Phần 23
2024-04-13 01:39:00
Sáng hôm sau, Thảo thức dậy, trong người vẫn cảm thấy hưng phấn lạ thường, tuy không bằng tối hôm qua nhưng có lẽ sáng nào con gái cũng có cảm giác thế này, căn nhà im lặng không tiếng động, chỉ có ánh sáng từ ban công chiếu vào phòng khách và hắt vào phòng ngủ, Thảo uể oải ngồi dậy, chồng nàng đã đi làm từ sớm, nghĩ thương chồng, thương cả mình, không biết bao giờ gia đình nàng mới thoát khỏi cảnh éo le này đây. “Tinh tinh tinh!!!” Thảo cầm điện thoại lên hóa ra là số của chị shipper thịt cho gia đình nàng, Thảo xem đồng hồ lúc này là 8h sáng. Nàng vội vàng khoác tạm chiếc áo choàng ra bên ngoài vì bên trong áo ngủ không mặc áo lót, nàng vẫn mặc chiếc quần đùi ren hôm qua. Thảo phi ra ngoài xuống dưới tầng hầm chung cư.
– Chị! Em đây, em xin lỗi em ngủ quên ạ! – Thảo cười tươi đi đến chỗ chị ship thịt.
– Con bé này mới ngủ dậy à? Đây thịt bò thịt gà đủ cả nha! – Chị ship thịt tươi cười nói.
– Vâng! Hihi Em cảm ơn chị, em gửi chị tiền ạ… – Thảo móc ví ra trả.
– Cái con bé này! Mới ngủ dậy mà cũng xinh thế này, chẹp chẹp, chị ước được một phần mười như mày thì cả đám đàn ông ở chợ là của chị tất ha ha!!! – Chị bán thịt tếu táo nói.
– Ui! Chị cứ nói quá hihi… – Thảo sướng cười tít mắt.
– Thôi chị về đây, ông chồng nào mà lấy được mày có mà phúc tổ bảy mươi đời chưa hết haha! – Chị ship thịt nhảy lên con xe wave chiến rồi phóng vù lên hầm. Thảo đứng nhìn chị ship thịt đi khuất rồi mới đi vào. Định quay người thì thấy bóng dáng quen quen đi từ trên hầm xuống.
– THẢO À CHÁU! Khà khà! – Bác Phú bảo vệ cười nói đi xuống, cái dáng nhỏ nhỏ gầy gầy của ông Phú không thể lẫn vào đâu được.
– Dạ! Cháu chào bác ạ, bác đang đi tuần ạ? – Thảo cười tươi nhìn ông Phú, ở trong chung cư này, không biết từ bao giờ tình bạn của Thảo và ông Phú được gắn kết hơn bởi những buổi nói chuyện hàn huyên lúc Thảo đi tập thể dục. Nàng coi ông Phú như một người bạn, người cha của mình vì gia cảnh đáng thương của ông, một phần bản chất của ông hiền lành tốt bụng, cũng an ủi Thảo khá nhiều bằng những câu thơ hài hước mang đậm ý nghĩa của mình, khiến Thảo cảm thấy tin tưởng và rất quý ông Phú bảo vệ.
– Ừ! Xem nào! ai chà chà! Hôm nay Minh nó được ăn ngon ghê ta! – Ông Phú nhìn vào túi thịt Thảo đang cầm trên tay cười nói.
– Hi hi! Ngày nào cháu cũng nấu mấy món bổ dưỡng cho anh ấy, còn có sức để làm việc ạ… – Thảo cười tươi.
– Sướng nhất thằng Minh khà khà, nhớ ngày xưa bác cũng có một bà vợ đảm đang như cháu vậy… Ngày nào cũng được ăn ngon ngủ kỹ khà khà… – Mặt ông Phú trùng xuống cười nhạt, Thảo biết gia cảnh bác Phú nên cũng cảm thấy thương cảm cho ông.
– Bác Phú! Bác cầm lấy một túi, cháu mua nhiều lắm! Hihi – Thảo đưa một túi thịt bò cho ông Phú.
– Ấy thôi! ai lại làm thế, bác không nhận đâu, cháu đem lên nhà cất đi! – Ông Phú xua cái tay từ chối.
– Bác cầm đi đừng ngại ạ, cháu mua nhiều quá sợ không ăn hết, nhà cháu có mỗi hai người ăn ấy mà… – Thảo dí vào tay ông Phú.
– Thôi! Cháu làm thế bác ngại lắm… – Ông Phú cười miễn cưỡng, hai tay ông vẫn cầm lấy túi thịt, ông có phần luống cuống vì vừa được chạm vào bàn tay mịn màng của Thảo, nó mát như tuyết vậy, chưa kể ông Phú thấp chỉ đứng đến tai Thảo, chiếc áo khoác ngoài của Thảo tung ra đập vào mắt ông là bộ ngực đang nẩy lên xuống của con bé, cùng với mùi hương thoang thoảng khiến ông Phú cuống lên phải nhận túi thịt của Thảo.
– Bác đừng ngại, bác bồi bổ sức khỏe đi ạ, cháu thấy bác gầy lắm hihi! – Thảo ôm miệng cười.
– Bác nhận đồ của cháu thế này, bác không biết phải cảm ơn thế nào, tính bác chưa nhận không của ai bao giờ… hay thế này đi… Nếu cháu không chê, tối nay bác mời cháu đến căn phòng tồi tàn của bác ăn cơm, sau khi bác hết ca bác về nấu cho cháu một món cực ngon ở quê bác bằng chính món thịt này, đảm bảo cháu mê luôn khà khà!!! Có được không nào? – Ông Phú cười hiền hậu nói, thực ra ông rất nghèo, ăn tiêu chắt bóp, chẳng bao giờ ông mua thịt bò để ăn, hôm nay lại được Thảo cho một túi to nên ông cảm thấy rất ngại, ông không thể ăn không số thịt này được.
– Dạ! Được ạ, cháu đồng ý đằng nào tối nay chồng cháu cũng không về nhà ăn cơm hihi, bác có cần cháu giúp gì không ạ? – Thảo đồng ý ngay, vì nàng ở nhà một mình cũng chán.
– Ấy không! Để bác đạo diễn hết khà khà! Cháu chỉ cần vác một cái bụng đói đến thôi! Khà khà!! – Ông Phú cười sung sướng, ông Vui lắm, vì lâu rồi ông mới có một người bạn thực sự thế này, lại còn là một người khác giới, một nữ thần của sắc đẹp chứ không phải người bạn bình thường, ông lấy làm vinh hạnh và tự hào khi mời được Thảo vào căn phòng nhỏ của mình ăn cơm. Đám bạn đồng nghiệp của ông Phú chắc chẳng tin nổi điều này đâu.
– Vâng ạ! 7h cháu xuống nha, cháu sẽ gọi cho bác! À bác cho cháu số điện thoại, lúc ấy cháu sẽ gọi ạ… – Thảo cười tươi lấy chiếc iphone 17 của mình ra bấm số. Hai bác cháu trao đổi số điện thoại, sau đó ông Phú phấn khởi cầm túi thịt về phòng cất. Thảo mỉm cười đứng nhìn theo dáng ông Phú, cảm giác thấy ông thật tội nghiệp thế nào, nghĩ lại lời Minh nói hôm qua về việc ông Phú ở quán massage đèn mờ chắc hẳn ông hay đi tìm mấy loại hình đó để xả stress sau giờ làm, là một người bạn Thảo sẽ khuyên nhủ ông không nên đến mấy chỗ như vậy nữa. Còn chưa kể cách đây một tuần Thảo thấy ông Phú la liếm tán tỉnh một bà già bán rau cạnh chung cư, bị bà ta đuổi như đuổi ruồi, nghĩ đến Thảo phì cười, thấy cũng tội, đến bà già bán rau còn chê thì mấy nhân viên ở quán massage cũng chê là đúng rồi…
… Bạn đang đọc truyện Thụ tinh tại nguồn: http://truyensextv.com/thu-tinh-2/
18h50 Thảo mặc một chiếc váy đen qua đầu gối, sơ vin bên trên là một chiếc áo phông cổ hình chữ V, chân đi đôi giày búp bê nhung đen làm đôi chân thon dài của nàng càng thêm nổi bật, đây là bộ váy khá kín đáo mà Thảo hay mặc ở nhà, tóc nàng búi cao lộ ra phần gáy trắng tinh, đôi môi đỏ tươi, tay cầm túi trong đó có một quả dưa mỹ. Nàng đứng trên đầu hầm gọi điện cho ông Phú. Tối nay Minh đi ăn cơm với đối tác công ty, bình thường anh cũng về muộn, kể cả về sớm Minh chỉ và vội bát cơm rồi lao vào làm việc, hầu như lúc nào Thảo cũng ăn cơm một mình trong cả tuần nay rồi, nàng cứ lủi thủi một mình, không biết đi chơi ở đâu, thời gian nghỉ hè thì còn rất nhiều, may mà thỉnh thoảng có ông Phú bảo vệ nói chuyện cùng nên Thảo cũng quý ông, hôm nay là lần đầu tiên Thảo đến phòng ông Phú ăn cơm.
Còn về phía ông Phú, hôm nay được mời Thảo đến nhà ăn cơm là một niềm hạnh phúc vô bờ của ông, đây phải nói như một giấc mơ đối với ông, nhớ ngày đầu tiên gặp Thảo ông đã đứng hình mất 20 giây, ông không ngờ trên đời này lại có người nào xinh đẹp đến vậy, còn đồng nghiệp ông gieo rắc vào trong đầu ông những thứ xa hoa không bao giờ với tới, thậm chí nói chuyện còn chưa chắc đã được, nay ông chẳng thể ngờ sẽ có ngày Thảo, một tiên nữ của chung cư hạ mình xuống ăn cơm với ông, lũ bạn đồng nghiệp của ông chắc chắn sẽ chẳng tin và ghen tị đến chết mất. Ông Phú rất vui vẻ, từ lúc tan ca ông về dọn dẹp phòng ốc gọn gàng đâu vào đấy, sạch sẽ thơm tho, thậm chí ông còn xịt cái lọ nước hoa rẻ tiền mà ông nhặt được ở công viên từ rất lâu, chẳng biết phải đón tiếp Thảo thế nào, ông chỉ biết mình đã cố gắng hết sức.
Bảy giờ kém mười chuông điện thoại kêu làm ông Phú hồi hộp mừng rỡ, ông thay bộ quần áo đẹp nhất của mình chạy lên cửa hầm đón Thảo. Thảo nhìn thấy ông Phú tí thì phì cười vì hôm nay nhìn ông khác quá, bộ tóc lưa thưa hơi bạc trắng chải ngược ra sau, chiếc quần vải dài qua gót chân, chân đi đôi dép tổ ong đã được đánh sạch sẽ, trên ông mặc một chiếc áo sơ mi to rộng thùng thình, Thảo vừa thấy buồn cười vừa thấy trân trọng, chắc hẳn bác Phú đã chuẩn bị rất nhiều vì mình.
Thảo tươi cười bước đi cùng ông Phú ra đằng sau chung cư, đi qua công viên, ở một góc nhỏ cạnh công viên là một nhà kho của chung cư, góc trong cùng là phòng ở của ông Phú, còn lại là kho chứa đồ cũ, ở đây không được sáng lắm, chỉ có ánh điện từ công viên hắt vào mấy nhà kho. Thảo bước vào phòng ông Phú, ấn tượng đầu tiên là mùi hương, vừa có mùi ẩm mốc vừa có mùi thơm của một loại nước hoa nào đó, bên trong phòng có một bóng điện cũng khá sáng, phòng không rộng lắm nhưng sạch sẽ, không có nhà vệ sinh, chỉ có một chiếc tivi cũ, một chiếc giường đơn, chăn gối được gấp gọn gàng, một căn bếp nhỏ nhỏ, ở giữa là một khoảng cũng rộng, ông Phú đã trải sẵn chiếu ra đó, ở giữa chiếu là mâm cơm đang được đậy chiếc lồng bàn màu đỏ.
‘Đã bấy lâu nay bác tới nhà…
Trẻ thời đi vắng, chợ thời xa.
ao sâu nước cả, khôn chài cá…
Vườn rộng rào thưa, khó đuổi gà.
Đầu trò tiếp khách, trầu không có…
Bác đến đây chơi, ta với ta!’
– Cháu ngồi đi! Cháu thông cảm nhà cửa bừa bộn… Khà khà! – Ông Phú đọc một bài thơ rồi đưa tay mời Thảo ngồi.
– Dạ! Cháu cảm ơn bác, thơ hay quá ạ, thơ “bạn đến chơi nhà” của Nguyễn Khuyến đúng không ạ? Hihi – Thảo vừa nói vừa bỏ giày búp bê ra, túm lại váy quỳ xuống chiếu gập chân ra sau mông và từ từ ngồi xuống.
– Đúng rồi! Bác đọc bài nào cháu biết bài đó khà khà! Không hổ danh là cô giáo!! Thôi chúng ta vào mâm thôi, chả mấy khi bác có bạn đến nhà, hai bác cháu mình làm chén rượu nhé! Khà khà! – Ông Phú cười cầm một chai lavie rượu và ngồi xuống chiếu.
– Dạ! Cháu không biết uống rượu ạ hihi, bác cứ uống đi ạ. – Thảo cười nói.
– Ừ! Thôi được rồi, hôm nay bác rất vui bác sẽ uống vài chén Khà khà!!! – Ông Phú cười như được mùa. Ông cầm bát xới cơm cho Thảo và một bát cho mình, ông nhấc lồng bàn ra, có khá nhiều món, toàn thịt bò, chắc hẳn một túi thịt của Thảo ông Phú đã chế biến ra nhiều món thế này.
– Cháu ăn cơm đi, đừng ngại! Đây! Ăn thử món này, đặc sản quê bác đó! – Ông Phú gắp cho Thảo một miếng thịt bò.
– Dạ! Cháu cảm ơn ạ… để cháu thử xem nào! – Thảo cắn một miếng thật bất ngờ nó rất ngon, ngon hơn nàng nghĩ nhiều, không ngờ tài nấu ăn của ông Phú còn hơn cả đầu bếp mấy nhà hàng lớn nàng từng ăn.
– Trời ơi!!! Ngon quá!!! – Thảo cảm thấy rất vui vì được ăn một món ngon thế này, một phần cũng lâu rồi nàng chưa có cảm giác ấm cúng, cứ như được về quê được ông nấu ăn cho vậy.
– Khà khà… đặc sản quê bác đấy, bác vẫn còn vụng lắm! – Ông Phú khiêm tốn. Cả hai người ngồi ăn nói chuyện vui vẻ, cười cười nói nói chuyện trên trời dưới biển, rồi đến thơ văn lai láng. Một lúc sau ông Phú uống rượu hơi ngà ngà say, Thảo ăn cũng no, nàng cúi người chống tay đứng dậy ra bổ dưa, nàng vô tình để lộ ra bộ ngực trắng tinh thấp thoáng sau cổ áo hình chữ V, nó đập vào mắt ông Phú, ông còn thấy cả chiếc áo lót ren màu trắng của Thảo, nó không khác màu da của nàng là mấy. Nàng đứng ở chiếu, một lần nữa lại cúi xuống để đi giày búp bê, Thảo tiếp tục vô tình chổng mông về phía ông Phú, làm ông mở mắt to nhìn chằm chằm vào bộ mông trước mắt, mặc dù Thảo đang mặc váy nhưng bộ mông to của nàng vẫn hiện lên rất rõ, thậm chí còn lộ một chút viền quần lót ra ngoài, làm ông Phú cửng cả chim, ông liền cong người lại để Thảo không nhìn thấy đũng quần ông đang cộm lên.
– À bác Phú! Cháu nói điều này, bác đừng giận cháu nha! Hihi – Thảo vừa đứng bổ dưa vừa hỏi ý kiến ông Phú trước khi nói.
– Ừ! Cháu hỏi đi, bác có gì mà giận đâu khà khà!!! – Ông Phú cười nói. Thấy ông Phú vô tư Thảo cũng thoải mái hơn.
– Hôm nọ chồng cháu lại thấy bác vào mấy chỗ mát xa đúng không? – Thảo hỏi giống như một cô con gái đang hỏi cung bố.
– Trời ơi… vậy à… nó thấy lúc nào vậy… – Ông Phú giật mình cười ngại nói.
– Hình như hôm qua, hôm kia, cháu cũng không rõ, nhưng mà… bác đừng đi những nơi đó nữa… – Thảo vừa nói vừa bê đĩa dưa ra mời ông Phú và ngồi lại tư thế cũ.
– Bác xin lỗi, lại để các cháu thấy điều không hay… – Ông Phú cúi mặt cầm miếng dưa cắn một miếng.
– Những nơi đó… toàn bệnh tật đó bác ạ… bác đừng đi nữa nha… – Thảo mỉm cười cho ông Phú đỡ ngại.
– Ừ! Bác sẽ nghe cháu… bác cảm ơn cháu đã quan tâm đến người bác già này… – Ông Phú rất cảm động khi Thảo nói những lời như vậy, nó giống như một đứa con gái đang quan tâm cho bố, điều này làm ông rất ấm lòng.
– Sao bác không tìm một bác gái để bầu bạn tâm sự ạ? – Thảo hỏi tế nhị nhưng hàm ý muốn nói ông Phú tìm một bà già cùng tuổi để giải quyết nhu cầu.
– Bác cũng muốn lắm cháu ạ… nhưng chẳng ai thèm để ý đến bác, bác nghèo lại xấu xí nhỏ con thế này, đến bà bán rau xấu nhất chợ còn chê bác nữa là… khà khà! – Ông Phú nói và cười nụ cười đau khổ.
– Hmmm… – Thảo chẳng biết nói gì, vì nghĩ cho cùng ông Phú nói cũng đúng, để mà nói về nhu cầu thì tầm tuổi ông Phú chẳng còn bà già nào có cả, rụng trứng lãnh cảm hết rồi, trẻ hơn thì ông Phú không thể với tới…
– À, để bác kể cho cháu nghe chuyện này, bác phải đính chính lại… khà! Khà! Mấy lần các cháu thấy bác vào mấy quán không đứng đắn bác ngại lắm, nhưng thực ra chưa lần nào họ chấp nhận bác cả…
– Tại sao lại thế ạ? – Thảo cũng tò mò hỏi.
– Họ chê bác già, sợ bác… đang… thì lăn ra chết… họ từ chối người trên 60 tuổi… mà năm nay bác đã 68 rồi… khà khà!!! – Ông Phú cười nói coi đây như một câu chuyện cười.
– Thật ạ… hihi… cháu lại tưởng chỉ cần có tiền… là được chứ ạ… không ngờ nghề đó cũng có tâm quá bác nhỉ? – Thảo cười, nàng thấy bác Phú này là người rất thật thà, mở lòng, chuyện đó cũng kể cho nàng nghe được.
– Ừ… bác đi vài quán, quán nào họ cũng đuổi bác ra…
– Hihi… mà cháu thắc mắc nhá… bác cũng lớn tuổi rồi, còn bằng tuổi ông cháu rồi ý, nhưng sao bác… vẫn… muốn đi thế ạ? – Thảo bắt đầu đỏ mặt khi hỏi những câu đó.
– Haizz… Chẳng giấu gì cháu… – Ông Phú đưa chén rượu lên mồm uống ực cái hết, ông Phú cũng khá say rồi nên lời nói có phần thẳng thắn mạnh dạn hơn trước mặt Thảo.
– Như bác trước đã tâm sự với cháu, hai thằng nhà bác phá gia chi tử, vợ bác thì mất sớm, bác ở thế này rất lâu rồi, nhiều lúc bác thấy rất cô đơn… – Ông Phú cúi mặt xuống nói.
– Vâng… bác yên tâm, bây giờ có cháu làm bạn với bác mà hihi… – Thảo cười tươi.
– Bác cảm ơn cháu đã bầu bạn với bác! Bác rất cảm kích! Bác rất quý cháu… – Ông Phú cười nói nhìn Thảo. Thảo cũng mỉm cười nhìn ông Phú.
– Vậy từ nay trở đi bác đừng vào mấy quán massage nha! Không an toàn đâu ạ…
– Ừ! Bác hứa… nhưng… – Ông Phú ấp úng.
– Không nhưng gì cả, bác có tuổi rồi! Bác bỏ đi hihi!!! – Thảo ôm miệng cười vì nàng biết mình vừa lỡ đưa ra yêu cầu hơi khó với ông Phú.
– Trời ơi… vậy ta biết phải làm sao!!! – Ông Phú nói kiểu nửa đùa nửa thật.
– Vậy bác phải tự xử thôi!!! Ha ha – Thảo vô tư cười ha hả, hai bác cháu như đóng kịch với nhau, nói xong Thảo đỏ mặt cũng không hiểu tại sao mình nói vậy, nàng như bị cuốn vào guồng quay của cuộc nói chuyện.
– Trời ạ, con bé này! Làm bác đỏ cả mặt đấy! Khà khà!!! – Ông Phú nói vậy nhưng trong lòng ông sướng rơn lên khi nói mấy chuyện này với Thảo.
– Hì… cháu xin lỗi, hôm nay cháu vui quá nên nói linh tinh rồi, bác bỏ qua cho cháu nha! – Thảo cười tít cả mắt.
– Không sao, không sao! Bác thoải mái lắm, bác rất vui là đằng khác, có cháu nói chuyện phiếm cũng khiến cuộc sống của bác có màu sắc hơn đó! – Ông Phú văn vẻ nói.
– Vâng, hôm nay cháu cũng rất vui ạ, lâu rồi cũng không đi ăn cơm ở đâu, cháu toàn ru rú ở nhà thôi!
– Đấy nói mới nhớ, bác thấy Minh nó bận trăm công nghìn việc thật, nhiều lúc bác thấy nó vừa đi vừa dùng máy tính đó!
– Dạ vâng, anh ấy bận lắm ạ, thường thì anh ấy về muộn xong lại lao vào làm việc, chẳng nói chuyện với cháu mấy… – Thảo buồn bã nói.
– Vậy à? Cũng phải thông cảm cho nó, khi nào buồn cháu cứ gọi điện cho bác, bác cháu mình lại nấu cơm ăn khà khà!!! – Ông Phú nói và nhìn Thảo cười.
– Vâng ạ, chắc chắn rồi ạ hihi! Bác ơi cũng muộn rồi, chắc cháu xin phép ạ… – Thảo vừa nói vừa dọn mâm.
– Thôi! Thôi! Cháu để đấy! Để đấy! Bác dọn cho, trời! Con bé này khách sáo quá!!! – Ông Phú tranh việc với Thảo.
– Dạ, thế lần sau cháu sẽ mời bác lên nhà cháu ăn cơm ạ, lúc đó bác không tranh việc với cháu được đâu nha hihi!!! – Thảo cười nói và đứng dậy. Nàng nhìn đồng hồ cũng khá muộn rồi, Minh chắc cũng sắp về, một phần nàng muốn về sớm vì câu nói không kiểm soát được của mình lúc nãy, biết là rất vui nhưng lần đầu đến nhà ông Phú ăn cơm nàng đã tồ tệch tự nhiên quá mà nói câu đó như với lũ bạn cùng trang lứa vậy, Thảo chỉ sợ bác Phú sẽ nghĩ khác về mình. Thảo chào tạm biệt ông Phú và đi bộ về hầm.
Hôm nay nói chuyện với bác Phú mới thấy anh Minh nói đúng, tuy ông bác này có tuổi nhưng vẫn rất ham muốn, người ta hồi xuân vào tầm 50 đến 60 chứ chẳng ai hồi xuân muộn như vậy cả, Thảo chợt nghĩ đến cái lúc nhìn thấy thứ cộm cộm ở quần ông Phú, vì bị nó đập vào mắt, nàng lúc đó đã rất ngại nhưng phải tỏ ra tự nhiên. Đi vào thang máy, Thảo lại nghĩ đến Minh, chồng nàng còn trẻ mà nhu cầu kém quá chẳng bằng mấy người lớn tuổi mà Thảo biết, bố chồng nàng còn đỡ, chứ nghĩ đến bác Phú bảo vệ mới là đáng thương, muốn làm chuyện đó lắm nhưng chẳng ai thèm đoái hoài đến, đi massage đèn mờ còn bị từ chối… Chắc bác ấy phải vất vả lắm mới vượt qua được, vì Thảo cũng là người bị Minh bỏ rơi cảm xúc nên nàng rất thấu hiểu cảm giác của bác Phú bảo vệ… nàng cảm thấy như cả thế giới này đang quay lưng lại với bác ấy vậy… Thảo thở dài, nàng xoa bụng vì hôm nay ăn khá no, đồ ăn rất ngon, nàng thầm nghĩ ngày mai phải đi tập gym vì thời gian này đang rất rảnh, ăn uống nhiều quá sợ béo lên thì toi…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro