút thần thánh thì hai đứa đã thấy tại khu gửi xe của lớp là cô nàng Dạ Minh Châu đang đứng lóng ngóng đợi tôi bên cạnh chiếc xe màu đen quen thuộc.

– Ơ…. !
– Mình… đợi để trả lại xe cho Nam… !
-……….. !

Phải nói là khoảnh khắc đó, tôi đã chết đứng hệt như Từ Hải trong truyện Kiều vì quá sốc, mắt mũi cứ trơ ra thành bù nhìn giữ ruộng. Tình hình được phơi bày ra trước mắt, tôi học A1 dắt chiếc xe màu hồng của con gái, Minh Châu học A2 dắt chiếc xe màu đen của con trai, tôi và Minh Châu quen biết nhau, và cô nàng đang đứng ở bãi giữ xe lớp tôi. Không cần phải quá thông minh để có thể hiểu được mọi chuyện, nói gì đến Tiểu Mai, nàng nhanh chóng nhận ra ngay vấn đề và gần như là lập tức, tôi chợt cảm thấy luồng hàn khí quen thuộc đang tỏa ra từ ánh mắt lạnh như băng của nàng.

Minh Châu không biết điều đó, cô nàng cứ ngỡ rằng tôi đã kể hết cho Tiểu Mai nghe nên chỉ ái ngại cười:

– Mình định trả xe vào giờ ra về, nhưng nghĩ như vầy là tiện nhất nên đứng đợi luôn. Vậy… xe của mình Nam sửa xong rồi à ?

Tôi cứng cả họng, líu cả lưỡi vì lời nói dối trắng trợn của mình lúc này đã bị vạch trần, nhất thời không thể thốt ra được lời nào, cả phát ngôn lẫn bào chữa. Chỉ có Tiểu Mai là đang ôn nhu một tay xử lí tình huống:

– Bạn hỏi kìa, trả lời đi chứ !

Bị Tiểu Mai “nhắc khéo “, tôi giật cả người:

– Ừ.. ừ… sửa xong rồi.. xong rồi !

Nói xong một câu mà hệt như vừa đi mộng du cả tháng, tôi lờ đờ muốn tự cốc đầu mình như thể ao ước rằng đây chỉ là một giấc mơ, và tôi vẫn còn chưa ngủ dậy !

Nhưng sự thật vẫn là sự thật, tôi chả có quyền năng quái gì để biến cuộc đời thành một giấc mơ được, thế cho nên kết cục vẫn là tôi đang tình ngay lý gian, không thể tiếp tục đóng vai Tào Tháo gian hùng một tay che trời được nữa.

Minh Châu dựng xe của tôi rồi cô nàng bước lại gần hai đứa:

– Vậy… cảm ơn Nam nhiều, mình… lấy lại xe nhé !
– Ah… ừm… ! – Tôi quýnh quíu đáp.
– Tối qua… mấy giờ Nam về nhà ?
– À… cũng nhanh thôi, mà có gì đâu… hỏi làm gì… ?
– Thì.. lúc mình chạy xe qua cầu, có thấy chỗ sửa xe Nam nói, mà từ chỗ đó… đến chỗ Nam dắt xe thì cũng khá xa, nên mình nghĩ chắc Nam sẽ về hơi trễ !
– Không… đâu có trễ, vừa dắt… vừa chạy bằng chân mà… nhanh lắm !

Mặc kệ bộ dạng lúng búng như gà mắc tóc của tôi, cô nàng Minh Châu lần đầu tiên bật cười khúc khích trước câu nói ngớ ngẩn của tôi:

– Hì, vậy cảm ơn nha, mình vào lớp đây !
– Ừ… ừ…. ! – Tôi đờ đẫn cả người, không rõ là mình đang muốn cô nàng đi thật nhanh để tránh đổ thêm dầu vào lửa, hay là muốn cô nàng ở lại để tôi đỡ phải… đối mặt một mình với Tiểu Mai.

Nhận lấy xe từ tay tôi, Minh Châu cười cảm kích như xóa tan hận thù tự thời trẻ con xa xưa, quay sang trả cặp cho Tiểu Mai trong giỏ xe của mình:

– Mình vào lớp trước nhé !
-……. !

Tiểu Mai thản nhiên không đáp, chỉ khẽ vuốt tóc, nhẹ gật đầu rồi nhìn sang chỗ khác. Như đoán ra được chuyện chẳng lành, Minh Châu sửng sốt đưa mắt nhìn tôi, và tôi chỉ còn biết thở hắt ra ỉu xìu như gà mắc tóc rồi tắc tị luôn tại chỗ. Không thể làm được gì hơn, nhận ra như mình là người đã vừa “đốt nhà ” ân nhân, Minh Châu cắn môi bối rối và rồi… quay đi dắt xe rồi bước thẳng luôn lên lớp, bỏ mặc tôi ở lại chuẩn bị nhận cơn tam bành.

Thế nhưng chẳng có mưa bão hay sấm sét gì xảy ra cả, mà chỉ là… không khí chợt lạnh lên đột ngột mà thôi. Bởi vì tôi cứ đứng đờ người ra tại chỗ, và Tiểu Mai thì vẫn ôm cặp đứng nhìn đăm đăm vào chiếc xe màu đen của tôi đang dựng chỏng chơ tại phần gửi xe 11A1.

Vài phút sau, phải khó khăn lắm tôi mới dám mở lời trước, bởi nếu không có một cơn gió nhẹ khẽ làm lay động Tiểu Mai đưa tay vuốt tóc thì tôi dám chắc hai đứa sẽ cứ mãi đứng yên cho đến khi vào lớp luôn mất:

– Anh…… xin lỗi….. !

Lời xin lỗi luôn có tác dụng trong hầu hết các trường hợp, nhưng có thể khẳng định rằng ở tình huống của tôi bây giờ, đó là câu nói vô dụng nhất, và duy nhất mà tôi có thể nói ra.

– Em… đừng buồn nha… anh chỉ là… giúp người thôi… !
-…………. !
– Này… em….. !
-…………………… !
-……. !
-………….. !

Bất lực trước không khí lạnh như băng, tôi đành thở hắt ra rồi bước tới dắt xe mình vào bãi gửi, xong xuôi đâu đó rồi mới lại gần Tiểu Mai, cố tìm cách để thăm dò phản ứng của nàng. Nào ngờ sau vài phút lặng im, Tiểu Mai bất thần ôm cặp quay đi và thậm chí chẳng thèm nhìn lấy tôi một lần nào, nàng lạnh lùng thả lại câu nói đang thoảng qua từ gió:

– Giúp người là tốt, giúp cố nhân lại càng tốt hơn!

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Mai – Quyển 2

Số ký tự: 0