Phần 140
2024-10-05 22:30:16
Hôm nay tỉnh táo hơn một chút, sau khi sắp xếp cho thằng bạn mình tôi trở lại công việc – định rằng tối nay tôi sẽ qua nhà Nụ tính rủ cả thằng D đi cùng biết đâu có điều kỳ diệu sẽ xảy ra – nhưng mọi kế hoạch của tôi thoáng chốc phá sản khi đến giờ ăn trưa. Ăn trưa tại công ty, hai thằng tôi vừa yên vị chỗ ngồi thì ngay lập tức – là con nhỏ ngọc. Ngay lập tức thân mình tôi giật lên vì bất ngờ, nó cứ như khắc tinh của tôi vậy, từ đâu xuất hiện con nhỏ ngồi xuống ngay tức khác mỉm cười, một cái huỵch vai của thằng D. Nó nói bé xíu cười đều rồi liếc mắt về phía ngọc – con bé này xinh đó! – Tôi… liếm môi im lặng.
Nhỏ ngọc mỉm cười và nó làm như những gì nó thích, mặc kệ người khác nghĩ gì.
– Ây! Ai đây – nhỏ nhìn tôi tay chỉ thằng D.
Và không kịp giải thích thì thằng D trả lời. Giọng nó giả tạo làm tôi nổi cả da gà…
– Hì hì tôi là em họ của anh tôi.
– Hả – rầm! – Thằng D dẫm mạnh vào chân tôi ra hiệu im lặng. Không hiểu nó tính làm gì với con nhỏ này, thôi thì tùy, làm sao thì làm, rước nó đi nơi khác cũng được. Tay chống cằm chờ đợi điều xảy ra.
– Hả? Là em họ, wow! Ghê vậy ha…
Nhỏ ngọc chắp tay bất ngờ, mái tóc màu hạt dẻ. Cơ mà tôi cũng phải công nhận thằng D diễn đạt thật, Nó đã không còn là thằng D của hơn 3 năm về trước – nó và con bé ngọc kia từ không quen bỗng chốc như cá gặp nước, thân mật nói nhiều vô kể – không quan tâm đến sự hiện diện của tôi mà hai đứa nó nói chuyện ăn ý và hợp nhau vãi – có phải mày không hả D?
Mọi chuyện có lẽ sẽ không có gì khi cuộc nói chuyện kết thúc, và thằng D nó đã đồng ý sẽ đến lớp võ với hai chị em nhà này, tôi nghe xong mà dựng cả tóc gáy, tôi kéo nó lại nói nhỏ.
– Mày điên hả D?
– Sao lại chửi tao điên? – Nó đáp gọn lỏn – và tôi nói rõ hơn cho nó hiểu.
– Thôi! Tối nay qua nhà dương với tao đi. – .
Rồi nó ngẩn vài giây rồi nói.
– Ok! Tao đi với mày.
– Thật hả? – Tôi mừng…
– Tao chưa nói hết nhưng ghé lớp võ nhỏ ngọc trước đã hehe…
– Mẹ! Sao tối qua ở trường mày nói là không động tay động chân mà?
Nó phồng má phân bua.
– Hôm qua khác nay khác, đi đi mày sợ à? Lâu rồi tao không vận động chân tay – mày chắc cũng toàn ngồi máy không, đi đi – nó nhắc lại làm tôi nhăn mặt.
Tôi giận nhưng cũng thôi, nhìn nó một cái rồi dọn dẹp trở lại văn phòng làm việc. Lại nữa hả trời? Lại phải gặp cái thằng vô phúc đó nữa hả trời? Tôi ngán ngẩm mà lắc đầu…
Đúng 6h30 khi đã đến lớp võ, hai thằng tôi thì chỉ mặc áo thể dục mặc tạm của người bán vì lý do bữa nay nhập hàng không kịp, lượng võ sinh đăng ký khá nhiều.
Và cái thằng bạn của nhỏ ngọc nhìn thấy tôi, nó khoanh tay nhoẻn miệng cười lại gần hai thằng tôi. – Đến đây thì có vẻ thằng D đã nhìn thấy được vẻ thống khổ của tôi, nó gật gù khe khẽ hiểu ra vấn đề. Giây lát sau.
– Chà chà sao bữa trước đi có bữa mà mất tích vậy anh trẻ, nay mới thấy vác xác tới xem nào…
Nó chằm chằm nhìn thằng D đánh giá. Rồi cười nửa miệng…
– Bạn của anh trẻ cũng có da có thịt đấy…
Tôi đã quyết rằng nước sông không phạm nước giếng, cứ im im chắc nó cũng chẳng làm gì mình đâu. Tôi đơn độc khi thằng D bỏ tôi mà bám theo con bé ngọc mà tí tóe chuyện. Xui! Xui! Thầy hôm nay không đến. Thằng vô phúc đó lại có tiếng nói trong võ đường nữa chứ – nghĩ một hồi thì chị gái của ngọc đã đứng cạnh tôi từ bao giờ, cô đồng nghiệp mỉm cười.
– Anh lại bị con ngọc nó kéo đến đây nữa hả?
Tôi thở khẽ nói.
– Ừa! Mà em cậu sao cứ lởn vởn ở công ty hoài vậy, mình nghe nói nó có học IT đâu mà…
Trang quay đâu lại nói.
– Hả? Ai nói với anh vậy, con bé ngọc đang tập làm quen với công ty mà.
– Là sao?
Cô nàng khe khẽ cười nhìn tôi…
– Sao anh ngốc vậy nhỉ, nhỏ ngọc có nói với mình rằng ra trường nó sẽ là thông dịch viên cho công ty đó.
Và hai người bật cười, tôi giờ mới phát hiện ra cái ngu của mình – cũng may là cô chị này hiền.
Quay trở lại với nơi này, vận động, xoay người, mặc dù có phần phản bác thằng D nhưng cũng nghĩ lại – tại sao nó lại thay đổi nhiều đến như vậy? Có lẽ nào…
– Tất cả tập chung – tiếng nói to của trang.
Một lúc sau tất cả tập trung thành hàng – cũng chỉ là những người đai cao sẽ hướng dẫn và đánh trước những đòn ví dụ cho môn sinh xem và học lại. – Khác với em gái, trang luôn là người nhẹ nhàng, cô nàng hướng dẫn rất nhiệt tình, khuôn mặt thanh tú lúc nào cũng tươi cười – đứa nào rước được em là phúc lắm – gần 10 phút hướng dẫn mải nói từng động tác từng thế và chỉ đến khi tôi chạm mắt nhỏ, một thoáng thấy trang nhìn tôi rồi khẽ lúng túng thôi hướng dẫn mà ủy quyền cho người khác, ngay tức khắc cô đồng nghiệp bỏ vào sau hàng một dáng đi rất nhanh.
Trong khi tôi còn ngẩn mà không hiểu gì, tại sao giảng bài giữa chừng mà bỏ đi thì như ma quỷ hiện hình, thằng D giờ đã cạnh tôi, nó cất giọng làm tôi giật mình.
– Công nhận! Bà chị của nhỏ ngọc xinh gấp mấy lần đứa em.
– Khỉ gió! Làm tao giật mình.
– Giật mình vì tao hay giật mình vì sợ tao biết mày giấu tao chuyện gì hả ranh con… – nó lườm tôi…
– …
– Chung nhóm à?
– Tôi gật đầu.
– Bảo sao nó ngại là đúng rồi – nó vỗ vai tôi cái bốp mà cười.
Tôi thì chỉ đến méo cả mặt, nó chỉ toàn làm tôi xấu hổ.
… Bạn đang đọc truyện Thời học sinh oanh liệt tại nguồn: http://bimdep.pro/thoi-hoc-sinh-oanh-liet/
BỐP! – RẶC. – Thằng vô phúc kia đang đấm nát miếng gạch chồng 4. Gạch vỡ nát. Và thằng D.
– Ê! Sao nãy giờ tao để ý cái thằng đó toàn hướng mắt về mày vậy, mày nợ tiền nó à.
– What? Bậy mày!
– Thế sao nó cứ nhìn mày chằm chằm vậy? Hay nó bị gay à?
– Mày bớt giúp tao cái thằng hâm!
– Đùa mày thôi! Khà khà! Mà có khi nào mấy cái miếng gạch kia nó ngâm nước cả tuần không mày? – Thấy đánh chất vãi…
– @@ Võ thật đó ba, thằng vô phúc đó đéo đùa được đâu…
– Tao đéo tin! Thằng này tầm cỡ Thành Toác là cùng.
– Thế mày có ngon lên tỉ thí với nó…
Nghe tôi kích tướng thằng D cười tinh quái. Nó nảy ra ý kiến.
– Ê! Hay mày thử lên thách đấu với nó coi?
Tôi khom người – thôi!
– Mày sợ à?
– Không phải tao sợ, mà…
– Mà sao?
– Mà mà… mà cái gì tao cũng đéo biết nữa, chung quy là tao không thích đánh lộn nữa.
– Tao đâu có nói mày lên đánh lộn…
Tôi quay ngoặt lại…
– Thế làm gì? Huỵch toẹt ra coi D vòng vo hoài.
– Ý tao là mày cũng lên biểu diễn đập vỡ gạch với nó xem thằng nào hơn.
– Thôi thôi cho tao xin…
– Nhanh…
Và hai thằng tôi cứ nói be bé nhìn thằng vô phúc mà nói, chỉ đến khi bị phát giác hắn lại gần hai thằng tôi.
– Nói đểu gì tao đó?
Sưng cả tao à? Mới ban nãy còn nhã nhặn lịch sự. Thằng D đáp giọng bình thản…
– À có gì đâu? Chỉ là thấy anh đánh hay quá đấy…
Và ánh nhìn của thằng vô phúc kia lại liếc sang tôi, cứ hậm hực, có lẽ là nó vẫn còn thù chuyện bữa trước.
Không có thầy – và nó cũng là một võ sinh lâu năm thành ra có tiếng nói, không chờ nó kéo tay tôi ra giữa khoảng trống rộng, xung quanh đều là những môn sinh, bộ dạng của tôi lúc này có vẻ như ngáo vậy? – Người bàn tán, và hai chị em nhà ta tròn mắt dòm theo.
Không hiểu chuyện gì xảy ra thì thằng vô phúc đã vỗ vai dõng dạc, nó nói với người xung quanh.
– Đây là bạn tôi! Bữa trước đi học nhưng lại bỏ về không báo trước.
– Nay cậu phải đánh vỡ mảnh ván này coi như tạ lỗi.
Tôi bất ngờ bao nhiêu thì hai chị em nhà kia bất ngờ bấy nhiêu, chỉ có thằng D, nó đang cười ra hiệu number one. Lúc sau có ba đứa đem đến một mảnh gỗ. Tiếng thằng vô phúc sau lưng khe khẽ dọa.
– Làm đi đừng để tao nhắc lại lần hai.
Hình thức làm nhục công khai, tôi không còn đường để thoát, bủa vây là ba thằng chặn không cho tôi về – chính diện là một thằng đai xanh cầm sẵn mảnh ván trên tay. – Nếu tôi đánh mà không vỡ thì cả cái lớp nãy sẽ cười tôi đến cong cả lưng…
Lưỡng lự tôi nhìn dáo dác thấy ai cũng nhìn mình – nó hối.
– Làm đi chứ! Nam tử hán đại trượng phu mà sao như con gái, hèn vậy?
Cái hèn đó phải là dành cho mày mới đúng, tôi chửi thầm.
– Sao – làm đi – chúng nó một lúc tạo áp lực…
– … bắt đầu thấy nóng mặt…
– Hahaha nó không dám kìa bay.
– Biết điều thì làm đi! Có gì tao gọi cứu thương cho hahaha.
Ngay lúc đó khi nhỏ Trang bước đến…
– Kìa! Cậu ấy mới chỉ là tân võ sinh, cậu làm vậy là không đúng.
“RẦM” một tiếng – tôi không để nhỏ Trang phải lên tiếng cứu vớt gì, máu nóng dồn lên não, tôi đấm nát mảnh ván rồi dồn thêm lực vào ngực thằng đai xanh làm nó bất ngờ ngã nhào ra đất.
Quá bất ngờ! Cả võ đường im bặt, đáng lẽ sẽ trở về vị trí của mình, nhưng lần này tôi tôi không nén được hất hàm nói với thằng vô phúc.
– Sao? Như vầy đã đủ làm nam tử hán chưa thằng nhóc, có muốn so tài không?
Sắc mặt mặt nó từ ngỡ ngàng sang cười khinh khỉnh.
– Ái chà chà, mày được – mang hết ván gỗ, gạch ra đây – cũng khá đấy…
Bị khiêu khích trước đám đông, không thể từ chối, nó cũng đã biết được phần nào về tôi, mặt không biến sắc tôi lạnh lùng đi ngang mặt cô đồng nghiệp của mình.
Và buổi học võ bỗng chốc trở thành buổi tỉ thí độ trâu lì và kỹ thuật, thằng D sẽ hỗ trợ kỹ thuật, đối diện tôi và thằng D là nó và một đứa đai đen.
– BẮT ĐẦU! – Người chính diện hô lớn. Tôi đầu tiên…
– Rầm! Chát – rặc! Hây! Bốp. – Thấy thế nào? – Nhanh thật nhanh.
– Thường thôi! – Tôi trơ mặt ra…
Mảnh ván nát lã chã ra thảm, tôi hoàn thành nhiệm vụ và thằng vô phúc đó cũng không kém.
– Kya! Soạt – bốp bốp – OH!
Là đá 720 độ! Thằng D quả là cao thủ taekwondo có khác, nó làm cả phòng oh lên một tiếng với màn đẹp mắt, chỉ có thằng đai đen có vẻ chưa rành nên chỉ đá ở mức 360 độ.
– Rầm! Rặc! – Chịu thua đi thằng oắt…
– Hây! Chành rặc! – Còn khuya nhé.
– Bốp! – Tao xem mày chịu được đến đâu.
– Ầm! – Học thêm 10 năm nữa rồi hẵng nói chuyện với tao…
Tỉ thí vẫn tiếp tục, tôi dùng lực phát hết kình lực đánh nát gạch và gỗ, còn thằng D phô diễn kỹ thuật đá. Liên tục và liên tục…
– Rầm! Thằng đai đen nhào người nhảy qua 4 mạng người đang nằm dưới đất – và nó hất mặt về thằng D thách thức…
Bạn tôi không dư hơi, nó vỗ vai tôi rồi quay ra phía chuẩn bị. – Hây! – Hoàn thành nhanh chóng, Nụ cười ta đây của thằng đai đen bỗng chốc bị đập nát.
Những miếng gạch cứ thế một dày hơn, đã bắt đầu thấm mệt, hết dụng nhất thốn quyền cho đến những cú đấm thẳng tôi hăng máu dồn hết tất cả những ưu phiền vừa qua mà giáng mạnh không dứt, thật sự sảng khoái, tôi mệt nhưng không nản, – có lẽ về mặt tinh thần tôi hơn nó về điểm đó.
Khi dưới đất đã đầy xác đạo cụ nát, chưa bên nào vẫn chịu thua. Thằng D mặt tỉnh như sáo. Nãy giờ nó toàn dụng ra những đòn chân đẹp mắt của taekwondo. – Đối phương giờ này cũng không kém cạnh.
Phút chót có lẽ là lúc thằng đó nhục nhất, biểu diễn kỹ thuật, vì không tin vào đồng đội, thằng vô phúc giành lấy quyền biểu diễn. – Người kết thúc trận tỉ thí này chính là bạn tôi.
Thực chất đây là một đòn đá mang tính chất biểu diễn, mảnh ván đặt cao gần 2m – bắt đầu! Hai thằng chạy về phía trước, cùng lúc santo trên không – rầm – oh.
Có lẽ do tay đau vì lúc nãy đập gạch với tôi, lúc nhào lộn nó mất thăng bằng mà đá hụt ngã sõng soài ra thảm – chỉ có thằng D là hoàn thành.
Tôi thầm nghĩ “thằng hiếu thắng! Phải chi ban nãy để đồng đội làm thì may ra hòa” – đáng…
Tay đã bắt đầu đau rát.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro