Thời học sinh oanh liệt

Phần 132

2024-10-05 22:30:16

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv.moe, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 132
Vừa trở về Hà Nội, ngay từ lúc lên máy bay thì con bé hồng đã giành nói với tôi rằng nó muốn rủ tôi đi chơi giống như những ngày hai đứa đi noel – nghe con bé nói thế thì tôi cũng chỉ cố gắng mà lảng qua chuyện khác lấy lý do tiếng ồn của hành khách nên không nghe thấy.

Thật ra tôi cố ý muốn lảng tránh nó lý do cũng vì tôi bắt đầu nhận thấy sức khỏe của tôi cũng đã không còn như xưa, hẳn là tôi cũng đang sắp đứng giữa vào ranh giới của sự sống và cái chết, – tôi không thể để nó ngày càng lún sâu vào chuyện này.

Ngày hôm nay tôi ngồi ở nhà thờ, có lẽ giờ này không phải là giờ của hành lễ, tôi không theo đạo nên không biết, dãy ghế vắng hoe người, chỉ mình tôi ngồi đây, đúng là nghĩ đi nghĩ đi nghĩ lại tôi mới quyết định đến đây bởi con bé hồng cứ tìm tôi hoài, à còn nữa tránh xa chị vân, tránh xa những giọt nước mắt của chị cứ mỗi lần nhìn thấy tôi là chị lại không cầm được nước mắt – cứ nhìn thấy hai con người đó buồn mà tôi đâm tưởng người sắp ra đi là họ chứ không phải là tôi nữa. – Dường như tôi đang tự dồn bản thân vào mức của đường cùng, nhận ra mình làm vậy không phải là tốt cho người ta mà tôi đang tự làm đau tất cả, tôi không biết phải làm như thế nào, mọi thứ đều sụp đổ và tan biến mỗi khi tôi nghĩ đến chuyện sắp phải chia tay họ – chúa vẫn bất động, không biết người có chịu chấp nhận một thằng không theo đạo như tôi không? – Tôi muốn được xưng tội! Tôi có lỗi với mẹ như những lúc bà cần tôi nhất tôi lại không có ở bên, con người chỉ những lúc sắp rời khỏi cuộc đời mới có những suy nghĩ xa xăm, đôi khi cũng quá bình thường, tất cả cũng chỉ vì tốt cho tôi, ấy vậy mà tôi lại nổi cáu vì điều đó, xem nó thật sự rắc rối, – có lẽ để kể về tội lỗi của tôi thì vô số…

… Bạn đang đọc truyện Thời học sinh oanh liệt tại nguồn: http://bimdep.pro/thoi-hoc-sinh-oanh-liet/

Ngày hôm nay, nhận được giấy bao trúng tuyển vào đại học, với số điểm khá cao, có thế chứ! Đúng là không uổng công sức cày ngày cày đêm mà – tôi chẳng biết nói sao nữa, nên vui hay nên buồn đây! Không biết là tôi có sống nổi với một năm đại học không đây – chuyện này mới chỉ mình tôi biết, ngồi một mình trong phòng tự dưng thấy cay khóe mắt, đậu đại học rồi đó! [Hình như năm thi đó là 2010 thì phải!] – Có khi nào đến ngày nhập học thì cũng là ngày mà tôi vĩnh biệt cõi đời không đây!

Chợt bên ngoài quán của chị vân có tiếng chửi rủa, tôi đặt tờ giấy kẹp vào quyển số và bước ra ngoài – đập vào mắt tôi đó chính là người vợ của bố tôi, bà mang theo đứa con mà hôm trước bị tôi đánh, bữa nay đám người đó mang theo khá nhiều giang hồ, có lẽ là giang hồ rồi vì tôi để ý thấy ai cũng xăm kín tay, khuôn mặt dữ tợn như ăn tươi nuốt sống vậy – đứng giải thích với họ là chị vân và con bé hồng – khuôn mặt của bà ta vẻ hùng hổ dữ tợn…

– Bảo em trai mày ra đây không tao cho người đập quán! Dám đánh con trai tao thế này mà giờ mày chỉ biết xin lỗi thôi à…

Đám người phía sau thì có lẽ đã sẵn sàng cho chuyện hành hung chỉ chờ lệnh của bà chủ của chúng, thằng oắt kia hẳn là vẫn còn thấm đòn từ mấy hôm trước của tôi nên bữa nay vẫn phải đi khập khiễng…

Giọng của chị hai…

– Có gì từ từ nói dì ơi! Em trai cháu hẳn phải có chuyện gì mới đánh người, trước giờ nó không như vậy dì à!

Bà ta quát.

– Thế mày nghĩ con trai tao phá hoại nên bị em mày đánh mày à? – Tao nói chi hai chị em mày biết, đến cả ông nội nhà mày, mẹ của mày nếu còn sống thì cũng chẳng có tư cách gì đụng đến con tao – vậy mà em trai mày…
– Chát! – Trong cơn tức giận, chị vân có lẽ không nhịn được nữa mà tát hẳn một phát vào mặt bà ta.

Ánh mắt của bà ta lòng sọc, răng nghiến lên ken két. Chị vân chỉ thẳng vào mặt bà…

– Chửi tôi cũng được, nhưng nếu bà dám lôi mẹ tôi, người thân của tôi chỉ để hả hê cái miệng của bà thì đừng trách…
– Huỵch! – Con ranh này mày chết với tao…

Bà ta đẩy chị ngã rồi ra hiệu cho đám côn đồ đập quán, có lẽ tôi chỉ chờ có thế – thằng ôn đầu tiên đang tính đập cái bàn đầu tiên thì đã bị tôi nhảy vào đạp cho nó một cước vào mặt ngã chúi dũi ra sàn – khách khứa lúc này cũng chẳng còn một ai. – Tôi đạp thằng ôn thứ hai đang nằm dưới sàn ra khỏi chân mình vài mét chỉ tay về phía bà ta…

– Đứa nào đụng vào chị hai tao, tao xử thằng đó! – Còn bà! Con người bẩn thỉu cướp chồng của người khác như bà thì cũng chẳng có tư cách gì để dạy dỗ tôi, mẹ nào con nấy!
– Mày!
– Liệu chồng cũ của bà có biết con trai bà tổ chức chơi bời, độ tuổi nào rồi mà đã tập tành gái gú, bài bạc, ăn nói như bố con nhà người ta thế – cái thứ không biết dạy con như bà tôi khinh!
– Mày được! Chúng mày còn đứng ngây ra đó làm gì? Đánh nó cho tao…

Tôi ghê tởm khuôn mặt đó – những thằng côn đồ này có võ chợ có khác – sức khỏe giờ cũng yếu chả còn như xưa, tôi không thể dùng quá sức vào tất cả những đòn chân – có lẽ là ngày trước bỏ đi học võ vinh xuân với nhỏ hồng cũng là một cách hay. – Tôi dùng tất cả những gì mình có – karate – vinh xuân – và những gì mà mình đã học từ nhiều năm qua.

– Kình! – Tôi dính một đạp từ thằng chính diện nên không thể đứng vững ngã va lưng vào góc bàn – ngay sau đó chớp lấy thời cơ thằng đó còn không phòng thủ, ngay lập tức tôi sử ra giao thoa bát thủ đỡ cả đòn đấm của nó đồng thời kéo tay nó về tát cho nó một phát…

Bên ngoài giờ này là tiếng của chị hai tôi và con bé hồng – ức thật! Ỷ đông hiếp yếu, tôi cũng không còn cách nào khác – rầm! – Tôi đập nát cái ghế lấy hai phần chân tự làm vũ khí cho mình – vừa đánh vừa giữ khoảng cách vừa tiện dùng chân vừa tiện tránh những con dao găm…

Một hồi sau – Nếu cứ đánh mãi như thế này, tôi sẽ bị chúng tóm cũng sớm thôi, tôi vẫn chưa chuẩn bị cho chuyện đó, dồn hết sức vào đòn chân là tự giết mình, nãy giờ tôi toàn sử dụng taekwondo – có lẽ vấn đề không phải là ở chuyện khổ luyện võ học hay sức khỏe dồi dào bao nhiêu, sai lầm lớn nhất của cuộc đời tôi chính là tôi không có bạn, người bạn mà cuộc đời này vẫn gọi là tri kỷ – sức người có hạn ngay sau đó khi tôi cũng còn một chút kháng cự thì ngay lúc đó, lại là tiếng của bà ta…

– Mày dừng lại ngay, không chị hai và bạn mày…

Nghe đến họ tôi, bất ngờ quay lại nhận ra chị vân và con bé hồng đã bị người của bà ta khống chế – BỐP! – Mất cảnh giác tôi dính một gậy vào lưng ngã khụy xuống sàn, khoảnh khắc đen tối nhất chính là tiếng khóc của chị, quỳ lạy, van xin bà ta, chị vừa quỳ vừa gập đầu, trán đập mạnh vào sàn gạch, đầu chị chảy máu mà vẫn không dám dừng lại, tôi bị cả 5, 6 người dùng chân đạp vào người – không thù không oán nhưng chúng đánh tôi chẳng khác gì tôi đã ăn cướp đồ của chúng “hãy chờ đó! Sẽ trả! Tôi sẽ khiến cho các người phải đau gấp trăm vạn lần”

Chỉ cho đến khi tôi không còn sức mà kêu đau nữa thì tiếng hành hung cũng thôi dần – chúng đỡ tôi dậy rồi nắm đầu tôi kéo lại gần bà ta…

– Chát…

Đầu tôi lệch sang trái rồi lại lệch sang phải cứ theo mỗi lần bạt tai, máu từ miệng nồng nặc của mùi tanh, lại là tiếng của chị, tôi thà bị đánh chứ không thể để liên lụy đến chị.

– Xin bà tha cho em tôi hức… hức… xin bà…
– Xin này! Xin này! – Thằng nhãi ranh đạp thẳng vào bụng khiến tôi thở không ra hơi – đánh đi! Đánh nữa đi – chúng mày mệt rồi à?

Tôi ngẩng mặt nhếch mép cười khinh khỉnh…

– Thằng nhãi! Mày bị đánh như thế mà vẫn còn cứng miệng nữa hả? Đưa tao con dao…

Tôi thật ngu! Lẽ ra tôi không nên nói thế, chỉ làm chị hai tôi và nhỏ hồng thêm khổ, hai người họ lao tới ôm chân bà ta van xin thảm thiết, nước mắt cũng theo dòng mà chảy dài trên má tôi…

– Xin bà! Tha cho em tôi – thằng Dương! Nó vẫn còn nhỏ, nó thiếu tình thương của bố mẹ nó, xin bà, tại nó nóng nảy, nó không làm chủ được bản thân của mình.

Giọng của chị thật đáng thương và yếu ớt, thật sự đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy chị yếu lòng đến như thế…

Lại là bà ta…

– Làm chủ bản thân à? – Nó đánh con trai tao như thế mà mày còn già mồm hả con ranh kia…

Lập tức bà ta đẩy chị rồi tiến về phía tôi, khoảnh khắc mà con dao chìa hẳn vào cổ tôi thì cũng là lúc ông ấy xuất hiện.

– Dừng hết lại nhanh!

Ông ấy xuất hiện rồi đuổi hết đám côn đồ tôi chạy lại đỡ tôi và chị vân đứng dậy, thấy chồng mình, bà ta nửa lo nửa chẳng sợ, nhếch mép…

– Đấy! Anh xem! Anh dạy lại thằng con trai của mình đi, hư hỏng anh nhìn nó đánh con tôi này?

Ông ấy nhìn tôi xót thương, nhăn mặt quay lại nói với bà ta…

– Đi về cho tôi!
– Ông dám vì thằng con mất dạy của ông mà lớn tiếng với tôi à?
– Bà có về không hay để tôi phải đuổi! Nó là con trai tôi, bà đánh nó như vậy tôi sẽ không để yên đâu.
– Ông dám?

Ông ấy trợn mắt làm bà ta không thể nói thêm được một câu – cuối cùng bà ta cũng bỏ ra về mang theo sự ấm ức – bố tôi! Ừ thì bố – tôi gạt thẳng tay ông ấy ra…

– Bố đi về đi!

Tôi nói…

– Dương! Nghe bố nói!
– Không có gì để nói nữa đâu bố à!
– Dương! Bố biết con giận bố, những khoảng thời gian này bố không bên con, bố vẫn quan tâm đến con mà!
– Quan tâm tôi à? Vậy nếu tôi chết! Ông có khóc cho tôi không?

Ông không nói mà chảy lại ôm lấy tôi…

– Bố chỉ vừa mới biết chuyện thôi! – Bố sẽ đưa con ra nước ngoài…

Tôi cười nhạt rồi gạt thẳng tay ông ra…

– Không cần! Ông về đi!
– Dương?
– Tôi nói ông đi về đi mà! Tôi có bị sao thì mặc tôi…

Tôi cứng đầu, lúc này tôi không muốn nghe bất cứ chuyện gì từ ông ấy nữa – có lẽ ông ấy nhận ra vẻ cố chấp này của tôi, nên cũng lẳng lặng bỏ về không quên nói với chị hai tôi điều gì đó.

Giờ này thì nhỏ hồng mới chạy lại đỡ tôi, nó lo lắng nhìn tôi…

– Anh…
– Không phải chuyện của cô, đi về đi…

Tôi đau quá, không nén nổi cơn giận mà ném cục tức sang cả em. – Thế đó, mang đau nhức trong người cả tuần trời, quán của vắng khách bữa nay mới có người đến – hại chị em tôi im ắng cũng từ ngày hôm đó, tôi biết là mình không có tư cách gì để giận chị hết, hóa ra chị vẫn nhận sự giúp đỡ từ ông ấy. Cũng đúng thôi! Chị hai tôi đâu phải là thần là thánh mà có thể vừa lo cho chị và lo hết cho cả chính tôi – đầu tôi đau nhức liên hồi, cơ thể mỏi nhừ – đúng lúc đó chị hai tôi bước vào ngồi cạnh tôi, chị rót một ly nước rồi để cạnh bàn nhẹ giọng…

– Em còn đau chỗ nào không?
– Em ổn! [Tôi đáp]
– Ừ! – Nhưng Dương nè?
– Dạ [tôi mệt mỏi]
– Mấy… mấy hôm nay chị không thấy hồng đến chơi nữa!
– Ừ! Vậy cũng tốt cho nó [tôi dửng dưng nói]
– Em… em không định sẽ đi gặp nó nữa hả?
– Gặp làm gì nữa hả chị?

Tôi nghe cả tiếng thở dài của chị, khẽ chạm lên vai tôi chị nói một câu cuối rồi bước ra khỏi phòng…

– Em đừng đối xử như thế với nó, con bé quý em mà! Chị không áp đặt em, chị chỉ muốn em đi gặp nó thôi, hôm trước em bị đánh nó cũng sót cho em lắm đấy.

Chị vừa ra khỏi phòng tôi cũng chường người dậy, suy cho cùng tôi sai vẫn hoàn sai – ngay tối hôm đó tôi về nhà bác nam để tìm con bé, vừa đến nơi tôi nhận ra cửa khóa ngoài, ngoài trời vắng hoe người qua lại, không khí này, cảm giác này làm tôi liên tưởng đến ngày đó, ừ! Lần đầu tiên mà tôi gặp con bé cũng là ở đây và hôm nay cũng vậy, giữa một trưa của ngày hè oi bức, đanh đá và chanh chua của nó đã khiến tôi phải suy nghĩ lại về cách nhìn nhận về con gái – cảnh tượng của ngày đó giờ cũng được sắp đặt lại để tôi gặp được nó, chỉ khác mỗi là nó có dắt theo thằng cu ben, có lẽ là hai cô cháu đi dạo phố giờ mới về. Nhìn thấy tôi là thằng nhóc đã reo lên inh ỏi, nó buông tay nhỏ rồi chạy về phía tôi cười í ới, nhưng tôi chưa kịp bồng thằng bé lên thì nó đã bị nhỏ kéo lại, Nụ cười trên khuôn mặt thằng bé tắt hẳn, nó không hiểu chuyện gì đang xảy ra, mặt cứ ngây ra đến tội nghiệp.

– Vào nhà đi con, dì phải nói chuyện với chú một chút…
– Vâng ạ!

Cho đến khi thằng nhóc bỏ vào trong thì…

– Anh đến đây làm gì?
– …
– Sao? Anh không có gì để nói với tôi à? – Anh đi về đi…

Nó nói xong câu đó rồi mặt lạnh quay đi – chỉ lúc này cái cổ họng cháy bỏng trong tôi mới có thể lên tiếng.

– Anh xin lỗi!

Thấy em từ phía sau, bờ vai nó khẽ run, tôi tin là nó lại khóc nữa, bất động vài giây sau thì nó nói lại mà không quay lại nhìn lấy tôi, giọng bắt đầu xao xuyến…

– Anh chỉ biết xin lỗi thôi! Anh cứ tưởng xin lỗi là anh sẽ nghĩ mọi chuyện sẽ qua sao… vậy còn tôi, anh có nghĩ cho tôi không hả?

Tôi khẽ thở nhẹ không dám lại gần nó, gật gật…

– Cảm ơn em hôm trước đã lo cho anh, em… em có bị sao không, mấy thằng đó…
– Anh lo cho tôi làm gì? – Trước giờ anh có nghĩ đến tôi đâu – tôi biết tôi không được như tre nhưng tôi thích anh thật lòng, vậy tại sao anh lại đối xử với tôi như thế, hức…

Không để nó nói thêm, tôi bước vài chân lại nắm lấy cổ tay nó kéo lại thì ăn một cái tát rất mạnh.

– Chát!

Đau thật, đánh xong mà gò má tôi từ không cảm giác cho đến khi nóng ran lên vì đau – đâu đó vẫn có tiếng của con bé đang cố gắng gạt tay của tôi ra.

– Bỏ ra! Anh đáng bị như thế!
– Nghe anh nói xong rồi em vào nhà cũng còn kịp mà!

“- Em nói em thích anh, vậy bây giờ em vẫn thích anh có đúng không?”

– Tôi không thích anh thì tại sao giờ tôi phải như thế này, anh có biết tôi phải bỏ chuyến đi với bố mà về quê của mẹ anh tìm anh không hả?

“Em vẫn thích anh à, ừ! Vậy em đang thích một người sắp chết đó em biết không?”

“Anh tránh mặt em, anh muốn em hạnh phúc, chứ không phải lúc này, – anh không muốn em phải khổ sau này, em thấy rồi đó, anh chẳng có gì hết, người anh thân thiết nhất giờ chỉ còn chị hai anh, – em nghĩ lại đi, chẳng lẽ cả đời này em muốn đi theo anh sao? Kể cả khi anh cũng không biết là mình sẽ sống được bao lâu”

“Quên anh đi!”

– Chát! – Lại một tát…

Em nhìn tôi lắc đầu, nước mắt vẫn cứ thi nhau mà chảy dài trên hai gò má ửng đỏ.

– Anh chẳng hiểu gì ở tôi hết, tôi không yêu cầu gì nhiều ở anh hết, tôi ghét anh!

Ngắt lời, nó bỏ vào nhà rồi đóng của thật mạnh. Cuộc gặp này có lẽ hôm nay là hết, tôi trở về nằm nghĩ ngợi và dằn vặt đủ chuyện, ngày hôm sau tôi cũng không đến nhà nó nữa, rồi lại hôm sau nữa rồi lại mốt, mọi chuyện cứ rối um cả lên – tôi chỉ mong cho thời gian trôi thật nhanh chóng cho đến ngày tôi nhập học, hẳn là tôi sẽ sống được gần 4 tháng nữa trước ngày phẫu thuật, và có lẽ khi đó tôi cũng đã và đang là một sinh viên năm nhất giống như bao người khác.

Cứ mãi trốn tránh vẫn không phải là cách hay cho đến khi tôi gặp anh ta – khi nhìn thấy người thanh niên đó tôi nhận ra đó chính là người mà em giới thiệu với bác nam và cũng chính là người tôi gặp ở… – chẳng hiểu tại sao anh ta lại tìm đến tôi giờ này, một cuộc nói chuyện, anh nói cho tôi biết toàn bộ sự thật về em, nghe đến đâu tôi lại thấp thỏm đến đó…

Anh ta đang nói gì thế này, câu chuyện mà anh kể với tôi chẳng khác gì một cái đánh mạnh vào đầu tôi – thật ra anh ấy chỉ là người theo đuổi em từ thời cấp 3, một anh học sinh lớp 12 si mê một cô bé lớp 10 và cho đến giờ vẫn vậy – điều khiến tôi khó chịu ở ngực chính là hai người họ không phải là tình nhân, tại sao ư? – Có lẽ điều khiến người thanh niên kia tìm đến tôi lý do chính là ngày đầu tiên tôi đến trường Đại học của em, tôi đã nhầm một chuyện rằng ngày hôm đó em đã nhìn thấy tôi từ rất xa – cái nắm tay đó, Nụ cười, cuộc nói chuyện thân mật đó đều là do em dựng lên hết, em muốn tôi sẽ phản ứng như thế nào, và có lẽ kết quả lại không như con bé mong đợi, ấy vậy mà tôi của lúc đó chỉ cười nhạt và cho qua, cứ tưởng họ đang hạnh phúc – anh ta trách tôi với nhỏ hồng rằng, ” thằng đó có xem em là cái gì đâu ” – ” nếu thằng đó yêu em thì nó sẽ không mặt lạnh như thế ” – anh ta xin lỗi tôi vì đã nói xấu nhiều về tôi trước mặt con bé. – Ấy vậy mà cho đến những giây phút cuối, cái đêm mà em bỏ về nhà chỉ để gặp tôi, em xin lỗi tôi, cũng chính là ngày mà anh ta ngỏ lời tỏ tình với em, anh ta muốn kết thúc tình bạn hơn 3 năm. Con bé nói với anh ta…

– Em xin lỗi! Em có người yêu rồi.
– Lại là thằng đó hả em?
– Bây giờ anh ấy chưa thích em, nhưng em tin là sau này anh ấy sẽ thích em.

Trước mặt anh ta, tôi là phạm nhân, một kẻ lừa tình trắng trợn. Mọi chuyện như được vẽ ra, con tim như vỡ hòa trong xúc động, tôi vừa hổ thẹn vừa dằn vặt.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thời học sinh oanh liệt

Số ký tự: 0