Phần 129
2024-10-05 22:30:16
Con bé hôm nay mặc quần jean, áo sơ mi, khuôn mặt trang điểm nhẹ, hôm nay nhỏ thật đẹp và sang trọng, trông chẳng khác gì một hot girl sài thành chính hiệu, tôi thật sự không thể nhận ra được thái độ của nó từ đằng sau chiếc kính râm ấy là gì, khuôn mặt em lạnh ngắt đi bên tôi, chỉ sau một đêm con người đó đã thay đổi hoàn toàn, ân cần, niềm nở đã không còn, giờ chỉ là im lặng và nhạt nhẽo “vậy! Em còn theo anh vào đây làm gì hả hồng?” – Được một quãng khi chúng tôi dừng chân tại vỉa hè chờ xe bus, không biết hệ thống xe bus ở đây có giống Hà Nội không nhỉ?
Xe cộ dày đặc, có lẽ khí hậu ở Sài Gòn có vẻ tốt hơn ở Hà Nội, không quá nóng, – chúng tôi dừng chân tại trước cổng trường đại học bách khoa, năm nào cũng vậy! Bất kỳ trường đại học nào khi bạn bước chân vào sẽ luôn có những sinh viên tình nguyện tiếp sức mùa thi, họ nhiệt huyết vui vẻ kéo chúng tôi lại bàn làm việc, một cậu sinh viên tỏ ý muốn xách vali giúp tôi…
– Để anh cầm cho hai đứa…
– Dạ không sao đâu ạ!
Cũng đơn giản thôi, nhưng nhỏ hồng thì xem tôi như trẻ con vậy, nó giành việc nói chuyện với những sinh viên tình nguyện, hẳn là ai ở đó cũng lầm tưởng rằng đây là chị hai dắt em trai đi thi vậy.
– Đi thôi!
Giọng của hồng có vẻ gắt với tôi…
– Ừ! Thì đi…
– Chúc em thi tốt nha!
Giọng của những người sinh viên…
Nhờ sinh viên hướng dẫn, chúng tôi tìm được một phòng trọ giá trung trung cho hai người, thời gian này Sài Gòn sẽ phải chào đón hàng chục ngàn sinh viên từ nhiều nơi đổ về, trộm cắp, mọi thứ phát sinh trong thời gian này, bên ngoài kia ồn ào thế nào thì mặc, có ai đang vất vả tình chỗ trọ, có người sẽ ở lại ký túc xá mà trường hỗ trợ tiếp sức mùa thi mong mọi sĩ tử sẽ có sức khỏe thật tốt để hoàn thành trách nhiệm của mình, – lần đầu! Cảm giác lần đầu là thế, tôi bắt đầu thấy khá lo, chốc chốc lại bồn chồn khó tả.
– Lần đầu ai cũng vậy, anh đừng lo…
Vẫn là giọng nói lạnh lùng mà tôi vẫn chưa thể quen nổi của nhỏ hồng, giật mình tôi quay lại thì cũng đã quá trưa, hồng mua cơm hộp cho cả hai…
– Anh ăn đi! Ăn rồi mới có sức khỏe để thi…
– Vậy! Nãy giờ em đi là mua…
Nó cắt ngang…
– Chứ anh nghĩ tôi đi đâu?
Chưa tới tối mà con bé đã nói trước rồi…
– Tối nay anh ngủ ở chỗ này, tôi ngủ ở chỗ này…
– Hở! [Tôi ngạc nhiên]
– Sao? Hay anh muốn đổi chỗ.
Người đâu mà cọc tính trẻ con vậy, giống y chang như lần đầu mà tôi gặp nó, cọc cằn khó chịu…
– Ừ! Sao cũng được [tôi xuề xòa]
Và dĩ nhiên đó chỉ là những kế hoạch của ban ngày, chỉ khi đến tối, có vẻ như căn nhà trọ này không có người ở nhiều năm, thành ra khi đêm đến gián từ đâu bò ra, lúc đó cũng gần 2 giờ sáng, tôi đang say giấc thì có một tiếng la của nhỏ. Giật mình tôi tỉnh dậy mò bật đèn…
– Gì vậy hồng?
Gián lúc này cũng đang hành quân khắp sàn nhà, con bé hồng thì co rúm lại như mèo con, nó sợ gián…
– Trời! Đâu ra mà nhiều gián vậy cà?
– Còn đứng đó nữa hả? Làm gì đi chứ? [Hồng gắt lên]
– Ừ! Ở nhà nhé, anh đi mua thuốc xịt côn trùng…
Tôi vừa nói ngay sau đó thì con bé đã đứng dậy rồi chồm lấy tay tôi lo sợ…
– Cho tôi đi với!
Vậy là xong cả đêm không ngủ được, xử lý xong đống gián cũng hơn 3h sáng, tôi ngủ mê mệt cho đến khi nhỏ gọi tôi dậy ăn sáng – nhìn thấy con bé mặt đỏ lấm tấm mồ hôi dậy sớm lo cho tôi, tội nghiệp!
Xin lỗi vì ngôn ngữ tôi viết có vẻ khô khan, mọi sinh hoạt với cô gái lạnh lùng mà tôi chưa quen này, cả hai ngồi yên trong phòng không đi đâu, nghe cứ như phim vậy, nhỏ ngồi cạnh tôi, không muốn cho tôi nhìn thấy đôi mắt em giờ này, cứ thế cả hai mãi im lặng, tôi thật sự không thể chịu nổi được cảm giác này, – chả thể biết được trong đầu em đang nghĩ gì? Nhưng có một điều mà tôi biết được chính là sau mùa thi này, cả hai sẽ không còn là bạn của nhau nữa, mỗi người một nơi, có lẽ tôi sẽ rất nhớ con bé, còn nó thì sao? Tôi hy vọng là nó sẽ phải giận và ghét hận tôi thật nhiều, để có thể hạnh phúc bên người yêu mới, tôi đã nghĩ như thế đó, có vẻ ích kỷ nhưng tôi cũng hết cách rồi…
Ba ngày ở Sài Gòn chẳng khác gì ba năm, nhỏ vẫn lạnh lùng với tôi, nhưng thay vào thái độ lạnh nhạt đó là những cử chỉ ân cần, con bé ngồi cạnh tôi cả đêm, giọng điệu vẫn không một chút mùa xuân nhưng vẫn lo cho tôi từng chút, có lẽ nó muốn tôi có một tâm trạng thật ổn định để bước vào phòng thi.
Tôi bước đến địa điểm phòng thi của mình, nhìn vẻ mặt ai cũng căng thẳng, giờ phút của định mệnh, những sĩ tử chia sẻ với nhau những công thức hóa học tinh nghịch, tinh thần của ai hẳn cũng sẽ chùng xuống khi nhìn vào bài làm, công nhận là khó, quá khó, tôi giải không biết bao nhiêu là giấy nháp, cả phòng im lặng, chốc chốc lại là tiếng bước chân của giám thị, tiếng quạt trần loạt phạch từ bên trên đang trút những cơn gió nhẹ vào những cái đầu đang bốc khói đen khét lẹt của những con người đang mệt nhoài với bài làm, tôi không nghĩ là mình sẽ rớt, hay việc tôi có ý định theo kiểu vô thưởng vô phạt rằng đậu hay rớt cũng chả sao, đè nặng việc đó sẽ gây áp lực của mình lên bài làm.
Thi toán! Có lẽ là dễ thở hơn, tôi tự tin là mình sẽ lấy được điểm 8, bước ra khỏi phòng, hẳn tâm lý ai cũng vậy, ngồi phòng thi thì làm như đứng rồi, nhưng đến khi hết giờ thì mới biết rằng mình làm sai đáp án, cả sân trường ngày đó ồn ào, tranh cãi quyết liệt về đáp án, người khóc, kẻ vui, chuyện này năm nào cũng vậy. Bên ngoài là nhỏ hồng đang đứng chờ tôi trước cổng, nó vẫn thế, váy đen không quá hở hang nhưng cũng đủ để ai đó phải để ý, nó vẫn không cười, đeo kính râm, nhìn thấy tôi, nó rảo bước lại gần tôi rồi khoác tay ra về. Một câu nói lạnh…
– Anh làm được bài không?
– Được [tôi tin là ai cũng sẽ nói câu này mỗi lần thi xong với người thân của mình]
– Này! Anh thấy trời đâu có nắng, hay em bị đau mắt hả? Bỏ kính râm ra đi…
Tôi đề nghị…
– Mặc kệ tôi!
– Em sao vậy?
– Chẳng sao cả…
Trông nó tức giận cũng đáng yêu đó chứ, nói thật nhìn cái vẻ lạnh lùng của nó mà tôi muốn bật cười, chiều nay không có nắng gắt, nắng nhẹ vàng len lỏi qua từng góc phố, nhiều lúc tôi nhận ra con bé đang nhìn lén mình, không biết là nhìn có mất tiền đâu mà nó cứ vùng vằng…
Nói rồi con bé cũng kéo tay tôi đi, vậy là sao? Tôi không hiểu…
Thi vật lí rồi cũng xong, hẳn là như thế, khi tất cả các giám thị mở bài thi thì cũng là lúc đề được đăng lên mạng, bên ngoài trời nắng giờ này là những người thanh niên hẳn là sinh viên năm cuối, họ đang bán những tờ giấy đáp án tự giải cho các sĩ tử tự chấm bài.
– , Ngay sau đó hai chúng tôi trở thu dọn hành lý rồi trở về Hà Nội, biết gì không? Tôi không tin đó là sự thật các bạn ạ, có lẽ là trùng hợp thôi, tôi sẽ coi đó là điều kỳ diệu, bởi khi bước vào cổng của sân bay, tôi nhận ra và tận mắt nhìn thấy cô gái đó, tôi không nhìn thấy mặt vì người đó đi trước hai chúng tôi, mắt tôi mở tròn như không thể to hơn được nữa, từ cánh cửa của chuyến bay về Nhật Bản có một vóc dáng quen thuộc mà tôi sắp được gặp là, phải! Phía sau của cô gái đó làm tôi liên tưởng ngay đến con tre, nếu nhìn từ phía sau hẳn là tôi sẽ không phân biệt được cả hai bởi quá giống, bản năng ban đầu thôi thúc tôi và ảo tưởng rằng, đó có phải là nó không, nhưng rồi tôi cũng dần gạt phăng ý nghĩ đó bởi, con tre là con tre, và cô gái đó là cô gái đó, người ta về Nhật còn con tre vẫn ở đó chờ mình mà, – ngay sau đó tôi lại bật cười một mình, hình ảnh người con gái đang vội vã kéo những vali nặng nề dần biến mất trong biển người xô bờ. Chuyện này không có gì lạ cả, trùng hợp đôi khi cũng có thể xảy ra đối với cả hàng triệu con người, nhưng! Sau khi nhìn thấy cái bóng dáng đó tôi lại cảm thấy có gì đó nao nao khó tả giống như một điềm báo vậy.
– Anh cười gì vậy?
Hồng hỏi tôi…
– À! Không có gì…
Nhỏ lại nói…
– Sắp được gặp người yêu nên mừng chứ gì?
Nó nói đúng! Tôi đang vui vì được sắp gặp lại con tre, ngày tháng năm…
… Bạn đang đọc truyện Thời học sinh oanh liệt tại nguồn: http://bimdep.pro/thoi-hoc-sinh-oanh-liet/
Sau nửa tháng, nhỏ hồng tránh mặt tôi bằng một cách, nó rủ anh chàng hôm nọ còn nắm tay nó về nhà, đi du lịch? Phải! Con bé hồng đưa cả bố mình ra huế chơi, khuôn mặt bác nam lộ rõ vẻ lo lắng vì lần về quê này con bé sẽ đi với người thanh niên ấy không phải là tôi, mọi chuyện sau đó xảy ra rất nhanh, căn nhà tối om kể từ ngày họ đi, tôi biết chuyện gì đang xảy ra, vậy đó! Từ nay về sau chúng tôi hẳn sẽ không còn gặp lại nhau, vẫn biết vẫn thế nhiều lần tôi vẫn cố tìm cách liên lạc chỉ để muốn nói một câu “cảm ơn vì tất cả” nhưng sao là khó quá vậy, là người xa lạ rồi mà, bóng tối vây quanh cuộc sống của hai bố con kể từ ngày tôi đến, khiến họ phải khó xử mà trở về quê, tôi ác thật! Nhiều lần tôi cũng muốn bỏ đi xa dãy trọ này nhưng không hiểu sao tâm trí vẫn không thôi quấn quýt và thương nhớ nơi này, tôi thật sự không nỡ bỏ đi, có lẽ là hơn hai năm giờ đây mọi thứ tình cảm từ hai bên được gây dựng từ bấy lâu nay đã kết thúc trở về với con số không tròn trĩnh. Trở về quê thôi…
Mang theo những vật dụng cần thiết, lần trở về này chị vân không thể về chung, trước khi về, tôi có nhắn cho dì hoa, dì hỏi…
– Về sớm vậy hả con?
– Dạ thưa dì! Thi xong con về mà…
Từ đầu dây bên kia, tôi có thể nghe thấy được tiếng gió đang thổi vào từ bàn học của thằng minh, tiếng loạch xoạch nhỏ đó chắc hẳn là tiếng của sách vở đang bị hất tung từng trang giấy bởi gió, im lặng một hồi lâu, tôi không dám tin là người đang đầu dây bên kia là dì nữa, bởi cứ mỗi lần tôi điện về là dì nói rất nhiều, dặn dò, nói với tôi đủ thứ, nhưng sao hôm nay, mọi chuyện lại im lặng quá thể…
– Cạch!
Dì hoa cúp máy, – chỉ riêng tôi là điện thoại vẫn áp cứng vào tai, tôi biết là có chuyện không hay, tối đó tôi sách hành lý để sáng mai về cho kịp chuyến tàu.
Sáng tinh mơ, nhưng thật ra là đã 8h sáng, điều ngạc nhiên khi lần trở về này, bước ra khỏi khu đông người, ánh sáng không đủ mạnh rọi xuống mặt đất, trên cao là những đám mây đen đang che kín gần hết mặt trời, đoạn đường lần này tôi trở về sao u ám vậy, là do tôi tưởng tượng hay sao? Từ sau lưng tôi là giọng của hai đứa mà tôi đã nhận ra ngay từ những câu đầu.
– Này… [tôi quay lưng lại theo tiếng gọi đó]
Là thằng minh và nhỏ quỳnh.
– Sao hai em lại ở đây?
Tôi hỏi…
– Tại anh về nên bọn em ra đón…
Vẻ mặt của thằng minh lúc này không mấy tự nhiên, nhỏ quỳnh thì như cố nở một Nụ cười với tôi, thấy lạ tôi hỏi…
– Nhà có chuyện hả em?
– Dạ không có!
Hai đứa nó đồng thanh lại càng làm tôi thêm nghi ngờ, tôi hỏi lại…
– Có thật không?
– Thật mà anh!
Tôi nghe bán tín bán nghi, mọi lần tôi trở về, thái độ của chúng nó đâu có như vậy. Không kiềm được, tôi vội vàng nhanh chân đi thật lẹ mong tìm được vài chiếc xe ôm nào đó, bọn trẻ ngay sau đó lộ vẻ lo lắng ngay, hình như chúng không muốn tôi về thật nhanh – nhưng tôi lại không muốn hiểu tâm trạng của chúng ngay lúc này, tôi chỉ muốn được gặp con tre thật sớm, tôi đã hứa với nó là phải về thật sớm…
– Anh dương đi chậm thôi!
Trả lời hai đứa con nít là tiếng thở mạnh của tôi, ngay sau đó…
– Anh đi chậm lại cũng được mà…
Giọng của thằng minh, tôi vẫn không đáp, vẫn lo lắng, chuyện hai đứa đến tận đây đón tôi và cả chuyện dì hoa không bình thường khi gọi điện thoại cho tôi – chuyện gì đang xảy ra thế này? Mới gần một tháng mình không về mà. – Mọi chuyện có lẽ đến sớm hơn tôi nghĩ, gió trời thổi mạnh hất tung những cỏ lá khô ven đường, tôi vẫn đều đặn bước chân vội vàng, lần này là giọng của quỳnh, nó nói với tôi như sắp mếu…
– Hức… hức… anh dương đi chậm thôi… huhuhu…
Tôi dừng lại hẳn khi bất chợt tiếng khóc nức nở của đứa em mình, quay trở lại, tôi đã nhìn thấy thằng minh đang dỗ dành con bé, tôi đi lại hai đứa nó lòng thấp thỏm…
– Gì vậy? Ở nhà có gì sao lại không muốn anh về hả hai đứa…
Thằng minh lặng thinh, nó nắm tay quỳnh rồi khẽ lắc đầu ra hiệu một điều gì đó, quỳnh vẫn khóc nó khóc khác hẳn với lúc trước như những lần bị ai đó bắt nạt hay bị mẹ đánh đòn, nhưng lần này thì khác, tiếng khóc của nó làm tôi nghĩ đến điều chẳng lành. Khó khăn tôi hỏi nó…
– Chuyện gì vậy em?
Có lẽ là nỗi đau âm ỉ trong lòng của con nhóc lần này đã không còn gì để cản cảm xúc của nó lại nữa, quỳnh khóc to hơn, nó nói trong nước mắt.
– Huhuhuhu! A… nh… anh… về muộn rồi… huhuhuhuh chị tre…
Tre! Tôi lạnh cả sống lưng, tim đập loạn lên khi nghe nó nói đến con tre.
– Tre… tre làm sao hả em…
Quỳnh vừa khóc vừa nói rồi chạy lại ôm lấy tôi nói nghẹn ngào…
– Huhuhuhuh… em ghét anh. Tại sao những lúc chị tre cần anh nhất anh lại không xuất hiện hả… huhuhuh… chị tre mất rồi anh biết không hả… huhuhuhuhuhu…
Tôi biết mình không thể chấp nhận được sự thật này, thời gian như chậm lại, giây phút đó tôi thấy lòng mình đau nhói, tim mình thắt lại như có ai đó bóp chặt, tôi run lên rồi quỳ khụy xuống đất, tiếng nói thất thanh của hai đứa em mình, chúng nói gì mà tôi chẳng nghe rõ, chuyện gì đây? Phải chăng là thử thách mà ông trời muốn tạo ra cho tôi, tại sao? Tại sao lại là em, nó chỉ là đứa con gái ngây thơ thôi mà, tôi đâu có mong mỏi gì ở cuộc đời này, vậy mà hạnh phúc nhỏ nhoi nhất của đời tôi nay đã vụt mất. Chẳng lẽ định mệnh đã sắp đặt cho riêng tôi kiếp này sẽ mãi mãi cô đơn…
“Anh sẽ trở về sớm thôi mà” – lúc nào anh cũng để em phải chờ, giờ thì tôi cũng đã hiểu được cái cảm giác khi để cho người mình thương phải chờ đợi…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro