Thùy Dương

Phần 41

2024-08-04 10:14:16

Phần 41
Đêm đó, Thùy Dương nằm áp mặt lên ngực Tuyên, lắng nghe hơi thở đều đều của cậu bé. Nàng không ngủ được, tay xoay xoay chiếc name card của gã đó ném lại. Nàng xuy nghĩ, liên kết các sự kiện và những lời gã đó nói. Nàng có thể kết luận đây là một vụ trả thù cá nhân, nhưng nàng không thể đoán ra từ nguyên nhân nào. Hầu như nàng không quen ai tại Hà Nội, nàng ra đây để cứu Thế Toàn. Hay là liên quan đến anh, kẻ đó muốn hành hạ nàng để trả thù Thế Toàn.

Thùy Dương chợt nhớ đến một người, nàng khẽ ngồi dậy với tay lấy chiếc ví tay của mình. Nàng lấy ra điện thoại của mình và một chiếc name card, đi vào toilet, đóng cửa lại.

Chuông điện thoại reo hai tiếng, đầu dây bên kia vang lên giọng ồm ồm của một người đàn ông.

– Alô. – Giọng ông Cương vang lên.

– Tôi vừa bị cài bẫy, tôi… tôi… Hắn bắt tôi trưa mai phải đến Khách sạn Hồng Hà… – Thùy Dương lúng túng không biết nên giải thích thế nào.

– Tôi không hiểu. Cô bình tĩnh giải thích rõ ràng đi! Chúng là ai? Chuyện gì xảy ra? Uy hiếp cô thế nào? – Ông Cương trấn an nàng.

– Tôi… Tôi… – Thùy Dương bối rối không biết nên kể từ đâu, chuyện này quả thật làm cho nàng xấu hổ chết thôi.

Nàng hít một hơi thật sâu, giọng nàng run run, bắt đầu kể lại sự việc một cách tường tận, chi tiết.

Khi nàng kể xong, đầu dây bên kia vẫn yên lặng, nàng nghe hơi thở của ông Cương, ông ta vẫn nghe máy nhưng không nói gì.

– Ông Cương, ông giúp tôi chứ? – Thùy Dương nói nhỏ.

– Haizz… Cô gái trẻ ah cô gái trẻ. Cô đúng là đa tình đó nha! – Giọng ông ta trêu chọc.

– Ông… Ông làm ơn giúp tôi đi! Tôi lo lắng lắm! – Thùy Dương nói như van xin.

– Thôi được rồi, tôi giúp cô. Nhưng sau đó cô phải hứa không gây thêm phiền phức kiểu này nữa. Tôi muốn kế hoạch của mình được suông sẻ, cô hiểu chứ?! – Giọng ông thật cứng.

– Tôi biết rồi. Mục đích duy nhất của tôi là cứu anh Toàn, ông biết mà.

– Tốt. Ngày mai cứ y hẹn cô lên đó. Sẽ có người của tôi theo sát cô. Sẽ bắt chúng khi chứng cứ uy hiếp xuất hiện. – Ông Cương nói.

– Nhưng… – Thùy Dương ngần ngừ.

Thùy Dương nghe tiếng tút đầu dây bên kia.

Sáng hôm sau, Thùy Dương rất lo lắng về cuộc hẹn trưa nay, nàng cảm thấy bồn chồn khó chịu. Nàng gọi hai phần ăn sáng lên phòng cho Tuyên và mình, nhưng nàng chỉ ăn được một chút, nhường luôn phần mình cho Tuyên, chỉ ngồi đó xem Tuyên ăn. Cảm thấy như Thùy Dương có chuyện lo lắng, Tuyên cũng không hỏi, cậu chỉ im lặng không quấy rầy suy nghĩ của nàng. Tuyên đã hỏi Thùy Dương về gã đàn ông xuất hiện tối qua, nàng chỉ giải thích đơn giản là gã muốn tiền, nhưng chưa kịp lấy thì có tiếng bảo vệ đến nên gã chạy mất.

Tuyên không tin lý do đơn giản đó, nhưng cậu tin Thùy Dương không nói vì nàng có lý do riêng. Cậu đã xuống tra cứu thông tin khách sạn đăng ký tại tầng đó, có một vị khách ở đối diện phòng Thùy Dương đi ra tối hôm qua chưa về, giấy tờ của ông ta rất cũ mờ nhạt, không thấy rõ mặt, có lẽ là giấy tờ giả. Cậu đành dừng lại tại điểm đó, dù muốn giúp Thùy Dương nhiều hơn, cậu cũng không biết tiếp tục như thế nào.

… Bạn đang đọc truyện Thùy Dương tại nguồn: http://bimdep.pro/thuy-duong-full/

Bầu trời Hà Nội xám xịt mây, mưa rơi lất phất, nhiệt độ hạ thấp bởi ảnh hưởng cơn áp thấp nhiệt đới mới vào miền Trung.

Phố Nguyễn Thái Học tấp nập xe đi lại. Người dân Hà Nội có thói quen đi ăn uống, nhậu nhẹt buổi trưa, nên 12h00 cũng được xem như giờ khá đông xe. Một tòa nhà cao 18 tầng, sơn màu vàng nhạt, nhìn kỹ hơn có thể phát hiện đây là một tòa nhà cũ, đã qua nhiều lần trùng tu. Phía trước tòa nhà là bảng hiệu thật lớn đính chữ đồng, Hồng Hà Hotel.

Một chiếc taxi trắng dừng lại trước cửa khách sạn. Trước khi gã lễ tân kịp chạy ra mở cửa thì cánh cửa sau xe đã bật mở, một chiếc đùi trắng muốt thon dài với chiếc guốc màu đỏ bóng lộn đưa ra trước. Thùy Dương bước xuống, mắt nàng che khuất sau cặp kính râm, nàng mặc một chiếc áo khoác đỏ dài phủ kín đến ngang đùi. Hai chân chân nàng thoăn thoắt bước vào sảnh tiếp tân, theo chân nàng là rất nhiều cặp mắt nhìn theo.

– Xin hỏi cô là Thùy Dương. – Một cô gái mặc đồng phục lễ tân bước đến hỏi.

Thùy Dương khẽ gật đầu, ánh mắt nàng quan sát cô gái trước mặt, cô ta không có biểu hiện gì bất thường, vẻ mặt hoàn toàn tự nhiên với nụ cười thân thiện chuyên nghiệp.

– Mời cô đi theo tôi.

Cô gái dẫn đường đi lên phía trước, Thùy Dương đoán chắc họ phải đi lên tầng trên bằng thang máy. Nhưng trái lại, cô gái hướng dẫn nàng đi đến cầu thang, đi bộ xuống tầng hầm. Thùy Dương lo lắng đi theo, nàng không biết chúng đang tính toán gì với nàng.

Xuống tới hầm đậu ôtô, cô gái cúi chào nàng, rồi xoay lưng đi lên. Thùy Dương đứng đó, lo sợ nhìn quanh, nàng có cảm giác nguy hiểm đang rình rập mình. Bất chợt chiếc ôtô màu xám ghi đậu trong dãy ôtô trước mặt, bật đèn lên, chớp chớp về phía Thùy Dương. Nàng hiểu đây là tín hiệu dành cho mình. Thùy Dương hít một hơi sâu cho tâm trạng bớt khẩn trương, nàng bước đến trước chiếc xe.

Người đàn ông trong xe có gương mặt góc cạnh, ria mép rậm vuông hình chữ nhật, lông mày rậm xếch lên, bên mắt trái có một chiếc sẹo dài đến sát miệng, nhìn hắn dữ tợn như tướng cướp. Thùy Dương có thể nhận ra đôi mắt của hắn, chính là người đàn ông đã xông vào phòng cô đêm qua.

– Cô rất ngu xuẩn khi nhờ vả đến gã mặt trắng đó. Cô nghĩ hắn làm được gì chứ? Hắn nhiều lắm chỉ mang đến cho tôi ít phiền phức thôi. – Gã bước ra khỏi xe, gầm lên giận dữ.

– Ông nói gì tôi không hiểu? Tôi nhờ đến ai chứ? – Thùy Dương lo lắng sợ hắn phát hiện ra điều gì.

– Hừ, còn chối ah! Vậy tạo sao thằng nhãi nằm trên mình cô tối qua, lại theo cô đến đây? – Gã hét thẳng vào mặt Thùy Dương.

Thùy Dương rùng mình, chưa bao giờ nàng gặp một gã đàn ông thô lỗ, nóng nảy như vậy. Nàng đã hiểu ra, Tuyên vì lo lắng cho nàng nên lén đi theo, Thùy Dương thầm cảm động. Nhưng nàng cũng biết năng lực cậu bé rất hạn chế, sẽ không giúp nàng được gì, điểm tựa của Thùy Dương là nhân viên ngầm do ông Cương phái theo nàng. Họ bí mật đến mức bản thân nàng và ngay cả gã trước mặt cũng không phát hiện ra.

– Bây giờ, cởi quần áo ra! – Gã nói.

– Cái gì? Ông điên à! Ông muốn gì? – Thùy Dương giật mình hét lên, nàng lùi người lại.

– Thay bộ quần áo này vào! – Tay gã bất ngờ rút ra từ sau lưng, dúi vào tay Thùy Dương bộ quần áo nhàu nát.

– Sao? Không muốn à! Đi về đi… Tôi không ép cô đâu – Gã nói, miệng nhếch lên cười.

Thùy Dương chần chừ, dù gã đã thấy cơ thể nàng trong trường hợp còn đặc biệt hơn, nhưng ánh mắt gã cứ nhìn chằm chằm làm nàng khó chịu.

Nàng từ từ cởi áo khoác. Hai tay kéo dây kéo váy, chiếc váy rớt xuống chân. Cơ thể của nàng với bộ nội y ren đỏ nổi bật trên làn da trắng hồng.

Gã đó hít một hơi thật sâu bước đến sát bên nàng. Thùy Dương ôm bộ quần áo gã đưa chụp lên ngực, nhìn gã chằm chằm. Gã bất chợt ngồi thụt xuống trước người nàng. Thùy Dương giật mình chưa kịp phản ứng lại thì tay gã đã nhặt lấy quần áo, ví tay của nàng nằm dưới chân, cho vào túi nilon. Gã đứng thẳng người lên, mũi gã cố tình lướt sát qua chiếc quần lót ren nhỏ giữa hai chân nàng, gã hít một hơi thật sâu, cố tình phát ra tiếng cho nàng nghe được. Thùy Dương rùng mình, nàng cảm thấy nhột nhạt giữa hai chân, mặt hơi nóng lên.

Thùy Dương cầm bộ quần áo, mắt nhìn xuống, bộ đồ màu xanh, nhiều chỗ đã bạc màu, vải sờn lên. Nàng không biết tại sao gã bắt nàng thay đổi quần áo, nàng cũng không quan tâm việc phải mặc bộ đồ cũ này, nhưng nàng tin mình đang được bảo vệ an toàn.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thùy Dương

Số ký tự: 0