Phần 156
2024-10-05 22:30:16
Ù… Ù… – Cảm ơn quý khách – chuyến bay hạ cánh, tôi nhanh chóng lấy hành lý rồi ra phía ghế chờ, chờ chị Vân đến đón, trong khoảng thời gian ấy tôi chợt lấy ra từ chiếc ví của mình, kẹp ở ngoài là một tấm ảnh gia đình 4 người chụp chung, khẽ cười mệt mỏi.
– Mẹ à! Con về rồi đây…
Cho dù tôi có hận ông ấy bao nhiêu, nhưng dù sao đó cũng là cha mình – hy vọng về lần này mọi thứ sẽ không tồi tệ thêm – con chúc cha sớm khỏe trở lại đa phúc đa thọ!
… Bạn đang đọc truyện Thời học sinh oanh liệt tại nguồn: http://bimdep.pro/thoi-hoc-sinh-oanh-liet/
“Nội dung truyện sẽ có yếu tố bạo lực và từ ngữ hơi thô tục”
Cách đây rất lâu, tôi có nghe thằng D nói rằng, nó phải đi vì bệnh tình của bố nó đang trở nặng, không biết là đã mấy năm rồi, nếu căn bệnh đó mà đến giờ vẫn chưa chữa khỏi e là lành ít dữ nhiều.
Rồi cả bọn cũng sắp xếp được công việc. Một chuyến ra Hà Nội, đứa nào không đi được thì thôi mà đi được thì tốt.
Và trước khi đi thì tôi phải nói trước với một người – sáng hôm ấy tôi dậy thật sớm nhất có thể, tắm rửa thay đồ, khi đó em vẫn còn ngủ say, tôi không dám nói trực tiếp với em vì nếu như thế thì kiểu gì Nụ cũng sẽ đòi đi cùng bằng được – chuyến đi lần này nó không đơn giản là chỉ thăm người bệnh, chắc chắn sẽ có sóng gió – tôi lại gần hôn nhẹ lên trán rồi vuốt nhẹ mái tóc em.
… Bạn đang đọc truyện Thời học sinh oanh liệt tại nguồn: http://bimdep.pro/thoi-hoc-sinh-oanh-liet/
– Hiện tại bệnh nhân vẫn trong tình trạng hôn mê, với bệnh tình như thế này tôi e – người bác sĩ lớn tuổi lắc đầu chán nản…
– Bác sĩ ơi! – Liệu bố tôi hức…
– Tôi cũng không dám chắc nhưng gia đình mọi người hãy luôn chuẩn bị tâm lý thật tốt vì khả năng chuyển biến xấu có thể sẽ ập rất nhanh…
– Hết giờ thăm!
… Bạn đang đọc truyện Thời học sinh oanh liệt tại nguồn: http://bimdep.pro/thoi-hoc-sinh-oanh-liet/
Hà Nội – 9h sáng – khi đó chúng tôi đang ngồi trong quán cafe của chị vân, có vài đứa vắng nhưng cũng thừa đủ náo nhiệt, không khí bắt đầu lắng xuống khi D và chị Vân về. Nhìn thấy chúng tôi mặt thằng D tuy có chút bất ngờ rồi cũng cố mỉm cười mà bắt tay bạn cũ.
– Các em là bạn của em chị hả? – Vừa nói chị cười hiền…
– Bạn từ năm nhất tới giờ đó chị! – Thằng Long trả lời thay cho cả bọn.
Hình như là từ lúc đi thăm bố về, có vẻ như chuyện không mấy suôn sẻ, sắc mặt của chị ấy không tốt, thành thử, nói chuyện vài câu rồi chị vân nói D ở lại tiếp bạn rồi đi vào nhà.
Ngồi nói chuyện một hồi. Mặc dù bạn bè lâu không gặp, có rất nhiều chuyện để nói, để kể để chia sẻ, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt nặng nề của thằng D thì chẳng một ai buồn nói gì, đến ngay cả thằng Lộc ngày thường lắm chuyện, hay tạo trò cười cho cả bọn thì bây giờ nó cũng như gà mắc tóc. Được kể thì hiện tại bố của nó đã hôn mê hai hôm nay, thành thử ai tới thăm cũng vậy – ngoài ra có một điều đặc biệt rằng gia đình bên đó không cho bất kỳ ai đến thăm vì lý do người bệnh cần có không gian nghỉ ngơi, nhưng dù đặc biệt thế nào thì chẳng lẽ đến con ruột của mình mà người đàn bà ấy cũng không cho ở lại sao.
Ngồi một lúc thì thằng Nam lên tiếng rủ cả bọn đi ăn trưa, vừa ra nhấc mông ra được một đoạn thì từ đầu đường có một đám đi ngược lại bước vào, tôi biết thằng này, nó chính là con trai duy nhất của người đàn bà đã cướp chồng của mẹ thằng D. Đi cạnh nó là vài ba đứa bạn ăn mặc khá sang trọng, bên cạnh đó có một con nhóc nhìn khá láu cá, phía sau có ba tên khá to xác, có lẽ là vệ sĩ, đúng là lắm tiền thì người ta có thể làm tất cả những gì mà mình thích ngay cả những điều điên rồ nhất – thằng vô phúc đó với bộ dạng bố đời bước vào, nó tiện tay đẩy suýt ngã một nhân viên phục vụ. Nhìn thấy chúng tôi, ngoại trừ thằng D thì nó chẳng biết chúng tôi. Nhếch mép…
– Thằng kia! Gọi chủ quán ra đây cho tao nói chuyện – vô phúc chỉ thẳng vào D…
Đúng là cạn lời…
– Chủ quán bận rồi, có gì nói chuyện với tôi cũng được! – Thằng D bình thản tiếp chuyện…
– Dm! Tao nói là nói chủ quán ra đây, mày điếc à? – Đám bạn của nó quát lớn.
Và dường như là thằng D nó cũng chẳng hơi sức đâu để tiếp chuyện, chỉ thấy nó thở dài, xem chừng lần này thì bệnh tình của bố nó hẳn rất u ám…
– Ê thằng chó! Mày điếc à? Gọi chị gái mày ra đây nhanh lên!
– Tìm chị tôi có chuyện gì?
– Mẹ tao có chuyện muốn nói với chị mày!
– Sao lúc chị em tôi đến thăm không nói, mà giờ mới nói?
– Thích! Thế thì sao? – Lý do của tao đấy! – Nhanh lên! Tao không có nhiều thời gian đâu, đừng để tao nóng…
– Đi thôi chúng mày – D khoát tay phớt lờ lời nó nói rồi thản nhiên bước đi…
– Ey! Đi đậu vậy thằng con lạc lối, mày quên lần trước bị tao đánh mày nhừ tử rồi hả? – Nó hất hàm trợn mắt hăm dọa…
Máu nóng của chúng tôi cũng đã bắt đầu lên đến đỉnh điểm cứ mỗi lần thằng vô phúc ấy làm tới – và ngay lúc đó thì thằng Vương và Thành Toác bắt đầu song kiếm hợp bích trổ tài ăn nói…
– Ê thằng ranh kia, mày là thằng nào?
– Đéo phải chuyện của chúng mày, cút – nó quắc mắt…
– Sao đéo phải chuyện của bọn tao, giờ tao hỏi mày có tránh ra cho bọn tao đi hay muốn răng môi lẫn lộn hả? – Thành Toác trừng mắt…
– Mày dám? – Nó vừa hất hàm thì 3 tên vệ sĩ từ sau bắt đầu có dấu hiệu lạ, tựa hồ như sẵn sàng hành hung nếu có lệnh – rồi nó nhìn về phía 3 thằng vệ sĩ ấy tỏ ý thách thức.
– Ý gì đây! Tính động tay chân à? – Tôi đi lên phía trước cùng với Thành Toác…
– Chúng mày biết điều một chút thì biết đâu tao tha cho khà khà – có cười gian xảo…
– Đúng là loại trẻ ranh xấc láo! – Mày học lớp mấy thế? Có biết trên biết dưới không hả?
Khuôn mặt bố đời của nó bỗng chốc biến sắc rồi thở hắt ra tính như thể muốn bụp thằng Vương vậy. Hóa ra tính thằng này cũng nóng nảy đấy…
– Mày nói ai đó?
– Tao nói ai thì đứa đó tự lên tiếng!
– Mày sẽ… – nó chưa nói hết thì bị Thành Toác kê tủ vào miệng…
– Sẽ làm sao hả bé con… mày có ý gì hả? Mẹ mày vất vả sinh mày ra mà lại ăn nói như thể hả thằng bất hiếu…
– Tao sẽ…
– Tao tao cái gì? Có tin tao nhét cứt vào mồm mày không hả thằng óc vật, bố của mày đang bệnh mà lại tụ 5 tụm 6 chơi bời như thế có nghĩa là uổng công nuôi nấng của mẹ mày không biết dạy dỗ. – Thằng Vương vừa chửi nó vừa chỉ thẳng ngón tay vào mặt thằng vô phúc ấy…
– Con mẹ mày… tao sẽ đánh chết mẹ mày…
– Đánh cái mẹ gì? Mặt tao đây này, đánh thử tao xem, về hỏi mẹ mày coi lúc sinh mày ra có quên không lắp não hay lộn tay lắp nhầm đống cứt vào óc mày rồi? Mở mồm ra là ăn tục nói bậy – sao mày không về nhà tự soi gương, tóc thì trắng như lông chó Nhật, mặt thì như cái lỗ đít, mũi thì tẹt, râu mũi thì dài mà đéo chịu cắt, răng miệng thì đéo thẳng hàng, mày xem xem có phải là sỉ nhục con đười ươi không hay tao phải đổ tội do lỗi của tạo hóa đây!
Nói một hồi cái thằng vô phúc ấy nổi khùng lên, làm 3 thằng vệ sĩ nhảy vào, lần này thì có ẩu đả không mong muốn rồi – rất nhanh 3 tên đó lao đến làm thằng Vương không kịp trở tay – Bốp – thằng Vương lĩnh ngay một đấm vào bả vai – nhanh chóng thằng đó chuyển tay dụng trỏ đánh mạnh vào thái dương Thành Toác – ầm! Mọi chuyện xảy ra rất nhanh, nhưng Thành Toác cũng không phải tay vừa, nó dễ dàng đỡ được đồng thời tung một cú đấm móc thẳng vào ngực đối thủ làm nó chỉ kịp đỡ đòn rồi lảo đảo lùi lại vài bước – vậy là 3 tên vệ sĩ đó hẳn không phải dạng tầm thường chút nào.
Thằng thứ nhất lùi lại thì thằng thứ hai lao đến còn thằng thứ ba thì vẫn đứng đó thăm dò, xem thường người khác quá thể, nó ầm ầm sấn lại phía chúng tôi dùng hết sải tay một đấm vòng rất nhanh – ầm! Tôi sơ xuất đỡ đòn không hết lực, làm suýt ngã – tiếp tục nó đấm thẳng về phía chính diện mặt tôi – kình! – Tôi lách người đánh ” than thủ ” hóa giải đồng thời nhanh chóng nhập nội đánh Quái trửu thẳng vào trán đối thủ – ầm! – Nó dính đòn mắt nhăn lại rồi lùi về, và tôi cũng không thôi đánh tiếp từ từ lùi lại thì ngay lập tức – UỲNH! – Tên to xác nhất cuối cùng cũng động thủ, tôi nhất thời chưa kịp chuẩn bị gì, chỉ kịp tay còn trên không đánh ” bàng thủ ” đỡ vội, tôi mất thăng bằng ngã về sau – soạt! – Thằng D đã từ sau đỡ được tôi – ngay khoảnh khắc đó thằng vệ sĩ to xác ấy thu cước về nó tính lao vào thì bị Thành Toác và thằng Vương cản lại phía trước.
Xem chừng thằng vệ sĩ ấy còn e dè nên chẳng dám đánh tiếp. Rồi cũng biết điều mà rút lẹ và không quên một ngày tái ngộ – chúng mày chờ đó! – Tiện đây gọi đứa con trai cục vàng 99999999 của người đàn bà ấy là S nhé, S thôi chứ viết đầy đủ ra lại sợ đụng chạm người nào trùng tên thì tội lỗi tội lỗi…
…
Còn tiếp…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro