Phần 81
2024-10-05 22:30:16
Buổi hôm đó khá vui. Không ngờ là con bé Nhài kia cũng được việc đấy chứ. Kể từ cái hôm gặp Nguyên ở nhà nàng, thì nay mới có dịp ngồi gần em ôn lại chuyện cũ.
– Khả Nhi từ lúc chuyển đi thì cậu còn gặp nữa không? [Tự nhiên ngay từ lúc này tôi muốn hỏi thông tin về cái cô nàng lạnh lùng đó]
– Hở! Sao hỏi Khả Nhi hả? Hì lâu rồi vậy mà vẫn con nhớ à, hay là cậu thích Nhi rồi hả? [Nàng trêu tôi]
Tôi khổ sở chống trả yếu ớt [công nhận con gái tâm lý thật. Đúng là ngày xưa tôi thích con gái lạnh lùng lắm, và cô nàng Khả Nhi kia chính là ấn tượng đầu tiên]
– Uầy! Đâu có, thì mình chỉ hỏi thôi mà…
Nàng tì nhẹ ngón tay lên thái dương hồi tưởng…
– Ưmm mình cũng không còn liên lạc với Khả Nhi nữa Thành à, nhưng nghe Nhài kể là cậu ấy ra Hà Nội học rồi Thành à, như cậu ấy đang học y thì phải!
Nghe xong thì tôi rụt cổ [Quái thật! Học y luôn à! Nhưng khi đó nghe Nguyên có kể thì Khả Nhi khi ấy không cao lắm, ầy! Vậy thì sau này học y xong ra trường, người thấp như vậy thì mổ kiểu gì ta hề hề!!!].
– Nhưng mà hình như Khả Nhi chưa có người iu đâu Thành hì! [Hình như Nguyên đang thăm dò tôi]
– Ầy! Mình đâu có ý đó đâu mà [tôi cười xua tay]
– Ừm… mình chỉ nói đùa thôi mà! Hì khi nào Khả Nhi về thì mình sẽ gọi cậu sang chơi nhé!
– À!! – Tôi gãi đầu không đáp vì muốn chuyển sang chủ đề khác.
– Mọi người nghỉ tay chút nhé! Mình mua nước mía nè [một giọng Nam quen thuộc], tôi theo bản năng ngẩng đầu lên xem là ai đang nói…
– Quái! Thằng Tài táo bón. Sao mày lại ở đây? [Tôi nhìn nói hỏi khá lớn]
Bây giờ thì tất cả ánh mắt đã đổ xô về phía tôi, nhìn thấy bạn mình thằng Tài hắng giọng.
– Mày hỏi dở à! Thì tao đang tham gia phát quà cho trẻ em trung thu này mà!
Tôi nhíu mắt đa nghi không tin đây là sự thật [vì thằng bạn mình nó lười lắm]. Nhưng thật may là khi đó tôi cũng đã tìm ra câu trả lời xác đáng cho chuyện này, phải! Con bé Nhài. Hình như hai đứa đó sắp thành đôi rồi thì phải. Đúng là trên đời này sinh ra một cái thì đâu có phải là vừa ngay đâu, mới hôm trước thằng Tài nó ghét Nhài giữ lắm vậy mà hôm nay… cho nên người ta cũng nói, sống thì phải biết trên biết dưới, phải biết tìm hiểu thì mới vừa được lòng nhau [hề hề! Chúc mừng mày nha tài]
Nó nói xong thì không thèm để ý tới tôi nữa mà lại gần Nhài cười tít mắt.
– Hì! Mình thấy hai người thích nhau cũng chưa lâu đâu Thành! [Nguyên cười nhắc khẽ tôi]
– À! Ai ngờ thằng thằng Tài bạn mình lại quen em cậu hì…
– Ừ hì nhưng mà Thành ơi?
– Hả! Gì vậy?
– Ừ… cô bạn gái hôm trước tới nhà mình giờ đâu rồi? [Câu hỏi của nàng đầy ẩn ý]
– À! Ý cậu nói là cái bạn hôm dự sinh nhật hả? [Tôi giả ngơ]
– Ừ! [Nàng đáp]
– À! Bạn ấy bận học rồi hì, mà sao vậy?
Nàng mỉm cười…
– Ừ! Mình chỉ hỏi vậy thôi hì. Mà hôm ấy cậu ấy dùng piano thành thạo quá ha!
– Ừ hì! Mình cũng không biết…
Nàng ngạc nhiên…
– Hở! Sao mình tưởng cậu với bạn ấy thân nhau lắm mà? Sao cậu lại nói không biết…
Tôi gãi đầu xua tay chữa lời…
– À! Ý mình không phải ý đó tại trước giờ mình chỉ thấy Nụ chơi guitar thôi, chứ hôm đó là lần đầu là mình thấy Nụ chơi piano thôi hì.
– Cậu nói gì? Nụ… Nụ… ý cậu Nụ là Dương hả? [Nàng thắc mắc]
Óe! Tiêu rồi. Mình quên mất là tên Nụ chỉ có mình biết.
– À… – Không! Nụ là tên ở nhà của bạn ấy đó Nguyên hì hì.
– Um, m ghê ha! Thân tới mức gọi nhau bằng tên ở nhà của nhau luôn à. [Một câu nói của Nguyên làm cho tôi xanh mặt]
Như biết tôi bị cùng đường nên nàng cũng giải thoát cho tôi…
– Mình chỉ nói đùa thôi mà, sao trông cậu có vẻ bối rối thế hì hì [nàng tủm tỉm]
Biết diễn tả cái hoàn cảnh của tôi khi ấy như thế nào nhỉ, chắc chỉ có biểu tượng này là hợp lý nhất [@.@]
– Mà Thành học sáo từ khi nào thế?
Tự nhiên nàng hỏi trúng câu tủ của tôi. Tỏa sáng thôi nào…
– À! Mình học từ cấp 3 đó.
– Òa! Giỏi hen hì hì…
– Ờ! Nhưng sao cậu là biết mình biết thổi sáo? Hết lớp 9 là cậu…
Nàng cắt ngang…
– Ừ hì Nhài có kể cho mình biết mà Thành!
– À! Ra vậy…
Một người lên tiếng.
– Thôi! Hôm nay tới đây thôi nha mọi người, có gì mai ta làm tiếp nhé…
Nghe xong thì tôi cũng đứng dậy phụ dọn dẹp, lúc chuẩn bị ra về thì…
… Bạn đang đọc truyện Thời học sinh oanh liệt tại nguồn: http://bimdep.pro/thoi-hoc-sinh-oanh-liet/
Gặp lại bạn cũ:
– Ơ Thái! [Giọng của Nguyên hoảng sợ sau lưng tôi]
Lúc này mọi người cũng về hết chỉ còn lại tôi Nguyên, Nhài và thằng Tài. Bất ngờ thất đấy, ai ngờ thằng Thái lại mò sang cả đây.
– Có chuyện gì thế? [Tôi chạy lại phía Nguyên]
Thằng Thái ngạc nhiên khi thấy sự xuất hiện của tôi. Nó đưa anh mắt lừ lừ sát khí, phải mà lúc này không có ai thì sẽ có đánh lộn giữa tôi với nó rồi. Sợ gì! Tôi cũng đưa ánh mắt viên đạn dành cho nó.
Có lẽ sự xuất hiện của Nguyên nên nó cũng không dám làm tàng, tuy chỉ có thằng đi cạnh nó là khá hổ báo.
– Thằng này là ai vậy đại ca? Hay để em xử nó luôn nhé? [Thằng ôn dịch cạnh nó lên tiếng]
Tôi điềm tĩnh vì không muốn gây gổ ở đây. Giọng thằng tài sau lưng tôi.
– Hổ báo thế anh bạn hừ.
– Mày là thằng nào? [Thằng ôn đó hỏi]
– Biết đây là đâu không? Đừng có to mồm nữa, mau ra chỗ khác chơi đi [thằng Tài trừng mắt dọa]
Thằng ôn:
– Mày câm miệng lại, không liên quan ở đây, biến!
Thằng bạn mình cũng không vừa gì, cũng có lẽ là muốn thể hiện với Nhài…
– Ngoan ngoãn mà biến khỏi đây thì thằng nhãi à! Không thì răng môi lẫn lộn đó chú em à.
– Mày nói gì hả? [Thằng Thái ngăn nó lại. Giọng nó lịch sự]
– Nguyên à! Mình xin lỗi, mình… mình…[giọng nó nài nỉ Nguyên mà tôi muốn ói]
– Không có gì để nói hết! Cậu đi về đi!
– Nhưng… nó vẫn muốn níu kéo…
– Không nghe chị tôi vừa nói gì à? Biết đi [nhỏ Nhài hét lên]
– Mình về thôi chị…
Nguyên lúng túng…
– Mình về nha Thành, tài nữa. Mình về nha…
– Ừ! Hai người về cẩn thận! [Định lên tiếng mà thằng Tài lớn giọng làm tôi tắt điện]
Nhìn thấy Nguyên về mà thằng Thái cắn răng tiếc nuối, nó nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống tôi lắm. Tình hình này thì trong tương lai gần thì có thể tôi sẽ có một trận gây gổ với nó đây. Không biết là thằng Thái này kungfu ra sao nhưng nghe Nhài nói là nó cũng không phải tay vừa.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro