Phần 44
2024-10-05 22:30:16
Tôi mò về phòng…
– Trời mày bị sao vậy Thành… – thằng Tài chạy tới đỡ tôi dậy…
– Sax… đau quá… tao bị đánh lén…
– Mày có thuốc giảm đau không mang cho tao với…
– Uk… chờ tao tẹo…
Nó bỏ lên giường mở balo lấy thuốc…
“Hộc… hộc…”
Bây giờ tôi mới lấy lại được sức…
– Mày bị gì mà tụi nó đánh vậy…
– Tao không biết… nhưng mày có gây thù chuốc oán với ai không vậy Tài…
– Không có… mấy thằng trong lớp tao có quen ai đâu… – nó khẳng định…
Lạ vậy… rồi tôi lại chợt nghĩ tới thằng Tuyến… lẽ nào là nó…
Không được rồi… tôi đứng dậy… ui da… đau chết mất… lũ ác ôn…
Không chần chừ…
– Tài… tối nay tao ngủ tại phòng mày nha…
– Uk… tùy mày phòng tao thừa quá trời giường… cho mày tha hồ mà chọn… ơ mà mày có cần đi khám không…
– Không cần – tôi xua tay…
Tối hôm đó tôi nhận được đt từ thằng D…
– Mày đi đâu mà sao nay không về…
– Uk… tao ở ktx… mày nói với tụi thằng Lộc sáng mai tao về nha…
– Uk… mà mai có kèo đá banh đó mày đi không…
– Uk… để mai tao tính…
– Heheh… tao nghĩ là mày khỏi tính đi… mai tụi tao qua trường… có bất ngờ cho mày đó…
– Sax… là gì vậy…
– Mai mày biết… thôi tao cúp đây… lạ thật… bất ngờ gì trời…
Ngày mai tôi sẽ lên lớp thằng Tuyến dò la tình hình…
Đúng tiết 3 sáng tôi mò lên lớp thằng Tuyến học… lần này vẫn thế tôi bỏ vào dãy cuối… quan sát…
Vào lớp thì tôi đã thấy thằng Tuyến đang lải nhải bên cạnh Nụ rồi… khốn nạn… hì… thật không ngờ là mình lại học trong lớp của Nụ cơ chứ…
Nhìn em như ngày nào cũng đẹp hơn thì phải… khuôn mặt thanh tú… lạnh lùng… bước vào… em chỉ gật và trả lời mỗi khi thằng Tuyến… bô bô cái mồm… ơ nhưng mà tập trung chuyên môn cái đã…
Cả buổi mà tôi không thấy gì lạ ở thằng Tuyến cả… cụ thể như nó gọi cho ai đó… hay có ai tới tìm nó… mà chỉ thấy nó cứ kè kè cạnh Nụ… nhìn nàng có vẻ không tự nhiên thì phải…
Hết tiết ra về… tôi lẻn ra ngoài… nhưng không kịp rồi…
– THÀNH…
Nụ từ sau lưng gọi tôi…
Em lại gần tôi với vẻ mặt ngạc nhiên…
– Sao… sao cậu lại… ở trong lớp mình vậy…
– À… hì hì… mình học chui ấy mà…
Tôi biện lý do… tưởng như chính đáng lắm…
– Hả… nhưng nay mình học môn này hình như đâu có trong chuyên ngành của cậu…
Oh tiêu rồi… biết giải thích sao đây…
Tôi đang gãi đầu chần trừ không biết nói gì thì thằng Tuyến nó đã đứng bên cạnh Nụ từ khi nào rồi…
– Hì… hóa ra cậu ở đây… – nó đứng cạnh Nụ… cười giả tạo…
Và rồi nó bất ngờ khi thấy tôi ngay lúc này…
– Ơ chào bạn… hì…
– Dm xưng mẹ mày tao đi còn bày đặt bạn…
– Hì hì… lâu rồi không gặp… chuyện lần trước mong bạn bỏ qua cho tôi nha…
Nó nhìn tôi cười… hả hê… tới đây thì tôi cũng đoán 100% là hôm qua nó sai người tẩn tôi…
– Hì mới gặp ngày hôm qua… mà cậu lại nói là lâu… gặp nhau trong nhà vệ sinh đó không nhớ hả… hì hì… – tôi nói móc…
Lúc này thì vẻ mặt nó cũng thay đổi rồi… nó nhìn tôi như muốn ăn đủ với tôi lắm…
– Hì Dương nè… cậu với Thành về trước nhé… mình đi có chút chuyện…
– Uk vậy tạm biệt…
Thằng Tuyến đi qua không quên lườm tôi một ánh mắt gian xảo…
– … về thôi Thành ơi…
– Uk… đi thôi…
Cả hai bước trong đám đông ồn ào… tôi và Nụ vẫn im lặng mà không ai đề cập đến chuyện của ngày hôm đó…
Chúng tôi vừa ra tới cổng thì hình ảnh đập vào mắt tôi… chính là thằng Vương… ôi định mệnh… hết thù trong giờ lại giặc ngoài…
Tiêu rôi… chẳng lẽ bữa trước nó vẫn còn cay cú mình… nên hôm nay tìm đến đây quyết thêm một trận nữa… sax… ơ mà bây giờ là 11h giờ rồi… cũng phải ăn trưa chứ… mà đánh nhau với nó trước cổng trường thế này… hiz… cấp 3 đã đánh lộn rồi bị đình chỉ 1 tuần thôi học… còn bây giờ đánh nhau với nó mà trường biết được chắc bị đuổi học mất…
… Bạn đang đọc truyện Thời học sinh oanh liệt tại nguồn: http://bimdep.pro/thoi-hoc-sinh-oanh-liet/
Tôi đứng khựng lại… thật sự phải đánh nhau với nó ngay tại đây sao… mà còn đáng sợ hơn là Nụ đang cạnh mình ngay lúc này… cái thằng quỷ vượn tay dài chết tiệt… biết ăn nói sao với bà Hằng bây giờ… trong đầu tôi đang tưởng tượng ra cái viễn cảnh anh chị em ở dưới quê… và lũ bạn đang cười tôi… thành trò cười cho họ mất…
Haha… lại bị đình chỉ hả mày… ngu thì chịu thôi, than gì khửa khửa… khờ quá… hahha… không được. Nhất định không thể để chuyện này lặp lại…
Thấy vẻ không bình thường của tôi lúc này…
– Cậu sao vậy… – Nụ hỏi…
– … hì… Bông nè…
– Hử…
– Hay là… hay là… mình về cổng sau đi…
– Sao vậy… cổng chính ngay đây mà Thành… – em ngạc nhiên…
– Ơ… nhưng mà…
Thảm rồi… muốn tiến không được bây giờ lùi cũng không xong…
Tôi đang lo thì cảnh tượng đập vào mắt mình ngay lúc này…
Là thằng D, Lộc và Thành Toác… sax lại nhỏ Nhi nữa… ơ… ơ sao họ lại đi với cái thằng vượn kia… nhìn thấy tôi đầu tiên là thằng Lộc…
– Ê… Ê… Ê… THÀNH… ĐÂY NÈ…
Thôi cứ thử lại xem thế nào…
– Bông nè… ra đây với mình chút đi…
– Ừ…
Ra tới chỗ thằng Vương…
Lộc shit:
– Làm gì mà lâu vậy mày…
– À tao… tao… có chút chuyện…
Tôi chỉ để ý tụi bạn mình còn thằng Vương…
– Nè anh bạn… – thằng Vương bắt chuyện…
– Chuyện lần trước tao xin lỗi nha… với lại cảm ơn mày lần trước nương tay…
– Vãi… đây là cái bất ngờ mà thằng D nói với mình sao… tưởng nó tới đây đánh nhau…
– Ơ hề hề… chuyện lần trước thì cho qua đi… tôi không để tâm… với lại… tôi cũng có lỗi mà…
– Khách sáo…
– … hehhe… vậy bây giờ tôi với cậu là bạn được không… – nó cười…
– Uk… có gì đâu… tôi đâu phải là kẻ hẹp hòi…
Tôi cũng hơi bất ngờ trước sự thay đổi dở người từ thằng Vương… lúc trước nó hổ báo lắm mà…
Chúng tôi bàn chuyện chiều nay sẽ đi đá banh… ơ nhưng mà Nụ đâu mất rồi…
Tôi quay sang thấy nàng đang nói cười với nhỏ Nhi… sax họ thân thiết với nhau từ khi nào vậy…
Kết thúc cuộc nói chuyện… thằng Vương rủ bọn tôi đi ăn… kèm theo nó rủ về nhà nó chơi… chỉ còn Nụ và nhỏ Nhi thì không biết họ nói gì với nhau mà hai người đó cứ nhìn tôi cười mỉm… chắc nhỏ Nhi nói xấu mình rồi…
– Nè… ông Thành… – nhỏ táng một cái rõ mạnh vào vai tôi…
– Gừ… gừ… cái gì… Đau quá… – bị nhỏ đánh vào ngay chỗ đau…
– Hì hì… bây giờ tôi với Dương xuống nhà cậu ấy chơi… chiều chúng tôi sẽ ra xem bọn ông đá bóng… liệu mà đá cho tốt đấy…
– Biết rồi… biết rồi… tới đi… tôi cho cô thấy…
Và chúng tôi chia tay tại cổng trường… lằng nhằng hết đi ăn… thằng Vương lại rủ đánh liên minh… mà cũng phải công nhận cái trò này hót thật… năm nhất bị tụi thằng Lộc nó dụ dỗ có mấy ngày mà đâm ra nghiền… chơi riết tôi cũng tự đúc kết riêng cho mình về cái trò ức chế này… đây chỉ là suy nghĩ của tôi thôi nhé…
Phải kiên trì: Team không thể nào tốt nếu cả bọn không biết nhẫn nại…
Cảm nhận… Cái này cứ như là thần giao cách cảm vậy… hiểu ý nhau… cơ mà tôi vẫn chưa đạt được trình độ đó…
Nhẹ nhàng: Vâng… sẽ có sự ức chế trong quá trình chơi… tôi không thể vì thua mà lại điều khiển nhân vật bằng cách gõ búa ầm ầm lên bàn phím được. Điều đó không tốt cho mình chút nào… với lại nếu xét về kinh tế thì đó là hành động phá hoại…
Lằng nhằng cũng tới giờ… 3h30… chúng tôi tính tiền rồi bắt xe bus… ra sân nhà bạn thằng Vương…
Lần này vẫn thế… tôi lại cảm nhận được điều chẳng lành… hình như… hình như… có ai đang theo dõi chúng tôi thì phải…
… Bạn đang đọc truyện Thời học sinh oanh liệt tại nguồn: http://bimdep.pro/thoi-hoc-sinh-oanh-liet/
Đến sân banh nhà bạn thằng Vương… chúng tôi bước vào… không biết là do cố ý hay chỉ là vô tình… thằng Lộc nhà tôi chạy vội quá nên…
“AAAAA…”
Thằng Lộc đạp phải chân của một cầu thủ đội bạn… và thế là chưa vào sân mà đã có chuyện để kể rồi…
– Địt mọe con chó này… mày không có não à…
– D: Nè chỉ là không cố ý… có cần nói như vậy không…
– TAO ĐÉO CẦN BIẾT… BẢO NÓ… LIẾM SẠCH GIÀY CHO TAO…
– KHÔNG THÌ SAO… – tôi và thằng Vương gằn giọng với nó…
Thế là nó cũng im… còn chúng tôi thì chuẩn bị cho bão tố sắp ập tới…
Vào sân… bên tôi lấy banh… bên nó chọn gôn…
Ơ cơ mà sao nhìn mặt thằng nào bên đó trông bố láo thế không biết… vâng đúng là cái mặt nói cái nết mà…
Các bạn cho tôi ảo tưởng tí…
Lúc này…
– Ê. Ê EEEEE. ÔNG THÀNH… ƠI…
Là giọng nhỏ Nhi, tôi quay sang thì đã thấy nhỏ và Nụ… ơ mà còn có cả nhỏ Trang với bé bắp cơ à…
– ĐÁ TỐT NHOAAAAA…
Sax nhỏ này bị mát rồi…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro