Thời học sinh oanh liệt

Phần 61

2024-10-05 22:30:16

Phần 61
– Về thôi! – Tôi nói…
– Mày tính về dễ dàng vậy sao hả thằng kia… – tiếng thằng Tài gọi tôi…
– Ở lại dọn dẹp phòng cho anh…
– Oái!

Tôi và thằng Vương bây giờ mới quay lại nhìn căn phòng thì, ôi mẹ ơi, sao tan hoang thế này…

– Còn đứng đó nhìn hả hai thằng kia, dọn nhanh… không quản sinh lên là đuổi học cả lũ giờ… – thằng Tài quạu lên…
– Ờ tới liền tới liền… – Nó không bắt đền là tốt lắm rồi, bạn bè lâu năm có khác mà…
– Má! Phòng gì mà bẩn như cái chuồng lợn vậy rác rưởi vứt tùm lum dưới gầm giường, lười riết quen rồi…

“Cộc cộc…”

Có tiếng gõ cửa ngoài kia…

– Óe! Có khi nào là quản sinh không… – bọn tôi hoảng…
– Thì cứ ra xem sao… – thằng Tài nói tôi…
– Sao lại là tao? – Tôi thắc mắc…
– Vì lỗi là do mày, ra đi không người ta đợi kìa…

Ukm, vậy để tao ra xem, rồi tôi lúi húi từng bước ra ngoài mở cửa không quên bịt cái khẩu trang che cái môi rỉ máu…

Tưởng là quản sinh hóa ra mà mấy nhỏ phòng bên cạnh, hết hồn…

– Mấy bạn làm gì mà ồn vậy? Có biết làm phiền phòng bên cạnh không?
– À mình bận dọn phòng ấy mà… các bạn thông cảm – tôi gãi đầu cười cầu tài…

Và thế là tôi bị lũ con gái đó mắng cho một trận, thôi thì nhịn vậy… dù gì lỗi này cũng do mình mà ra cả…

Lục đục cho tới 5h thì chúng tôi mới dọn xong, thân mang thương tích mà phải làm việc nặng hiz…

Mệt quá! Tôi ngồi xuống lau mồ hôi, lúc này thằng Vương mới lại gần ngồi cạnh tôi…

– Nãy tao có chuyện nói với mày, nhưng giờ cũng muộn rồi nên tao nói luôn ở đây…
– Sao Vương, bộ chuyện mày nói với tao quan trong lắm à? – Tôi hỏi…
– Nhị ốm rồi! – Nó nhìn tôi nghiêm nghị…
– Sao? – Tôi hỏi tiếp…
– Tao nói là Nhi bị ốm rồi! Mày tới thăm đi, ngay bây giờ…
– À… từ từ, để tao về… – tôi nói vẻ khá bối rối…
– Không từ gì hết, tao muốn mày đến đó ngay, giờ nhà Nhi không có ai hết…
– Mày có đi không hay để tao phải nắm đầu mày đi – nó gằn giọng dọa tôi…

Khỉ thật tôi chưa bao giờ thấy nó như vậy cả…

– Ừ… vậy để tao đi…

Thái độ của nó sao hôm nay khác thế này, bộ nhỏ Nhi có chuyện gì hay sao?

Không ổn rồi! Khắp toàn thân tôi một cái cảm giác đau nhói đang hành hạ cơ thể mình, thôi ráng lên…

Tôi lê lết từng bước nặng trịch ra khỏi trường, đau quá! Người ngoài nhìn vào chắc họ sẽ tưởng tôi bị dị tật bẩm sinh luôn quá…

May quá tới trạm rồi, lần này tôi gặp bác Trường…

– Mày đi học mà không mang sách vở gì vậy thằng kìa… – bác hỏi tôi…

Óe! Xong luôn, bỏ quên bà nó cặp ở phòng thằng Tài mất rồi, thôi cũng không sao… mai qua lấy…

– Dạ cháu để quên phòng thằng bạn rồi bác – tôi cười đáp lại…
– Cái thằng! Ngay cả cặp mà còn quên, không biết mày đi học cái kiểu gì thế này, chắc phá lắm đúng không – bác Trường bây giờ giống như bố tôi ở nhà vậy…
– Uầy! Có đâu mà bác ơi… – tôi chối liền…
– Umm. M mà mày đeo khẩu trang, mặt bị sao à, hay mới đi đánh nhau phải không…

Sax! Sao mà bác biết hay thế này…

– Uầy! Bác ơi làm gì có chứ hề hề… – tôi lại cười chối ngay…
– Sao mấy hôm nay mày không qua dọn dẹp nhà giúp bác…
– À… cháu quên ạ… để hôm sau cháu qua…
– Sinh viên chúng mày, chỉ biết hứa hươu hứa vượn… – bác không tin tôi…
– Um, vậy mày đi đâu nói tao biết… – bác hỏi…
– Oái! Chết rồi bác ơi…
– Hả! Chết gì mày… – bác ngạc nhiên…
– À… à, cháu không có ý đó… bác ghé trạm giùm cháu được không ạ, cháu đi lộn chuyến rồi bác ơi…
– Cái thằng này! Sao không nói sớm, nay mày bị cái gì vậy ranh con?
– Cháu quên…

Nói rồi bác cũng lắc đầu tấp xe về trạm gần nhất…

– Mà này… – bác gọi tôi…
– Dạ, gì vậy bác… – tôi quay đầu lại…

“Phựt!”

Bất ngờ bác giật cái khẩu trang của tôi, xong luôn! Lộ rồi…

– Nay thấy mày bịt khẩu trang là tao đã nghi rồi, không qua mắt được bác đâu, thôi mày xuống nhanh… – bác thất vọng xua tay đuổi tôi xuống…

Haizzz… đúng là mình chẳng có tài nói dối mà…

Lố cả một đoạn dài, tôi phải mất tới gần 6h mới tới nhà nhỏ…

Tới rồi! Cánh cổng hắc ám lại xuất hiện ngay trước mắt tôi một lần nữa, cảm giác này… đúng là khắc cốt luôn mà…

Chần chừ một hồi, tay tôi cứ đưa lên tính nhấn chuông nhưng lại vội vàng rụt lại, sao vậy? Thằng Vương nói giờ chỉ còn nhỏ ở nhà thôi mà, ơ nhưng mà tôi vẫn sợ…

– Tới rồi sao không nhấn chuông! – Là tiếng của nhỏ Nhi, vọng ra từ đâu vậy trời…
– Hả! Cô ở đâu? – Tôi hoảng hốt quay ngang quay sau mà vẫn không thấy nhỏ đâu…

Rồi tôi chợt nghe thấy tiếng cười khúc khích của nhỏ.

– Trên này nè ông ơi! Nhìn lên đây đi – tôi ngó lên thì giờ mới thấy nhỏ, hóa ra là trên ban công…
– Chờ tôi nhé! Để tôi xuống mở cổng cho hì…

Thẩy nhỏ bước ra, vóc dáng ấy… nay đã gầy hơn lúc trước, đôi mắt có chút thờ thẫn, làn da trắng hồng khi ấy, giờ hơi nhợt nhạt xanh sao…

– Sao không vào đi? Bộ tôi có gì lạ lắm hả, nhỏ cười mỉm trêu tôi…
– À… không… không, lâu rồi không gặp, tôi thấy cô khác quá…
– Ukm… tại nay bị bệnh nên, ông thấy khác là phải rồi hì – dù là bệnh hay ra sao thì tôi vẫn thấy một điều rằng “em luôn cười”…

Tôi bước vào trong…

– Nè! Ông sợ mẹ tôi nên lúc nãy không dám nhấn chuông phải không hì? – Nhỏ hỏi tôi…
– CÁI GÌ! AI NÓI CÔ VẬY… – tôi cãi lại ngay tức khắc như phản xạ vậy…
– Ummm… thì tôi chỉ đoán vậy thôi… làm gì mà nóng vậy – nhỏ ỉu xìu khẽ cúi gằm mặt xuống ra vẻ hối lỗi…
– À… à, không sao, mà bệnh tật sao rồi? Đã bớt hơn chưa? – Tôi hỏi…
– Không thấy sao mà còn hỏi, ngày hôm qua Vương mời bác sĩ về khám đấy, giờ cũng đỡ rồi – nhỏ quay sang nói như trách tôi vô tâm…
– À thì, tại tôi không biết, nếu mà đã biết từ sớm thì tôi đã tót qua đây thăm cô rồi hì…
– Nè! Ghê vậy hả, vậy chắc tôi phải bệnh thường xuyên để ông tới… – nhỏ ngừng nói…
– Sao cơ… – tôi hỏi…
– Mà thôi, tôi đói quá! Vào nhà đi, nhỏ bỏ vào trong…
– Vừa vào bếp thì…
– Nè cầm đi – nhỏ chìa cái tạp dề…
– Hả! Sao lại đưa cho tôi – tôi thắc mắc…
– Thế anh không biết chăm sóc người bệnh à? Ít nhất cũng phải giúp tôi nấu cơm chứ – nhỏ gắt lên…
– Ờ, được rồi xem tôi trổ tài đây nè… – tôi giật cái tạp dề lại đeo lên ra vẻ thách thức…

Một lúc sau…

– Nè nè… ông cho muối mà cứ dốc như vậy sẽ mặn đấy, rau phải ngâm nước muối trước đã, thịt sao lại thái to như vậy, chưa vào bếp bao giờ hả?

Rõ là, lửa bếp thì nóng phả vào cái đầu bừng đầy hỏa khí của tôi, còn nhỏ thì cứ đứng sau lưng tôi cằn nhằn đủ thứ và cuối cùng…

– ĐỦ RỒI… – tôi hét lên…
– Hì, đừng nóng, để tôi chỉ cho nè… – nói rồi nhỏ cũng lấy chiếc tạp dề đeo lên rồi lại gần chỉ tôi từng bước…

Buổi làm bếp giờ đã thành một buổi học của một kẻ mới nhập môn, tôi thì chỉ biết à rồi ừ rồi lại à đúng ha. Mấy cái câu đó cứ lặp lại liên tục…

– Nè! Giờ thì đã biết nỗi khổ của chúng tôi chưa, liệu mà biết thân biết phận đấy – nhỏ ngẩng mặt lên nheo mặt nhìn tôi như trách…
– Ưmm biết rồi mà… – tôi đáp ỉu xìu ra vẻ biết lỗi…

Cũng chả sai đâu, nhỏ nói đúng thật, bảo sao mấy gia đình có con trai lúc nào phụ mẫu cũng hối kiếm người iu sớm, chẳng qua là có con gái rồi công việc của họ cũng bớt được đôi phần và đỉnh cao là nhưng lần đám giỗ hay tiệc tùng…

Đồ ăn giờ đã sắp đầy ra bàn, mà chỉ có hai người…

– Nè người nhà cô đi đâu hết rồi vậy? – Tôi hỏi…
– Ummmm… họ đi làm hết rồi, chỉ có tôi ở nhà thôi – nhỏ dửng dưng trả lời…
– Ờ, vậy hả…
– Nè ăn đi, sao toàn hỏi tôi chuyện gì đâu không vậy – nhỏ khẽ xới cho tôi chén cơm…
– Hì thanh kiu… – tôi đáp…
– Gớm… – nhỏ cười…

Qua đây chả giúp được gì mà tôi giờ lại ăn cơm ké nhà người ta, áy náy quá…

– Nè ăn đi chứ… sao cứ gặp từng hạt thì tới khi nào mới xong… – tôi hỏi em…
– Ukm… thì tại tôi bị ốm nên… nên cũng không ăn được gì nhiều, toàn là truyền nước thôi…
– À, ra vậy, vậy ráng lên – rồi tôi khẽ gắp thức ăn ho nhỏ…
– Ăn đi gái, đừng phụ công tôi gắp chứ, hề hề…
– Sấc! Công gắp của anh lớn quá ha… – nhỏ nhìn bĩu môi nhìn tôi…
– À thì, tôi cũng chỉ là…

Dù chỉ là hành động nhỏ, nhưng nhỏ có vẻ đã ăn ngon miệng hơn sau cái cử chỉ đó của tôi…

– Để đó đì tôi rửa chén cho, cô cứ nghỉ đi – tôi nhanh nhen đón lấy đống chén bát…
– Hứ! Chứ sao nữa, nãy tôi cất công nấu cơm rồi giờ thì anh rửa chứ nói với tôi làm gì – nhỏ nguýt dài…

À… Rõ là mình có lòng mà người ta thì lại không có mắm tôm…

Ba phút sau, hoàn thành…

Ủa nhỏ đâu mất rồi, tôi đang ngó nghiêng thì… phụp… oái! Mất điện…

Từ đâu đó có tiếng của Nhi vang lên trong bóng tối.

– Nè… nè… anh có ở dưới đó không thế… – tiếng của nhỏ vọng xuống từ nhà trên…
– Không còn đây thì đi đâu… – tôi ngẩng đầu lên trả lời…
– Vậy… nghe tôi nói nè, có chiếc đèn lớn ở dưới gầm bàn ấy, anh lấy nó rồi đem lên giúp tôi với…
– À… từ từ… đang tìm đang tìm… – tôi lò mò soi đèn điện thoại rúc dưới bàn…

A… tao thấy mày rồi…

“Bốp…”

“Ui da…”

Đậu xanh, mải lấy mà quên không để ý va bố vào gầm bàn…

– Sao lâu vậy? – Nhỏ lại hối tôi…
– Từ từ… tôi lên nè… – cái công tắc nó nằm ở đâu trời, khổ thật…

Bóng tối giờ đã bao trùm toàn căn nhà chỉ có ánh đèn mà tôi đang cầm trên tay, mắt tôi giờ cũng đã quen dần với bóng đêm… từng bước, từng bước…

– Phòng nào thế? – Tôi hỏi lớn…
– Bên này nè… – nhỏ đáp lại…

Tôi khẽ xoay chiếc núm cửa mở ra, đập vào mắt tôi là một con ma xõa tóc dài…

– Uầy… búi tóc lên đi chị hai! Tính hù chết tôi sao hả?
– Ukm, soi đèn vào đây đi, tôi không thấy gì hết… – nhỏ hối tôi.

Tôi hơi ngại lên để đèn lên bàn rồi quay đi chỗ khác. Vờ như không biết gì…

– Mất điện rồi… giờ làm gì đây? – Nhỏ hỏi tôi…
– À thì… ra sân đi cho sáng… – tôi nói…
– Ukm hì vậy đi… – nhỏ cười…

Nhưng mà chưa nhỏ chưa kịp đi được bước nào thì vấp ngã… nhỏ va vào người tôi, lúc này thì mới có chuyện để nói.

Sau ánh sáng mập mờ của ánh đèn… sự quyến rũ ấy, em diện cho mình bộ áo thun mỏng manh, thật sự là rất đẹp, hai tay tôi giờ đã bấu vào bờ vai nhỏ nhắn đó.

Tôi vội đẩy nhẹ Nhi ra, tim đập rất nhanh. Bình thường thì không sao, nhưng! Sao hôm nay tôi lại nhìn nhỏ nhiều thế nhỉ?

Nhỏ cắn môi ngượng ngùng nhìn tôi rồi khẽ quay sang bên khác…

Chỉ có riêng tôi lúc này, biết nói sao đây, dục vong, bản năng đang trỗi dậy, thứ mà thằng con trai nào cũng khao khát thèm muốn, tôi dần như đánh mất đi lý trí ấy và rồi… tôi dường như không làm chủ được.

Tôi khẽ đặt tay lên gò má của Nhi… thật sự là bây giờ tôi đã không còn là chính mình nữa rồi, tất cả những suy nghĩ về chuyện này là sai dường như đã không còn tồn tại nữa, mà thay vào đó, tôi chỉ biết nhìn vào đôi mắt ấy.

Không chần chừ cái bản năng đó khẽ luồn tay sau eo nhỏ, tôi ôm em… tôi hôn hít lên cổ em, tận hưởng mùi thơm ngát từ cơ thể ấy, em không chống cự… đây là lần đầu tôi được tiếp xúc với cơ thể của một người con gái, như một luồng điện… tôi đẩy em về phía giường… hai bàn tay ấy không ngừng xoa vuốt ve… tôi có thể cảm nhận được cơ thể em… nó nóng ran hơn người thường… tôi biết! Em đang bị sốt… thật khó để dứt nó ra khi bản năng ấy giờ sắp hình thành một con dã thú đói mồi…

Hôn lên cổ tôi gần tiến lên má… và cho đến khi sắp chạm bờ môi đỏ mọng ấy, mày đang làm cái gì thế này?

“Soạt…”

Tôi vội buông em ra và đứng lên, tay xoa trán không dám nhìn vào cô ấy…

– Hì hì! Tôi… tôi bị làm sao thế này… tôi xin lỗi… xin lỗi, sao cô không đẩy tôi ra vậy, trời ơi tôi làm sao thế này… – tôi lảm nhảm một mình, không quan tâm nhỏ đã ra sao…
– Xin lỗi! – Dứt lời tôi chạy ra khỏi căn phòng, tôi vội vã bước xuống cầu thang mà vẫn chưa bàng hoàng về hành động của mình vừa rồi…

Ra tới cổng, nhìn sang bên trái… trước mắt tôi là một cái cây vỉa hè khá lớn…

“RẦM… RẦM… RẦM…”

Tôi tung những cú đấm rất mạnh vào thân cây, không biết là lúc này có thể tôi đã mất đi cảm giác đau, nay mày bị sao thế này? Vừa rồi, suýt nữa thì đã làm chuyện không phải với người ta rồi, tôi hối hận…

Tay tôi giờ đã ngừng hành hạ cái thân cây, khi dừng lại thì tôi đã thấy tay mình… nó đang rỉ máu, một phần vỏ cây đã bị tôi làm cho tróc ra…

Tôi thở hì hục… đôi lúc gấp gáp…

– Nè… anh có sao không?

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thời học sinh oanh liệt

Số ký tự: 0