Thời học sinh oanh liệt

Phần 49

2024-10-05 22:30:16

Phần 49
Thứ 4… nay tôi học chung lớp với Nụ… hy vọng là mọi thứ vẫn ổn… đừng có tệ thêm đi là được rồi… lạy chúa… lạy phật… đừng để Nụ giận con…

Bữa nay tôi ráng đi sớm để chờ Nụ đi cùng… sax… ôi… tôi há hốc mồm vì em đã cùng nhỏ Trang đến từ khi nào rồi… thất vọng…

Tôi lúi húi đi băng qua các nhóm khác vì không muốn Nụ nhìn thấy mình…

– Ơ… cái thằng này… nhóm mình bên này mà… mày đi đâu vậy Thành… – thằng Lộc ngạc nhiên vì hành động của tôi…
– Suỵt… kệ tao mày… đi đi… – tôi ra hiệu…

Tiết học diễn ra… tôi và thằng Lộc ngồi sau Nụ…

Bữa nay lớp khá vắng… đậu… tiết bà cô này mà còn dám cúp… bọn này liều mạng thật…

Cả buổi học diễn ra như bình thường… giảng viên bên dưới thì nói ra rả… sinh viên bên trên… thì… không quan tâm… cứ giống như là… đến cho có lệ… hết giờ rồi về… thời sv… thì ít nhiều cũng có ai như vậy nhỉ… không rớt môn là tốt rồi…

Và buổi học có lẽ sẽ giống như bao tiết học khác… không có event gì thì giải tán… nhưng mà nay thì lại khác…

Tư nhiên bả đang nói về lịch sử Việt Nam… mà hình như bả quên gì đó nên…

– Để tôi nói cho các anh chị biết… Việt Nam ngày xưa… vào cái thời… cái thời mà… để tôi nhớ lại đã… như là thời…

Bả đang băn khoăn suy nghĩ thì… cái mồm của thằng quỷ nào vang lên…

– LÀ THỜI NA PÔ LÊ ÔNG PHẢI KHÔNG CÔ…

Tôi nói cái tên này một cách… rất Việt Nam… chứ viết tiếng anh ra… nhìn ngộ lắm…

Và lời thằng quỷ kia vừa dứt ra… thì cả lớp òa lên mà cười… riêng bà giảng viên thì mặt nhăn lại như khỉ ăn phải ớt…

– LÀ ANH NÀO… CHỊ NÀO… CÓ TIN TÔI TÁT CHO VỠ MỒM KHÔNG… – bả giảng viên lớn tiếng… làm lớp tôi im bặt…

Vãi thật… bả nhìn về dãy tôi…

– AI… AI ANH NÀO VỪA PHÁT NGÔN…

Chết mọe lần này bả quyết làm tới…

Mấy thằng trong dãy tôi không đứa nào dám đứng lên nhận…

– DÁM NÓI MÀ KHÔNG DÁM NHẬN À…

Bả điên tiết…

– Nếu không ai nhận tôi cho trừ 2 điểm giữa kỳ của dãy kia… coi như… – bả chưa nói hết thì…
– Thưa cô… người nói là em ạ…

Lời ra vừa xong thì tất cả đổ xô ánh mắt về phía dãy chúng tôi… và người đứng lên nhận… không ai khác là nàng… sax… con trai dãy này chết hết rồi sao…

… bà giảng viên ngạc nhiên nhìn về phía Nụ như không tin vào mắt mình… trời ơi vậy có đáng không hả…

– THƯA CÔ… NGƯỜI NÓI CÂU ĐÓ LÀ EM Ạ… KHÔNG PHẢI BẠN ẤY… – tôi đứng lên… nhận thay cho Nụ…

Lại thêm ánh mắt ngạc nhiên của tất cả đổ về tôi… hiz… làm vậy là đúng hay sai đây Thành… và… mọi chuyện vẫn chưa kết thúc…

– KHÔNG PHẢI ĐÂU CÔ… NGƯỜI NÓI LÀ EM… – là thằng Lộc… đây là lần đầu tiên tôi thấy nó hiệp nghĩa như vậy… cảm động thôi rồi… đúng là hoạn nạn mới biết ai bạn ai đểu mà…&Lt…

Và kết quả là… hiz… tôi và thằng Lộc bị trừ điểm… còn Nụ thì được tha… vì người phát ngôn là giọng Nam… nhọ… tổ sư thằng nào nói mà không dám nhận… báo hại hai thằng bị trừ điểm…

Hết tiết… tôi và thằng Lộc đần mặt ra đứng chôn chân tại chỗ…

Sao còn chưa về… là tiếng của Nụ… tôi quay lại mừng thầm… hiz… hay có lẽ hành động vừa rồi đã làm cho nàng cảm động rồi…

– À… thì… mình… mình… mình đợi Lộc hì…

Tôi nói xong rồi đấm nhẹ vào bụng thằng Lộc ra hiệu…

Rồi em quay đi…

– … uk… vậy mình… về trước đây…

Hiz… Nụ lại lạnh lùng bỏ về mất… why… chẳng lẽ chuyện hôm qua…

Chúng tôi bước xuống sân trường… thì… chỗ kia đám đông đang bu vào không biết là có gì vui… đáng lẽ là tôi sẽ bỏ về mà…

– THÀNH THÀNH… – là thằng Hoàng…
– Sao mày… – tôi hỏi…
– Uk… ra đây với tao… đi…
– Mà đi đâu… – thằng Hoàng dắt tôi ra đám đông kia…
– Nè… nè… nè… mày rủ tao ra đây chi vậy Hoàng…

Tôi nhìn vào đám đông thì thấy… ôi bà mẹ ơi… tôi tròn hai con mắt ra mà nhìn…

Tụi bạn tôi đang nhảy dây với thi với tụi nào ấy… hiz… đừng nói là thằng Hoàng… tính rủ mình vào đây chỉ để nhảy dây thôi sao…

– Nè… nè… không phải là mày muốn tao… hả Hoàng… – Tôi ngấp ngứ…
– Chứ sao mày… mày mà không vào là tụi mình thua đó… đi nhanh… – thằng Nam đẩy tôi vào…
– Dẹp mày đi… ai đời lại rủ tao chơi cái trò này… thôi tao về…
– Ê đi đâu vậy bạn…

Lũ bạn chặn tôi lại… mặt thằng nào trông cũng hình sự vãi…

– Từ… từ… mấy anh… em vào liền hề hề…

Mà đang mặc quần tây… sao mà nhảy đây trời. Mà thôi chơi luôn… đâu chỉ có riêng mình…

Tôi bỏ dép bước vào… ặc sao xung quanh nhiều gái bu lại đây vậy… bộ chưa thấy con trai nhảy dây bao giờ hay sao… mà công nhận thiệt chứ… chơi gì không chơi lại vơ ngay cái trò nhảy dây… hết trò rồi hả… thôi… vì hạnh phúc anh em chúng ta… đạp đổ anh em bọn nó… tổ sư thằng nào nghĩ ra cái trò ngớ ngẩn này…

Bên tôi… có tôi… Nam… Hoàng… Hưng ghẻ… Phương Híp… cũng may là có thằng D… chân nó khỏe thế này thì bên tôi chẳng khác gì rồng thêm cánh hề hề…

Trận đấu diễn ra… bên nó nhảy trước… tôi và thằng D cao nhất nên có nhiệm vụ cầm dây… mấy bạn nữ kia nhìn con trai chúng tôi mà học hỏi đi…

Nhìn lực lượng hai bên… bên nó có 3 thằng là cao nhất… vãi cao vậy lát nó cầm giây… thì sao mà nhảy…

… tôi và thằng D bước ra sân chằng dây… mọi người xung quanh cứ nhìn hai thằng tôi… ngại thấy mồ… giá như trên đời này có kem chống nhục… chứ… bây giờ nhìn tôi chẳng khác gì thằng dở người… hiz… cũng may là Nụ về rồi… không thì mình chỉ có nước mà… ôm hận vì nhục mất…

– Tập chung vào Thành em… – thằng D từ đầu dây bên kia nhắc tôi…
– Biết rồi… biết rồi…

Và… màn đầu là… dây ngang eo… như thằng nào cũng qua hết… cho tới khi tới đầu thì bên nó có hai thằng không qua khỏi… khửa… khửa… mấy chú tuổi gì…

Lúc này là dây để gang tay… và nhún chân… ôi mỏi vãi đạn ra…

Bên nó còn hai thằng… là còn trụ được… mà bọn nó cứ nhìn dây mà lưỡng lự đùn đẩy nhau… lạy mấy anh… nhảy mọe đi… chân nhún nãy giờ.

Và thằng cao nhất… nhảy trước…

“VÙUUUU…”

“Ồ… Ồ…”

Một tiếng ồ lớn… từ những người xung quanh… nhưng mà… đó mới chỉ là nhảy qua dây…

– HAHAHA… NHẢY HẾT CẢ NGƯỜI QUA MÀ CÒN MỖI CÁI CẲNG LÀ CÒN VƯỚNG LẠI… HỐ HỐ… hehe…

Còn một người cuối… tình hình lúc này có vẻ căng đây…

– Khửa khửa… mức cao như thế thì chú từ bỏ đi… dù có nhảy lèo hay xài chân chó thì còn lâu nhé…

Thế là cuối cùng nó cũng nhảy… tôi tưởng nó nhảy kiểu gì…

– ÔI… ÔNG NỘI ƠI… HÂY… VÙUUUU… SANTO LUÔN CƠ À…
– Sặc… thế mà nó cũng qua… thằng này đúng là cao thủ nhảy dây rồi…

Thật sự là mình và thằng D đã nhún chân hết cỡ rồi mà nó cũng qua… không ngờ santo lại lợi hại như vậy… chuẩn… lát tôi sẽ áp dụng…

Lần này sẽ là bên tôi nhảy…

– KHỞI ĐỘNG ĐI BAY… – thằng Hoàng hô…

“SOẠT…”

“HÂY…”

Nhảy lần đầu thì cũng không khó khăn gì… nhưng mà tới lượt thằng Phương nhảy thì…

“Bộp bộp…”

“SOẠT OÁI…”

Xong luôn… nó… mất đà thành ra nó bổ nhào chụp ếch… trên giây luôn… haizz… mới ra trận mà đã gặp… tai nạn rồi… một đồng chí hy sinh…

Tới mức dây… ngang vai… thằng D vẫn vậy… nhảy qua ngon ơ… chỉ có thằng Nam… Hoàng là chật vật… hizz… nhảy múc này còn khó… vậy lát nhảy đầu thì sao qua… tới lượt mình…

Hôm nay ta phải tỏa sáng kkkk…

“VÙ… UU…”

“HÂY…”

Tôi nhảy qua… mức vai mà không chạm dây…

– A… MÀU XANH… HIỆU PUMA… NHA THÀNH… – là tiếng thằng Phương…

Khi tôi vừa chạm đất thì mấy thằng đằng sau đã nhìn tôi đê tiện rồi… chết cha vậy chẳng lẽ lời thằng Phương nói vừa rồi… và khi tôi quay lại nhìn sau lưng mình… thôi bỏ mọe rồi… xí quần lò… thằng quỷ Phương chết tiệt… cái mồm thối của nó… hiz… trách ai bây giờ… mặc quần tây thì chịu thôi…

Tới mức… nhảy đầu… nhún chân… là mức cuối. Chỉ còn tôi và thằng D là còn trụ được…

– Để tao nhảy trước cho D… – tôi tự tin…

Để coi nào… tôi nhìn cái mức dây mà méo mặt thôi rồi… không hiểu cái lũ quỷ kia nó ăn cái gì mà cao dữ… thôi không sao… xem ta santo đây… khửa khửa… và tôi lùi lại lấy đà một đoạn rất xa…

– Mày tính lùi tới khi nào hả thằng khỉ kia… có tính nhảy không hả… – tiếng thằng Lộc shit lằng nhằng vang về phía tôi…
– Hây… za… chú xem anh thể hiện nè Lộc em… hhaha… hôm nay ta sẽ tỏa sáng…

Dứt lời… tôi chạy về… phía trước với tốc độ bàn thờ…

“HÂY…”

“SANTO…”

– ÚI CHA MẸ ƠI…

“BỐPPPPP…”

“RẦM…”

“OÁI…”

– KHÔNG CÓ MẮT HẢ THẰNG KIA…

Hizz… tôi lao tới nhanh quá… chưa kịp santo thì không biết mắt nhắm mắt mở thế nào… va mọe vào thằng đội bạn…

– Hehhe… mấy huynh thông cảm… – tôi cười cầu tài kéo gã đó đứng lên…

Vì lý do tai nạn nghề nghiệp nên tôi tiếp tục nhảy lại lần hai…

Lần này thì khác nha…

“HÂY…”

“VÈO…”

Xong chạm đất thành công…

Và tôi vừa nhảy qua xong thì cũng là lúc thằng D nhẹ nhàng vượt qua cái mứa dây đó… sax bộ chân nó có gắn lò xo sao… thấy gớm…

“Ồ…”

Một tiếng ồ lớn… không chỉ tụi bạn tôi mà… những người xung quanh nhìn nó với vẻ thán phục… chuyện… khen thừa… D nhà ta cân team mà…

– HÔ HÔ… HÔ… WE WIN…

Và chiến thắng thuộc về bên tôi… ơ cơ mà… thắng gì không thắng… bây giờ nhảy dây mà còn thắng liệu có phải là vinh quang không trời…

Kết thúc trò chơi… chúng tôi giải tán… ơ nhưng mà dép mình đâu rồi… oái… nãy để chỗ này cơ mà…

Tôi láo liến tìm xung quanh nhưng… tìm được có mỗi một chiếc… quỷ sứ… thằng nào có giấu dép… thì giấu cả hai luôn đi… bỏ lại một chiếc ở đây… lúc này cũng đã 5h rồi… trời cũng sắp tối dần… công việc tìm kiếm cũng khó đi…

Tôi đang mải tìm thì…

“BINH…”

“MÁ ƠI…”

Một quả bóng lạc đạn về phía tôi… quay sang thì thấy mấy thằng bên kia đang chờ tôi… đá quả banh lại cho tụi nó…

“BỐP…”

Tôi đá quả banh… kèm theo hơi chút giận dữ…

“VÙUU…”

“OÁI…”

Thôi xong luôn… thay vì tôi sút lại về phía tụi nó… mà lại lạc đạn qua hàng cây của trường… thành ra… làm tôi phải lấm la lấm lét… bỏ xuống dưới tìm banh cho tụi nó… xui như quỷ…

Hiz… dép giờ còn tìm không thấy… mà phải đi tìm banh cho tụi nó… tôi đang hai chân không dép tìm quả banh…

Quái lạ nãy nó bay về phía này mà… tôi đang… lần mò thì có tiếng gọi từ sau lưng tôi…

– Nè… bạn tìm cái này hả… – một giọng nữ…

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thời học sinh oanh liệt

Số ký tự: 0