Thời học sinh oanh liệt

Phần 79

2024-10-05 22:30:16

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv.moe, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 79
Hết mưa rồi! [Một câu nói xuất hiện trong đầu tôi]

Lúc này tôi ngoảnh sang Nhi…

– Về thôi! [Tôi nói]

Cô nàng giật mình buông tay tôi ra. Nhỏ xoa nhẹ lên cổ tay [hình như là bị đau].

– Tay bị sao vậy? [Tôi hỏi nhỏ]

Không trả lời Nhi nhìn tôi như trách đôi môi mím chặt như sắp mếu vậy [hình như nhỏ ghét tôi lắm]

Tim đập hơi nhanh một phần vì thái độ của nhỏ và một phần là… tôi đang đứng rất sát em. Cố gắng lấy lại vẻ bình tĩnh tôi ấp úng…

– Sao… sao sao vậy? Tay bị đau lắm hả? Sao lại nhìn tôi ghê vậy…

Tôi không dám nhìn vào mắt Nhi nữa mà nín thở chờ đợi cơn giận dữ của Nhi. Bất ngờ nhỏ lớn tiếng làm tôi giật mình.

– Không khiến anh phải quan tâm! Đồ tồi!

Tôi khổ sở đáp lại.

– Xin lỗi… tại lúc đó tôi đâu có biết là tay cô bị đau đâu chứ!
– Ừ! Sao mà anh biết được! Vì anh có bao giờ quan tâm đến người khác đâu, mắt anh để trên mặt bộ chỉ là để trang trí thôi à?

Tôi im bặt không biết nói gì. Như điều này làm cho nhỏ càng giận hơn, bằng chứng là…

– Sao? Cứng họng rồi chứ gì? Tại sao vậy hả, bộ tất cả những gì tôi làm cho anh bộ vẫn chưa đủ sao? Anh có biết là…[những lúc yếu đuối như vầy, họ sẽ không thể kìm được cảm xúc mà òa lên khóc, nhưng đối với Nhi thì lại khác, “nhỏ cười”, có khóc đấy! Nhưng tiếng thút thít rất bé [ không phải là nghe thấy mà là tôi cảm giác như vậy], giá như lúc đó sao Nhi không khóc òa lên để không phải khổ sợ như vậy…

Chợt tôi cảm thấy chạnh lòng, trái tim quặn lại, ánh sáng xung quanh chợt tối mịt, cảm giác cứ như mình sắp rơi xuống một chỗ nào đó, tự nhiên thấy sao mình phụ Nhi quá trời “mặt tươi cười nhưng lệ đổ trong tim”…

– Hì hì hì… tại sao tôi lại có tên bạn tôi tệ như anh cơ chứ? [ Cảm xúc lẫn lộn, nhỏ cười rồi lại lấy tay lau khóe mắt. Tôi biết! Bây giờ thì mình có nói gì đi chăng nữa thì Nhi cũng không muốn nghe, vì đôi khi nhỏ rất cứng đầu, chẳng chịu nghe ai. Tôi chúa ghét con gái như vậy, nhiều lúc tự hỏi đùa ngu với bản thân “không biết là nhỏ có phải là con gái Hà Nội không vậy trời” – vẻ đẹp đẹp cổ điển và dịu dàng thêm sự thanh lịch làm tôn vinh người con gái…

Tính mở miệng nói đỡ mấy câu nhưng cứ nhìn ánh mắt giận dữ của Nhi thế này thì chữ nghĩa trong đầu tôi mất hết sạch!

Cô nàng vẫn không ngừng trách tôi…[nói vậy thôi chứ bây giờ viết lại thì tôi cũng chẳng nhớ rõ là Nhi đã đổ lên đầu tôi biết bao nhiêu là lời]

… Bạn đang đọc truyện Thời học sinh oanh liệt tại nguồn: http://bimdep.pro/thoi-hoc-sinh-oanh-liet/

Cứ đứng chịu trận như thế này không phải là cách hay [tôi hành động nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn ấy, ‘ một cảm giác ấm áp từ Nhi truyền vào lòng bàn tay khiến cho tôi thêm phần tự tin…[ nhỏ bất ngờ]

– Nói như thế là đủ rồi nhé! Giờ thì về thôi! [Không để Nhi lên tiếng, tôi kéo tay nhỏ đi]
– Không! Không! Tôi không muốn về mà! Xin anh đấy hu hu hu [lần này thì nhỏ khóc thật rồi]

Cảm thấy mình hơi quá đáng, nhưng mà tôi đâu có ý đưa Nhi về nhà! Quay sang nhỏ, tôi thở dài lắc đầu không đáp, – cô nàng gỡ tay tôi ra vẻ như đau lắm, [hình như tôi nắm hơi chặt. Chán ghê! Lại ngu nữa rồi].

– Tôi không về đâu hức!!! [Nhi khóc nhiều quá]. Tôi bình thản đáp lại.
– Tôi có tính đưa cô về nhà đâu…

Nghe xong thì như nhỏ nín hẳn ngước lên nhìn tôi vẻ ngạc nhiên.

– Có thật không…
– À… ừ… ừ! Trông tôi lúc này giống như đang nói dối lắm hả? [Tôi bật cười hành động theo bản năng mà đưa tay lên vuốt nhẹ vài sợi tóc đang dính bệt lên gò má hồng ấy]

Cô nàng lùi lại lấy hai tay khẽ dụi nhẹ lên đôi mắt đỏ hoe vẻ như cố gắng lau hết nước mắt. Nhỏ hỏi tôi bằng giọng rụt rè…

– Vậy! Vậy… không về nhà tôi thì anh tính đưa tôi đi đâu? [Nét mặt Nhi lộ rõ vẻ sợ sệt]
– Ờ! Thì tôi cũng không biết nữa…[tôi nhún vai dửng dưng]

Nhỏ bất ngờ…

– Hả! Không biết ư! Vậy lúc nãy anh tính dắt tôi đi đâu? [Nhi hỏi như thăm dò vậy]
– Ơ cái này… tôi…[lại gãi đầu]
– Là sao? [Nhỏ vẫn hỏi như muốn tạo sức ép cho tôi]
– À! Thì ờ ờ ờ…

Nhỏ vẫn nhìn tôi chờ câu trả lời…

– Thì ờ ờ ờ…
– Sao mà ờ hoài vậy! Anh nói nhanh đi chứ! [Nhi hối]

Không tìm ra câu trả lời, tôi mạnh dạn nắm lấy tay nhỏ…

– Đi rồi sẽ biết [tôi ra vẻ bí hiểm]
– Hở!! Nhưng…[nhỏ thốt hai chữ đó xong thì cũng im lặng để tôi dắt đi]

Thực ra nơi tôi muốn đưa Nhi tới đã xuất hiện ngay trong đầu rồi. Đúng là khi đó tôi chỉ nghĩ đến cái lợi trước mắt mà không thể lường trước được đó chính là quyết định sai lầm, phải! Tôi muốn đưa Nhi đến nhà Nụ… nhưng thôi! Chuyện này cũng qua rồi, dù tôi có diễn tả bằng lời thì cũng không nói hết được cái độ điên khùng của mình lúc ấy. Chán! Biết thế ngày đó đưa nhỏ sang phòng chị là tốt rồi.

– Đi sát vào trong đi! Không lát xe đi qua là bị ướt hết đó. [Nhỏ không nói gì, chỉ im lặng nghe theo]

Cứ đi được một lúc thì Nhi lại nhìn sang tôi, dù không thấy được vẻ mặt của nhỏ lúc này nhưng tôi cũng có thể đoán được phần nào, hình như nhỏ đang sợ tôi đang âm mưu gì thì phải! “Bộ trong mắt Nhi! Tôi xấu xa thế sao”

– Taxi! [Tôi vẫy tay gọi xe]
– Hai em đi đâu? [Anh tài xế nhìn sang Nhi, ánh mắt không mấy thiện cảm]
– Cho em đến “asggdhsj” [tôi cất lời]
– Xe chạy được 5 phút, khổ ghê! Xe chạy chứ có phải là mình chạy đâu mà… mồ hôi lấm tấm sau lưng tôi. Trong lòng bồn chồn thấy nóng như lửa đốt vậy, thật là tồi tệ!

Lén hít một hơi, tôi thở nhẹ, tự nhiên thấy thân xác mình lúc này nặng nề quá trời. Tại sao vậy? Tôi cảm thấy khó xử. Vì mới lúc sáng mình lỡ giận cá chém thớt, làm cho Nụ giận, giờ tự nhiên đùng đùng dắt Nhi đến nhà nàng. Nhìn sang con bé “vẻ mặt ủ rũ ngơ ngác của Nhi lại khiến cho tôi lại càng khó xử hơn”

– Đến rồi! [Anh tài lên tiếng] – đập vào mắt tôi và Nhi ngay lúc này là ngôi nhà đó…
– Ừ! Cho em gửi tiền ạ!

Xe đi một lúc thì Nhi mới nhìn sang tôi vẻ ngạc nhiên, nhỏ lên tiếng thắc mắc…

– Sao! Sao! Sao lại đưa tôi đến nhà của Dương vậy?
– Thì! Hai người có quen nhau mà! [Tôi đáp], sao thế?

Nhỏ cúi mặt vẻ như ngại thì phải…

– Không sao hết! Chỉ là… chỉ là…[nhỏ ấp úng]
– Chỉ là gì?
– Ừ! Chỉ là tôi sợ làm phiền đến cậu ấy thôi! [Nhi thở dài]
– Sao lại phiền?

Tôi vừa nói xong câu đó thì có tiếng mở khóa cổng, cả hai giật mình cùng nhìn về phía cánh cổng sắp mở ra…

Nhỏ hồi hộp bao nhiêu thì tôi hồi hộp gấp hơn gấp trăm lần, vì khi xe vừa rời đi thì tôi cũng đã thấy hối hận vì lỡ đưa Nhi đến đây…

Toàn thân bây giờ cứng đơ như pho tượng, tim tôi đập rất nhanh vì không biết đằng sau cánh cổng kia, là ai đang mở vậy?

Soạt! Soạt! Két! [Cánh cửa đã mở ra, và người đó là]

– Ơ! Chú…

Tôi dựng cả tóc gáy lên. Hên quá! Cứ tưởng người mở cổng là Nụ, hóa ra lại là nhỏ bắp. [Đứa trẻ hồn nhiên tròn mắt hỏi tôi]

– Ơ! Chú. Sao chú lại ở đây vậy? Còn…[con bé đặt tay lên môi thắc mắc nhìn sang phía Nhi]

Nhi cũng chẳng biết nói gì rồi lại quay sang nhìn tôi như cầu cứu.

– Mai mới học mà! Sao nay chú tới? [Tôi há mồm không biết nói gì. Đây là lần đầu tiên mình bị một đứa con nít làm cho lép vế]

Đặt tay lên đầu gãi cười tít mắt…

– À! Cái đó con không cần biết đâu. Nhưng, sao nay con lại ở đây?
– Dạ nay con xin mẹ cho con ở lại ạ! Nhưng mà chú ơi! Cô bị ốm rồi chú! [Mặt nhỏ ỉu xìu]…

Nhìn cái vẻ buồn rười rượi của cô bé, tôi hỏi nhanh…

– Trời! Bị lâu chưa? Giờ thế nào rồi? [Nhỏ ngạc nhiên khi thấy tôi và Nhi đồng thanh hỏi gấp]

Nhỏ bắp đáp:

– Dạ! Con không biết chú ơi! Mới chiều nay cô có dặn con qua sớm ăn cơm chung, nhưng con đợi mãi tới tối thì mới thấy cô về. Lúc đó…[con bé thút thít]
– Lúc đó làm sao? [Nhi nhỏ nhẹ dỗ dành cô bé]
– Hu hu hu… Lúc đó người cô ướt nhem à! Cô nói là sẽ rủ bạn qua nữa, nhưng lúc lúc đó con chỉ thấy cô về có một mình thôi… hức hức… [Nhi đưa ánh mắt ái ngại nhìn tôi như thể nhỏ muốn đổ hết toàn bộ trách nhiệm lên đầu mình]
– Thôi! Nín đi [Nhi dỗ dành]. – Thế giờ cô Bông đã đỡ chưa?

Nhỏ lau đôi mắt ướt sũng đáp…

– Đỡ rồi cô! Lúc đó anh Huy và mẹ con qua thăm ạ!

Tự nhiên tôi cảm thấy hối hận vô cùng, [mọi việc này chắc chắn do mình mà ra hết]. Nhìn bộ mặt con bé lúc đó là tôi biết nhỏ không biết gì rồi – sững sờ im bặt bởi người gây ra như mình thì không có quyền lên tiếng. Bắp càng thút thít càng buồn bao nhiêu, tuy không biết mọi chuyện là do tôi nhưng bao nhiêu đó cũng làm cho tinh thần tôi bị hành hạ nghiêm trọng.

– Ơ nhưng! Sao cô chú lại đến đây? Cô chú biết cô bị bệnh nên tới thăm hả? [Nhỏ hồn nhiên ngước mắt lên nhìn tôi]

Lại thêm một câu hỏi hồn nhiên của bắp mà tôi chẳng biết trả lời sao.

– Ờ chú… ờ… ờ…@#$%^&* [Tôi lúng túng]

Nghĩ hoài nghĩ hoài rồi cuối cùng tôi cũng nghĩ tới chuyện là sang chơi.

Đột nhiên một giọng nói quen thuộc từ sau cánh cổng kia vọng ra, cánh cổng bị đóng bên trái được mở ra, một bàn tay trắng tinh đặt nhẹ lên vai bắp làm cô bé ngạc nhiên…

– Con vào trong đi kẻo lạnh! [Nàng ân cần]

Cô nàng bé nhỏ chưa hỏi thắc mắc nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe theo Nụ, còn bây giờ, chỉ còn tôi, Nhi và em.

Tình cảnh như như thế này thì biết nói làm sao nhỉ, liệu sẽ có một vụ đánh ghen không? [Lại nghĩ bậy] nhưng nếu nghĩ một cách nghiêm túc hơn. Nụ sẽ hiểu nhầm mình và liệu rằng em sẽ giận mình suốt đời không, chợt ngay lúc đó tôi cảm thấy hụt hẫng vô cùng rủi mà chuyện đó xảy ra thì tôi cũng chẳng biết là sau này còn dám thích ai nữa không.

Vóc dáng mảnh mai mái tóc hơi rối, khuôn mặt buồn vẻ như mệt mỏi lắm, Nụ đưa ánh mắt nhợt nhạt với tôi rồi quay sang phía Nhi. [Nàng cười nhẹ]

Cũng muộn rồi mà! Cậu qua chơi hả Nhi? [Giọng em yếu ớt]

Nhi đưa ánh mắt sang bên tôi, có vẻ như nhỏ đã biết được mọi chuyện. Nhi cười tươi đáp lại…

– Ừ hì! Tại nay ở nhà lủi thủi có một mình, buồn quá! Mình tính qua nhà cậu ngủ ké hì!

Nụ che miệng cười gượng.

– Vậy thì tội cho cậu quá hì! Sao không nói cho mình biết sớm? Để mình nấu cơm rồi hai đứa ăn chung luôn.

Nhi lại liếc ánh mắt nhìn sang tôi, tự nhiên ngay lúc này, cô có linh cảm như mình không còn tồn tại giữa hai người con gái ấy. Tôi buồn lắm chứ, nhưng biết làm thế nào bây giờ! Cũng muốn mở lời hỏi thăm lắm nhưng lại sợ em lạnh nhạt…

– Thật không? Hì! Vậy ngày nào mình cũng sẽ qua ngủ ké nhé [nhỏ đùa], mình sẽ ở tới khi nào ăn hết gạo nhà cậu hì!
– Ừm… [Nụ cười mỉm] – cứ qua đi hì!
– Đừng có hối hận đó nhé! Hì, bây giờ nghĩ lại thì vẫn còn kịp đó nha!
– Hì! Ơ nhưng! Sao tóc cậu ướt vậy Nhi? [Nụ bước xuống lại gần cô nàng]
– À cái này! [Nhi lại nhìn sang phía tôi]

Bây giờ thì cái áy náy lại càng lớn dần trong tôi, biết trả lời sao đây? Bộ chả nhẽ lại nói mình rủ Nhi đi chơi rồi hậu quả hai đứa bị dính mưa thành quả là…[tự nhiên hai người con gái ấy nhìn tôi, ý gì đây…]

Như biết ý…

– Nè! Vậy nay mình ngủ nhà cậu nhé?

Nụ giật mình…

– Ừ hì! Vậy…[Nhi cắt ngang]
– Vậy thôi! Mình vào trong trước nhé! Tóc mình ướt quá, [trước khi zọt vào trong thì Nhi có thủ thỉ lớn bé gì vào tai Nụ vẻ bí hiểm]

Xong! Nhi bỏ vào trong, khoảng sân lúc này chỉ còn vẻn vẹn hai người, Nụ nắm hờ tay tiến lại gần tôi… – tự nhiên tim đập nhanh quá trời. Trông em gầy quá, bờ môi nhợt nhạt khóe mắt hơi thâm quầng, có thể nàng vừa bớt sốt. Tôi hỏi…

– Cậu đỡ chưa?

Bình thường thì người bệnh sẽ nói dối để người thân bớt lo nhưng lúc này…

– Mình chưa! [Em dửng dưng đáp]

Hơi hụt hẫng vì câu trả lời của em bắt đầu trở lại với cái điệp khúc đó…

– Ờ ờ…

Nàng cười hiền, nhẹ nhàng nâng cánh tay tôi lên…

– Cậu lại đánh nhau với ai hả?

Trời! Được em tha bổng rồi bà con ơi! Em không giận mình sao? Nhưng thà để em mắng còn hơn chứ Nụ cứ im lặng như thế này thì cái lỗi lầm nó lại càng chồng chất lên thì biết đến khi nào mới bù đắp lại cho hết…

– Ừ! Sao cậu biết? [Giọng tôi lí nhí]

Em không nói mà nhìn vào cánh tay bị đau của tôi…

– Vết thương Nhi băng cho cậu bị hở rồi kìa!

Tôi hoảng…

– Hả! Sao cậu biết?

Em cười…

– Mình có biết đâu! Vậy ra là Nhi thật rồi [quả! Ngu thật, không đánh mà khai]

Khổ ghê! Sao cứ đứng cạnh Nụ là bao nhiêu cái lém lỉnh của mình mất hết vậy ta, phải ghi nhớ cái này mới được để lần sau còn biết đường mà tính…

– À! Mọi chuyện là là…

Tự nhiên Nụ nhìn cười lắc đầu rồi nhìn thẳng vào ánh mắt bối rối của tôi, hơi thở của em thật ấm áp, nồng nàn.

Sao lúc nào cậu cũng có chuyện vậy? D nói không sai mà hì!

– Ờ…

Em cắt ngang…

– Muộn rồi! Cậu về đi [giọng em dịu dàng]
– Còn nữa! Cậu nhớ mua thuốc uống nhé! Phải biết lo cho bản thân chứ…

Tôi gãi đầu gãi tai…

– Vậy! Giờ mình về nhé!
– Ừ! Cậu về đi kẻo muộn…
– Ừ! Mình đi!

Vừa bước có vài bước thì em gọi tên tôi…

– THÀNH!
– Hở! Gì vậy, tôi đáp…
– Sẽ… sẽ… sẽ không có lần thứ hai đâu! Và còn nữa…
– Còn gì…
– Không! Cậu về đi! Nàng đóng cửa cái rầm làm tôi giật cả mình…

Còn gì ư! Em muốn nói gì với anh vậy? Anh không hiểu? Thật vậy! Sau này hai đứa tôi đã thành cặp thì lúc đó Nụ mới bộc bạch nói ra. Nó chỉ là lời hứa hẹn buột miệng ra bởi thằng dở hơi vậy mà em vẫn nhớ rõ như in…

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thời học sinh oanh liệt

Số ký tự: 0