Thời học sinh oanh liệt

Phần 89

2024-10-05 22:30:16

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv.moe, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 89
Theo như lời của Trang nói với tôi thì có lẽ Nụ sẽ không ở lại căn nhà này trong một thời gian dài, không biết xác định là bao lâu. Mà chỉ biết là sau này muốn gặp được nàng thì mình phải bước qua sự dò xét của người nhà anh Huy. Nghĩ tới thôi mà chân tay tôi muốn rủn ra hết rồi. Còn hiện tại…

Tôi đang nhìn họ, họ mỉm cười, ánh mắt lấp lánh trìu mến nhìn lại tôi.

Im ắng một hồi lâu, từng giây từng phút trôi qua. Mà tôi vẫn nhìn chằm chằm vào tấm ảnh hai cô gái ấy, ánh mắt vẫn không dứt ra được, đôi khi tôi cứ tưởng tượng và cứ nôn nóng nếu mình chờ đợi thêm một chút nữa thì rất có thể, người trong tấm hình sẽ cử động và nói chuyện với tôi, hay cũng có thể gợi cho tôi thêm một manh mối gì đó…

– Đang làm gì vậy?

Một giọng từ phía sau lưng cứng rắn hơn cả lời người đó thốt ra, vẻ tức giận. Bất ngờ làm tôi giật mình vô ý làm rơi khung ảnh khỏi tay…

“CHOANG!”

Sàn nhà và khung ảnh va chạm vào nhau, một tiếng động đổ vỡ vang lên phá tan bầu không khí im ắng, tôi không khỏi bàng hoàng và lạnh sống lưng. Tấm kính lúc tôi nhìn đã bị nứt và trầy xước khá nhiều rồi, nay nó được tiếp thêm tay của tôi thì lại càng tệ hơn, mảnh vỡ bắn ra tung tóe, văng khắp ra nền gạch, gần giường, kẽ tủ…

Oe! Sắp có bão lớn rồi đây! Nhỏ Trang hốt hoảng chạy lại gần tồi vẻ lo lắng.

– Này! Có chuyện gì vậy?

Tôi xua tay ra hiệu cho nhỏ dừng lại…

– Đừng lại đây! Coi chừng mảnh vỡ đâm vào chân giờ!

Nói vậy rồi Trang mới bỏ ra khỏi phòng rồi sau đó quay lại với cái ki rác…

Một lúc sau khi dọn dẹp mọi mảnh vỡ thì tôi để ý rằng, hình như nhỏ Trang không còn giận như lúc nãy nữa. Chúng tôi không có gì để nói hết, lần đầu tiên tôi nhìn thấy nhỏ im lặng, không khí im ắng trầm hẳn, chưa bao giờ tôi chờ đợi một câu trách móc và trỉ trích từ nhỏ. Hầu như là không làm khó gì tôi hết.

– À hem! Cảm ơn nha!

Tôi hắng giọng lên tiếng.

Nhưng, nhỏ vẫn không trả lời. Dường như là không phải cố tình không nghe mà là có lẽ trong đầu trang, cậu ấy đang đeo đuổi một suy nghĩ nào đó. Tôi vẫn nói tiếp…

– Căn phòng này… trước đây ai ở vậy? Cậu có biết không?

Vẫn không trả lời…

– À! Sao lại có nhiều, dụng cụ y tế vậy? Bố của Bông là bác sĩ hả…
– Cậu có biết hiện tại người nhà của Bông giờ đã đi đâu hết không…

Tôi lắp bắp chưa hết câu hỏi thì Trang đã cắt lời, vẻ mặt u ám của nhỏ khác với vẻ bình thường, đôi mắt tròn xoe, tâm trạng bất an lộ rõ vẻ nhỏ đang sợ sệt điều gì đó.

– Ông Thành nè? Chuyện ngày hôm nay, cậu đừng nói cho ai biết nhé! Đặc biệt là Bông đó!

Giọng nói của nhỏ thật khẽ, thốt ra như thể sợ ai sẽ nghe thấy được vậy, nhưng vẫn đủ truyền đạt cho tôi đầy đủ mọi thứ rằng, điều này là quan trọng. Tôi cũng hối buột miệng hỏi xuôi là vì sao vậy nhưng rồi.

Tôi gật đầu.

– Ừ…[tôi mỉm cười miễn cưỡng]

Trước khi bước ra khỏi nhà, tôi lưu luyến nhẹ nhàng cẩn thận khép cửa phòng lại như thể mong cho người đã từng dùng căn phòng này sẽ tha thứ cho tôi vì đã hành động bất lịch sự vào phòng người khác. Hay còn hơn cả thế.

Ngày hôm nay, trên đường về phòng, tôi không muốn về nhà sớm, bời nếu có về thì tôi sẽ tiện đi qua quanh từng con phố, ngắm cảnh, thấy nơi nào đẹp thì trong lòng tôi lại nao nức lại chuyện đó, rồi mình sẽ bắt đầu hẹn hò với Nụ, nhất định tôi sẽ đưa nàng tới đây. Nghĩ đến thì lòng tôi chợt quên hết mọi chuyện đã xảy ra từ lúc còn trong căn phòng đó mà thay vào đó, lòng hạnh phúc biết bao.

Tự nhiên gãi đầu tự cười một mình. Cảm giác này theo đuổi tôi cho đến khi chạy gần về tới phòng thì mới tan biến.

… Bạn đang đọc truyện Thời học sinh oanh liệt tại nguồn: http://bimdep.pro/thoi-hoc-sinh-oanh-liet/

Nhắc đến chuyện về Nguyên, thì thằng thái, nó dường như không có dấu hiệu gì là dừng lại mặc dù bên cạnh đó, nhỏ Nhài và thằng Tài thường xuyên quấy rối…

Cứ mỗi khi nó tiếp cận Nguyên thì y như rằng, hai con người như khắc tinh đó sẽ xuất hiện…

Rồi đây nó còn rủ cả Thành Toác và thằng Hoàng vào hỗ trợ nữa chứ. Tôi chợt thấy lo cho tất cả họ, bởi không biết thằng thái cho đến khi tức nước vỡ bờ thì nó sẽ làm gì? Tôi có cảm giác như người nó ghét nhất đã không còn là tôi nữa, mà thay thế tôi là thằng Tài. 3, 4 Ngày qua nghe Thành Toác kể chiến tích thì tôi lại càng thêm lo, điều này lại càng báo hiệu cho bão tố ập tới ngày càng gần. Nói thật là tôi phát chán với chuyện đánh đấm lắm rồi.

Rồi sẽ có một ngày không xa, nó sẽ tìm đến mình rồi thanh toán cả vốn lẫn lời…

Về đến phòng. Tôi tiếp tục trở lại với công việc ôn bài chờ ngày thi sáng mai. Đảo mắt nhìn quanh phòng. Tôi nhìn thấy vẻ mặt của thằng Nam và thằng Hoàng, ôi! Sao thê thảm vậy? Không cần hỏi thì tôi cũng biết chắc, số phận của tụi nó ngày mai là sẽ phó mặc cho trời.

Giang hồ đồn, không rớt môn, không học lại và cũng không thi lại thì không phải là sinh viên, quả là không sai. Dường như là chưa có ai là không thoát khỏi lời nguyền này, rớt theo phong trào. Ôi! Nghĩ thế thôi chứ tôi vẫn phải cố gắng ôn bài, chứ rớt môn khổ quá.

Sáng hôm sau. Sau khi kết thúc buổi thi mệt mỏi nhoài người. Tôi ung dung thanh thản vì thấy bài mình làm vừa tôi cũng khá lạc quan, dường như là đủ để vượt qua. Bụng thầm nghĩ, Nụ không biết đang còn thi nữa hay là đã về rồi, học lực của em chắc hẳn ngang ngửa thằng D nhà mình.

Ban đầu tôi rất muốn, rất muốn gặp Nụ, chỉ mong muốn thấy thái độ của em. Nhưng! Phải vượt qua anh Huy rồi tính gì thì tính. Nhưng dù thế nào thì tôi vẫn sẽ cố gắng vượt qua.

Chiều đó! Tôi về tới phòng. Không kịp bước về phòng thì ngay trước mắt. Đám bạn chung phòng mình, họ đang đứng cạnh một người, đó là thằng Vương, vẻ mặt của nó rất tức giận, báo hiệu một điều chẳng lành, như đã nói, bão tố tiếp tục ập tới.

Nhìn thấy tôi từ xa, thằng Quang mừng rỡ reo lên chỉ tay về phía tôi.

Lúc này thì người đó chạy nhanh về phía mình, thằng Vương vẻ mặt tức giận của nó làm tôi càng không hiểu gì hết. Nó nắm lấy cổ áo tôi, tầm nhìn lúc này chỉ còn là khuôn mặt đầy hỏa khí của nó.

Tôi thầm đoán, chắc chắn Nhi có chuyện rồi, khó trách tại sao mỗi khi Nhi có chuyện là nó sẽ tìm đến mình.

– Thời gian qua! Mày với Nhi có chuyện à? Sao tao không liên lạc được với nó vậy? Mày nói tao nghe.

Vẻ mặt nó như tức giận tột độ, đủ chứng minh, nó rất thích Nhi. Tôi không dám thở mạnh, tròn mắt không biết trả lời sao.

– Sao? Sao vậy? Bộ Nhi có chuyện gì hả?

Tôi khệ nệ nói từng chữ.

– Nó gọi cho tao! Nó khóc miết qua điện thoại, nó không cho tao kịp hỏi câu gì hết! Ngày nào cũng vậy! Mỗi lần tao hỏi là do mày thì nó cứ chối!
– Chắc chắn là Nhi có chuyện rồi! Mày đã nói gì với nó làm cho nó buồn à? Tao nói cho mày biết! Nhi mà có chuyện gì thì đừng trách tao…

Nó dọa tôi, hai tay siết chặt lấy cổ áo như thể sẵn sàng bóp chết tôi vậy.

– Mày bình tĩnh đi! Có gì từ từ nói. Rồi từ từ giải quyết.

Tôi cố gắng đè nén hạ mình mong nó bớt nóng, bởi lúc này người mất bình tĩnh chính là nó.

Thằng Vương thở hắt ra buông tay khỏi cổ áo tôi, nó quay lưng đi, giọng nặng nề.

– Tao không biết! Hình như mấy hôm trước bố mẹ của nó về rồi, tao cũng không biết vì sao họ lại không cho nó đến lớp judo nữa. Nhưng…[tơi đây thì nó nhìn thằng vào mắt tôi]
– Mày… mày… mày đã gặp bố mẹ của nó rồi phải không?

Nó bất ngờ sấn lại như thể muốn miệng tôi nói là là chữ “ừ”, chứ không phải là cái lắc đầu thất vọng.

Tôi sững lại gật đầu. Lúc này tôi gần như không thể nào hình dung được chuyện gì hết. Sao mọi chuyện cứ dồn và đè nặng lên đầu mình thế này. Ánh mắt nó tràn đầy niềm tin.

– Tao quen Nhi mấy năm rồi, nhưng dường như là không có lần nào may mắn gặp họ, họ đi làm miết. Nay họ về rồi, mày tiện qua đó hỏi thăm đi…

Giọng nó bây giờ mới hạ hỏa dần.

– Cái này…

Tôi chần chừ, lo sợ bởi tôi không thể tới nhà Nhi bởi sở dĩ, người phụ nữ kia sẽ không phiền sai người tẩn tôi mất.

“BỐP!”

Một âm thanh khô khốc vang lên, tôi đau đớn ngã ra đất. Lúc này thì đám bạn mới can ngăn thằng Vương lại. Tôi đứng dậy, tóc xõa xuống che hết tầm nhìn của mắt, tai ù lên chỉ nghe thấy tiếng chửi bới của nó sen lẫn trong tiếng của đám bạn. Bờ môi rỉ máu, tanh nồng lên mũi, thở lấy thở để, dường như không giận nó mà đang lắng nghe từng lời mắng mỏ.

– Mày là bạn thế à? Con bé Nhi! Nó cũng là bạn mày mà! Tao chỉ nhờ mày đến nhà nó, biết đâu thấy mày, nó sẽ vui lên thì sao. Mày thật mẹ nó là thằng bất cần đời nhát chết. Bộ chẳng lẽ chỉ nhìn thấy lời đe dọa của mẹ nó thì mày đã mất hết hồn vía mà bỏ chạy à?
– Tao cứ nghĩ hôm mày hạ quyết đánh tao ngã gục trước bao nhiêu người cốt cũng chỉ vì bảo vệ cho nó thôi mà? Tao cứ tưởng mày yêu nó. Nhưng! Hóa ra mà chỉ là thằng tị tiện, coi nó như trò đùa.

Từng lời của nó xoáy vào tim tôi, cảm giác nhói lòng. Tôi cảm phục cái tình cảm mà thằng Vương dành cho Nhi thật chân thành, nó được gây dựng từ nhiều năm khi chưa có tôi. Một pháo đài tình cảm đầy vững chãi, ấy vậy mà từ ngày tôi đến thì sự xuất hiện của mình đã vô tình tàn nhẫn phá vỡ pháo đài kiên cố ấy, như thể tôi đã chuốc thuốc độc vào tim nó, điều này khiến cho tôi không hỏi bứt rứt đau xót, dù vậy! Nó vẫn mỉm cười mà lùi lại sau để mặc cho Nhi tự lựa chọn.

Tôi mỉm cười.

– Ừ! Vậy thì đi!

Nói rồi, tụi bạn tôi cũng đã buông lỏng khỏi người thằng Vương. Mặt nó hạ hỏa, nếp nhăn trên trán bỗng giãn hẳn ra khi nghe thấy câu đó.

– Theo tao! [Nó vẫn mặt hình sự, lướt qua tôi thật nhanh]
– Thành! [Thằng D gọi tôi lại]
– Gì vậy?
– Đừng gây rắc rối nhé! Dù gì! Mày cũng là người có lỗi.

… Bạn đang đọc truyện Thời học sinh oanh liệt tại nguồn: http://bimdep.pro/thoi-hoc-sinh-oanh-liet/

Khi đến nhà Nhi, thì trời cũng tối hẳn, mây đen ùn ùn kéo đến như báo hiệu cho tôi một điều chẳng lành. Sắp mưa rồi, tôi chột dạ thốt thành lời làm cho thằng Vương nghe thấy được.

Trong lòng tôi run lên, ước tính tôi đến nhà Nhi không biết là đã bao nhiêu lần rồi. Nhưng tôi nhớ chính xác là số lần mình gặp mẹ của Nhi là bao nhiêu lần…

Đây sẽ là lần thứ ba, đời người ai hên thì hai lần phá hoại hạnh phúc gia đình người khác, rủi đến lần này, nghĩ đến mà đầu óc tôi không hỏi quay cuồng, thú thật là mẹ của nhỏ đã làm tôi ấn tượng mạnh lắm rồi, không quên được đâu.

Tôi bước xuống xe, khoảng cách giữa mình và căn nhà kìa tầm khoảng vài mươi mét, nhưng chỉ lê thê vài bước thì tôi lại muốn hét lên “DM! Tao không vào đâu Vương ơi”

Nhưng tôi chợt nuốt hẳn câu đó bởi thằng Vương từ phía sau vẫn còn đứng đó, như thể một người phụ huynh vẫn đứng đấy lăm lăm cái roi trên tay áp đặt đứa con đến trường.

Lần thứ ba đấy! Mẹ Nhi sẽ nói gì nhỉ? Liệu có phun nước bọt và sẽ sỉ nhục tôi như lần trước không? Trời ơi! Đau đầu quá [tôi ôm trán than khổ]

Sao lại khổ vậy? Giá như giờ này chỉ có Nhi một mình ở đó thì tôi cũng đâu phải suy nghĩ nhiều như thế này. Nhưng rồi cái gì cũng tới rồi cũng sẽ tới, tôi gom góp hết can đảm bước từng bước lại gần cánh cổng đó. Hy vọng đây sẽ là lần cuối cùng. Hít một hơi tôi nhẹ nhấn chuông.

“King coong!”

Tiếng chuông như báo hiệu một điều mà mình sẽ không biết sẽ như thế nào. Sẽ ra sao…

Có người nó với tôi, “dũng cảm đấy! Nhưng gặp anh thì đéo bao giờ anh vào nhà đó nữa”. Nói thì dễ nhưng làm mới khó…

Haizz! Gặp lại người đó thôi. Mặt tôi cúi gằm xuống thầm mong sao cho người ra mở cửa là ai cũng được, đừng là mẹ của Nhi thì tốt biết bao.

… Bạn đang đọc truyện Thời học sinh oanh liệt tại nguồn: http://bimdep.pro/thoi-hoc-sinh-oanh-liet/

Thú thật! Nếu trên đời này mà có kem chống nhục thì có lẽ là bao nhiêu thì tôi cũng sẽ mua, phải bôi cho kín để có thể che đậy được hết nỗi u ám này.

Chuông thì cũng đã nhấn rồi. Giờ chỉ chờ người trong đó ra mở cửa rồi. Một lúc sau tính nhấn thêm lần thứ hai thì ngay lúc đó cũng có người bước ra.

Tôi nhìn lên phía ban công, thấy nhỏ vẫn đang hấp háy vui mừng khi nhìn thấy tôi đang đứng loay hoay dưới vỉa hè trước cổng, thoáng cái mà đã qua rồi. Câu chuyện cũ tự nhiên khiến lòng tôi bâng khuâng cồn cào khó tả.

Điện ngoài sân chưa mở, trời tối nhá nhem nên cũng không nhìn rõ mặt. Nhưng tôi đoán người đó không phải là mẹ Nhi.

Lòng nhẹ nhõm hẳn, không còn áp lực như lúc nãy, vậy là mong ước ban đầu được thánh chấp nhận.

Người đàn ông đó mở cửa, tôi ngạc nhiên vì anh ta không phải là anh Huy, cũng không phải là bác trai. Mà là một cậu thanh niên nhìn khuôn mặt già dặn và phong độ hơn tôi. Khá cao, vẻ mặt thân thiện. Anh ta hỏi.

– Em tìm ai?
– Dạ… dạ em tìm Nhi, cậu ấy có nhà không ạ?

Hỏi xong câu này thì anh chàng này chau mày.

– Em là bạn của Nhi? Sao anh lại không biết…

Tôi xuề xòa giải thích.

– À ừ! Cũng mới quen thôi ạ…
– Ừ! Vậy thì vào đi, Nhi ở trong nhà đó!

Vậy là tôi theo anh chàng không quen vào trong nhà. Cứ nghĩ đến chuyện này thì tôi lại thấy lo lắng.

Khi bước vào trong thì tôi mới biết được cái thân thế của người đó, phải! Anh ta là người mà Nhi đã từng kể từ hồi hai đứa say khướt trong nhà bác Trường. Nhìn vẻ bề ngoài lịch lãm và oai vô cùng. Tôi gặp bác trai, anh Huy thì tôi lại không thấy, và mẹ của Nhi vẫn thế, vẫn thái độ như thế với tôi, và người phụ nữ đó đã thể hiện ngay điều đó sau khi nhìn thấy tôi, gần như là người ấy không thể nào dùng từ ngữ phũ phàng hơn.

– Lại là cậu à? Cậu đến đây làm gì?

Anh chàng kia bất ngờ quay lại nhìn tôi, điều này chắc hẳn là mẹ của Nhi cũng đã kể cho anh ta nghe về tôi. Ai mà nghĩ lại như vậy cơ chứ.

– Thưa bác! Vậy cậu này là?

Anh ta chỉ tay về tôi hỏi chưa hết câu thì bác gái cũng đã vội gật đầu. Không biết là đã nói gì, kể gì về tôi, tôi thì có gì đâu mà phải kể, nhìn sang bác trai, không buồn nói gì hết, mà chỉ ngồi lặng im nghe vợ mình giải quyết mọi chuyện. Thật không ngờ, ngay sau đó bác gái lớn tiếng.

– Cậu về đi! Ở đây không có…
– MẸ… – giọng của Nhi từ đâu đó, tôi nhìn lên thì thấy cô nàng đang đứng trên cầu thang, có lẽ là nhỏ đã nghe hết câu chuyện từ nãy cho đến giờ.

Nhi, à! Hình như lúc này không phải chỗ, nhưng! Nhỏ đẹp quá. Tôi rất thích con gái mỗi khi họ mặc váy liền dài tới tận đầu gối, thật kín đáo và đáng yêu! Tôi mừng vì thấy cô nàng vẫn ổn.

Cuộc nói chuyện bắt đầu chuyển sang một chiều hướng khác. Đó là bác trai và người thanh niên kia, yêu cầu tất cả ngồi xuống nói chuyện nghiêm túc.

Trà đã pha xong khá lâu mà không ai buồn cầm lên, hơi nóng bay nghi ngút, không gian im ắng tĩnh lặng, chẳng ai nói gì hết. Nhi ngồi cạnh tôi mặt cúi gằm xuống khác hẳn với vẻ tinh nghịch như mọi ngày, chứng tỏ, cô bé rất sợ mẹ. Bên cạnh tôi nữa chính là anh chàng kia, còn đối diện là hai người lớn tuổi ấy.

Thật sự là tôi không nghĩ mọi chuyện lại đi xa như thế này, chỉ là theo lời thằng Vương đến hỏi thăm về Nhi thôi mà, nhưng còn bây giờ, Nhi vẫn ổn, riêng tôi thì vẫn chưa chuẩn bị kịch bản cho chuyện mà mình sắp phải đối mặt. Như thể tôi đang đối diện với bố mẹ vợ ấy!

Bác gái cứ nhìn tôi chằm chằm, như thể mặt tôi dính gì vậy. Đến nỗi khiến tôi phải ngượng ngập mà quay về phía trái lại đụng anh chàng kia cũng nhìn tôi, nhìn chính diện thì lại là bác trai, tôi như thể kẻ phá đám vậy, cuối cùng thì cũng quay sang cô bé ngồi cạnh, lòng thấp thỏm…

– Cần bao nhiêu?

Tôi giật mình. Bác gái hỏi tôi, nhưng tôi hiểu câu hỏi này là ý gì. Vẻ mặt bác trai nhăn lại vẻ như không chấp nhận thái độ đó của vợ mình.

– Mẹ ơi! Con xin mẹ… [Giọng của Nhi lí nhí… nói như người hụt hơi]

Không quan tâm! Mẹ của Nhi làm ngơ tiếp tục hỏi tôi.

– 10 Triệu nhé! Hay cậu muốn hơn? Nói tôi nghe đi! Cần bao nhiêu thì cậu mới buông tha [người đó nhấn mạnh câu cuối]

Lòng tự trọng bị đụng chạm, tôi không kiềm được, mặc dù thằng D đã dặn trước, ngẩng mặt, tôi đáp…

– Thưa bác! Mọi chuyện không như bác nghĩ đâu ạ?
– Thế cậu với Nhi là gì của nhau?

Anh thanh niên kia hỏi tôi, bất giác tôi quay sang nhìn người đó, lòng ấp úng rồi lại nhìn sang thấy Nhi cũng đang chờ đợi nhìn tôi rưng rưng nước mắt, lòng tôi lại thêm rối.

– Là… là…

Tim đập nhanh hơn! Không biết nói gì cho đúng, cổ họng tôi nghẹn lại, nếu… nếu tôi nói hai chúng tôi chỉ là bạn thì tôi lại vô tình khắc sâu vào trái tim em thêm một vết sẹo nữa, em đã vì tôi mà buồn lắm rồi. Còn người đối diện mình thì sao, người ấy hỏi tôi đúng như những gì mà tôi đã nghĩ.

– Ý cậu là bạn phải không? Lần trước cậu cũng nói với tôi như thế, nếu là bạn, tại sao nó lại gọi điện cho bố, nó lại khóc nhiều vậy? Là do cậu phải không? Cậu thật độc ác.

Vài mươi giây sau…

– Cậu về cho tôi nhờ! Tôi không muốn Nhi nó phải đi lên vết xe đổ của chị nó nữa…

Tới đây thì bác trai sau một hồi im lặng thì cũng đã lên tiếng.

– EM! [Tất cả đổ dồn ánh mắt về phía người vừa cắt ngang]

Giọng bác ấy nghiêm túc nhưng cũng đáng thương biết bao.

– Chuyện lâu lắm rồi! Sao ngày nào em cũng đem ra để nói vậy, bộ em càng làm vậy thì con nó ở trên trời sẽ biết ơn lắm sao? Đừng nhắc lại nữa có được không? Chị của nó đi sai hướng nhưng điều đó không có nghĩa em áp đặt Nhi nhà mình cũng như vậy! Nó xứng đáng làm những gì nó thích, suốt bao nhiêu năm qua em giam lỏng nó như thế là chưa đủ hay sao?
– Em thay đổi nhiều rồi! Đâu còn như trước nữa…

Giọng người bố của Nhi, khiến trái tim tôi bớt đập nhanh như lúc nãy dần dần. Còn về phía bác gái, dường như là không có lý do gì là để chối lại được nữa. Anh chàng bên cạnh tôi vẫn điềm tĩnh lắng nghe, dường như là không có chút dao động nào hết. Còn Nhi! Nhỏ hai tay che hết khuôn mặt khóc nức nở, tôi có thể hình dung được tâm trạng nhỏ lúc này. Không biết là tôi, mẹ nhỏ, và cả người chị kia, đã vắt biết bao nhiêu là nước mắt của cô ấy rồi.

– Giờ thì tôi cũng đã hiểu được đôi phần. Kẻ đầu bạc tiễn người tóc xanh thì thật không thể chấp nhận được, chị của Nhi đã ám ảnh bác gái suốt ngần ấy năm… chỉ biết thế thôi, chứ đầu óc tôi khi đó rối tít lên rồi.
– Nhưng nhỡ sau này Nhi nó có chuyện gì thì ai lo? Ngoài hai vợ chồng mình thì còn ai nữa hả?
– Em lại cãi ngang nữa rồi, thằng huy nhà mình cũng vì chuyện này mà đến giờ, nó cũng không có tâm trạng mà kiếm nổi cho nhà mình một đứa con dâu. Vậy tất cả là tại ai hả?
– Anh thì sao mà hiểu được người làm mẹ như tôi?
– Đúng là anh không thể hiểu được, suốt ngần ấy năm mà cả nhà mình chẳng khi nào nói chuyện vui vẻ hay ăn một bữa cơm nào ấm áp một chút.
– Thì lần về này em muốn Nhi…

Câu chuyện đã bị đẩy đến cao trào cho tới khi.

– ĐỦ RỒI!

Giọng cô ấy nghẹn lại, hai tay bịt hai bên tai, lúc này thì khuôn mặt em đáng thương vô cùng.

– Đừng có nói nữa! Con không muốn nghe gì hết, con mong bố mẹ về nhà không phải ngày nào cũng nghe hai người cãi nhau. Hunhunhu… Con mệt mỏi lắm rồi…

Như không nén được, tôi đứng bật dậy trước vẻ ngạc nhiên của họ. Tôi nắm lấy tay của Nhi. Không biết làm như vậy là đúng không?

– Đi thôi!

Tôi kéo tay nhỏ rời khỏi ghế, được vài bước thì anh thanh niên kia kéo lấy tay tôi, và cũng ngay lúc đó, tôi phải gọi sao nhỉ, người mẹ ấy à, cũng chạy đến túm lấy áo tôi, khung cảnh hỗn loạn, họ càng siết chặt tay tôi bao nhiêu thì tay tôi lại siết chặt lấy cổ tay của Nhi bấy nhiêu.

– Cậu tính làm gì?
– Bình tĩnh lại nào? – Anh thanh niên kia nói.

Tôi giận họ, thở hắt ra.

– Đừng lo! Cháu chỉ muốn đưa Nhi ra ngoài một chút thôi, cậu ấy không đáng phải nghe những chuyện như thế này.

Hình như lý do cũng khá lý, đủ để làm cho bác trai đứng dậy ủng hộ về phía tôi.

– Cháu cứ bình tĩnh, Nhi con bé… nó…[vẻ mặt của bác ấy u ám, sốt sắng như thể muốn nói với tôi câu gì đó chứ không phải là nói ‘ cháu bình tĩnh]

Tôi chưa nghe hết thì mẹ của Nhi xen vào.

– Con nhà ai mà hỗn thế, bố cậu dạy cậu như thế à? Cậu đứng đó, thả tay con tôi ra, không thì tôi sẽ gọi bố cậu lên đây nói chuyện đấy, đúng là không biết dạy con.

Cái gì thì nó cũng có giới hạn của nó, người lớn nói thì không được cãi, nhưng tôi không nhịn được nữa rồi, máu nóng dồn lên, tại sao chứ? Tại sao tôi lại phải chịu đựng những chuyện như thế này… tôi trừng ánh mắt nhìn thẳng vào người mẹ ấy.

– Xin lỗi! Bố cháu mất rồi! Chỉ còn lại mẹ và anh hai cháu thôi!
– Cháu nói thật! Bác thật đáng thương! Cháu biết, chị của Nhi mất, cháu rất tiếc! Nhưng tại sao cứ phải khơi gợi lại chuyện quá khứ để tự dằn vặt bản thân mình vậy, bác không nghĩ đến Nhi sao? Thật tàn nhẫn!

Giọng người phụ nữ ấy đứt từng quãng.

– Sao… sao cậu lại biết… có phải cuộc nói chuyện ban nãy… cậu…

Tôi cắt ngang.

– Cháu biết lâu rồi! Nhi đã nói hết cho cháu biết ngay từ hôm đầu tiên mà cháu đến nhà bác. Ban đầu cháu cũng không biết làm gì ngoài hai chữ cảm thông bởi vì khi đó cháu chỉ là người ngoài cuộc. Nhưng cho đến khi bố cháu mất, cháu mới hiểu được cảm giác này, đau lắm chứ…
– Ông ấy mất mà cháu không thể về được! Nhưng nói trắng ra là cháu có thể làm mọi cách để thực hiện được điều đó, nhưng… nhưng người nhà lại không muốn tôi về… bởi họ sẽ biết rằng, nếu trở về, tôi sẽ mãi mãi không quay lại đây nữa. Kinh phí không đủ cho tôi lăn lộn ở đất sài thành này. Nhưng họ vẫn cố gắng khuyên nhủ muốn tôi ở lại.
– Bác đi sai hường rồi, không thể chỉ vì một người mà lại kéo cả gia đình phải theo ý mình được bác ơi!

Haizz!! Nói tới đây mà muốn khóc nhưng thật sự là không thể kêu lên thành tiếng, tự dặn là phải mạnh mẽ, không được yếu mềm, D nó đã khuyên nhủ như thế rồi, không thể vì một phút yếu lòng mà buông xuôi được…

– Bác à! Chuyện cũ qua rồi! Cháu mong bác sẽ thay đổi mà trở lại như trước!

Tôi nói hết lời mình vừa nói, như thể được xuôi bao nhiêu thì tôi sẽ nói hết bấy nhiêu, ngay lúc đó một cơ thể ngã gục lên vai tôi. Liệu đây có phải là điều mà lúc nãy bác trai đã lo lắng không?

Tôi hoảng mười thì mẹ, bố của Nhi sợ trăm vạn lần. Nhi ngất đổ người về tôi, may mắn theo phản xạ tôi đỡ được nhỏ…

– NHI!

Bác trai bình tĩnh.

– Em đừng lo! Con bé lại bị như vậy rồi, không sao đâu! Để anh dìu nó vào phòng.

Trong phút chốc, người thanh niên kia cướp cô gái khỏi tay tôi mà đưa lên phòng, tất cả giờ này thì cũng đã bỏ lên hết nhà trên, chỉ còn lại mình dưới này, cũng muốn lên xem tình hình như thế nào lắm, nhưng nghĩ lại, mày gây đủ rắc rối lắm rồi!

Cắn môi! Tôi thở dài bước vô thức khỏi căn nhà này.

Thằng Vương thì nó cũng về mất rồi. Chỉ còn lại mình tôi nữa. Chỉ buồn cho Nhi, con bé khổ quá rồi. Tôi đi ra khỏi căn nhà đó vài chục mét thì có một người thanh niên, là anh ta.

– Này cậu? Chờ tôi một chút được không?

Thoáng chốc, anh ta cũng đuổi kịp tôi. Anh cười.

– Cậu nói chuyện với tôi một chút được không?

Nhìn vẻ mặt anh ta không có gì là xấu hết, tôi miễn cưỡng gật đầu đi theo.

Cậu uống gì? Để tôi gọi luôn cho!

– Ừ không! Tôi không khát.

Mình như tôi hơi tỏ vẻ khó chịu làm cho anh ta khó xử với phục vụ. Một lát sau…

– Em cho anh một cafe đen và một nước cam nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thời học sinh oanh liệt

Số ký tự: 0