Phần 130
2024-10-05 22:30:16
Vậy là chuyện tình cảm của tôi có lẽ sẽ kết thúc ở đây sao? Trở về nhà dì hoa ôm lấy tôi, tiếng khóc của dì, dì xin lỗi tôi vì đã không nói cho tôi biết sớm dì sợ…
Ngày hôm đó tôi đến nhà con tre, đi theo yêu thương dẫn lối, gia đình của con tre, nay chỉ còn lại bác gái và bà nội, đứa cháu thân yêu duy nhất của cả hai con người khốn khổ đó, bàn thờ bên cạnh ảnh người đàn ông kia thì một góc đó trong hình là một cô bé mặc áo dài, cười tươi trong nhang khói u ám, – mọi thứ dần thi nhau đổ vỡ, hình ảnh em, quá khứ về em, và cả trái tim tôi đang phải hứng chịu giờ này, nước mắt tôi cứ mãi tuôn trào, trời đất quay cuồng, tôi đã cố gắng vượt qua tất cả là nhờ có em, vậy mà giờ đây, khi tôi đã không còn vướng bận bất cứ điều gì, nó lại nhẫn tâm rời xa tôi ư?
Tôi nghe bà nội nó kể lại, câu chuyện mà khi con tre còn sống, nó muốn theo mẹ nó đi biển, cái nghề mã đã cướp đi sinh mạng của bố nó, tôi đâu có ngờ nó lại dại dột đến như vậy, chuyện gì rồi có đó, em chờ anh về cũng được mà hả tre…
Con tàu dẫn theo nhiều thủy thủ, người giới thiệu việc làm cho hai mẹ con là một người bạn làm ăn trong quá khứ của bố nó, dường như mọi lời mà bà của tre kể, tôi hầu như không nghe được gì, nỗi đau quặn thắt, tôi chỉ nghe được một điều rằng, con tre bị người ta hại, thật vậy sao? Nó có làm gì nên tôi đâu mà phải hứng chịu điều đó chứ, ở đời! Tôi chẳng bao giờ tin vào cổ tích ở hiền gặp lành, mọi thứ trước mắt của lúc này chỉ là thù hận, tôi hận kẻ đã gây ra điều đó.
Chuyện xảy ra vào một đêm bão, con thuyền nhỏ này hầu như không chịu đựng nổi sức mạnh của mẹ thiên nhiên, thuyền bị đắm, ghe cứu hộ không hề đủ cho tất cả, mà là phải bỏ một người ở lại vì như thế ghe cứu hộ sẽ không bị chìm, khoảnh khắc đó lại có ai thêm vào đầu tôi rằng, con tre đã bị người ta đẩy ra khỏi sự sống, tất cả đã bỏ lại nó, tôi nghĩ trong điều đó hẳn ai cũng không muốn trao sự sống còn của chính mình để nhường cho người khác, câu chuyện này tôi nghe cậu mình kể lại, tuy nhiên rằng bà nội của con tre vẫn không nói về việc con tre bị hại, nó bị bỏ rơi, có lẽ một sinh mệnh nhỏ nhoi không nằm trong sự tính toán của chúa trời, tôi tin là khi đó mình sẽ nghe thấy…
– Anh Dương…
– Cứu em…
– Mày đã ở đâu khi nó cần mày nhất…
Cổ họng tôi nghẹn lại không thể khóc nổi được nữa, cơn giận dữ, trước mắt lúc này chỉ có giận dữ – sáng hôm sau tôi dắt thằng minh theo, tôi muốn hỏi nó nhà của những người đã đi biển cùng tre là ai và họ đang ở đâu, nó tròn mắt khi nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe và lòng sọc những tia lửa trong tôi, tôi hỏi hai đứa em mà chỉ có thằng minh trả lời…
Nó dẫn tôi đến cảng của dân chài lưới, thỉnh thoảng thằng nhóc cứ nhìn lấy tôi rồi sợ sệt quay đi, chắc hẳn nó đã không dám tin rằng người đi sau nó giờ này đã không còn là anh của nó nữa, người đi cạnh nó giờ này đã là con người hoàn toàn khác, tôi phải làm rõ mọi chuyện, tre không thể chết oan như vậy, mọi chuyện đều phải được phơi bày trước ánh sáng…
Giờ này là giữa trưa, những con người làm nghề đi biển với nước da đen sạm, họ đang phơi những tấm lưng làm việc hì hục giữa trời nắng gắt, – điểm cuối cùng là một con tàu đánh cá nhỏ, thằng minh dừng lại rồi nó chỉ cho tôi ở đó, chính đó là nơi ở của những người đã nhẫn tâm bỏ nó lại, tôi lúc này không kiềm chế được, khẽ nói với đứa em…
– Em về trước đi minh, anh vào trong đó, lát anh về…
– Anh tính làm gì trong đó?
Thằng minh kéo tay tôi lại…
– Không phải chuyện của em, về đi…
Tôi nói như mắng.
… Bạn đang đọc truyện Thời học sinh oanh liệt tại nguồn: http://bimdep.pro/thoi-hoc-sinh-oanh-liet/
Bước vào chiếc thuyền đó, tôi nhìn thấy 6 đến 7 người đàn ông đang ngồi đánh bài, kẻ hút thuốc, uống rượu, một người nhìn thấy tôi, ông ta ngạc nhiên vài giây rồi hỏi…
– Thằng kia, tìm ai…
Tôi nói với họ bằng giọng khàn khàn, cổ họng tôi cả đêm qua đã đau đớn vì quá thương nhớ con tre rồi, giờ này tất cả là báo thù.
– Ở đây! Có phải các người những ngày trước sống sót sau vụ đám tàu đúng không?
Tôi nói tới đây thì 7 người đàn ông đó chợt giật mình đứng dậy, tất cả nhìn về phía tôi, tay cũng đã hờ thành những nắm đấm, người đàn ông to cao kia hẳn là thuyền trưởng nói khệnh khạng…
– Không phải chuyện của mày, cút!
Họ cũng không vừa, tôi cố gắng giữ bình tĩnh, hỏi thêm một câu nữa…
– Tôi không hỏi lại, ai trong các anh là người đã đẩy con bé vào chỗ chết, HẢ?
Những người đàn ông đó nhận ra điều không hay, có vẻ mọi chuyện cần được giải quyết theo hướng khác.
– Bắt nó lại!
Vù! – Từng người từng người nhảy vào tôi, nhanh chóng tôi, tôi cố đứng thật vững vì chiếc thuyền đang lắc lư…
– Bốp – rầm…
Tôi chống tay xuống đất, quét một đòn chân nhanh như cắt làm hai gã to xác ngã chúi dũi ra góc bàn…
– Choang! – Mày… mày là cái thứ gì vậy?
Tôi không kịp tránh nên dính trọn một cái chai bia thủy tinh, tay tôi tê cứng chảy đầy máu, mảnh thủy tinh vỡ vụn xuống sàn, người đàn ông kia nhìn tôi chấn kinh rồi lùi lại, tôi lừ mắt, có lẽ cơn điên đã lên tới đỉnh điểm.
– Hây! Rầm! Bốp…
Tôi nhảy đạp chân vào tường lấy đà tung thêm một cước vào thái dương của người đang lao lại gần…
– Aaaaa!!!
Người đó ngã hẳn xuống những mảnh niểng vỡ từ chai thủy tinh bị vỡ vừa rồi.
– Do các người ép tôi đó nhé!
– Rầm! Choang! Kình – tôi tả xung hữu đột vừa đánh vừa đỡ, tay, thân, đầu dính không biết bao nhiêu cái chai, gậy gộc. Tôi nhận ra máu từ đầu mình đang chảy xuống lăn dài trên má, tay tôi run lên vì đau đớn…
– Bốp – ăn thêm một đá, tôi ngã ra vài mét lưng đập mạnh vào những hộp xốp…
Cuộc ẩu đả diễn ra, lưng tôi dính trọn một cái ghế nhưng tôi vẫn không thấy đau đớn dù chỉ một chút nào, sức của những người dân chài thật dẻo dai, tôi rồi cũng sẽ bị họ bắt lại nếu bản thân không nghĩ ra được cách, cuối cùng, tôi lao về phía kẻ cầm đầu…
– Rầm! – Đứng yên!
Luồn lách qua những tên to xác, tôi cuối cũng cũng tóm được tên thuyền trưởng, lập tức tôi đạp khụy chân hắn xuống, nắm lấy cổ áo, tay còn lại để nắm đấm ngáng đầu hắn, mắt trừng về những con người đang chuẩn bị lao vào tôi.
– Các người bước thêm bước nữa tôi không dám chắc ông ta sẽ lành lặn đâu…
Đám người đó bắt đầu lo, bỏ hết gậy gộc xuống sàn.
– Này cậu! Có gì từ từ nói! Kẻo án mạng…
Mắt tôi lòng xọc lên vì phải nghe hai chữ án mạng…
– Án mạng à? Thế các người bỏ rơi người thân của tôi giữa biển rồi mặt lạnh bỏ đi thì các người không quan tâm à?
Tay trái tôi chảy máu đẫm một mảng, cắn răng tôi chỉ tay về phía họ…
– Tôi hỏi lại lần cuối, ai trong các người đã để người thân của tôi ở lại đó, hả? Nói nhanh…
… Bạn đang đọc truyện Thời học sinh oanh liệt tại nguồn: http://bimdep.pro/thoi-hoc-sinh-oanh-liet/
Họ im lặng một hồi, vài giây sau khi tôi không thể nào kiên nhẫn hơn được nữa, lập tức tôi nắm lấy chai thủy tinh đập mạnh vào vào bàn, thủy tinh vỡ nát, tạo thành một con dao sắc nhọn, tôi trợn mắt kề nó vào cổ ông ta, lúc này những con người đó mới thật sự hoảng sợ.
– Nói nhanh, tôi không có thì giờ đâu…
– Cậu này! Cậu là gì của cô gái đó vậy? Chúng tôi xin lỗi cậu…
– Chúng tôi cũng vì cuộc sống mà, gia đình chúng tôi đông anh em, mong cậu…
– Lo cho gia đình các người à? Vậy gia đình của con bé thì sao? Các người xem đó như cỏ rác à?
– Cậu bình tĩnh lại, đêm đó bão lớn lắm, mọi chuyện không như cậu nghĩ đâu?
Người thuyền trưởng ngẩng mặt lên nói với tôi.
– Câm mồm, ai cho ông lên tiếng…
Tôi quắc mắt lại nhìn về phía của họ, trong số đó có một người bước ra nói. Đôi mắt người đó nhăn nheo, những vết chân chim đã in hằn lên khuôn mặt họ khắc sâu chứng minh cho một công việc mưu sinh khó khăn, nay đây mai đó…
– Cậu à! Tôi rất tiếc về cô bé đó, nhưng thật sự chúng tôi không hề làm chuyện đó mà, tin chúng tôi đi…
– Vậy tại sao các ông lại muốn bắt tôi? Các người sợ gì?
– Chúng tôi sợ cậu không hiểu hết chuyện mà, sợ câu báo công an, nhưng thật sự cậu tin chúng tôi đi, không ai hại con bé hết.
– Lừa tôi à? Các người nghĩ tôi ngu sao…
Người tôi mệt lừ, cơn đau nhói xuất hiện hành hạ con người tôi, khoảnh khắc đó phải nói tôi sẽ không còn giữ được lý trí của mình mà thẳng tay đâm cho lão thuyền trưởng một nhát. Ngay lúc đó là giọng của một người…
– Dương à? Dừng lại đi cháu, mọi chuyện không như cháu nghĩ đâu, họ không có tội mà cháu, đừng làm chuyện sai lầm cháu ơi…
Giọng của bà nội con tre, sau lưng bà là cậu, dì hoa, mẹ của nó, có lẽ là con bé quỳnh sợ chuyện không hay, nên nó đã nói chuyện tôi tìm đến những người đó cho cậu biết, khung cảnh lúc này thật trớ trêu…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro