Phần 118
2024-10-05 22:30:16
Bạn biết không? Có một số thứ ở quá khứ tôi nhớ rất rõ. Hôm đó tôi lại bỏ vào rừng tìm con tre một lần nữa, mặc kệ cho bà can ngăn vì tôi không quen với rừng, bà sợ tôi vào đó rồi không tìm được lối mòn để thoát ra.
Tôi không nhớ mình đã tìm ra con tre như thế nào, tôi chỉ nhớ mình đã gặp được nó. Tìm người trong rừng như thể mò kim đáy bể vậy, tôi khản cả cổ vì gọi tên của nó, thoáng chốc sau khi từ một người tìm trẻ lạc, giờ thì tôi đã chính thức không tìm được đường ra, theo đồng hồ sinh học tôi ước chừng tầm này cũng đã hơn 6h sáng, tán lá dày chi chít che gần hết mặt trời. Tôi không thể xác định được phương hướng nếu mình không trèo lên một cái cây nào thật cao, rừng ở đây không có thú dữ, nhưng còn rất nhiều mối lo ngại, thiếu nước, kiệt sức vì đường dài, tôi hoàn toàn choáng váng. Có thể tôi là thằng ngu nhất khi không biết lượng sức mình, nhưng tôi chỉ biết là mình chưa bao giờ khao khát và mong mỏi nhìn thấy con tre khi này. Khi mặt trời cũng lên khá cao, tôi ráng tìm ra những dấu hiệu mà mình đánh dấu, một tia hy vọng khi nhìn thấy một lối mòn.
8h sáng vẫn còn lang thang trong rừng, người tôi mệt lả, mồ hôi chảy dài lưng áo. Lang thang một mình trong rừng, tiếng côn trùng kêu quanh đường tôi đi, tiếng động vật đâu đó cất lên bất ngờ khiên cho tôi nổi da gà giật mình nhìn lên, là loài khỉ. Chúng đang hướng mắt nhìn theo tôi như thể chờ xem tôi sẽ chết như thế nào – khi bà nội tôi còn sống, bà thường kể, không được vào rừng khi không có người lớn dắt đi, bà nói rừng rất đáng sợ vào buổi đêm, rắn rết, nhiều loài có nọc độc, và đôi khi bị vắt hút máu, nhưng đó không phải là điều tôi đáng lo, điều tôi lo hơn là một câu chuyện hư cấu từ bà tôi kể lại, trong rừng có ma, chúng đội lốt qua những con khỉ, động vật, chúng tìm cách dẫn ta đi lạc xâu vào rừng và chỉ chờ khi trời đêm là sẽ ra tay lấy đi linh hồn, đúng là giờ câu chuyện này đem ra để dọa tôi thì chẳng có gì bởi vì nó chỉ dùng để dọa những đứa con nít khi chúng không chịu đi ngủ và hư hỏng, nhưng đối với một thân một mình lang thang không lối thoát như thế này, câu chuyện đã phát huy tác dụng đúng nơi đúng chỗ, tâm trí tôi bị phân tán khi nhớ về hình ảnh bà kể cho tôi, giọng nhẹ nhàng nhưng u ám như thể nó không phát ra từ cổ họng của bà mà lại là từ một nơi nào đó xa xăm, hình ảnh con ma mà bà nội kể lại hiện về khiến tôi không khỏi rùng mình, thoáng chốc tôi cứ nhìn lên những cành cây tán lá rậm rạp, giống như thể chờ xem khi nào mình sẽ bị nhát ma vậy, nỗi bất an bắt đầu xâm chiếm dù tôi có tìm cách quên đi hay thanh toán nó như thế nào.
Tôi luôn ghi nhớ, con tre vẫn thường hát một mình khi còn thơ thẩn trong rừng, nó cũng nói là nó rất sợ ma, nhưng nó nói mỗi lần như thế, nó sẽ hát, mất mặt thật! Con gái không sợ mà mày lại sợ [tôi lắc đầu nghe tiếng thở mạnh của mình phả thành tiếng trong không gian]
Hát à! – Tôi bắt đầu hát vài câu của bài nối vòng tay lớn, cố gắng không nghĩ ngợi lung tung, phải để cho tinh thần không bị ảnh hưởng, điều xấu nhất khi tiếng hát của tôi ngày càng rõ và lớn mặc dù tôi đã vặn rất nhỏ volum, một điều tôi không thể ngờ tới, có mưa nhỏ, một vài hạt nước mưa lạnh rớt thẳng vào đầu tôi, cả khu rừng lúc này yên tĩnh. Tôi bẻ một cành cây làm gậy để leo qua những đoạn dốc.
Tôi vẫn hát nhỏ chỉ để cho đủ mình nghe thấy, nhưng có khi tôi bắt đầu tròn mắt và sững sờ, khi biết rằng giọng của mình đã thay đổi, là một giọng nữ, tôi thót tim lùi lại vài bước, tim đập binh binh, nãy giờ mình có nghe thấy đâu? – Tiếng hát trong trẻo vang vỏng tôi nghe câu được câu không, tĩnh lặng theo khu rừng, tôi nhắm mắt lắng nghe giọng đó phát ra từ đâu.
– Đúng rồi! Không thể lẫn ra được, tôi chắc chắn là giọng của nó…
Tôi nửa mừng nửa lo, đi theo tiếng hát đó, đôi chân nhanh nhẹn, tia hy vọng cuối cùng mà tôi trông chờ ở phía trước, chỉ mong cho tiếng hát được duy trì để tôi có thể dò mà lần theo…
Tìm thấy nó rồi, con tre, tôi mừng khi nhìn thấy nó vẫn bình an vô sự, con bé đang ngồi ở một khoảng trống, lưng quay lại với tầm nhìn của tôi, mặc dù không thấy được khuôn mặt, nhưng tôi tin đó chính là con tre…
– Tre!
Tôi gọi, người đó giật mình thôi không hát nữa, mà ngoảnh lại, chính là con bé, nó nhìn thấy tôi rồi thốt lên…
– Anh…
– Ừ!
Tôi thở nhẹ bước đến gần nó…
– Anh đừng qua đây! [Con bé xua tay ra hiệu tôi lùi lại]
– Tại sao vậy? [Tôi thắc mắc]
Mắt nó đỏ hoe…
– Có bẫy đó anh híc!
Người bình thường khó có thể nhận ra cái bẫy thú rừng như thế nào, chỉ có dân lành nghề mới hiểu được nguyên lý hoạt động của cái bẫy, tôi lo sợ…
– Em… có sao không?
Nó vọng lại…
– Em không không sao hết!
Quả thật con bé tre không bị làm sao, nhưng chân của nó đã vô tình dẫm phải một thứ, nói sao đây, cụ thể như một thứ công tắc, chỉ cần ai đó vô ý tác động vào thì cái bẫy sẽ hoạt động, tôi xót xa khi nghe thấy con tre nói nó không thể về vì nếu nó di chuyển thì cái bẫy sẽ làm nó bị thương nặng, ở thời đó, tôi không biết là cái bẫy này nguy hiểm ra sao nhưng nó lẽ ra đã không được dùng nữa vì quá tàn nhẫn, nó sẽ không giết con mồi ngay lập tức mà thay vào đó sẽ khiến con mồi bị thương, tạo gánh nặng và chảy máu cho đến khi chết.
Tôi chột dạ.
– Thế phải làm sao?
Con bé cười như trấn an tôi…
– Anh chỉ cần cắt những cái dây kia là được…
Tôi lo…
– Vậy hả, cắt hết hả…
– Anh đừng lo…
Tôi im lặng làm theo mệnh lệnh của con tre. Thoáng chốc khi có sự giúp đỡ của tôi thì cái bẫy đã bị phá. Con tre khó khăn đứng dậy, nó rối rít nhanh nhẹn chạy đến ôm lấy tôi. Nó khóc.
– Em xin lỗi anh! Em sai rồi, anh đừng giận em… hức…
Tôi lấy tư cách gì mà để nó phải xin lỗi chứ, nghe tiếng nó thút thít thấy thương gì đâu. Chỉ biết ôm lấy hai bờ vai gầy của nó mà thủ thỉ…
– Đừng sợ… có anh ở đây rồi.
– Em sợ lắm phải không?
Tôi ghì đầu nó nhẹ vào vai mình nghe nó gật khẽ.
Chân con tre bị thương, đó là đau đớn của nó nhưng lại là hạnh phúc của tôi, tôi cõng con bé cứ vài phút là nó lại hỏi tôi, lo lắng pha chút sợ người đang cõng nó.
– Anh đổ mồ hôi nhiều quá, hay là nghỉ một chút nhé…
Tôi không nghe nó nói, làm thinh phớt lờ, tôi chỉ muốn đưa nó ra khỏi đây thật nhanh.
Chỉ đến khi tôi phải chịu dừng lại để tránh cơn mưa rừng, mưa nặng hạt vượt qua tầng lá dày đặc thấm đẫm cả hai đứa, kết quả tôi dừng lại ở một cái cây rất lớn, vỏ cây sần sùi bị những nhánh tầm gửi bám đầy.
– Anh đội cái này vào kẻo bị vắt bám vào đấy.
Con tre đưa cho tôi cái áo khoác, rối khẽ bẻ lấy chiếc lá thật lớn che lấy mái đầu lấm tấm ướt nước mưa.
Lặng yên không biết nói gì, trong đầu tôi rối tung như mảnh giấy nhàu nát, bình yên nhìn con tre. Nó… nó đã lớn hơn một chút, nước da nó trắng trẻo, xinh đẹp và ngây ngô, tôi đứng khép lại gần nó lặng lẽ đan tay nhìn cơn mưa rừng. Bình yên khi thấy con tre thẹn thùng. Gò má nó ửng hồng khẽ cúi thấp không dám nhìn tôi.
Lạ thật, tôi đã từng nói là tại sao ngày còn bé tôi lại rất thích vào rừng, nhưng cho đến khi lớn nghe thằng minh và bé quỳnh gọi vào rừng chơi thì tôi lại e dè. – Giờ thì tôi đã hiểu và nhớ tại sao rồi, vì tôi của quá khứ cũng đi và cùng một người phụ nữ, và cũng từng được người đó quan tâm lo âu chăm sóc như con tre đối với mình như lúc này. Hai người đều xinh đẹp và thánh thiện…
“Tự dưng! Hôm nay con thấy nhớ mẹ quá chừng”. Hôm nay mưa đấy mẹ ơi! Mẹ có nhớ không? – Đã bao lâu rồi con không được gặp mẹ. – Bỏ lại đau thương lại phía sau(mẹ từng dặn tôi như thế) nhưng thật sự tôi không làm được khi nỗi đau ấy vẫn cứ âm ỉ bám theo mãi không buông. Cuộc đời tôi biết sẽ dạt đi đâu đây chứ?
– Anh đang nghĩ gì đó?
Có hạt mưa rợt thẳng vào mắt khiến tôi lau khẽ dụi nhẹ.
– Anh khóc hả?
Tôi chối…
– Không có…
– Em còn giận anh nữa hả?
Nó ngơ ngác…
– Sao em lại phải giận anh?
– Tại vì anh…
– Anh nghĩ em giận vì anh không về sớm phải không:), Không sao đâu hì! Em đoán là anh bận nên không về với em. Em hiểu mà…
Tôi như được tha bổng, lại một lần nữa buột miệng nói dối nó.
– Ừ… anh bận.
Bỗng chốc tôi nghe thấy tiếng của nó thì thào nghèn nghẹn trong tiếng mưa tí tách.
– Anh biết không anh… em… em nhớ anh lắm.
Ruột gan tôi như đảo lộn, nắm tay nó chặt hơn nói như người hụt hơi.
– Anh… xin lỗi…
Thoáng chốc nó lắc đầu, rồi lấy một thứ gì đó sau túi. Là một tấm ảnh…
– Em đó hả tre?
Mắt tôi dán chặt vào hình ảnh của con tre trên tấm hình bé xíu, nó mặc áo dài, thùy mị như một người lớn chững chạc. Đẹp lắm.
– Hôm khai giảng trường, cô giáo nói với em là phải đi múa cho đội văn nghệ. Còn tấm hình là thầy giáo chụp cho em đó hì.
Nó thật thà, giờ thì tôi đã hiểu tại sao lại có người muốn ngỏ ý lấy nó làm vợ. Tim tôi xao xuyến vì vẫn không dám tin vì cô gái trong hình chính là nó.
– Xinh lắm…
Tôi khen hai chữ gỏn gọn.
– Thật hả?
– Ừ! Xinh lắm.
… Bạn đang đọc truyện Thời học sinh oanh liệt tại nguồn: http://bimdep.pro/thoi-hoc-sinh-oanh-liet/
– Còn chuyện em… em sắp lấy…
Tôi biết nó sắp nói gì nên vội vàng ôm lấy con bé…
– Không sao hết nhé, em đừng lo, có anh rồi mọi thứ sẽ ổn hết.
– Nhưng… bà em…
– Anh nói là sẽ ổn mà, anh sẽ lo cho em.
– Nhưng anh sẽ rất thiệt thòi đấy…
Tôi vuốt tóc của nó khẽ trấn an.
– Anh nói rồi, để anh lo, và tương lai của em với anh nữa.
Nghe tôi nói đến đây, con tre khẽ bối rối.
– Em sao vậy? – Sao em khóc.
Nó lắc đầu…
– Em vui… nhưng…
– Nhưng sao hả em?
Nó mỉm cười.
– Anh ráng chờ em lớn hơn một chút nhé anh, bà nói với em, khi nào em tròn 18 tuổi bà sẽ để cho em tự do, bà nói bây giờ em vẫn còn nhỏ.
Đúng là nó còn nhỏ thật. Tôi không có ý phản đối mà lại tán thành. Ừ! Bây giờ con tre đã xinh đẹp, gần 3 năm nữa thôi, khi đó con tre sẽ thay đổi, một cô thiếu nữ, suy nghĩ trong đầu tôi bay bổng mường tượng hình dung ra một tương lai không xa, trái tim như sắp trật khỏi nhịp.
– Anh chờ em nhé?
Tôi gật khẽ.
– Uhm… khi nào anh lại đi?
– Anh không rõ…
– Ư! Khi nào anh đi nhớ nói với em thật sớm nhé?
– Anh biết rồi.
– Hức! Và anh nhớ sẽ về sớm nhé?
Tôi nghe sống mũi cay xè, tại sao em lại cả tin vậy hả tre. Tôi đau đớn bật tiếng lòng ra thành tiếng.
– Thế nỡ anh không thể về được thì sao?
Mắt nó tròn xoe bất ngờ. Giọng rối rít…
– Anh có chuyện gì hả? Nếu anh bận thì không cần hứa đâu, em chờ anh về được mà.
Khi đó tôi nhận ra tại sao mình lại lừa dối nó quá nhiều, sẽ ra sao khi một ngày con tre biết được tôi làm như thế với nó, chắc nó sẽ không phiền mà chửi tôi là kẻ bạc tình, khi đó tôi hẳn sẽ không dám nghĩ kết cục sẽ ra sao.
Nhưng khi tôi bất giác thấy ánh mắt nó long lanh, đôi mắt em ngày hôm nay thật đẹp như thể đang cảnh tỉnh và van xin với tôi rằng “đừng làm gì có lỗi với nó nữa được không?”, Anh… sẽ không trốn chạy em nữa.
… Bạn đang đọc truyện Thời học sinh oanh liệt tại nguồn: http://bimdep.pro/thoi-hoc-sinh-oanh-liet/
Chiếc áo sơ mi của tôi lúc này ướt đẫm vì nước mưa đang rơi vào tán lá vỡ tan bắn tung tóe. Có khi tôi nghĩ về mẹ, nghĩ về chị, gia đình nhà dì hoa, số người thân mà tôi thân thiết nhất hầu như họ chỉ đếm trên đầu ngón tay, tôi cũng không hiểu tại sao suốt một thời gian dài kia mình lại chịu đựng được như thế trong khi mình không có đến một người bạn ngoài họ ra. Nhưng còn bây giờ thì tôi lại nghĩ về con tre nhiều hơn, nó giống như món quà vô giá mà thượng đế ban cho tôi, giúp tôi xua tan đi những năm tháng ảm đạm và đen tối đó, thanh thản và hạnh phúc lắm…
– Hình như chừng một chút nữa là sẽ tạnh mưa đó…
– Bìa rừng giờ cách tụi mình tầm hơn cây số nữa là chừng…
– Giờ này bà và mẹ em đang lo lắm đấy…
– Em mệt chưa hả tre?
– Tre…
Tôi giật mình nhìn sang con tre vì phát hiện ra nãy giờ chỉ có mình tôi nói, thì ra con bé đang ngủ gục trên vai tôi, chắc là nó mệt lắm, suốt đêm đi tìm tôi trong rừng, bất giác tôi lấy tay vuốt nhẹ lên gò má của nó rồi lại khẽ vuốt lại mái tóc rối, khuôn mặt nó nhợt nhạt thiếu sức sống, tiếng thở của con tre thật nhỏ, nhỏ đến nỗi như thể tôi tưởng tượng như sắp mất đi nó. Nhìn nó ngủ ngon lại càng làm cho tôi thêm một chút nhói tim, lúc nào nó cũng tin tôi không một chút hoài nghi, ngay cả đến khi có người muốn bắt nó đi làm dâu phương xa thì nó vẫn cương quyết chờ tôi sớm trở về, tôi thì thầm bên tai nó nhẹ nhàng âu yếm…
“Thương lắm! Em hẵng ngủ ngon, sẽ không ai đưa em đi đâu hết, anh thề sẽ không để bất cứ ai cướp mất em – vì anh cần em”
… Bạn đang đọc truyện Thời học sinh oanh liệt tại nguồn: http://bimdep.pro/thoi-hoc-sinh-oanh-liet/
Lúc này đã là gần 5h chiều, sau lưng vẫn là những hạt mưa bé xíu lấm tấm trên vai tôi, mây đen che kín ánh mặt trời, khi tôi nhẹ nhàng đặt con bé xuống giường mới có thời gian để thở. Những trái bắp thơm phức, hạt trắng nõn mềm mại được chồng lên nhau nghi ngút khói trắng. Bà nội của con tre luộc bắp cho hai đứa tôi, tôi nhớ rõ ánh mắt của bà bỗng chốc sáng ngời khi nhìn thấy tôi đưa con bé tre về, đôi tay gầy gò rám nắng nổi những đường gân xanh và yếu ớt trên khuôn mặt khắc khổ suốt bao nhiêu năm lận đận vì quá yêu thương đứa cháu bé bỏng, bà cười nắm lấy tay tôi hiền từ, ánh mắt bà trong và đen nháy như thể đang khóc…
– “Cảm ơn cháu!”
– Dạ…[tôi ấp úng]
– Bà ơi?
– Cháu đừng lo, dù nhà bà có túng khổ như thế nào đi chăng nữa, ta cũng sẽ không để con tre phải yêu người mà nó không thích.
– Không bà ơi, ý cháu là… cháu sẽ lo chuyện bố của tre, cháu sẽ…
Bà cắt ngang…
– Không được! Như thế…
– Cháu thương con tre thật thưa bà! Xin bà hãy để cháu lo một phần gánh nặng này, bà chịu khổ nhiều rồi…
Tiền bạc chi phối tình cảm, biết làm sao chứ, nhưng tôi không muốn phải chứng kiến khi chủ nợ đến nhà, rồi chẳng lẽ lại tàn nhẫn nhìn cảnh hai bà cháu ôm nhau khóc vì bị chủ siết nợ, ở độ tuổi bồng bột này, thật sự tôi không biết suy nghĩ như thế nào cho phải, thiếu quyết đoán, tôi chưa khi nào phải đối mặt với nhiều vấn đề khó khăn, làm sao có thể giữ được và mất đi, tôi từng nghĩ là mình vẫn chưa đủ tuổi để đối mặt với những chuyện thế này, trong đầu không một chí hướng, không lấy một ước mơ, ngày thẫn thờ bên việc học tối lại nghe vang vọng tiếng cãi nhau, họ chỉ dừng cãi nhau cho đến khi không còn sức hay cũng có thể khi đó nhìn thấy hai chị em tôi, thế tóm lại, tôi chẳng làm được gì hết, bất tài vô dụng, nghĩ ra cả trăm ngàn con đường nhưng sáng ra chỉ là xoay đầu ngủ của bản thân.
Tối đó khi thằng minh tới nhà con tre tìm tôi, tôi nói nó về vì tối nay tôi sẽ ngủ tại nhà bà, căn nhà cũ bạc màu sơn, tôi được mẹ của tre chừa lại cho chiếc giường cũ của bố nó, 7h tối mà trời mưa xối xả, khí lạnh từ bên ngoài làm nhòa đi ô cửa kính, cuộc sống nông thôn tuy bình yên nhưng khi vẻ bình yên đó bị bóng đêm bao trùm, nó sẽ biến thành nỗi buồn không tên, buồn đến nỗi cứ mỗi khi nghĩ đến tôi lại khẽ thở dài. Tôi thì thào nghe tiếng lửa cháy tí tách từ sau bếp, mẹ của con tre đang nấu thuốc cho nó, sốt mất rồi, giờ mà tôi có gọi điện cho bác sĩ thì chắc cũng như không, đường đi ở đây lầy lội như bãi trâu tắm, gió ngày mưa mạnh như sẵn sàng đốn ngã và nuốt chửng bất kỳ ai nếu muốn ra đường giờ này.
Cả đêm đó tôi không ngủ vì lo, người con bé tre nóng ran, cứ hạ sốt một chút thì như thể được hẹn từ trước, nửa tiếng sau cơn sốt lại hành trở lại, bà của nó ngồi cạnh vuốt ve rồi lại khẽ nhắc tôi đi ngủ sớm, đến ngay cả mẹ của nó cũng vậy, hối tôi đi ngủ vì đã có bà lo, tâm trạng bồn chồn, cho đến khi 4h sáng lúc mà cơn sốt đã thôi hành và dịu đi thì lúc đó cả nhà mới có giây phút chợp mắt.
Miên man sau cả ngày vào rừng, tôi mệt nhiều lúc bị bóng đè, say giấc mặc dù đã tỉnh nhưng đôi mắt không cho phép mở, toàn thân oải mệt phờ nghe từng tiếng rắc của cánh tay và sống lưng mỗi khi xoay kiểu nằm.
Mọi chuyện có lẽ sẽ ổn nếu sáng nay không có sự xuất hiện của đám người lạ, đó là những chủ nợ, tiếng của họ to tát inh ỏi dữ tợn, họ giận dữ như thể bà và mẹ của con tre đã cướp đi thứ quý giá nhất của họ. Tôi tỉnh dậy khi nghe thấy tiếng của bà đang yếu ớt van xin, thay đồ tôi bỏ ra ngoài sân.
Bao vậy ba con người tội nghiệp kia chính là hãng gần 20 người, cơn mưa đêm qua như vẫn không dứt, hạt rơi lã tã và lạnh lẽo vẫn không ngừng xả xuống nhân gian này, ánh mắt tôi bị ướt nhẹ có lẽ là vì mưa, bất giác họ và cả đám người kia bất ngờ khi thấy được sự xuất hiện của tôi. Người đàn bà hách dịch…
– Trông thằng này cũng trắng trẻo đẹp trai đấy, chắc là dân thành phố, nói nó trả nợ cũng được…
Tiếng xì xào của họ bàn tán đủ kiểu, tôi mệt mỏi đi chân đất dưới nền gạch lạnh ngắt, khẽ đứng bên con tre chợt đan tay nó siết thật mạnh như thể nói rằng “đừng lo nhé”
– Là những người này hả bà?
Tôi hỏi nghe thấy bà buồn không nói gì. Từng ánh mắt như muốn giết người của họ không ngừng gằn giọng…
– Có trả nợ không hả? Sao tôi nghe bà nói là con gái bà sắp lấy chồng, bảo nó trả tiền cho chúng tôi đi…
– Đúng rồi đó, trả tiền đi chứ?
– Tôi chưa muốn lấy chồng, đó không phải là chồng của tôi…
Tiếng của con tre vang lên phá tan chuỗi im lặng nãy giờ của cả bốn người, họ sững sờ khi nghe thấy tiếng của con tre nói ra, nửa bất ngờ nửa khinh thường. Ban nãy là người đàn bà kia, còn giờ này là người đàn ông chạc tuổi cậu tôi lên tiếng…
– Ranh con, mày chê mỡ à? Thôi không sao, cũng chẳng liên quan với tao, mày trả nợ cho bố của mày đi…
– Ông là đồ ác nhân, chính ông là người gạt bố tôi, chính ông là người lừa bố tôi…
Tiếng con bé tre vọng như kim đâm vào tai tôi, đã thế người đàn ông kia còn khệnh khạng như thể không quan tâm.
– Do bố mày cả tin, ngu thì chịu…
Con tre thanh minh, nó không nhìn anh ta mà nhìn tôi…
– Hic… anh đừng tin họ nói bậy…
Người tôi khi này tỉnh hẳn, lòng sôi sục hỏi khí, giận dữ, chợt tôi thế mắt con tre đỏ hoe, cuồng mắt thâm vì sốt cả đêm qua, tôi thầm nghĩ như thế này, con tre mang vẻ hiền từ và đôn hậu từ bà nó, và vóc dáng thanh mảnh khuôn mặt khả ái kế thừa từ mẹ nó, còn chỉ riêng đôi mắt, tôi nghĩ chắc là được thừa hưởng từ người cha quá cố…
– Sao? Vậy là không chịu cưới chứ gì?
Tiếng của một thanh niên trẻ tầm 25 tuổi xen vào nói mà như hét, tới đây thì tôi mới biết đó chính là người mà con tre từng nói là sắp cưới, vẻ ăn chơi mái tóc nhuộm vàng thêm dáng đi hách dịch, hẳn là nhà rất giàu.
– Là người này hả em?
Con bé gật đầu, dứt lời tôi nhìn về phía anh ta nhẹ nhàng nói…
– Anh lớn tuổi rồi, anh không thấy con bé còn quá nhỏ để lấy chồng sao?
– Mày là thằng nào, ở đâu lại có thằng vô phúc này thế nhỉ, mày có biết tao là ai không?
– Anh là ai tôi không quan tâm, giờ thì anh về đi, con tre sẽ không cưới anh nữa, nợ của bố nó sẽ do tôi trả…
Nghe thấy chữ “tôi trả” thì cả chục người đó nhìn nhau, và có cả ánh nhìn giết người từ người thanh niên đó, họ nhìn nhau, tiếng của anh thanh niên đó thì thầm với họ – tôi thầm nghĩ, đây hẳn là một âm mưu được sắp đặt từ trước, chủ nợ sẽ tạo sức ép để bắt con tre phải lấy chồng, cứ nghĩ đến mà tôi không kiềm được cơn giận.
Bằng chứng cho việc anh thanh niên kia và đám chủ nợ đã lên kế hoạch với nhau là khi món khoản nợ từ 40 triệu rồi nó bỗng chốc thay đổi 360 độ thành hơn trăm triệu, họ nói là lấy lãi, tôi giật mình khi phát hiện thấy bà của con tre ngất xỉu, đúng là con người, ác không sao cho hết, cho đến khi tôi dìu bà vào trong thì bên ngoài vẫn là tiếng chửi bới. Tôi vẫn giữ vẻ điềm tĩnh trấn an, lúc này chỉ mình tôi đứng đối diện với họ…
– Các người ra yêu cầu quá đáng rồi đấy…
– Sao? Có tính trả hay là không? Mày không trả nổi thì cút…
Người thanh niên kia ngạo mạn…
– Cái gì cũng phải rõ ràng, chuyện tiền bác đâu phải cứ nói bằng miệng, giấy tờ đâu, giấy tờ chứng minh là bố của tre nợ các người và lãi suất có chính xác là như thế không? Nếu đúng là vậy tôi sẽ trả…
Lý lẽ đanh thép của tôi khiến cả đám cứng họng, họ không thể ngờ là tôi đã có thể lật lọng trở lại, ức hiếp người quá đáng sẽ có ngày gặp quả báo…
– Sao? Giấy tờ đâu, đưa tôi xem nào, nếu không có thi khoảng nợ sẽ vẫn là 40 triệu…
Khi lời nói đã không còn tác dụng nữa thì đó cũng chính là lúc hành động lên ngôi, họ đã thua toàn tập. Bạo lực xảy ra giữa buổi sáng, mặt trời mới hé lộ vài tia nắng, mây mù xua tan bị thay thế bởi cả bầu trời quang đãng.
– Các người muốn gì?
Một câu hỏi vô nghĩ từ tôi…
– Muốn cho mày một trận chứ sao…
Anh ta gầm gừ, đi bên là 4 người sẵn sàng hành động theo mệnh lệnh, bên cạnh là những người đàn ông kia cũng tham gia, và tiếng hô hò “đánh chết thằng ranh đó đi” của những người phụ nữ kia cũng xen vào…
– Các người về đi! Tôi không muốn rắc rối…
– Mày phá chuyện làm ăn của tao, giờ lại bảo tao về à?
Tôi vẫn giữ bình tĩnh…
– Về đi! Các anh sai rồi, còn mấy chú cũng lớn tuổi rồi mà…
– Anh Dương!
Con tre từ sau lưng bám lấy tay tôi, nó đang sợ…
– Em vào trong đi nhé em! Đóng cửa chặt vào nhé em…
– Nhưng!
– Vào trong đi em…
– Chúng mày không nghe tao nói à, đánh nó đi…
Tiếng thét của anh ta vang lên, tôi bị đánh một đạp vào lưng, ngã lăn ra nền gạch, lưng áo ướt men, đến khi đứng dậy thì họ đã lao vào ngay lập tức – sức khỏe của tôi nhiều hôm nay không ổn, cả năm nay tôi không dùng võ, tay chân cũng đã phần nào mấy đi phong độ của ngày xưa…
– Bốp – BINH – RẦM!
4 người liên tục đánh, kẻ dùng tay, kẻ dùng chân, kẻ dùng gậy, vừa đỡ tôi vừa lùi lại, tôi vẫn ráng nhịn, nhưng cho đến khi tôi gồng cả hai tay để đỡ một gậy từ phía họ…
– Bốp… rặc…
Tay tôi đỏ hẳn khi nhìn thấy cây gậy đã bị gãy là đôi, ánh mắt tôi khi này hằn đỏ, nỗi giận dữ đã lên đến đỉnh điểm, tôi thở mạnh vẫn cố gắng đè nén cơn hỏa khí ráng nói thêm một lời cuối mọng họ sẽ sám hối mà bỏ đi…
– Tôi nói lại lần nữa, các người về đi…
Họ vẫn kiêu căng, hiếu thắng…
– Mày nghĩ mày là cái gì mà tao sợ? Còn ngơ ra đó làm gì? Chúng mày sợ à? Đánh nó cho tao…
– Do các người chuốc hại vào thân thôi…
Vừa đánh tôi vừa lùi, 4 người, giờ này đã là hơn 10 người, tôi lợi dụng mặt đất trơn dễ ngã, lập tức nhảy trên không đá mạnh vào người bên trái sau đó đảo cước thuận đà tiếp chân đánh gục người bên phải…
Thấy đồng bọn bị hạ dục một cách nhanh chóng, chúng vẫn không sợ mà tiếp tục theo số đông mà đánh…
– Rầm! – Hây BINH!
Tôi quét nhanh làm cho tên thanh niên kia ngã chúi dũi xuống đất, sau đó là một chưởng mạnh vào ngực…
– Rầm!
Tôi không phản xạ nhanh dính phải một đấm vào mặt, sau đó là thuận tay hai người đàn ông kia đánh tới tấp…
– Soạt… AAAAA…
Tôi dùng tay bật tung những cú đấm đó khỏi mình, sau đó là một đòn karate, tôi nhanh chóng nhập nội tả xung hữu đột đánh ngã hai con người to xác đó.
Tiếng đổ vỡ của những chậu hoa, tiếng la thật thanh, họ đánh như thể muốn giết chết tôi vậy, còn tôi thì lại phải nương tay, liên tục đánh nhưng không ra đòn nặng với họ, phần lớn là không muốn rắc rối, một phần nhỏ là giữ sức…
Cho đến khi còn 4 người còn lại, kẻ lưỡng lự đùn đẩy nhau, vẫn dữ ánh mắt hung giữ về phía họ, chứ nói thật khi này toàn thân tôi đã có dấu hiệu mệt, tôi không thể cầm cự được lâu hơn, chỉ hy vọng với ánh nhìn này sẽ khiến họ không đủ can đảm mà lao vào.
Đúng là như thế, vài giây chần chừ đám đàn bà kia lo sợ ra hiệu cho họ dừng lại mà chạy đi ngay sau đó…
– Anh Dương cẩn thận!
Tiếng của con tre vang lên, tôi không kịp trở tay khi biết rằng ngay sau lưng mình vẫn còn một người, cây gậy được dùng hết sức, gã phía sau nhảy trên không đánh hết sức…
– Bốp – rặc…
Dính đòn nặng, tôi không tránh được, chỉ kịp thời né đầu, kết quả cây gậy gãy ngay trên vai tôi, khốn đốn tôi cắn răng nghe tiếng đầu gối mình đập mạnh xuống nền, vẻ mặt của tên kia nhìn tôi thay đổi từ thỏa mãn cho đến sợ hãi khi biết tôi đang gồng mình đứng dậy tiến về phía hắn…
Lập tức tôi đỡ một đòn từ hắn rôi nhanh chóng khóa tay bắt chéo lại, lúc này chỉ chờ cho nắm đấm của tôi sẵn sàng cho việc đánh nát mặt nó ra…
– Soạt!
– Xin đừng mà…
– Tha cho tôi…
Tôi đổ mồ hôi cắn răng gằn giọng…
– Anh làm tôi cáu!
Hắn lí nhí…
– Xin lỗi, tôi chỉ làm theo ông chủ… xin anh…
Thoáng chốc khi nắm đấm của tôi đã nằm trọn vẹn trên hai cánh tay ấm áp của con tre, tay tôi lỏng lẻo buông người đàn ông kia ra mặc cho hắn chạy – người tôi đuối không còn lấy một chút sức lực, chưa khi nào tôi vận động nhiều như thế này từ ngày bỏ học võ…
– Anh Dương!
– Sao vậy em?
– Anh… anh đang run kìa…
Nói rồi nó ôm lấy tôi, thủ thỉ không nghe rõ tiếng, tôi không biết nói gì, chỉ biết dựa vào hơi ấm kia mà ôm lấy nó.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro