Thời học sinh oanh liệt

Phần 55

2024-10-05 22:30:16

Phần 55
– Tao về rồi… – tôi gõ cửa bước vào phòng…
– Ê… ê… đứng lại… – tôi bị thằng Công chặn lại…
– Gì nữa… để tao vào đi…
– Nghe tụi tao hỏi đây… – nó nhìn tôi đầy nghiêm túc…
– Sao… mày tính hỏi gì…
– Lúc nãy trên trường mày đã làm gì…
– Sax… tao làm gì thì kệ tao… may hỏi vớ vẩn gì thế…
– Á… cái thằng… nó bố láo kìa bay…
– Sax… ý mày là sao đây…
– Sờ má con nhà người ta mà còn chối hả mày… khửa khửa…
– Sao… mày biết… – tôi nhìn nó ngạc nhiên…
– Vậy là mày nói nhá… đúng rồi đó bay… hố hố… – mấy thằng đằng sau thì cứ phá lên mà cười…
– Bay thấy thằng Thành chưa… đầu tiên là phải ăn đấm đến sưng cả mũi mới gặp được nhỏ Dương… đến con nhỏ Nhi thì… thì sao nhỉ… – Long phẩn chau mày suy nghĩ…
– Nhỏ Nhi thì thấy hết rồi còn gì nữa… khửa khửa… – Hưng ghẻ chơi đểu tôi…
– Đã thế còn bị mẹ vợ cho ăn nguyên một núi triết lý về đạo làm con nữa chứ… hố hố… mày chết đi Lộc à…
– Xem nào còn ai nữa không bay… à… còn con bé Thảo nữa…
– Đúng roài… nhỏ này thì nó suýt chết vì lũ trâu bò kia… nhưng không sao… cũng may là có anh đây cứu nó… không thì giờ Thành em đã núp sau nải chuối ngắm gà khỏa thân rồi…
– Còn cuối cùng là con bé hồi sáng… ơ… mà nó tên gì vậy mày…
– Dm tao không biết… – tôi cáu lên… mà cũng phải méo cả mặt vì lời bọn nó nói ra thật sự là chả sai chỗ nào cả…
– À con bé này sao thằng Thành nó quen được ta…
– Đúng rồi… hôm bữa tao thấy nó với con bé đó ngã ngửa ra đất… chắc là bị em nắm quần rồi… hố hố…
– Tao bóp chết mày.

Sao nó đoán mò mà toàn đúng không thế này…

– Chí lý chí lý… đường đường là con trai mà lại để gái nó túm quần…
– Ơ bay cái này hay nè… – thằng Quang chêm vào…
– Em ơi buông quần anh ra… quần anh bẩn lắm nắm vào dơ tay… khà khà… – nó nhìn tôi cười đê tiện… trời ơi bay giết tao đi…
– Không… phải như vầy… em ơi đừng nắm quần anh… quần anh… rách rưới… đụng vào… ngày mai lấy gì mà anh mặc…
– Em ơi đừng sờ quần anh… quần anh… làm sao nhỉ… ơ… ơ… sao nhể… đủ má đối thơ như con c***…
– Bay thấy chưa… học hỏi Thành em đi… muốn có bạn gái là bay phải lăn xả như nó… tao nói có sai đâu… giờ cả khối con xinh tươi theo nó…
– THÔI… – tôi hét lên…
– Bay để tao yên…

Chắc phải chuyển trọ chứ ở với mấy cái thằng này… không sớm thì muộn… không tổn thọ chắc cũng hóa điên…

Tối đó… tôi bắt đầu trở lại việc dạy thêm…

– Nay anh đến sớm thế… hì…
– Uk… sao. Đi chơi vui không… – Tôi hỏi…
– Vui ạ… – nhỏ nhìn tôi cười…
– Ơ thế có mang về gì cho anh không…
– Hở mang gì là mang gì… – Nhỏ nhìn tôi ngơ ngác…
– What… vậy là lo đi chơi mà không nhớ đến anh à…
– Mà thôi anh nói đùa đấy… học nhé…
– Hì… sao mà em quên được chứ… nhỏ cười tít mắt nhìn tôi… – nói rồi em tiến lại gần cái tủ…
– Tặng anh nè… – nhỏ chìa cho tôi cây kèn saxophone…
– Ủa… anh nói đùa vậy mà… em cũng làm thật hả… – Tôi ngạc nhiên…
– Hì… sao. Anh chê hả…
– Sao mà anh chê cho được… quà của người đẹp tặng mà… hì hì… hix… mà mình có biết chơi loại nhạc cụ này đâu cơ chứ…

Nói rồi tôi nhận lấy cười toe với em…

Kết thúc buổi học hôm đó… tôi đang chuẩn bị ra về thì bác gái có gọi tôi lại…

– Thành nè… – bác gọi tôi…
– Dạ… có gì không hả bác… – Tôi hỏi…
– Ukm… cũng qua tháng rồi…

Bác không nói hết mà chỉ chìa cho tôi một cái phong bì… có lẽ chữ tiền nói ra ở đây hơi bất lịch sự…

– Sao cháu không nhắc bác… – Bác gái nhìn tôi cười…
– Ơ… dạ… dạ tai cháu quên mất ạ… hiz… thời gian trôi nhanh quá… thoáng cái mà đã sang tháng rồi…
– Quên… vậy nếu bác không nói thì cháu tính ở đây dây không công cho con bé nhà bác à… – Bác trêu tôi… nhưng có vẻ lời nói hơi đầy ý tứ…
– Ukm… về nhà rồi hãy mở cháu… – bác nói…
– Mà này… từ lúc cháu kèm con bé… sao bác thấy nó chịu học lắm… mới có hơn tháng mà nó đã thay đổi hẳn rồi…
– Dạ cái này…

Tôi chỉ biết gãi đầu… mà chẳng biết nói gì…

– Thôi… thời gian về sao cháu cứ ráng giúp bác nhé… năm nay là con bé Thảo nó cũng phải thi đại học rồi… – nói tới đây thì tôi mới ngớ ra…
– Ơ dạ… thi đại học… – tôi lỡ lời buột miệng…
– Ừ… thì con bé năm nay cũng đã 12 rồi mà cháu…
– Ơ dạ không bác ơi… ý cháu không phải vậy ạ…
– Hà… chứ vậy là sao… – bác gái nhìn tôi ngạc nhiên…
– Dạ… ý cháu là… nếu bác muốn bé Thảo thi đại học thì… thì cháu nghĩ bác nên thuê giáo viên về luyện thi cho bé đi ạ… – tôi nói ngập ngừng…
– Sao vậy cháu… bác gái thắc mắc…
– Dạ… cháu xin lỗi… cháu chỉ có thể giúp bé nhà nắm vững được kiến thức cơ bản… hay nói khác là kiến thức trong sách giáo khoa ạ… còn về luyện thi thì lượng kiến thức sẽ hoàn toàn khác và khó hơn… cháu nghĩ bé nhà nên cần người giỏi hơn…
– Sao… vậy cháu không tự tin à…
– Chuyện này không thể nói là tự tin được bác ơi… đây là cả bước ngoặt đời người… thi đại học thật sự là rất khó thưa bác…
– Nếu cháu nói vậy thì… không sao… vậy thời gian qua vất vả cho cháu quá…
– Dạ… – tôi đáp… nhưng rồi…
– Không… anh nói dối… em không tin đâu… huhuhu… – bé Thảo đã từ khi nào… bước ra chạy tới níu tay tôi…
– Anh ở lại đi… em sẽ cố gắng học mà… trời… nhỏ khóc rồi…
– Thảo… con phải nghe lời… – bác gái xoa đầu khuyên nhỏ…
– Nghe lời anh đi… hì… em có muốn học đại học không hả…
– Dạ muốn… nhưng…
– Ukm… vậy thì em phải cố lên nhé… anh xin lỗi nhưng anh nói thật là anh không đủ khả năng giúp em luyện thi đâu… anh không dối em đâu…
– Thật không… – Con bé giờ đã đỏ hoe cả đôi mắt…
– Thật mà… – sẽ là giả tạo nếu tôi tiếp tục…

Nói rồi con bé gật đầu… lau nước mắt…

– Thế có phải ngoan hơn không…
– Ra tới cổng… nè nè… em vào trong đi… không cần phải ra tới đây tiễn anh đâu…
– Anh ơi anh.
– Hả… sao vậy…
– Hì… anh chờ em nhé…
– Uk… mà chờ gì cơ… – Tôi ngẩn người không hiểu…
– Ngốc… em sẽ cố gắng… rồi thi vào trường anh đang học… anh chờ em nhé…
– Ơ… cái này… chết thật…
– Mà có chắc không đấy… – tôi cười đểu…
– Hử… anh không tin em hả… – Nhỏ nguýt dài tự tin nhìn tôi…
– Ukm… anh đùa đấy… vậy ráng nha…
– Thôi anh về đây…
– Anh ơi… – nhỏ chạy tới gần tôi…
– Hở… gì nữa…

Em nhìn tôi cười… đôi mắt vẫn còn ngấn lệ…

– Thơm em một cái đi…
– What… em nói sao… – Tôi đâm hoảng…
– Hử… thơm một cái vào má thôi mà… – em chỉ tay vào gò má hồng kiêu hãnh ấy…
– Ơ sao… sao lại… – tôi thắc mắc…
– Anh không thích hả… – nhỏ xị mặt lại cúi gằm xuống, thôi thì ta chiều vậy…
– Uk… hì… vậy em nhắm mắt lại đi… – tôi nói…
– Hở… sao lại nhắm mắt… – nhỏ thắc mắc…
– Uk… thì… thì… đó là phong cách của anh… – tôi nói bừa…
– Hì em biết rồi… – nói rồi nhỏ cũng nghe mà nhắm mặt lại…
– Chuẩn bị chưa… hì… anh anh sắp hôn đó…
– Hì nhanh lên đi…

“Cốc…”

“Ui da…”

Tôi khẽ cốc nhẹ vào trán em… làm con bé kêu oai oái…

– Sao anh lại ký vào trán em…
– Về ngủ đi cô nương… không hôn hít gì hết… anh phải về đây…


Còn tiếp…

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thời học sinh oanh liệt

Số ký tự: 0