Phần 146
2024-10-05 22:30:16
Chỉ với ánh mắt kèm thêm vài lời nói đó mà tôi đã mất hết cả thần trí – cuối cùng thì cũng thành trò hề trước mặt mọi người – một cách tay kéo tôi đứng dậy, không khí có vẻ ngột ngạt hơn bởi giờ đây đang có một sự xuất hiện của một vị khách không quen biết – một chút bất ngờ, giọng của bác em.
– Cậu là ai?
Nó nhìn về phía những con người đang đứng đối diện mình rồi nói với tôi vừa đủ nghe – đi chơi vui không thằng em, giờ thì thấy hậu quả rồi đấy.
– Chào bác, chào mọi người, cháu là anh họ của thành!
Ngay lập tức, tôi, em, anh Huy, trang và cả chị trúc không thẹn mà làm lạ nhìn về phía bạn tôi – nói đến đây thì nét mặt của bác akiko có vẻ đã thôi sát khí như lúc nãy.
Tôi đứng dậy, sau câu trả lời đầy ôn hòa đó, ánh mắt của bác ấy nhìn thằng D một hồi nói. – Anh trai…
– Vâng! Thưa bác thưa mọi người, chuyện này cũng một phần do cháu… rất xin lỗi! Giờ anh em cháu sẽ rời khỏi đây ngay ạ.
– Khoan đã!
Hai thằng giật bắn người khi vừa cúi đầu chuẩn bị rời khỏi thì giọng của bác akiko đã cất lên, toàn thân tôi ngây ra đến quên cả thở…
Phải chăng lúc bế tắc lâm vào tình trạng tiến thoái lưỡng lan như thế này thì chỉ có cách chạy là cách tốt nhất mà thằng bạn có thể nghĩ ra, rồi cả hai đứa quay lại, cố nặn ra một khuôn mặt bình thản…
– Dạ… còn chuyện gì nữa hả bác? – Thg D nói…
Bác akiko nhìn thằng bạn tôi rồi trông sang cô chị gái, ngưng một lát quay lại phía hai chúng tôi nói.
– Hình như ta có gặp cậu ở đâu rồi thì phải, đúng không trúc? – Nói đoạn bác nhìn chị hai em vẻ như cần sự chắc chắn hơn. – Và vẻ mặt ngây ngô ấy, chị ấp úng nhìn thằng D rồi lắc đầu…
– Con không biết!
– Ừ! Vậy có lẽ ta nhầm, thôi hai anh em cậu có thể về được rồi…
Có lẽ là còn thiếu gì đó, tôi cứ tưởng bác akiko sẽ dễ dàng để tôi rời khỏi đây một cách dễ dàng, ai ngờ khi hai đứa chuẩn bị quay đi thì…
– Hai anh em cậu… tôi mong hôm nay sẽ chấm hết từ đây, từ mai cậu đừng xúi em trai mình đến đây nữa, vì hai ngày nữa chúng tôi sẽ quay về nhật, mong cậu để cho cháu tôi được bình yên.
Thế đó! Tôi thì vẫn như cũ, chẳng thể phản bác lại được gì, yêu rồi thì đầu óc mu muội lắm – nói đoạn khi tôi chỉ biết cắn môi mà rời đi thì, cũng không ngờ là thằng bạn mình nó lại nhạy cảm đến hai chữ “bình yên”
– Xin lỗi bác vừa nói gì ạ?
Bố em nhìn bác akiko ánh mắt không bằng lòng nhưng rồi cũng nhìn về phía hai thằng tôi mà nói.
– Thôi! Hai cháu về đi, không có ý gì đâu…
– Sao lại không có ý gì chứ? Cô nói thế là sao?
– Ba chuyện lẻ tẻ của con nít… tôi không quan tâm… – một tiếng hừ nhạt nhẽo…
Bác akiko chưa nói hết thì đã bị D cắt ngang.
– Lẻ tẻ? Chuyện lẻ tẻ nhưng nó lại là thứ quan trọng của cháu gái bác đấy, cháu không hiểu tại sao bác lại đối xử như thế với hai cháu gái của mình.
– Đó không phải là chuyện của hai anh em cậu…
– Không phải à? Vậy nhà ngoại bác đã ở đâu khi để cho con cháu mình phải sống khổ sở đến bây giờ…
– Đó là lỗi của ta hết, nhưng trở về nhật ta sẽ sửa đổi… con bé sẽ có một cuộc sống và bề thế đầy đủ… giống như…
– Giống như cô chị hai à… cách nghĩ của bác thật là khác… điều cháu quan tâm là giá trị của cuộc sống… cháu không hiểu gì về văn hóa của nhật bản, nhưng cái gọi là cuộc sống thì do người ta tự quyết định, em trai cháu! Cháu luôn ủng hộ nó và nếu là cháu thì cháu cũng sẽ hành sử như ngày hôm nay nó quỳ trước mặt của bác thôi.
… Bạn đang đọc truyện Thời học sinh oanh liệt tại nguồn: http://bimdep.pro/thoi-hoc-sinh-oanh-liet/
Tôi ngồi thừ ở công viên, vẫn ghế đá cũ, nỗi buồn cứ thế lan tỏa, tôi nằm thừ ra ghế nhắm mắt nghĩ ngợi mông lung.
– Hồi nãy sao mày biết tao về mà tới vậy? – Tôi hỏi.
– Còn ai vào đây nữa…
Tôi mở mắt quay sang nhìn nó.
– Lại là chị trúc hả?
– Ừ!
– Lúc nãy tao điên quá đúng không mày?
Thg D bật cười, nó dựa lưng vào gốc cây, vẻ mặt có chút tiều tụy…
– Ừ! Mà sao mày nói dối chuyện mà là anh trai tao chi vậy? – Minh bạch trước người đó cũng được mà.
– Mày sai rồi! Đôi khi nói dối đúng lúc đúng chỗ chưa chắc đã là xấu, nếu tao nói tao là người dưng thì lúc nãy sẽ không có cãi nhau đâu…
– Bỏ đi!
– Tao hết cơ hội rồi hả mày?
– Ừ!
– Mày đùa tao à? – Tôi nặng lời…
– Tao đâu có đùa! Tao bế tắc rồi thành, – nếu bây giờ mà mày có quỳ xuống trước mặt bà ta đến sáng mai thì cũng chẳng xoay chuyển được gì đâu.
– Buông xuôi! – Tao không bắt mày buông xuôi, do mày tự quyết định thôi…
– Tao sẽ không bỏ cuộc đâu…
– Ừ! Mong mày không bỏ cuộc! Con người khi đạt đến giới hạn của bản thân tự khắc sẽ buông thôi.
– Mày thôi đi! – Tôi lớn tiếng cảm nhận cơn giận đã bị nó làm dâng đến tận ngực.
– Nhắm mắt từ bỏ, nếu là tao thì tao cũng sẽ làm theo quy luật của xã hội này, lo lắng về chuyện chắc chắn xảy ra chỉ làm đầu óc thêm phiền muộn – làm lại từ đầu cũng là cái hay.
– Mày có im đi không! Tao…
– Tao làm sao? Không im thì đánh tao à, làm thử đi…
Giọng nói thách thức, cộng thêm cơn giận chất chứa khiến tôi không làm chủ được lý trí, thành thử khi nhìn thấy tôi đã đứng hẳn lên thì thằng D cũng hiểu là tôi muốn gì.
Và đánh lộn, tôi không thể hiểu là tại sao nó lại nặng lời như thế với mình, nghiến răng tôi lao vào nó mất bình tĩnh hành động theo ngôn ngữ của con người không mang não.
– Rầm! – Chân tôi đạp mạnh vào thân cây…
Tôi tung một cước ngang, nó tránh được, lùi lại vài bước – trong ánh đèn vàng hòa lẫn trong bóng tối, tôi chỉ có thể nhìn rõ được màu áo của nó, đôi chân xuống tấn chờ tôi động thủ.
Tôi áp sát dụng liên hoàn tam xung quyền gần 10 đấm, D bình tĩnh, nó lách người hóa giải rồi bồi cho tôi một cước thẳng vào hông.
– Ầm! – Thụp thụp thụp!
Tôi dính cước mất thăng bằng lùi lại vài bước, liếc mắt tôi nhìn nó một cách hậm hực.
Những lúc như thế này tôi hoàn toàn không hề có chiến thuật nào cả, suy nghĩ trong đầu chỉ biết phải tẩn cho nó một trận cho bõ tức.
– Ầm! – Cả hai thằng lao vào cùng một lúc, tôi tung một cú đấm móc thẳng vào bụng đối phương, và cũng ngay khoảnh khắc đó thì tôi cũng dính nguyên một tiêu vào bả vai từ nó, tôi đẩy nó ra phóng tiêu thẳng vào phía “nhân trung”, nó nhanh chóng gạt ra thì bị tôi sử ra song chẩm thủ vô hiệu hóa hai tay nó nhanh chóng tôi luồn tay kéo đầu đối thủ xuống và lên gối.
– Bốp – Bốp…
Đối thủ gồng tay ra đỡ đòn gối, và tôi cũng quên là sở trường của thằng D là dụng chân, chỉ đến khi nó bật thoát ra khỏi tay thì cũng vừa lúc đầu gối tôi kịp nhấc lên, rất nhanh nó đáp trả bằng kê gối lại tiệt luôn vào bắp đùi làm tôi đau đớn không kịp kêu đau đã bị nó tung liên hoàn đấm thẳng vào người.
– Rầm – Rầm! Hây! – Bốp!
Ngay sau đó là một cước đá tống về sau, tôi dính trọn vào ngực ngã thẳng ra bãi cỏ kết thúc tổ hợp đòn đau đớn.
Chống tay tôi đứng dậy tay xoa ngực nén cơn đau đứng dậy…
– Tiếp nào! Mày mệt rồi à? – Nó gằn giọng…
Tôi không đáp mà lao vào – thật sự đó không còn là một trận so tài, mà là giết nhau, bỏ qua giới hạn về luật lệ, tôi mất bình tĩnh dồn hết lực vào tay trái đánh thẳng ngay sau đó tay phải đấm móc.
– Rầm! – Roẹt! – Kình! – Va chạm mạnh…
Không ngoài dự đoán, nó hóa giải dụng cương đối cương, cùi chỏ tôi giờ này đã bị nó gồng tay chặn lại, mồ hôi lăn từ trán chảy dài đến khóe môi, mặn chát thấm vào lưỡi…
– Rầm! – Rầm! – 3 Lần đầu gối tôi va mạnh vào đầu gối nó lý do là tôi đã quen với lối dùng chân của nó, triệt ngay khi còn có thể, cơn đau truyền từ chân chạy dài về não bộ, tôi có thể nhận ra đối thủ của mình cũng đang dùng hết sức. Và tôi cũng vậy, có bao nhiêu sức bao nhiêu lực tôi cũng tận dụng cho hết.
– Xoạt – bốp!
Nó đấm móc tôi sử ra canh thủ gạt ngay lập tức – nó đấm dọc tôi dịch người thân thủ lái lực – nó xuất chưởng tôi bàng thủ lần lượt cản phá những tổ hợp đòn đầy uy lực. – Dính đòn khá nhiều, dường như là từ đầu cho đến giờ tôi không hề áp đảo và đánh trúng nó phát nào cả – chỉ đến khi thằng D chủ động thoát ra khỏi những đòn giao thủ bằng tay, ngay lúc đó tôi nhận ra ý của nó là gì.
– Kya! – Ầm một tiếng…
Tôi ăn trọn cú đá 720 vào bả vai, nguyên vết giày của nó hằn lên vai áo, có lẽ là nãy giờ nó nhường, ngay từ lúc đó thì cũng chính là ác mộng, nó cũng đã bắt đầu dùng đến những đòn chân sở trường của mình.
– Chành – bốp! – Đá chẻ từ trên cao, một cú axe kick – tôi dịch chân né ngay hoảng hồn tránh được và nếu dính phải thì trận đấu sẽ kết thúc, tôi sẽ nằm lăn ra đất mà chết giấc ngay lập tức.
– Soạt! – Bốp – hự! Là một cú đá vòng, tránh được nhưng ngay sau đó thì tôi lại dính một cước hậu thẳng vào eo…
Lụi lại chưa kịp hồi sức thì nó lại lao vào chẻ một cước ngang, kịp thời nghiêng người né tránh thì dính thêm một cước “azilian kick” – Chát! – Tôi đau đớn chỉ kịp bàng thủ cản lại dịch ra đến vài trượng – Ầm! – Nữa rồi! Lần này thì tôi biết nó sắp tung ra cước 360, tôi bình tĩnh sử ra bàng thủ hóa giải rồi nhanh chóng xuất trực đẳng cước đánh mạnh vào hông khiến nó mất thăng bằng mà lùi lại đến vài mét.
Không bỏ lỡ cơ hội, tôi chạy về phía nó và rồi lại mắc thêm sai lầm – Binh! – Không thể ngờ là nó lại kịp lúc xoay người trên không tung thẳng một cước đau đớn thẳng vào ngực tôi – ầm! – Tôi ngã hẳn ra đất và đứng dậy ngay sau đó, người tôi dường cạn kiệt sức lực sau đòn chân vừa rồi – Bốp! Một đấm vào bụng – Rầm! Nó xoay người dùng sải tay đánh mạnh vào thái dương – Kình! Tôi dụng than thủ hóa giải nhanh chóng bằng trút sức lực cuối nhất định phải đánh trúng nó.
– “Than thủ – hoành chưởng” tôi đánh mạnh vào ngực nó đồng thời kéo tay lại dụng thêm một chưởng mạnh vào lá lách – Ầm! – Hộc hộc!
Dính đòn, thằng D khụy thẳng gối xuống cỏ, và cả tôi cũng chẳng còn hơi sức đâu mà đánh tiếp, nằm lăn ra cỏ thở lấy thở để, tim đập nhanh liên hồi. Có tiếng của thẳng D khá lớn và câu đó không dành cho tôi.
– Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy đánh lộn bao giờ à?
Nói đoạn nó ngồi xuống cạnh tôi lau mồ hôi mặt thở chậm rãi, một cách thong thả…
– Quên hết chuyện hôm nay đi nhóc!
Tôi im lặng – và mặc cho tôi có muốn nghe hay là không thì nó vẫn tiếp…
– Tao nói mày biết! Từ bỏ không có nghĩa là kết thúc, mày cũng phải lo cho chính mày đi.
– Còn nữa… xin lỗi đã nói dối mày, bởi thời gian qua tất cả những gì tao giúp mày chỉ là để cho hai đứa bay trang thủ dành cho nhau những phút giây cuối cùng, hoàn toàn không thể xoay chuyển được người phụ nữ đó đâu – tao nghĩ là con bé Nụ cũng biết điều đó đấy.
– Mày đi đi! – Tôi xoa trán…
– Ừ! Tao cũng sắp đi rồi mà, tối mai tao sẽ vào Hà Nội rồi đi canada tiếp tục học và làm. Cứng cỏi lên! Mày đừng lúc nào cũng trông chờ vào người khác hay phép màu, mà hãy tạo cho mình nghị lực để vượt qua.
– Từ bỏ! Mày cũng làm vậy với Hồng đó thôi hahaha – tôi phấn khích vì tìm ra khe hở của nó.
Nó không giận tiếp tục trả lời…
– Ừ! Tao thất bại, thất bại về cả gia đình lẫn tình yêu – và tao cũng không muốn mày đi lên vết xe đổ của tao…
– …
– Mày nói dối! Người ta vẫn còn ở đó chờ mày, đến viện thăm mày, khóc vì mày, sao lại không quay lại với người ta khi mày biết mày không chết?
– Mày biết vì sao không?
Tôi không hỏi lại…
– Bởi vì tao trắng tay, trắng tay nên mới bỏ đi xa, mày không hiểu được đâu nhóc à – tao còn rất nhiều thứ phải gánh vác lắm…
Lại là tiếng thở dài.
– Và còn một lý do nữa…
– Mày mà cũng có lý do à, nói tao xem.
– …
Hơi thở dài và vẻ như khá nặng nhọc của nó khiến tôi dậy lên trong lòng một vẻ ân hận hối lỗi nhưng không thể nói ra. – Nó bỏ đi mà không nói cái lý do ấy là gì cả, chỉ cho đến khi biết được thì cũng quá muộn,”một đôi mắt giống, một vóc dáng gầy gò quen thuộc”
… Bạn đang đọc truyện Thời học sinh oanh liệt tại nguồn: http://bimdep.pro/thoi-hoc-sinh-oanh-liet/
Mới hôm nào còn vào sinh ra tử, hai năm biền biệt mất tích, giờ cũng đến lúc phải nói lời chia tay – bạn bè tiễn đến đầy đủ, người khóc kẻ cười, lời chúc sức khỏe tốt đẹp. Hẹn ngày trở về…
Và ngày cuối cùng ấy cũng xảy ra, máy bay đang đi về phía đất nước mặt trời mọc, vỡ tan thật rồi – đừng quên anh đó nhé em, nơi em quay về vẫn có tôi đứng đợi.
– Hai chữ Dương – tình bạn, tình yêu, biến mất khỏi cuộc sống tôi từ hôm nay – ừ! Tại sao phải quan tâm những thứ chắc chắn sẽ xảy ra chứ!
…
Còn tiếp…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro