Thời học sinh oanh liệt

Phần 38

2024-10-05 22:30:16

Phần 38
Tìm được người con gái, thật dịu dàng dễ thương, với tóc buông dài như áng mây phiêu bồng. Một người thật đằm thắm một người chịu sẻ chia, biết lắng nghe lòng tôi mỗi khi tôi buồn. Nhẹ nhàng vòng tay nàng ôm lấy tôi ngàn lần buồn sầu chợt tan. Tìm được người con gái, để tìm được trái tim, chỉ có riêng mình tôi trái tim chung tình. Người này là em đó, tìm gì vì chính em, mang cho cuộc đời tôi giây phút êm đềm. Nồng nàn tình em luôn theo bước tôi nguyện cầu điều lành cùng nhau…”chính em”

– Đù mày hát bài gì mà hay vậy…
– Khoái rồi chứ gì hahaha…
– Tên bài đó là gì mày…
– Đéo nói haha…
– Dm… cút…
– Muốn biết chứ gì… dễ thôi nhanh trả anh dt… mau…
– Dm tao nói là chưa có tiền mà…
– Móa… thế m bắt tao xài 1280 riết à…
– Ừ thì… mày cứ từ từ…
– Ê eee… Lộc em… tính đánh bài chuồn à… vậy tao mượn đt mày coi…
– Nè…

Lâu rồi không đụng đến… mạng mẽo, vào zing nghe nhạc cái… ơ mà sao mà wifi lag vậy nè…

– Dm dt như shit… vứt đi xài làm gì nữa mày…
– Mọe không xài thì trả lại tao mày…
– Uk. Hì hì… t nói đùa ấy mà… hề hề…

Ơ mà có đăng ký wifi phòng mà sao lag vậy trời… tôi ngó xuống bên dưới thì cũng tìm ra nguyên nhân… đm thằng Công chơi liên minh… thì lo mà đóng thêm tiền wifi nha em… mọe nghe nhạc không được luôn…

Tôi đang nổi khùng với cái dt thằng Lộc thì thằng Quang đã cạnh tôi từ khi nào…

– Ê thằng quỷ…
– Gì mày…
– Thứ 7 mày đi làm nhà hàng với tụi tao không…
– Sao thế nhà hàng thiếu người chứ gì…
– Uk… mày đi đi…
– Để tao coi xem nào haha…
– Coi coi con khỉ nói nhanh đi…
– Tao không đi được… vì thứ 7, chủ nhật tao mắc dạy kèm nhỏ Thảo rồi…
– Vl… vậy thôi… mày chết đi… – Quang hip nhăn mặt bỏ đi…

Cũng phải thôi… thời sinh viên bạn nào có làm thêm ở nhà hàng chắc cũng biết rõ… nếu thiếu người là… mấy ông quản lý sẽ chật vật điện tới điện lui… năn nỉ mấy thằng sinh viên chúng tôi đi làm… có giá đấy chứ hề hề… được người ta mời đi làm mà… còn chuyện thằng Quang… rủ tôi đi đồng nghĩa bữa đó sẽ rất cực… các sảnh thiếu nhân viên thì khổ cả chủ lẫn người làm… còn dư thì ngược lại… nhưng nếu không vướng phải chuyện dạy thêm thì tôi cũng sẽ sẵn sàng giúp nó…

Mà nhìn mấy cái thằng trong phòng này… cũng hơn 1 năm sống chung… ở chung rồi còn gì… nhìn vui vậy chứ sau này tới lúc bọn nó lên xe Bông là khổ… chứ sao nữa… thằng Thành Toác tận Nam định… thằng Nam thì tút gia lai… riêng thằng D Lộc công thì vũng tàu… còn thằng Phương khỏi nói luôn… tận cùng tổ quốc… thằng Hưng ghẻ ở kon tum… vl vậy là bạn bè bốn phương rồi… bắc trung Nam có hết. Chúng tôi đặt ra cho phòng là sẽ về quê từng thằng… sẽ khá tốn tiền đây…

Sáng ra đang chuẩn bị đi học thì tôi nhận được đt…

– Anh nghe nè Thảo…
– Hì… anh ăn sáng chưa…
– Ăn rồi… công chúa…
– Lại chọc em rồi… mà anh nè…
– Hở…
– Thứ 7, cn tuần này cả nhà em đi vũng tàu… nên…
– Uk hì… anh biết rồi… đi chơi zz nha em gái…
– Dạ… vậy thôi nha sư huynh… chụt…

Ôi… còn hôn qua đt luôn cơ à… con gái thời này sao manh động vậy…

Buổi học hôm nay thì tôi không thấy thằng Tuyến đâu cả… thôi mặc xác nó… hết tiết tôi tranh thủ chạy lên lớp thằng Quang… nói nó thứ 7 này đi làm chung với nó… lên tới nơi thì lớp nó vẫn chưa ra… mà công nhận thiệt… lớp gì đâu mà không có nổi ai là nữ ngoại trừ người giảng viên…

– Ủa mày lên đây chi vậy Thành… – Nó ngạc nhiên…
– Uk thì tao nói là nhỏ Thảo tao kèm đi chơi rồi… nên tuần này tao đi với mày… hề hề…
– Ôi thằng bạn tốt này… hề hề…

Tôi cùng mấy thằng… đi băng qua khoa thời trang… mà tôi đang leo cầu thang… thì tới nơi cái cảnh tượng đập vào mắt mình…

Oái… người khổng lồ à… ơ mà không phải… con nhỏ kia đang thử đồ mà sinh viên khoa thời trang thiết kế… mọe người gì đã cao rồi mà còn đi thêm cái giày cao gót… ăn gian cả khúc… thôi không quan tâm đi về…

Câu chuyện vẫn tiếp diễn theo chiều xấu… lại là cái mồm thối của nó… đám đông cứ thế đi chen chúc nhau… thời tiết đã nóng mà thằng chết dẫm nào còn não lát đá banh… rõ mát… và mọi việc vẫn cứ thế… người đi trước… chúng tôi là một bạn nữ… hề hề… tuy không thấy mặt nhưng nhìn từ phía sau thì thằng nào cũng cắm mắt mà nhìn… tóc nhuộm vàng để xõa ngang lưng… eo thon và cái bên dưới… nói chung là chuẩn… còn mặt mũi không biết là Hằng nga hay là thị nở nữa…

Thằng Phương lên tiếng…

– Ê… nhìn ngon mày… hề hề – nó lay tay Lộc shit…
– Và… HẮT XIIIII…

Xong luôn… nguyên cục đờm to thấy bà nội văng hẳn vào mái tóc nhuộm vàng của cô gái kia… vl… cả bọn lúc này thì không ai dám cười lớn có mỗi thằng Lộc là mặt tái mét… cô gái đó không biết gì vẫn đi như thường mà không hề hay biết những người đi sau đang đứng xem 1 tác phẩm nghệ thuật do chính thằng Lộc tạo ra…

– Ê… Thành ra nói bạn đi kìa… haha… sao lại để như vậy cơ chứ… – thằng long bắt đầu rồi đó…
– Uk… để tao… ưm… uuu ưm…

Lộc shit đã bịt miệng tôi lại…

– Tao năn nỉ mày đó Thành…
– Ok có gì đâu… bạn bè cả… sao tao nỡ nói được chứ hhehhe… chỉ cần tối nay rửa chén… với lại đi chợ giùm tao là xong ấy mà hehe…

Rồi nó cũng cắn răng mà chịu đựng cho chúng tôi… sai dịch… cái miệng hại cái thân…

Tới chiều chúng tôi lại đi đến lớp judo… nhưng lần này…

Nay còn sớm… chúng tôi bước vào… thì cảnh tượng đập vào mắt tôi… nhỏ Nhi đang nằm dưới chân thằng Vương rồi… không hiểu sao lúc đó tôi vô cùng tức giận…

– CHUYỆN GÌ THẾ NÀY… CÔ CÓ BỊ SAO KHÔNG HẢ NHI…

Các võ sinh giờ cũng tản ra… còn nhỏ thì gắng gượng cười với tôi…

– Hì hì tôi không sao mà…

Tôi đỡ nhỏ đứng dậy nhưng…

“RẦM…”

Nhỏ khụy xuống đất… như bước không nổi nữa rồi…

– SAO THẾ… CÔ ĐAU Ở ĐÂU HẢ…

Tôi vén lớp vải dưới chân nhỏ ra thì thấy chân nhỏ đã bầm lên… 2 tay thì cũng bị không kém… thật sự máu điên của tôi cũng đã lên đến đỉnh điểm rồi…

– CÓ PHẢI LÀ MÀY KHÔNG…

Tôi trừng mắt nhìn thằng Vương…

– UK LÀ TAO LÀM ĐẤY…
– THẰNG TIỂU NHÂN, NGAY CẢ CON GÁI MÀ MÀY CŨNG KHÔNG NƯƠNG TAY, MÀY KHÔNG BIẾT NHỤC À…
– ĐÂY LÀ ĐÁNH ĐỐI KHÁNH… BỊ THƯƠNG LÀ CHUYỆN KHÔNG THỂ TRÁNH…

Mọi người giờ đã bu lại xem tôi và nó cãi lộn…

– MÀY CÓ MUỐN ĐÁNH ĐỐI KHÁNG VỚI TAO KHÔNG… HHAHA…
– MÀY…

Nhỏ Nhi lay tay tôi…

– Không cần đâu Thành ơi… đây là lỗi do tôi mà… tụi bạn tôi thì lúc này đã hô hò ủng hộ trận chiến này…
– Thử đi Thành… tao tin mày…

D đập vai tôi…

– … uk để tao xem…

Rồi tôi quay lại… chấp nhận lời thách đấu…

– ĐƯỢC TAO CHẤP NHẬN…
– CÓ THẾ CHỨ HAHAH… NAY TAO PHẢI CHO MÀY ĐI XE LĂN VỀ…
– CHƯA BIẾT… XEM BẢN LĨNH MÀY THẾ NÀO…

Tôi và nó bước vào khu vực thi đấu… trận đấu bắt đầu nóng lên ngay từ lúc này…

Thật sự tôi không biết kể cuộc chiến này ra sao cho hợp với người đọc cả… nhưng cũng không sao. Với trình độ học vấn suốt 12 năm ăn học nấu sử sôi kinh môn văn chưa bao giờ vượt qua mốc 6 chấm 5. Người viết câu chuyện này sẽ cố gắng diễn tả thật chi tiết cho các bạn…

“SOẠT… VÙ… UU, BỐP…”

Tôi vừa gạt và phản công lại trước những đòn hiểm hóc từ nó… lợi dụng lợi thế của vịnh xuân quyền tôi áp sát… tiếp tục phản đòn… nhưng nó vẫn là cao thủ… tôi và nó ăn miếng trả miếng liên tục mà vẫn không không phân định được ai đang đuối thế…

“SOẠT… VÙ… UUU…”

Lợi thế của judo là những chiêu thức vật ngã đối phương một cách nhanh nhất… nên thành ra thằng Vương liên tục nắm chặt lấy tay… áo tôi để có thể tạo được các thế vật bất ngờ…

“HÂY… YYY SOẠT… SOẠT…”

Tôi cố gắng tránh né mỗi khi nó muốn nắm chặt lấy tay… tôi… nhưng nếu cứ vậy thì tôi không thể nào tiếp cận được nó cả… thành ra tôi đánh liều lao thẳng vào nó xuất quyền liên tục…

“BỐP…”

Nó đỡ được quyền… sax… tiêu rồi… mình không thể nào gỡ tay nó ra được…

“HÂY YYYY…”

Nó nắm chặt tay tôi… rồi nhanh chóng người cúi xuống nhấc tôi lên muốn ném tôi xuống đất…

“SOẠT…”

Tôi cố gắng vùng vẫy thoát ra khỏi cú vật vừa rồi…

“RẦM…”

Chân vừa tiếp đất… thì nó đã lại gần tôi từ khi nào…

NGUY RỒI… ẶC… nó 2 tay ôm vào eo nâng tôi lên…

“BỐP… UI DA…”

Tôi bị nó nhấc bổng lên kèm theo nhận 1 cú đá của nó vào người…

BỐP…

“Tôi ngã ra khỏi sàn…”

Không chần chừ… tôi chưa kịp thở… thì nó đã chạy nhanh tới vặn tay tôi… DM… ĐAU QUÁ… nó kéo tôi lê 1 đoạn liên tục dùng lợi thế của judo… vặn tay tôi đủ kiểu… ĐAU QUÁ… CHẮC gãy TAY MẤT… không được… phải thoát ra nhanh… không mình sẽ bị nó hành cho ra bã mất…

“BINH…”

Tôi dùng hết sức vào cánh tay còn lại gạt thẳng tay thằng Vương ra… sax thoát được rồi… lần này là tôi phản công…

“BỐP BỐP… BỐP…”

Những cú đấm liên hoàn tôi tung vào người nó… và…

“BINH…”

1 Đòn nốc ao… vào mặt… làm nó chới với…

“BỐP…”

Tôi gạt chân một cú thật mạnh khiến nó ngã nhào xuống…

Mệt quá…

Tôi thở dốc… không được dừng lại… tiếp nào…

Đợi tới khi nó đứng dậy… thì cuộc chiến lần này có vẻ đã thay đổi cục diện… nó như yếu dần sau đòn vừa rồi của tôi… bằng chứng là những quyền nó tung ra cũng yếu dần… cơ hội đây rồi… tôi nhanh chóng gạt tay nó ra… vật ngã xuống… lần này mày tiêu rồi Vương à…

“RẶC…”

“AAAAA…”

Nó la lên…

Tôi nắm lấy chân nó xoay người vặn theo thế gọng kìm… lúc này chỉ chờ nó đập tay xin hàng… nhưng không sao hiểu lúc đó tôi lại nương tay cho nó cơ chứ… soạt… tôi thả tay thôi không siết chân nó nữa… điều này làm cho thằng Vương ngạc nhiên… tôi đứng phắt dậy… bỏ đi… kết thúc cuộc so tài…

Nhỏ Nhi thì lúc này… đã tự đi được rồi…

– Hô hô… Thành nhà ta quá ghê hahaha…

Mấy thằng bạn tôi cứ nhao nhao lên mà hò hét… thằng D nhìn tôi như muốn nói: “Giỏi lắm tiều tử… hề hề…”

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thời học sinh oanh liệt

Số ký tự: 0