Phần 136
2024-10-05 22:30:16
Còn nhớ ngày trước, ngày mà tôi bước vào võ đường judo – trăm nghe thì không bằng mắt thấy, còn trăm thấy thì không bằng một sờ, trăm sờ thì không thể bằng một… – Nhi! – Không biết là giờ em còn học võ ở đó không, nơi mà lần đầu tiên tôi thấy con gái đánh võ, hạ gục hai thanh niên với vóc dáng mảnh mai của mình – ngày hôm nay cũng thế, hai chị em nhà này làm tôi đau tim quá…
Tôi nhận võ phục, thôi thì cứ xem như bữa nay học thử, tôi nhận võ phục sau đó vận tạm rồi hòa nhập vào võ đường, ban nãy con nhỏ ngọc nài nỉ ghê quá, thôi thì chiều, đằng nào thì tối về cũng không làm gì.
Căn nhà tập này lớn thật, sức chứa lên đến gần 50 người, võ sinh xếp hàng, đai nào ra đai đó, đâu cũng vậy, rất kiêng kỵ nếu bạn đem võ ngoài vào đánh – tiếp theo đó từ phía cánh trái, tầm hơn 10 người, một người trạc tuổi bác tôi, hẳn là thầy dạy, còi lại đi bên là hai chị em kia thì không thể thiếu, những người đó đều thắt đai đen. – Nghe đám võ sinh nói, hôm nay là buổi thi lên đai, kèm theo đó là biểu diễn các đường quyền.
Taekwondo, với những đòn chân đẹp mắt và uy lực, đỡ không quen là có thể bong gân cả tuần trời – từ lúc nào thì con ngọc đã đứng cạnh tôi, ngay lúc đó cô chị kia cũng nhìn sang tôi…
– Gì chị? – Qua đây chi.
– Hì! Lát xem tôi thi đấu nha – vẻ mặt tự tin và tươi tỉnh của con bé làm tôi thấy hơi bất an. – Sự sắp đặt từ trước rằng cái thằng ôn kia cũng học chung với nó, cũng thắt đai đen, từ bên kia tôi thấy nó cứ đứng nói cười với đồng môn, thi thoảng lại nhìn về phía tôi không cảm xúc…
Cái gì đến cũng sẽ đến, cuộc thi lên đai nhanh chóng qua đi, – mở màn cho những sõ sinh đai cao biểu diễn với những miếng gỗ – RẦM! – RẶC! – HÂY! CHÀNH – HÔ! – Tiếng âm thanh hét lớn lẫn trong tiếng vỡ nát của đạo cụ – tôi tái hết cả mặt khi nhìn thấy con bé ngọc hết đá 360,720 biểu diễn những đường chân bá đạo, cứ mỗi lần nó hét, và nó đánh nát miếng gỗ như thể đang dọa tôi vậy. – Chết mẹ! Cô em đã vậy, chả biết cô chị ra sao, nhìn sang phía đó thì tôi thấy cô gái đồng nghiệp của mình vẫn lặng thinh, có lẽ nào em không muốn biểu diễn sao?
Thoáng cái cũng đã cuối buổi, những mảnh ván vỡ vẫn không thôi rơi xuống, thoáng chốc tôi nhận ra thằng ôn kia đã đứng cạnh mình, tôi giật mình, nó nhếch môi cười.
– Làm gì đề phòng thế? Tôi có làm gì anh đâu?
Nó là thằng bảnh trai, nếu nói ra thì là một tay sát gái có tiếng, nhưng đối với ngọc thì lại có một điều gì đó mà nó không tán được – có lẽ đây là thằng Vương thứ hai…
– Chú mày mới học à? – Nó hỏi…
– Ừ!
– Nhìn ốm yếu thế này thì làm sao bảo vệ được người yêu hahaha – nó nói móc…
– Chẳng liên quan.
– Có muốn làm tí không, để tôi gọi một người yếu nhất đánh với chú nhé…
Khích tướng quá, tôi không thể giống như ngày xưa được, bình tĩnh nào thành, không thể đánh nhau được – tôi tim lặng…
– Sợ rồi hay sao mà câm như hến thế?
– Xin lỗi! – Giọng của chị hai của ngọc, cô ta xen vào tách tôi và thằng ôn đó ra. – Từ giờ gọi cô trị là trang nhé – khổ nhiều tên không nhớ nổi – trang nhìn tôi rồi nói.
– Tôi nói anh đừng đi theo em tôi rồi mà không nghe…
– Ừ! Tại… tại…
– Nó sẽ dạy hư anh đấy…
– Ừ! Nốt hôm nay thôi, tôi sẽ không nghe theo em cô nữa.
Nói xong thì trang cũng bỏ đi, và thằng ôn kia nhìn đểu – sẽ có chuyện không hay. Trong lúc nó không để ý, còn bô bô cái mồm với con ngọc thì tôi tìm cớ mà bỏ về. Giờ nhát lắm! Với lại đánh đấm cũng không làm ăn được gì…
… Bạn đang đọc truyện Thời học sinh oanh liệt tại nguồn: http://bimdep.pro/thoi-hoc-sinh-oanh-liet/
Sáng hôm sau, ngủ mà không rõ trời đất, hôm qua ngủ không đóng cửa sổ, đã thế đêm lại mưa, sáng ngày nước mưa hất tạt thẳng vào phòng. – Tôi có đặt mua một cây mộc nhân, khổ thật! Ngày hôm cái thằng bệnh hoạn kia cứ như thể ăn sống mình vậy, thật sự là ở cái độ tuổi đi làm rồi chả muốn đánh đấm gì cả – lồm cồm bò dậy, tắm rửa, và ngay sau đó tôi nhận ra chiếc ngựa sắt của mình bị bệnh tật kiểu gì – đành đợi đi làm về rồi đem đi sửa.
Lại quay trở lại giống thời sinh viên, toàn đi xe bus đi học, còn bây giờ tối có vẻ đã cao hơn một chút, mặc áo sơ mi quần tây, đeo balo, đi giày đen, lên xe mà cái thằng soát vé cứ gọi mình bằng em, Bữa đó đi trễ 5 phút, cũng may là chuyến xe mình đi không đông người, không thì chắc trễ cả nửa tiếng…
Nay có vẻ con nhỏ ngọc kia không đến – thắc mắc thay là khi hỏi đồng nghiệp rằng con bé đó học trường gì, nghe lời anh ta nói ra thì tôi cũng không tin mà hỏi lại cho chắc – kinh vậy! Ngoại thương, Nhìn loi choi lóc chóc vậy mà học ghê vậy ta, thôi kệ! Ơ nhưng mà ngoại thương thì làm gì có ngành công nghệ thông tin, thế từ trước giờ mình bị nó dắt mũi à? – Giờ thì tôi cũng đã hiểu đôi phần những trò tinh quái và đùa giỡn như thật của ngọc mà trang đã nói, khổ! Tần ngày tuổi rồi mà lại bị đứa thua tuổi em mình đem ra làm trò tiêu khiển.
Sáng nắng nhẹ, tan ca nóng nực của khói xe, xe bus đi qua mà chật cứng, kiểu này thì về muộn mất, đã thế có hẹn với anh Huy rằng tối nay anh và gia đình qua nhà em chơi.
Ngày nào cũng vậy – giờ cao điểm. Chuyến xe bus thân yêu khi nào sẽ đến đây ta – tôi ngồi thừ ở rìa rào cây vỉa hè, chống cằm mà đếm xe, nghe nói đợt này công ty lại tổ chức cho nhân viên đi du lịch trọn gói, quái! Lần trước đã là đà lạt, bây giờ cũng đà lạt, không đi thì phí mà ở nhà thì… thì đi chơi với vợ – tự nhiên tôi tự cười một mình như thằng dở giữa vỉa hè. Nhìn đồng hồ 5h30 – chợt có giọng nói quen thuộc…
– Xe anh bị hư hả? – Trang, tôi bất ngờ đứng dậy chứ con nhà người ta mặc váy…
– Ừ! – Nở một Nụ cười xã giao…
Cô gái đứng đó, một khoảng im lặng, trước giờ tôi không không nói chuyện với cô đồng nghiệp này nhiều, kể từ khi con ôn ngọc xuất hiện.
– Em gái cậu! Nó học giỏi nhỉ? – Tôi khen…
– Hì… cảm ơn! Nó học giỏi nhưng tính lại ham chơi…
– ^.^ Hôm qua! Em gái cậu biểu diễn võ thuật hay thật đó, chị em cậu học lâu rồi à.
Trang thoáng ngượng ngùng, có lẽ câu hỏi của tôi hơi ngáo.
– Ừ! Chị em mình học từ lớp 8, gì…
– Mà sao cậu chưa về? Còn chờ ai nữa à? Nay em câu chắc bận học nên không đến đúng không?
– Ừ! Nay ngọc nó đi học nên không đến nữa.
– Chà chà, hai chị em cậu khác nhau quá…
– Sao lại khác? Chị em mình ai cũng nói giống nhau mà?
– Ờ Ý mình nói là tính cách cơ, – à mà cái thằng à không, cái người hay đi chơi với ngọc và cũng ở nhà võ hôm đó là người yêu ngọc à?
– Uhm… không phải đâu, đó là bạn học của ngọc đó, nhà mình không cho chị em mình yêu sớm, khi nào đi làm rồi tính, em gái mình giờ mà yêu đương là bố mình đánh liền.
– À! Ra vậy – Tôi gật gù…
– Còn! Ngọc nó đang học ngành gì thế?
– Em mình học ngôn ngữ anh! – Nhưng mà nè!
– Hở…
– Cậu đừng nói gì với bố mình rằng ngọc nó hay đi chơi bời với bạn bé nó nhé – còn nữa, cậu cũng đừng đụng chạm nhiều với em mình, nó quen toàn người gì đâu không…
Xe vừa kịp đến, tôi không quên vẫy chào tạm biệt cô chị hai này.
– “Mai gặp lại”
… Bạn đang đọc truyện Thời học sinh oanh liệt tại nguồn: http://bimdep.pro/thoi-hoc-sinh-oanh-liet/
Đầu tắt mặt tối đến nhà em, tôi mệt nhoài người dựa hẳn vào cánh cổng trước nhà, ngửa cổ, chân tay như muốn rụng rời – bấm chuông thì hóa ra là con bé bắp mở cửa. Giờ nó đã là học sinh lớp 5. Nhìn thấy tôi, nó hấp háy cười…
– Hì! Chú…
– Ừ! Dì Dương đâu rồi hả con?
– Dì con chưa về.
– Hả! Làm gì mà giờ này chưa về? – Tôi ngó vào nhà trong xem xem con bé nó có troll tôi không – ngay lúc đó con bé reo lên…
– Oa! Dì về rồi. – Con bé mừng nhảy lên rồi chạy về phía chiếc xe máy…
Thường hoặc có thể là mỗi khi đi làm về, em đều mua quà hay bánh kẹo cho cháu gái mình – thú thật nhìn cảnh hai dì cháu quấn quýt bên nhau làm tôi cứ mãi nghĩ xa đến gia đình nhỏ sau này của mình. Em vuốt tóc hôn nhẹ lên trán con bé rồi nhìn cười nói với tôi…
– Ủa! – Xe anh hỏng rồi hả?
– Uhm! Anh đang sửa, tưởng anh trễ, ai ngờ em cũng trễ…
– Hì! Bận mà anh, thôi hai chú cháu vào nhà đi, tối nay gia đình anh Huy qua đó anh.
– Ừ anh biết, tối qua anh Huy có gọi…
Xắn tay áo, bắp xem hoạt hình ngoài phòng khách, tôi và em chuẩn bị bữa tối, hôm nay sẽ có rất nhiều món ngon, học nấu ăn từ năm nhất đại học, tôi cũng có thể tự làm những làm những món khá cầu kỳ, dĩ nhiên là có em hỗ trợ, em của tôi bây giờ cũng không phải một mình bếp núc mà làm cơm cho cả nhiều người…
– Để thịt đó, anh ướp cho – cả rau nữa, anh nhặt cho, hành nữa! Để đó anh thái cho – tôi mỉm cười vuốt mảnh tóc rối trên gò má hồng của em mà hạnh phúc…
– Thôi! Anh nghỉ đi, em làm được mà…
– Em đi về mệt, một mình em làm sao kịp, – em cười hạnh phúc nhưng vẫn tỏ vẻ không cần nói lí nhí…
– Em tự làm được mà…
Tôi tiến sát gần em thủ thỉ…
– Vì anh thương em, anh không muốn em mệt…
Đôi khi thấy mình sến dễ sợ, bạn bè mà chúng nó biết chắc cười tôi vỡ mặt – thoáng chốc khuôn mặt em lại ửng hồng hơn – yêu gì đâu…
– Nè! Vợ anh mắc cỡ à? – Mặt đỏ ửng rồi kìa…
– Ai là vợ anh – do bếp lửa nóng đó thôi – nàng nguýt dài…
Một lát sau thì gia đình anh Huy cũng đến – bước vào nhà thì bác trai cũng đã bế đứa cháu của mình mà âu yếm. – Tiếng cười và tiếng kêu oai oái của bé bắp…
– Bà ơi! Miệng ông toàn mùi thuốc lá không hà – hôi quá…
Không biết nay ngày gì, thật ra ý tưởng qua nhà Nụ là anh Huy đặt ra, hẳn là gia đình anh Huy đây có chuyện muốn nói với em – bữa cơm hôm đó thật thịnh soạn, mẹ của bắp bận làm cứ mỗi tối tan ca là qua nhà Nụ đón con – tôi ngồi cạnh em, anh Huy với tôi và bác trai uống bia nói chuyện, mẹ của bắp tức chị cả của anh Huy xé thịt gà cho con, bác gái hỏi han em, hỏi công việc của em và nhỏ Trang. Một không khí ấm áp, ấy vậy mà tôi và em cũng không biết điều mà bác trai sắp nói – cho đến khi cuối bữa ăn, lúc mà Nụ và trang đang chuẩn bị đem trái cây từ bếp ra thì anh Huy hỏi tôi…
… Bạn đang đọc truyện Thời học sinh oanh liệt tại nguồn: http://bimdep.pro/thoi-hoc-sinh-oanh-liet/
– Nè nhóc – cái thằng bạn em hôm trước mắng anh giờ nó đi đâu rồi?
– Ờ! Ý anh là hỏi D bạn em?
– Ừ Chính nó đó em, – anh chép miệng…
– À! Giờ đang ở canada anh à…
– Vậy hở? Mà sao nó biết rõ chuyện chị gái của cái dương nhà mình vậy? Có phải chú mày nói đúng không?
– Dạ… em – tôi ấp úng…
– Mà trán chú mày bị sao thế?
– Em… em té xe…
– Đánh nhau nói đại ra đi, nói xem, ai đánh, biết đâu anh giúp cho…
– Ây! Cái đó không cần đâu anh, tại bữa trước em có đánh giao lưu với thằng D, không may – .
– Không may va đầu vào tường chứ gì – cái gì? Thằng bạn em về Việt Nam rồi à? Sao không nói anh biết.
– Hả chi vậy anh – rồi anh Huy cười khoái chí.
– À! Anh muốn thử nghề của nó ấy mà, chú mày không nhớ là ngày trước anh lỡ tay đánh em hơi nặng, lúc đó do anh nóng tính, làm em ngã, anh tính nhảy lại đỡ nhưng không kịp, cũng may khi đó có bạn em đỡ không thì…
– Anh có tư thù cá nhân với bạn em à?
– Chú lại đùa…
– Anh mày hỏi vậy thôi! Chứ công nhân nó cũng thông minh đó he he. – Cho chú mày biết thêm một chuyện nữa nè, hai ngày nữa họ hàng bên ngoại của Dương sẽ về Việt Nam đó, chú mày chuẩn bị tinh thần đi…
– Choang – âm thanh của đĩa sứ va mạnh xuống nền gạch Bông, hai anh em giật cả mình vì có người ở phía sau…
– Em… sao em… em nghe thấy hết rồi à? – Anh Huy đứng dậy…
Cô gái của tôi bây giờ, vẻ mặt em bàng hoàng như không tin lời mà anh Huy vừa nói ra – tất cả ánh mắt của mọi người giờ này cũng nhìn về em, người ngạc nhiên nhất là bác trai – mắt em vô hồn nhìn về anh Huy – giọng đã bắt đầu nhòa trong nước mắt.
– Thật không anh? Chị hai em và người bên ngoại sẽ về Việt Nam – con người vô tâm đó về đây sao…
– Kìa Bông! Dù gì đó cũng là chị hai của con mà – bác gái đến bên em như lường trước được chuyện này…
– Không! Con ghét cô ta, cô ta không xứng đáng làm chị của con – Nụ lắc đầu, em hét lên rồi bịt tai lại như một đứa trẻ…
– Cháu của ta ngoan nào, hai ngày nữa họ hàng bên ngoại và chị hai con sẽ về đây…
– Huhuhu – con không muốn gặp họ đâu, con ghét họ lắm, những người đó chỉ toàn kẻ xấu thôi – đôi tay em dùng dằng không chịu một điều mà không hề muốn, tôi chỉ biết đứng sững nhìn em khóc thút thít ôm chặt lấy bác gái.
Là sao đây, cảm xúc này là sao, thái độ của em… sao lại giống với ngày xưa vậy, em ghét chị hai em vậy sao – nước mắt em lăn dài trên gò má, đôi tay em đan cấu chặt vào nhau, một cảm giác khó chịu gì đó lan tỏa đến trái tim tôi – đã hơn hai năm qua, không một lần nào tôi hỏi em về cô gái đó nữa, nhưng ngày hôm nay cô ấy trở về, con người đó lại xuất hiện trong bữa cơm hôm nay, em nổi giận với tôi, với gia đinh anh Huy, – tại sao em lại về Việt Nam, tại sao em lại không muốn gặp họ hàng bên ngoại của mình – có lẽ đây sẽ là cái biến cố cuối cùng của chuyện, điều mà tôi từng lo sợ, tôi từng hứa sẽ giải thích về cô gái trong tấm ảnh thì bây giờ sẽ rõ, cả họ hàng bên ngoại của em, và cả về căn phòng kín đó, – cả cuộc gặp gỡ của thằng D và chị của em, lần này tôi lại làm khổ thằng bạn.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro