Thời học sinh oanh liệt

Phần 155

2024-10-05 22:30:16

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv.moe, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 155
Ký ức đơn sơ nhất mà chị ấy có thể nhớ nhất là tiếng bước chân nặng nề.

– Anh hay quá nhỉ? Tại sao đang đi lại kéo tôi ra đây hả?

Tôi cũng từ từ nhả cổ tay của Trúc ra mà trả lời một cách thong thả.

– Thôi mà! Hai đứa nó đang trong thời gian tạm chia tay, cô cũng phải cho chúng có không gian riêng chứ…
– Không gian riêng? Tôi đồng ý cho em gái mình ra ngoài không phải là vì chuyện này – nói xong thì cô nàng dậm mạnh chân xuống đất rồi tính quay trở lại…
– Ấy cô đi đâu vậy? Ở lại chơi chút đi, khi nào tôi trả ơn cho mà! – Tôi tròn mắt rồi vội vã phất tay chặn lại…
– Tránh ra… – chị ta nhăn mặt rồi hét vào mặt tôi.

Đi mà như chạy vậy, tôi phải đuổi theo mà kéo lại…

– Bình tĩnh đi mà, nếu có gì xảy ra thì tôi chịu trách nhiệm, cả cô nữa, tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô trước mặt bác akiko mà…
– Anh dám nói vậy với tôi hả? – Oái! – Đừng có hét vào mặt tôi!
– Anh bỏ tay tôi ra thì tôi sẽ không hét nữa.
– Cô thật kỳ cục, thằng bạn tôi nó dắt em cô đi dạo chứ có bắt cóc nó đi bán đâu mà căng vậy?

Nàng Trúc ấy cũng thả lỏng cánh tay vẻ như cũng chẳng còn đủ sức để mà thoát ra nữa, và tôi cũng buông tay nhỏ ra. Rồi chủ động làm hòa…

– Thôi nào! Nóng tính không tốt cho sức khỏe đâu, để tôi dắt cô đi ăn chè nhé…
– Anh đi một mình đi…
– Này! Cô là người con gái đầu tiên mà tôi tự động ngỏ lời mời đi ăn đấy…
– Sao anh hỗn vậy? Anh cũng là bạn của em tôi, anh nhỏ tuổi hơn tôi mà dám xưng hô vậy hả?

Bà mẹ! – Chơi đòn hiểm vãi, cũng không thể ngờ là mình lại lâm vào tình trạng này.

– Cười gì? – Anh nghĩ tôi đang đùa hả?
– Được rồi… thế này nhé! Chị trẻ chị sinh tháng mấy vậy?
– Anh hỏi để làm gì?
– Chị trẻ sinh tháng 8 đúng không nè?
– Cái anh này… sao anh… biết?
– Ngạc nhiên lắm chứ gì? Nói cho chị trẻ biết, em cũng bằng tuổi chị đấy, và em sinh tháng 4 nhé, sao chị không thay đổi lại cách xưng hô mà gọi một chữ anh hẳn hỏi xem nào…
– Tôi… tôi không nói với anh nữa, đồ thời cơ…
– Còn chị thì sao hả, răng sún!
– Sao anh biết… – tôi có thể cảm nhận được cơn giận đang bừng bừng trên nét mặt xinh đẹp ấy…
– Bất ngờ lắm chứ gì hề hề!

Rồi Trúc cũng không thèm đôi co nữa, bỏ đi một hướng khác, vậy là tôi cũng đã cảm hóa được ý định của cô gái đó – nhỏ ngồi một mình ở ghế đá, nhìn cái bộ dạng là thừa biết vẫn còn bực bội. Thấy tôi lại gần ngồi cùng, nàng ta chủ động nhích ra một khoảng rồi hừ một tiếng, rồi tôi cũng nhích lại gần lấp đầy khoảng trống mà cô nàng vừa nhích, thấy tôi cười nhỏ lại càng bực, cô nàng nhích bấy nhiêu thì tôi ngồi gần bấy nhiêu, nếu cứ mãi thế này thì hẳn một thoáng sau nhỏ sẽ ngồi đất.

– Sao anh quá đáng vậy?
– Tôi chỉ muốn xin lỗi chuyện lúc nãy thôi mà…
– Anh đi đi thì tôi tha thứ…

Rồi tôi cũng thôi đùa dai, chủ động nhích xa ra khỏi Trúc…

– Hồi ở Nhật cô hay nóng tính lắm hả?
– … nàng ta im lặng…

Tôi cũng hiểu rằng tính con gái khi giận sẽ giống như một cục đá, và những lời giải thích của con trai khi ấy sẽ chẳng khác gì mảnh giấy gói bánh – nhưng thôi! Vừa ở quê lên, toàn chuyện buồn! Ngồi buôn chuyện vui với cô chị hai này cho vui…

– Chị biết không? Thật ra hôm nay tôi rất vui…
– Anh vui nhưng tôi không vui…

Tôi quay sang – cũng chịu mở lời rồi đấy…

– Nếu chị không đem chuyện tuổi tác ra để nói thì tôi cũng chẳng làm chị bực bội như vậy – tôi nhập học trễ một năm vì do sức khỏe không tốt – lên cấp 3 thì tôi lại bỏ học giữa chừng – thật sự chuyện đó nó cũng chẳng có gì lạ cả, khi lên đại học tôi cũng ở chung với khối người nhỏ tuổi hơn mình, chẳng lẽ ngày nào cũng bắt chúng gọi mình bằng anh, kết bạn với ai cũng được, nhỏ tuổi hay lớn tuổi nhưng vai vế bằng nhau, quan trọng là bạn tốt, khi bên họ ta thấy vui…
– Tôi cũng có chị gái, và tính chị ấy cũng có lúc giống cô đó, chị ấy không chịu lấy chồng sớm vì rất lo lắng cho tôi mặc dù giờ đây tuổi thanh xuân của chị đã sắp qua, chỉ khi mình đặt bản thân mình vào người khác thì mới có thấu hiểu được, những đứa em luôn là đứa hiểu người anh người chị mình nhất, và cả Thảo Dương nữa, con bé hẳn sẽ rất biết ơn cô về chuyện hôm nay.

… Bạn đang đọc truyện Thời học sinh oanh liệt tại nguồn: http://bimdep.pro/thoi-hoc-sinh-oanh-liet/

Dạo này cứ hay lơ đãng, thỉnh thoảng nhìn ra cửa sổ hay thấy lũ trẻ ở cùng khu phố mặc áo cầu thủ đá bóng, nào là áo màu đội tuyển chelsea, Manchester, vvv… đứa thần tượng quá thì in chữ sau lưng với những danh thủ như torres hay steven gerrard, ôi ngày xưa tôi cũng giống chúng, tôi hâm mộ kaka.

Có nên về Việt Nam hay ở lại đây làm luôn nhỉ? – Băn khoăn quá! Ôi! Đã quá nửa đêm rồi sao ta – miu ơi… mày đâu rồi? – Miu là một con mèo ú mà tôi mới nuôi được 2 tháng nay, chà! Mới nãy còn meo meo dưới chân mình mà giờ đã ngủ rồi! – Nhìn con miu ngủ ngon ơ tôi đâm thấy gato và có chút bực bội, tại sao ư? Người thì đi làm mệt nhoài người, chỉ có thú cưng là ăn với ngủ, quá thảnh thơi còn gì – thành ra tôi quyết tâm đánh thức nó dậy cho bằng được, thế mà nó vẫn không thèm tỉnh mặc cho tôi đã nhéo râu hắn – cuối cùng thì cũng đánh thức được nó dậy, thấy mà hả hê, cô nàng bỏ đi rồi leo lên ghế sopha.

2h sáng! – Tôi nhận được một cuộc điện thoại từ quê hương…

– Dạ alo…

Chị hai từ đầu dây bên kia, giọng của chị thật ấm áp…

– Dương hả em?
– Dạ là em đây…
– Chị cần phải nói với em chuyện này, em phải về nhanh nếu không…

… Bạn đang đọc truyện Thời học sinh oanh liệt tại nguồn: http://bimdep.pro/thoi-hoc-sinh-oanh-liet/

VÀO… HỐ HỐ! – Phải công nhận pha dứt điểm của gã bên kia đỉnh vãi, bóng bay ở trạng thái vừa sệt như cào sát mặt đất khiến bất kỳ thủ môn vào cũng phải khốn đốn. Tỉ số lúc đó là 2 – 0. Mới vào trận chưa được 20p mà thủng lưới hai lần – mặt thằng Quang thộn ra vì cả 2 năm rồi không đụng đến banh bóng – còn thằng Lộc thì vẫn giữ phong độ, nó vẫn thường đá bóng cho công ty, đơn giản là nó đá cho các chi nhánh công ty mình một phần vì đam mê và một phần rất lớn là gái công sở cơ quan khác rất xinh đẹp.

– Anh em không nản chí, còn dư thời gian mà! – Thằng Long nói lớn động viên toàn đội…
– Mẹ! Mới hiệp đầu trận nó ăn ngon 2 bàn, cuối hiệp kiểu nào nó cũng ăn cho 20 bàn cho mà xem – BỐP! Á, sao đánh tao? – Thằng Phương rú lên sau bị đòn đánh úp bất ngờ…

Công mập nổi quạu ký thêm một cốp vào trán nó – 20 bàn con mẹ mày, tao đánh chết cha mày giờ. – Vào trận. Từ trước đến giờ những thứ phát ra từ miệng thằng Phương luôn là điểm xui xẻo – và nó đã phát huy thật là đúng lúc mà…

– Lên đi anh em, đè bẹp hết chúng nó đi – thủ môn Hoàng hét lớn rồi dồn sức vào cánh tay ném hết tốc lực quả bóng về phía khung thành đối phương và – Ầm! – Xong! Bóng đập mạnh vào phía hàng rào – hơn 20 mạng người nhìn về thằng bạn…
– Bà mẹ mà Hoàng, cái này là sân mini mày ném vậy sao mà đá? – Thằng Nam chửi đổng lên…
– Hề hề! Lỗi kỹ thuật, thông cảm…

Trở lại trận đấu thì thằng Phương xui xẻo vẫn chưa thôi ám đồng đội – BỐP! – Bóng được tôi truyền cho thằng Lộc – và thằng ôn thần ấy dẫn bóng ra đến nửa sân thì bị cướp trắng, toàn đội lại phải chạy mất xác về phòng ngự – DM! Đéo biết thương hàng hậu vệ chút nào – khi ấy tỉ số là 3 – 0 và sắp có nguy cơ ăn thêm bàn thứ 4.

– Soạt! – Kya! Tôi chạy vào solo 1vs1 với thằng sút chính – ngờ rằng bọn này hẳn phải được đào tạo rất bài bản – rầm! – Nó dụng vai húc mạnh vào tôi – hay thật! – Tôi dùng hết kỹ thuật mà mình có đánh trỏ triệt luôn cái vai to đùng của nó rồi xỉa chân vào sau háng nó và – oái – rầm!

Vãi! Lẽ ra lúc đó cướp được banh rồi, nào ngờ thằng Phương lại không hiểu ý lao vào như đúng rồi làm cả ba thằng ngã đùng – mất banh ngay phạm vi nguy hiểm và ôm trọn quả thứ 4 ngon lành.

– Dm Phương! Mày là chúa hậu đậu! Chỉ tổ vướng chân bận cẳng, về chăn vịt đi. Đúng là cái thằng mắt ếch ăn hại – đấy! Cứ đứa nào sai là bị cả đám hội đồng…
– Móa chúng mày… lỡ chân thôi mà…

Vào hiệp 2 được 15p tỉ số lúc này là… 5 – 0 – chúng tôi liên tục bị ép sân, và dù có thua thì cả bọn cũng phải kiên trì đến phút cuối mà ghi lấy bàn danh dự.

Vào những phút cuối – oái! Thằng Phương bị kèm chặt quá, đến 3 thằng kèm – dm! Truyền nhanh thằng vô phúc này – thằng Nam gân cổ – bốp! – Bóng được truyền đến chân thằng Vương – nó nhanh chóng dùng kỹ thuật vượt qua 2 cầu thủ và quá chủ quan – oái – nó bị gạt giò rồi mất bóng, lúc này cả bọn dường như đã dồn hết qua sân khách…

– Vãi lại mất bóng – rồi cả đám như bị Tào Tháo tái thế rượt, chạy mất xác về khung thành…

Chúng nó dùng kỹ thuật để có thể luồn lách một cách dễ dàng – nhưng bài nào dùng nhiều quá cũng hết thời – địch xài kỹ thuật chúng tôi xài kế – vừa lúc thằng sút chính chuẩn bị sút thì – Dừng Lại! – Thằng Nam hét lớn…

– Hả? Tại sao? – Thằng đội bạn hỏi mà mặt nó hầm hầm hỏa khí…
– Việt vị rồi, không thấy à?

Há há ngạc nhiên chưa – tưởng tung hoành nãy giờ chắc – dám xem thường hàng hậu vệ bạn ta à? – Bọn tôi hả hê nhìn cái bản mặt ức chế của chúng nó mà cười đểu.

Vỡ trận:

– Chúng tôi đánh cược hết vào lần tổng tấn công này.
– Soạt! – Thằng Công truyền đường đẹp mắt đến đúng chân thằng Lộc…
– Kèm nó lại – thằng đội trưởng bên kia phất tay…

Và chúng nó đã kèm thì chỉ có tạch, nhanh chóng thằng Lộc đảo bóng truyền nhanh sang tôi – khi ấy đã vào khu vực nguy hiểm của đội bạn – tôi bình tĩnh xỏ kim qua hàng hậu vệ vững chắc – rầm! – Va chạm mạnh vào vai đối thủ, tôi gồng mình đẩy lại rồi vượt qua thằng cuối cùng và lao về phía thủ môn…

Giờ này chỉ mình tôi solo với thủ môn, nó nhanh chân và tốc biến hơn tôi, quả thật nó kèm chặt chẳng khác gì hậu vê, tôi liên tục bị bắt bài, – nó đang kéo dài thời gian để chờ quần dồn về…

– Chịu thua đi, các anh không có cửa ghi bàn đâu – nó nhếch môi…
– Bớt ngạo mạn đi em, còn chưa biết ai hơn thì đừng phán…
– Vậy thì thể hiện tôi xem nào?

Những câu nói đó làm tôi ngộ ra rằng, dân chuyên cỡ mấy thì cũng phải có lúc lúng túng và điểm yếu – mỉm cười tôi tiến sát hơn…

– Chưa chịu bỏ cuộc à? – Nó cười nửa miệng…
– Cậu có một điểm yếu đó thủ môn à…
– Im đi!

Khi ấy thì tất cả đã dồn lên, hoàn toàn dồn hết vào lần này, tôi nhanh chóng bứt tốc và tên thủ môn ấy cũng đuổi theo rất nhanh…

– Điểm yếu của mi là chạy quá nhanh vì dụng hết sải chân, khoảng trống rộng rãi dưới háng mi chính là điểm yếu – bốp!

Nhanh chóng tôi thọc khe rồi chuyền bóng cho thằng Lộc, bàn thắng danh dự cũng đã ghi được…

Chiều hôm ấy cả bọn rủ nhau đi ăn chè, và ngay lúc đó tôi nhận được một tin buồn từ phía thằng Lộc.

– Ê chúng mày biết tin gì chưa?
– Tin gì? – Chúng tôi hỏi…
– À hình như bố của thằng D đổ bệnh rồi, hiện đang điều trị, tao nghĩ là bệnh nặng đấy…
– Uầy! Vậy thì thằng D phải về gấp rồi – Công mập nói…

Rồi cả bọn rơi vào trạng thái trầm hẳn, hình như là không đứa nào biết nói câu gì, tôi lên tiếng.

– Vậy là nó cũng sắp về, chúng mày có đứa nào sẽ theo tao ra Hà Nội gặp nó không?

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thời học sinh oanh liệt

Số ký tự: 0