Thời học sinh oanh liệt

Phần 64

2024-10-05 22:30:16

Phần 64
Con bé Nhài phức tạp này, khi nào tới lúc tôi sẽ kể cho, còn giờ thì cứ nói theo thời gian vậy…

– Hì hì hì hề hề! – Lũ bạn tôi giờ đã nhìn tôi đê tiện rồi, nhìn bọn nói mà chỉ muốn bụp cho một phát…

Vừa chia tay Nụ về lớp thì.

“Óe…”

“RẦM…”

Tôi ngã cái bịch ra sàn, ui da nát cái mông mất… ai lại lau sàn ngay lúc mình đi qua thế không biết! – Xém chút nữa là chụp ếch rồi…

– Cười cái mốc xì! Bộ vui lắm hả mấy thằng kia – tôi cáu lên đuổi lũ bạn…

Lần nào cứ gặp con bé Nhài đó thì y như rằng tôi gặp điều không hay – có lẽ nào nó là khắc tinh của mình không trời…

Ra về, lần này tôi có gọi cho thằng Vương báo nay nghỉ tiếp…

– Đm! Mày nghỉ mọe luôn đi Thành à, thầy sắp gạch tên mày luôn rồi đấy – thằng vượn chửi đổng từ đầu dây bên kia làm tôi muốn ù hết cả tai…
– Thì… thì… mày thông cảm giúp tao đi, nay tao bận đi làm thiệt mà… à mà nhớ nhắc nhỏ Nhi nha, không nhỏ lại gọi cho tao bù lu bù loa giờ…
– Không còn gì thì thôi nhé, hôm sau tao tới lớp tỉ võ với mày – tôi cúp máy…

Trên đường về phòng, tôi lại nhận được sdt lạ…

– Alo! Ai thế? – Đầu dây bên kia là một giọng nữ…
– Chào bạn! Biết tôi không…
– Biết chết liền! Mà ai thế – tôi đáp…
– Mới gặp có tuần trước mà con không nhớ! – Nhỏ bên kia đáp lại giọng nhứ trách…
– Thì không nhớ thật mà! Mà ai vậy? – Tôi gãi đầu…
– Là lớp trưởng nè! Nhớ chủ nhật tuần này lên hội trường nha, 5h đó…

Óe! Sao nhanh thế này! Mới có tuần trước, giờ… thời gian trôi nhanh như chó chạy qua đồng vậy…

– À… à nhớ rồi! Chủ nhật tôi qua hehe…
– Ừa! Nhớ đó… không lớp bị trừ điểm thì ông chịu tội đó – nhỏ dọa…
– Biết rồi! Chỉ là biểu diễn thôi mà – tôi cười khinh khỉnh…
– Nhớ đó! – Nhỏ nói trống không rồi cúp máy…
– Ơ! – Con gái gì mà bốp chát thế không biết…

Oa! Sao oải thế không biết… phải công nhận là từ ngày bỏ học võ là tôi đâm ra lười vận động chân tay, phải giải quyết vấn đề này sớm không cơ bắp nó nhão ra hết mất…

– Nè! Nhìn mày sao mà trông mặt đần ra thế? – Tôi lay vai thằng Lộc…
– Má! Im đi – nó sửng cồ với tôi…
– Dm! Tao hỏi thăm thôi mà mày làm gì quạu lên thế, hay là bị bồ nó đá rồi chứ gì – tôi chỉ đoán đại mà trúng phóc…
– Đâu đưa tao xem cái nào – tôi giật cái dt từ tay nó…
– Xem nào…

“Em ghét anh lắm”

“Anh có biết tại sao mình lại không hợp nhau không”

Vl bạn gái thằng Lộc sao sến thế, chia tay thì chia luôn đi… lòng vòng…

– Sao đưa anh xem coi – Thành Toác dựt chiếc dt từ tay tôi…
– Ôi vl! Thằng Lộc nó bị gái đá nè bay ơi – cả bọn lúc này mới bu vào…
– Vãi! Chắc tại cái đầu mày để dở người đó Lộc ơi kkkk – thằng Long cười khinh khỉnh…
– Thôi chắc do hai đứa bay không hợp rồi – thằng Quang an ủi…
– Thế gian được vợ hỏng chồng, không lẽ lại được cả ông lẫn bà… chia tay đi Lộc à – thêm thằng Hoàng…
– Vậy là bay nhất chí nói chia tay đúng không? – Thành Toác nói lớn…
– Chia mẹ đi – chúng tôi đồng thanh…
– Được rồi để tao rep lại – thế là chúng tôi không chờ thái độ của thằng Lộc xem nó có muốn níu kéo không thì Thành Toác nó rep lại câu hay nhất trong ngày…

“Anh có biết tại sao mình lại không hợp nhau không? ” Hợp hợp con khỉ ” cặc! Đép biết ” nhắn xong câu đó thì Thành Toác off face luôn…

– Đm! Chia tay thôi mà mày có cần nhắn vầy không thằng kia – Lộc sửng cồ…
– Nó không muốn níu kéo thì chơi tới luôn, nghe tao đi… kiếm con khác chung thủy hơn – Thành Toác ôn tồn an ủi…

Trông mặt thằng Lộc sao thảm thương thế không biết “suốt buổi đi về mà nó cứ trách thằng Thành Toác về cái tin nhắn vừa rồi”

– Má! Mày nhắn vậy thì hôm sau sao tao dám đi học…

Mải đùa với thằng Lộc mà chúng tôi không biết đã về khu nhà trọ từ khi nào… lần này chúng tôi bị một thằng nhóc cản đường…

– Ủa thằng oắt cu con này ở đâu ra thế – Phương híp chau mày…

“Bốp!”

– Im đi, nó là con của chủ trọ đó, ngon mà đụng vào – thằng Hoàng táng một cái rõ đau vào đầu nó…
– Nè mấy anh kia! Làm cái gì mà ồn ào thế, có muốn ở đây nữa không hả – thằng nhóc nhìn chúng tôi mặt hình sự…
– Ơ! Ở đây chứ đi đâu, hỏi gì kỳ thế? – Hưng ghẻ xoa đầu thằng nhóc…
– Đừng có xoa đầu tôi, tôi không thích ồn ào – thằng nhóc gạt hẳn tay Hưng ghẻ ra vẫn là khuôn mặt hình sự…
– Bay để tao – thằng Lộc đẩy thằng Hưng ra… có lẽ do chuyện lúc nãy mà giờ nó như người lạ vậy…
– Em này! Em có thích đá bóng không – nói rồi nó lấy quả banh của thằng nhỏ cầm lên xoay xoay…

Như bị thôi miên thằng bé nhìn chăm chú vào của banh…

Tưởng thằng Lộc nó thay đổi rồi, hóa ra nó lấy từ trong cặp ra cái huy chương danh hiệu cầu thủ ra khoe cho thằng bé…

– Đó! Em thấy chưa… ráng tập bóng rồi anh tin sau này em sẽ giống như anh…

Chúng tôi nhìn thằng Lộc như không tin vào mắt mình, còn thằng ku kia thì tưởng chừng như nó sẽ bị thuyết phục hoàn toàn… nào ngờ nó nỡ nào đạp đổ hình ảnh mà thằng Lộc vừa gây dựng một cách không thương tiếc…

“Phựt…”

Nó giật lại trái banh… tôi vẫn chưa biết chữ! Đưa tôi cái miếng sắt vớ vẩn gì thế, với lại các anh về sớm đi cho lành – nói rồi nói quay lưng bỏ đi…

Riêng chúng tôi lúc này thì chỉ biết đần mặt ra, “nó có phải là con nít không thế”

– Thôi! Chấp nhận đi, đến cả đứa con nít mày còn không dụ được chì suốt đời quay trục thôi Lộc à – thằng Quang đập vai nó lắc đầu…

Tới chiều, chúng tôi bắt đầu đến nhà hàng đóng hộp bánh trung thu…

Oải quá! Cả chiều không ngủ… tôi vươn vai ra lấy xe…

Mà phải vui chứ! Nay Nụ cũng đi mà…

“King coong…”

– Mình tới rồi nè Bông ơi – không hiểu sao cứ đứng trước nhà em thì lòng tôi cứ bồn chồn sao ấy…
– Hì! Tới rồi hả… mình đi thôi – chà! Nay nàng búi tóc cao… áo sơ mi quần jean, khoác ngoài chiếc áo len ‘ cũng phải công nhận là em không phải đẹp tới nỗi nghiêng lớp nghiêng trường… nhưng cái đó tôi không quan tâm, nghiêng tôi là quá đủ rồi…
– Nè! Nhớ đường không đó? – Em hỏi trêu tôi…
– À… sao mà quên được chứ – tôi cười toe tự tin…

Trên đường đến nhà hàng, tôi mải nghĩ đến cuộc nói chuyện của Nụ và con bé Nhài kia – sao trông họ nói chuyện hợp nhau thế… lúc đầu nhỏ còn chỉ tay về Nụ vẻ không thích rồi mà… mải nghĩ thì y như lời nàng vừa nói, tôi đi nhầm đường…

– Chết rồi! – Tôi thắng xe chậm rãi…
– Hở sao thế – em nhìn tôi ngạc nhiên…
– À… à, mình đi nhầm đường mất rồi – tôi gãi đầu cười trách mình ngu…
– Trời! Mình mới nói nói vừa nãy, hì cái tên ngốc này – em che miệng nhìn tôi cười khúc khích…

Ôi! Trông em cười xinh thế này… cũng chả sao! Cứ ngốc với em như vậy thì càng được ngắm em cười chứ sao…

Hoàn thành nhiệm vụ, chúng tôi tập trung vào kho làm…

Từ cuổng bước vào mà mấy anh bảo vệ cứ nhìn Nụ chằm chằm…

– Óe! Sao lạnh vậy – tôi hai tay xuýt xoa…
– Chứ sao mày, phải làm trong môi trường này để tránh ruồi muỗi chứ – thằng Nam nhìn tôi nói…

Cả cái phòng gần chục con người, một lúc sau thì hàng cũng được mang tới…

– Các em chú ý! Bánh có nhiều loại, phân ra cho đúng rồi đánh dấu lại… không lát nữa lại bị lộn đấy – anh quản lý dặn dò…
– Xem nào, bánh thập cẩm để bên này đi – tôi khiêng chồng bánh sang cho thằng Long…
– Vi cá, nhân dừa, khoai môn, đậu xanh… để bên này nè…

Công việc bắt đầu… tôi nhiệm vụ đóng hộp còn tụi con gái gói bánh…

– Lạnh quá! Mới vào chưa 10 phút mà tao thấy tê cứng cả tay rồi – Hưng ghẻ xoa tay…
– Thằng đàn bà! Làm đi…

Hết chồng bánh này xong thì nhân viên lại mang vào chồng khác “chúng tôi nhìn mà muốn nản”

– Mỏi tay quá – thằng Công ngột bệt xuống đất thở hì hục…
– Đứng lên đi mày! Quản lý vào đó…

Tôi quay sang Nụ, nhìn em hăng hái tưởng như không biết mệt vậy… như được tiếp thêm sức tôi cười mỉm nhìn lén em rồi lại lắc đầu làm…

– Nhìn nè bay! Tao cũng phải công nhận là tốn công, tốn nhiên liệu với lại đắt nhất cũng là mấy cái bánh nhân thập cẩm này – thằng Nam lắc đầu…
– Ukm! Ăn thập cẩm dở ẹc, tao thích khoai môn hơn – long phẩn chêm vào…

Công việc vẫn như thế cứ bánh tới thì tôi đóng hộp, riết mà muốn chóng cả mặt… khí lạnh từ căn phòng phả ra làm hai tay tôi tê hết lại… nhiều lúc cầm hộp bánh mà cứ run run như sắp rớt…

Thời gian cứ trôi… chỉ còn tiếng bánh được cho vào hộp là kêu lên đôi lúc lại là tiếng thở dài…

Riết cũng không phải cách hay, lúc đó tôi pha trò…

– Lộc! Tao đố mày ăn hết 4 cái bánh đấy…
– Má! Sao hết được – nó đáp lại…
– Hay thế này nhá… mày ăn hết 4 cái tao trả mày 2 triệu chơi không – tôi cười đắc chí…

Nghe tới đây thì nó cũng lưỡng lự…

– Sao thế? Làm giàu không khó, ăn hết đi tao trả tiền khửa khửa – tôi nhìn nó cười khinh khỉnh…
– Dm! Mày ăn đi, ăn hai cái thôi đã muốn ói rồi chứ đừng nói 4 cái – nó cà khịa…
– A! Cái này là mày chê tiền đó nha – thú thật là nhìn cái bánh là tôi đã ngán tận cổ rồi đừng nói một cái… ăn nửa cái tôi đã muốn nôn ra rồi…
– Nè nếu mình ăn hết 4 cái thì sao? – Nụ nhìn tôi cười như thách thức…
– Ơ hì… cái này – tôi cười toe ngập ngừng dù biết em đang đùa…
– Vậy cậu thử đi – tôi chỉ tay về đống bánh…
– Vậy, phải chờ khi nào mình nặng thêm 60kg rồi ăn nhé hì…
– Uầy! Cậu cứ nói đùa – tôi xua tay cho qua…


Còn tiếp…

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thời học sinh oanh liệt

Số ký tự: 0