Tiểu Mai – Quyển 2

Phần 145

2024-08-04 18:15:49

Phần 145
Bước đến cạnh nàng, tôi lấy những ly chén sắp lại trên chạn, khịt mũi nói:

– Anh xin lỗi… lúc nãy chỉ là muốn… giỡn cho em vui thôi, anh… ngu quá sức rồi…. !
-…… !
– Thì… tưởng em đang sợ nên… giỡn vậy… thôi nhé, từ giờ anh không dám vậy nữa !
-………… !

Mặc tôi năn nỉ cứ năn nỉ, Tiểu Mai vẫn lẳng lặng đều tay rửa bát, chỉ có lát sau là tôi thấy nàng lau tay rồi nói như nấc:

– Anh… !

Vừa nghe thấy nàng lên tiếng là tôi vội đặt cái ly xuống rồi quay mặt lại, đồng thời cảm nhận rõ một cảm giác đau điếng như điện giật truyền thẳng từ hông lên não, đau như muốn bắn óc ra ngoài rồi toàn thân xụi lơ, tôi lăn luôn ra đất ôm hông rống lên:

– Auu…. da………. !

Tiểu Mai lúc này mới phá ra cười, rõ là nàng chả có… khóc gì sất bởi hãy còn tỉnh queo, và đôi mắt thì vẫn đẹp như thuở nào chứ chẳng hề có giọt nước mắt nào trên ấy.

– Hi hi, chừa nhé, tôi là tôi lường trước hết rồi, anh đừng có mà ôm mộng hão huyền !
– Anh… hức… đâu dám…. ! – Tôi mếu máo, mặt nhăn nhó vì mức độ đau nhói của cú nhéo siêu kinh điển vừa rồi.
– Ừa, tưởng đại tiểu thư dễ bị ăn hiếp hở ? Đứng dậy rửa mặt đi rồi học bài ! – Nàng tủm tỉm, lấy một ngón tay ấn vào trán tôi ra chiều dạy bảo.
-……. !

Không biết làm gì hơn, tôi đành cắn răng nhẫn nhịn cố gượng dậy, lết xác vào phòng tắm mà vốc nước rửa mặt, cảm nhận rõ bên hông đau tê tái, đến độ tôi mà không giỏi kìm nén là ứa cả nước mắt vì bị sốc ra ngoài.

Tiểu Mai dẫn tôi lên căn phòng có cửa sổ hướng nhìn ra ngoài cổng nhà, nàng đặt balô của tôi xuống sàn rồi nói:

– Tủ quần áo ở đây, bàn thì anh ngồi học trong đây cũng được, dưới nhà cũng được, còn giường thì chăn màn em giặt hết rồi. Cửa sổ cũng đóng lại từ chiều, remote điều hòa em để trên tủ, thôi nhé, học bài ngoan chàng ha !

Nàng cười khúc khích liếc nhìn tôi đang xụ mặt một đống như trẻ con vừa bị phạt đòn:

– Ai bảo giỡn ác làm gì chứ ? Xin lỗi mà, chút em pha trà cho uống, hì ! – Tiểu Mai cầm tay tôi mà lắc lắc như dỗ dành.
– Ừm… em nhéo đau lắm, nhẹ tay chút đi ! – Tôi thở dài, thầm nghĩ bên hông mình giờ bị bầm tím luôn là cái chắc.
– Vậy em học bài đây ! – Nàng mỉm cười.

– Ừ, có gì thì gọi anh nhé…. !
– Em biết rồi, anh cũng học bài đi, mai coi chừng có kiểm tra !

Đợi Tiểu Mai ra khỏi phòng rồi thì tôi mới nằm phịch luôn ra giường mà ôm hông nhăn nhó. Công nhận nệm nhà Tiểu Mai êm thật, mà ra trải giường với cả tấm chăn đều thơm phức, khiến tôi cảm thấy chỉ muốn ngủ luôn chứ chả có học hành gì sất. Đưa mắt nhìn lên trần nhà, tôi thấy có một chiếc đèn tròn nhỏ ở bên trên, nếu từ ngoài cửa sổ nhìn vô thì chả khác gì một quả cầu ánh sáng đang lơ lửng. Với tay lấy cái điều hòa, tôi giảm nhiệt độ xuống cho mát hơn rồi bắt đầu mở balô, thay bộ đồ áo thun quần short rồi lôi tập sách ra mà bắt đầu tu luyện.

Đến tầm gần 10 giờ 30 phút hơn thì tôi khép cuốn vở Toán lại, thở phào nhẹ nhõm cuối cùng cũng giải xong đống bài tập tuy dễ mà dài dằng dặc. Khẽ tựa hẳn người ra ghế, tôi hơi cau mày vì bên hông vẫn còn đau do cú nhéo của Tiểu Mai ban nãy. Bước đến gần cửa sổ đưa mắt nhìn ra bên ngoài thì tôi thấy gần như toàn quang cảnh khu phố trước mặt dưới ánh đèn vàng vọt.

Đường nhà Tiểu Mai vào giờ nãy rất vắng vẻ, hầu như không có ai qua lại, những căn nhà ở phía đối diện thì đã kín cổng cao tường, nhìn xa hơn thì có thể thấy ánh đèn tivi đang nhấp nháy ở bên trong những căn nhà ấy. Đâu đó từ đằng xa tôi nghe có tiếng chó sủa vọng lại trong đêm khuya cô tịch, bầu trời buổi đêm nay không có sao vì bị mây che phủ, cả một ánh trăng cũng không có. Hơi tiếc nuối vì nếu không phải dính vụ trộm hay ma quỷ tầm xàm gì thì giờ này tôi đã mở toang cửa sổ ra mà đón hương hoa sữa thơm mát vào phòng rồi, nhưng đồng thời cũng hơi ớn lạnh khi thầm nghĩ lỡ mà có trộm thật thì hắn có thể leo lên cây mà trèo luôn vào phòng dám lắm. Lại liên tưởng đến cái chuyện ma hồi nhỏ mà bà nội kể cho tôi nghe về chuyện có người đàn bà tóc dài áo trắng ban đêm thường hay mắc võng trên hai ngọn dừa vừa ru con vừa chải tóc là tôi lại thấy rùng mình. Thế là tôi vội đưa tay kéo rèm cửa sổ lại, hơi bất ngờ khi nghe có tiếng gió rít đang lùa qua khe cửa tạo thành một chuỗi âm thanh ai oán đầy ma quái.

Đưa tay nhìn đồng hồ thêm một lần nữa, tôi bước ra khỏi phòng định xuống nhà lấy cốc nước. Khi đi ngang phòng Tiểu Mai thì tôi thấy phòng không khóa mà dưới nhà đèn lại đang sáng, áng chừng chắc nàng đang ở nhà dưới nên tôi vội bước xuống. Đoạn đường từ hành lang lầu một đến cầu thang khá ngắn nhưng sao lúc này tôi thấy như yên ắng quá thể, rõ ràng vừa nãy tuy vẫn chỉ có hai đứa tôi ở nhà nhưng tôi không có cảm giác trống vắng đến tĩnh mịch như thế này.

Bước xuống cầu thang, theo thói quen tôi đưa mắt nhìn ra chiếc đàn Piano ngoài phòng khách thì cũng không thấy Tiểu Mai đâu, cả dãy ghế sofa dưới nhà cũng không có. Đi vội ra nhà bếp, vẫn hoàn toàn yên ắng không một bóng người.

– Quái… trên lầu không có, dưới này cũng không có ! – Tôi tự hỏi, quên cả khát nước, vội đi ngược lên lại phòng khách mà nhìn quanh quất ra ngoài sân.

Cổng vẫn còn khóa bên trong, chứng tỏ Tiểu Mai vẫn còn ở trong nhà, với cả nãy giờ ở trên phòng ôn bài tôi cũng đâu có nghe tiếng mở cổng. Nếu nàng mở khóa lách cách thì ngay ở phòng trên nơi tôi đang ở là có thể nghe thấy được rồi, tiếng chó sủa đằng xa tôi còn có thể biết được cơ mà. Vậy thì nàng ở đâu rồi kìa ?

– Tiểu Mai ? Em đâu vậy ? – Tôi gọi lớn.

Không hề có tiếng nàng trả lời tôi, đáp lại chỉ là những cơn gió thốc mạnh đang bất thình lình thổi những nhành hoa sữa rì rào đến mức nghiêng ngả. Tôi hơi rùng mình vì ớn lạnh, vội bước vào trong nhà và vẫn gọi lớn:

– Tiểu Mai !

Và lần này thì có tiếng nàng trả lời từ đằng sau bếp:

– Em đang tắm, anh đợi chút !

Thở phào nhẹ nhõm vì hóa ra nãy giờ nàng ở trong phòng tắm đằng sau bếp, chắc có lẽ lúc nãy do tôi mải nhìn quanh quất mà không để ý là cửa phòng tắm ở nhà bếp đang khóa lại. Dở ghê, lí ra tôi cứ đến tủ lạnh lấy cốc nước là biết được rồi, tủ lạnh ở gần phòng tắm kia mà.

Mở cửa tủ lạnh, tôi vừa lấy chai nước vừa nói lớn:

– Anh học xong rồi, lên phòng khách ngồi xem tivi đấy !

Lần này thì Tiểu Mai không đáp lại, chỉ có tiếng nước chảy róc rách từ bên trong phòng tắm vọng ra. Thầm nghĩ chắc nàng không nghe tiếng tôi gọi nên tôi chỉ cầm chai nước rồi bước lên nhà trên, phốc lên ghế salon mà bật tivi xem.

Vừa mở ra là đúng ngay kênh phim kiếm hiệp, nhưng tôi còn chưa kịp nhận ra đó là bộ phim nào thì đã nghe ở trên lầu có tiếng nghe như khóa mở lách cách.

-…… ! – Thoáng điếng người, tôi liên tưởng đến một tên trộm đang ra sức mở khóa khi tưởng rằng đã khuya và chủ nhà đều ngủ hết.

Thầm nghĩ không nên để Tiểu Mai biết, tôi hít một hơi dài bình tĩnh rồi thu chặt hai nắm tay lại, âm thầm vận khí đề phòng trường hợp xấu nhất.

Vừa bước lên cầu thang vừa cảnh giác cao độ, tôi ngày càng tiến gần hơn đến âm thanh mở khóa lách cách bên trên, và nhận ra âm thanh này đang vọng xuống từ cầu thang dẫn lên tầng thượng.

– ” Phải rồi, nó định đột nhập từ tầng thượng đây mà ! ”

Không kịp nghĩ gì thêm, tôi rón rén bước nhẹ từng bước lên cầu thang, tay phải đã nắm lại và dồn lực để chuẩn bị gặp tên trộm là sử ngay Nhất Thốn Kình, tôi căng mắt nhìn lên phía trên đầu mình. Từng giây chậm chạp trôi qua, tiếng mở khóa đã mất hút vào đêm khuya tịch mịch, chỉ còn lại một bầu không khí yên lặng đến đáng sợ.

Lách người qua phòng Tiểu Mai, tôi đưa mắt nhìn thẳng lên cầu thang tầng thượng và quả nhiên có bóng người đang quay lưng lại về phía mình. Và bóng người này chợt bất thần xoay lại, và nhoẻn miệng cười nhìn tôi:

– Anh học bài xong rồi à ?
– Tiểu Mai… em…. ! – Tôi sững sờ, vẫn còn đang ở thế thủ Vịnh Xuân.
– Em cũng vừa làm bài xong, đang định xuống dưới nhà pha trà cho anh thì chợt nhớ là chưa nhấc mấy chậu phong lan trên tầng thượng xuống dưới thềm, hồi chiều gió mạnh quá, em sợ thổi ngã mất thì mệt ! – Nàng nhún vai giải thích và bước xuống gần tôi.

– Anh làm gì mà thủ võ ghê vậy ?

– Em… nãy giờ em ở trong phòng à ? – Tôi sửng sốt hỏi, rõ ràng trước mắt mình là Tiểu Mai chứ không thể nhầm lẫn đi đâu được.
– Ừa, em vừa làm bài xong mà ! – Tiểu Mai khẽ vuốt tóc đáp, nàng tròn mắt ngạc nhiên với thái độ của tôi.

Há hốc mồm không thể nói thêm được câu nào, nghe mồ hôi toát ra chạy dọc sống lưng, tôi lạnh người quay nhìn xuống dưới cầu thang phòng khách.

Vậy rốt cuộc khi nãy… ở nhà bếp…

Ai đã trả lời tôi ?

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Mai – Quyển 2

Số ký tự: 0