Phần 22
2021-12-03 11:36:00
Má tôi thật đúng là một nhà tiên tri đại tài, khả năng phán đoán chính xác không thua gì Gia Cát Lượng!
Tôi nhớ trước kia có lần má nói “trước sau gì ba mày cũng bán hết đồ đạc trong nhà này cho mà coi… cả chiếc xe của mày nữa!”, Lúc đó tôi không tin vì chiếc xe đạp là mồ hôi và công sức tôi phải nằm dạng háng ra mới có được chứ không phải tự nhiên ba mua cho, vì vậy không thể nói bán là bán.
Tuy nhiên đúng là tôi chẳng hiểu gì về tính ý của ba trong khi má hiểu rõ ổng như lòng bàn tay mình. Thật không có ai hiểu chồng bằng vợ hiểu.
Ba tôi sau khi bán mảnh đất với vườn cao su thì những món đồ trong nhà tiếp tục đội nón ra đi như đầu đĩa, máy giặt, tivi, cát sét… vv để có tiền mà lao vào những cuộc vui say sưa bên chén ngọc mâm ngà má hồng môi đỏ. Tôi nghe phong thanh là ba tôi có mèo nên mới mau cạn túi chứ ăn nhậu thì biết khi nào mới hết khoản tiền trúng số. Tôi không biết con mèo ấy nó hình dáng như thế nào mà lại có thể khiến nhà tôi tan tành như vậy.
Má tôi cười nhếch mép:
– Con mèo đó nguy hiểm lắm, nó ăn cả nhà lầu xe hơi tiền tỷ chứ vài ba triệu lẻ thì nhằm nhò gì!
Tôi thắc mắc:
– Con mèo gì mà thấy ghê vậy má?
Nhưng má lắc đầu:
– Sau này con lớn lên rồi sẽ biết… đàn bà có chồng… ai cũng sợ nhất là cảnh chồng mình có mèo có mỡ… Má hy vọng sau này đời con sẽ không phải khổ sở như má bây giờ!
Ba tôi sau khi bán hết mọi thứ trong nhà thì bắt đầu nghía qua chiếc xe đạp của tôi và rồi nhanh chóng tiễn nó ra đi trong vòng một nốt nhạc.
Cái hôm đi học về không thấy chiếc xe đâu, tôi hỏi thì ba nói:
– Xe hư đem sửa rồi!
Tôi ngạc nhiên:
– Xe đang chạy ngon lành có bị hư gì đâu ba?
Má tôi chen vô:
– Ổng kêu người bán rồi chứ hư hao gì đâu! Vài bữa ổng bán luôn cái nhà rồi mấy má con ra ngoài đường mà ở cho coi…
Ba tôi trợn mắt nhìn má rồi nạt lớn:
– Nhà tao xây, đồ tao sắm nên tao muốn làm gì thì làm, mày làm gì được quyền có ý kiến mà nói?
Má mỉm cười chua chát:
– Phải rồi… tất cả là của ông! Tôi chỉ là bóng ma, là kẻ hầu người hạ trong căn nhà này nên đâu được phép nói gì…
Nghe má nói ba đã bán chiếc xe, tôi liền nhảy dựng lên rồi khóc bù lu bù loa:
– Con không biết đâu… xe của con đi học… ba không được bán… ba mua lại cho con đi… hu hu hu…
Ba tôi nạt lớn:
– Im đi! Bây giờ đi học tao đưa rước bằng xe máy thì cần gì xe đạp nữa? Với lại giờ bán đi cho đỡ chật nhà, mai mốt trúng số ba mua luôn xe honda cho mày chứ đi xe đạp hoài sao được!
Nghe ba nói mà tôi không biết nên khóc hay nên cười, cái nhà trống trơn không còn thứ gì đáng giá mà ba nói bán xe cho nhà đỡ chật. Thật tức cười!
Còn chuyện trúng số độc đắc làm như dễ lắm vậy. Ba tôi may mắn lắm mới trúng được một lần, vậy mà bây giờ vẫn nuôi hy vọng tiếp tục trúng nữa để có tiền thỏa sức ăn chơi. Nếu trúng số dễ vậy thì xã hội này làm gì có người nghèo khổ, như má con tôi chẳng hạn.
Còn chiếc xe đạp thì coi như đã bay xa theo những cuộc vui phù phiếm của ba mà không còn hy vọng gì quay trở lại. Nhà còn mỗi chiếc xe honda của ba là có giá trị nhất nhưng chưa biết ổng sẽ kêu người bán lúc nào.
Gia đình tiếp tục rơi vào hoàn cảnh thiếu trước hụt sau như cái hồi ba chưa trúng số, chỉ khác là bây giờ có được ngôi nhà đàng hoàng để ở chứ không phải chui rúc trong túp lều rách nát như ngày trước.
Má tôi thấy chỗ phụ bán cơm tấm lương bổng không đủ chi tiêu nên ngoài thời gian phụ bán quán ra, ai thuê làm cái gì thì má nhận làm cái đó để có thêm thu nhập mà lo cho tôi với thằng Hoạch. Thời điểm này mà đợi ba tôi phát tiền chợ mỗi ngày như trước thì chắc chết đói mất thôi.
Má đi phụ quán nửa buổi sáng, trưa về nhà lo cơm nước cho mấy cha con rồi coi buổi chiều có ai kêu phụ gì thì đi tiếp, không thì ở nhà giữ thằng Hoạch. Tôi thấy má siêng năng, chịu khó mà không hiểu sao cuộc sống của má cứ nghèo khổ hoài. Đúng là không thuận vợ thuận chồng thì khó mà tát cạn biển Đông. Một người làm một người phá thì làm sao ngóc đầu lên nổi.
Còn ở trường học, tôi với Đông Phong chỉ đi chơi riêng được vài lần thì nhà trường lại đổi thời khóa biểu tiếp. Lần này thì không còn cơ hội đi chơi nữa vì không có ngày hai đứa được về sớm cùng một lúc. Nếu đứa này về sớm thì đứa kia phải học hoặc ngược lại. Tuy rất muốn đi chơi nhưng cả hai đều thống nhất ưu tiên cho việc học, khi nào được nghỉ mới đi chứ không được cúp tiết. Bởi vậy hai đứa chỉ có thể gặp gỡ vào giờ ra chơi và trao nhau những cái nắm tay, những ánh mắt chan chứa yêu thương chứ không thể hôn hít như trong quán cà phê chòi.
Lúc đầu hai đứa tôi đi đâu thì tụi con Yến con Mai cũng hay xáp lại để chọc ghẹo và đùa giỡn, nhưng càng ngày tụi nó càng ít đi theo làm kỳ đà cản mũi mà để tôi và Đông Phong được thoải mái bên nhau, chỉ khi nào cần thì hội chị em mới họp lại. Mà khi đã họp chợ thì chỉ có quậy banh nhà lồng.
Ba tôi vẫn đưa đón mỗi ngày chứ chưa thả lỏng cho tôi được tự do dù đã hơn một tháng kể từ khi ba bắt gặp Đông Phong đưa tôi về nhà. Hơn nữa cái xe đạp đi học của tôi ba cũng bán mất tiêu rồi, nếu không đưa đón thì tôi đi học bằng gì bây giờ, từ nhà tới trường cũng khá xa nên đi bộ sao nổi.
Hôm nay trên đường chở tôi về nhà lúc vừa tan học, ba đột nhiên quay ra phía sau và hỏi:
– Chiều nay con có học không?
Tôi ngập ngừng:
– Dạ… dạ…
Ba gắt:
– Dạ dạ cái gì? Nói lẹ lên!
Tôi lí nhí đáp:
– Dạ… không ba!
Ba “ừm” một tiếng rồi nói:
– Lát cơm nước xong thì tắm rửa sạch sẽ rồi lên phòng ba biểu nghe hôn?
Nghe ba nói thì tôi đã hiểu ba muốn gì rồi. Cứ bữa nào tôi không có tiết buổi chiều mà má không có ở nhà thì ba đều bắt tôi tắm rửa sạch sẽ rồi vô phòng cho ba biểu. Mỗi lần vô thì phải cả tiếng đồng hồ mới xong làm tôi ê ẩm cả người, nhiều lúc chỉ muốn bụm chim bỏ chạy chứ ba làm ác quá. Tôi nghe má nói hình như cái cô bồ nhí của ba thấy ba hết tiền nên bỏ ổng để theo người khác rồi. Không biết có phải vì vậy mà ba tôi đâm ra hận đàn bà rồi trút giận vào cơ thể non nớt của tôi hay không. Thời gian gần đây mỗi lần đè tôi ra thì ba đều sử dụng nhiều chiêu trò độc địa để thỏa mãn chứ không phải chỉ có đút cu vô chim rồi nắc là xong.
Tôi nghe ba nói xong thì lắc đầu nguây nguẩy:
– Thôi con không vô phòng ba đâu… vô đó xong lần nào chim con cũng ê ẩm…
Ba nạt:
– Mày muốn vô phòng hay muốn tao chở vô vườn cao su ngay bây giờ hả? Con với cái nuôi cho lớn tướng rồi giờ hở ra là cãi lem lẻm! Có muốn ăn mấy cây chổi lông gà vô đít không hả?
Ba nói tới đó thì cũng vừa về tới nhà. Tôi im lặng bước xuống, mở cổng cho ba chạy xe vào rồi khép cổng lại rồi mới lặng lẽ đi vào phòng với tâm trạng buồn bã. Không biết đến bao giờ tôi mới thoát được cái cảnh làm búp bê tình dục để ba tiêu khiển. Tôi không dám kể cho má nghe những gì ba đã và đang làm với tôi mỗi khi không có má ở nhà vì tôi biết má sẽ không chịu nổi cú sốc khi biết được sự thật phũ phàng này.
Ba hăm dọa nếu không chịu vô phòng thì sẽ chở tôi vô vườn cao su như lúc trước, tôi thà ở nhà chứ vô trong đó tôi sợ lắm. Ở nhà còn kín đáo, có chuyện gì thì chỉ có hai cha con biết với nhau chứ ra vườn cao su lỡ có ai nhìn thấy rồi đồn rùm beng, tới tai Đông Phong thì chắc tôi không sống nổi đâu.
Nhiều lúc tôi cứ ao ước mình lớn thêm vài tuổi để lấy chồng, vì chỉ có theo chồng thì mới thoát khỏi cái cảnh bị ba tôi cưỡng đoạt mỗi khi ổng nứng.
Thế nhưng ước mơ rốt cuộc cũng chỉ là mơ ước. Hiện tại tôi cũng chỉ là con bé mới mười sáu tuổi và đang chập chững bước vào đời, cái tuổi má tôi hay nói là “ăn chưa no lo chưa tới mà chồng con cái gì!”.
Có những buổi chiều tôi thì không đi học, má cũng không ai thuê mướn gì nên ở nhà chơi với hai chị tôi. Ba tôi thấy má ở nhà thì xách xe đi chơi đến tận tối mịt mới về rồi lăn đùng ra ngủ chẳng cần tắm rửa gì. Người ba toàn mùi rượu, tôi ngửi thôi đã muốn xỉn rồi thì ruồi muỗi nào dám bu vô hút máu.
Má vừa đưa võng ru thằng Hoạch ngủ vừa nhìn tôi hỏi:
– Thu nè! Cái thằng bạn con đang quen là con cái nhà ai, làm nghề gì vậy? Nó tên gì… học trường nào nữa?
Má hỏi một dây một dọc như thể đang hỏi cung can phạm làm tôi thấy rối cả não không biết trả lời câu nào trước, câu nào sau:
– Dạ… ảnh tên Phong đó má! Ảnh học lớp 12 chung trường với con. Ba má ảnh thì con không biết, nhưng nhà giàu lắm. Mẹ ảnh là bác sĩ còn ba ảnh buôn bán xe máy. Ảnh học giỏi nhất trường đó má…
Nghe tôi hào hứng kể về người yêu, má chỉ ngồi im lặng mà nét mặt buồn hiu trái ngược với vẻ tươi tắn như hoa mới nở của tôi.
Cuối cùng má cũng lên tiếng:
– Nhà người ta giàu có như vậy thì mình làm sao xứng hả con? Nhà mình đã nghèo mà ba mày còn nát rượu thì…
Không để cho má nói hết câu, tôi vội vã ngắt lời:
– Nhà người ta giàu nhưng biết điều lắm má, không có tư tưởng phân biệt giàu nghèo gì đâu! Với lại anh Phong là con một nên ảnh muốn làm gì ba má ảnh cũng chiều hết. Mà ảnh thương con lắm má ơi! Hi hi…
Má nhìn tôi rồi chép miệng thở dài:
– Ở đời có những chuyện không phải đơn giản như mình nghĩ đâu con à… Tại chưa đụng chuyện nên chưa biết ai tốt ai xấu mà thôi!
Tôi nhìn má rồi phụng phịu:
– Con còn nhỏ mà… con còn đi học chứ có phải sắp lấy chồng tới nơi đâu mà tính chuyện môn đăng hộ đối…
Má lấy tay cốc vào đầu tôi một cái rõ đau rồi mắng yêu:
– Cha mày… vầy mà nhỏ!? Không khéo sắp trở thành đàn bà đến nơi rồi con ạ!
Cái câu nói này má đã nhắc tới nhắc lui cả chục lần rồi nhưng má vẫn chưa phát hiện ra tôi đã trở thành đàn bà từ lâu lắm…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro