Phần 117
2024-10-05 22:30:16
Gần nửa năm tôi không về thăm dì hoa, mấy hôm nay trời mưa to, và tối hôm đó, tôi bất ngờ tỉnh dậy trong đêm, nhìn ra cửa sổ trời mưa rất lớn, gió thổi mạnh làm cho vài chậu phong lan đung đưa, khí lạnh phả từ cửa sổ vào làm tôi ngỡ rằng, “chết! Quần áo chưa đem vào”
Vội vã mở cửa ra thu đồ, haizz… Lại ngu nữa, tôi đã thu đồ từ lúc chiều.
Đêm thứ hai, tôi lại giật mình thêm một lần nữa, hôm nay tôi nằm mơ thấy con tre, hình ảnh nó hiện về lúc ẩn lúc hiện trong giấc mơ, mồ hôi đầm đìa, tôi lại bị lố thêm một lần nữa, ra thu quần áo nhưng vẫn không biết rằng mình đã dọn đồ từ chiều. Đã tự khi nào mà tôi lại đãng trí thế này, ngửa cổ nhìn trời đớp lấy làn khí mát rượi – đêm nay trời lại mưa lớn, mưa lớn như những ngày tôi còn ở dưới nhà dì hoa, cây cối ngả nghiêng…
Đêm thứ ba. Lần này thì tôi thức đến gần 3h sáng, hôm nay trời cũng mưa lớn, dông bão trong lòng tôi ngày một lớn, không biết là sau này tương lai sẽ ra sao. Vừa mở cửa thì gió đã thốc mạnh vào trong, hơi run nhẹ tôi nhẹ bước ra hành lang, chân ướt mem vì nước đọng lại dưới sàn xi măng.
Đêm thứ ba, tôi thẫn thờ nhìn cơn mưa trắng xóa, đến nỗi màu vàng của ánh đèn đèn đường cũng bị nó nuốt chửng. Hơi nước làm người tôi ướt nhẹ, tôi thấy nhớ con tre quá, tôi có cảm giác như thể nó đang rất giận tôi, không biết là nó có nhớ tôi như thể tôi nghĩ về nó giờ này, tôi đã hứa là về sớm nhưng gần nửa năm nay lại không về, nhiều lúc tôi nghĩ nó sẽ buồn, nó luôn nghe lời tôi, tin tưởng hết mực, ấy vậy mà giờ. Tôi có lý do riêng không thể nói, tôi lo chuyện gia đình mình, bố mẹ đã ly dị hơn 3 năm nay, sau khi hoàn cảnh khó khăn trôi đi, nhà tôi bỗng chốc có của ăn của để, thời gian thay đổi, lý do nào đã khiến bố và mẹ nhất quyết không bao giờ muốn hàn gắn tình cảm, tôi từ một thằng ngoan ngoãn giờ lại trở thành đứa trầm tính, họ không hiểu được lòng tôi lúc này, họ chỉ nghĩ đến bản thân mình, người ta nói nhà tôi tan nát tình cảm từ ngày tôi không còn phải ăn cơm trắng với rau trộn, những lời gièm pha trê trách, miệng đời như những gia vị chua sót xát vào tâm trí tôi, chị vân vẫn nói là đừng để ý người ta nói gì, chị luôn động viên sẽ có một ngày gia đình sẽ đoàn tụ, nhưng đâu đó trong suy nghĩ tôi vẫn không thể bỏ ngoài tai một điều rằng “bố đã không còn yêu mẹ như ngày nào!”. Chợt tim như giật thót lại, có tiếng của một người từ sau lưng tôi…
– Anh không ngủ được hả?
Là con bé hồng…
– Sao em lại ở đây?
– Ừ hai hôm nay trời mưa lớn, bố em thỉnh thoảng giật mình, bố hay bị ngủ mớ, với lại hai hôm nay nghe thấy tiếng bước chân mạnh vào nền, làm ồn…
Nghe con hồng nói đến đây, tôi biết thủ phạm hai hôm nay chính là mình, thái độ con bé hồng diễn tả cho tôi hiểu rằng, bác nam rất dễ bị đánh thức bởi tiếng ồn mặc dù đã ngủ rất say…
– Anh xin lỗi!
– Không sao hết! Em có nói với bố rồi hì!
– Ừ! Khuya rồi! Em đi ngủ đi…
– Em không ngủ được…
– Tại sao?
– Tại vì hai hôm trước, em để ý anh không ngủ, cứ đứng thẫn thờ ở đây… nhưng hôm nay…
– Tại anh không ngủ được…
Nó không nói gì, rồi lại gần tôi…
– Chị vân có nói với em, tính anh trầm, ít nói, ban đầu em tưởng chị ấy nói dối… còn bây giờ…
– Bây giờ thì em thỏa mãn việc thách thức anh rồi chứ gì?
– Không… không phải là ý đó [nó rối rít]
– Thôi em đi ngủ sớm đi!
– Anh… anh đang nghĩ đến chị ấy hả?
– Chị nào?
– Người anh yêu…
Tôi gật đầu thở nhẹ…
– Không hẳn là thế!
– Anh đừng hiểu lầm em…
– Em nói gì thế?
– Ý em là em rất ngưỡng mộ anh từ khi nghe chị vân kể về anh, ban đầu em cứ nghĩ không đúng như chị ấy nói nhưng khi thấy anh đến chở em về em vẫn biết là chị ấy nói đúng…
– Chị ấy nói anh ra làm sao?
– Chị vân nói anh không phải là người thích yêu ai là thích, hôm ở lớp học võ, em xin lỗi, em chỉ muốn thử anh, nhưng anh không phản ứng như em nghĩ, nếu anh thích em hay anh không thích em thì anh sẽ không bao giờ làm như những người khác là đánh ghen…
– Thế em nghĩ anh như thế nào?
– Anh luôn tạo sự tự do cho tất cả những người con gái khác, anh không gò bó và muốn họ là sở hữu của anh.
– Lý do nào mà em nói anh như thế?
– Hì! Từ khi em biết mật khẩu điện thoại của anh, chỉ có chị tổng đài là thích anh nhất thôi…
Còn 15 ngày nữa là tôi sẽ phải đi mỹ đúng như những gì mình đã nói, không còn lối thoát, chắc lúc đó tôi sẽ…
Còn 10 ngày. Hôm nay tôi chở con bé hồng từ nhà thờ về, nó là một ca đoàn sứ trong nghi lễ, trong dàn đồng ca, con bé như một đóa hoa nổi trội nhất, xinh đẹp và đáng yêu, con gái Hà Nội đẹp thật, cũng có khi tim tôi hơi xao xuyến mỗi khi nó mỉm cười nhìn tôi bằng ánh mắt ngây thơ…
Còn 6 ngày, tôi vẫn chờ nó đến lớp học võ, dĩ nhiên là anh chàng kia không thích tôi chở nó đi…
Còn 3 ngày – gần đây tôi có nhận được một cuộc điện thoại lạ, là số bàn, khác miền, đuôi số không phải là của Hà Nội, nghĩ bụng chắc là người ta nhầm, tôi không gọi lại…
– Nè! Cái anh kia thích em đấy…
– Anh nào hả?
– Cái anh học vịnh xuân với em đấy…
Còn hai ngày, chị vân có gọi cho tôi khi đi thì nói, sau một buổi trưa thì cái số điện thoại lạ kia lại gọi đến hai cuộc, nghĩ chắc lại là nhầm số, tôi không gọi…
Ngày hôm đó, như không nhịn được, anh chàng kia nổi cáu, khi chuẩn bị ra về thì chúng tôi bị chặn đường, anh ta nhìn tôi một lúc rồi hỏi con bé…
– Ai đây vậy hồng…
– Là anh trai em…
– Anh trai? Em nghĩ anh là thằng ngu à? Anh đến nhà em nhiều lần, nhưng có khi nào bố em nói em có anh trai đâu?
– Là anh họ em [con bé nhăn mặt]
– Hừ! Em lật lọng hay thật đấy, lúc anh ruột, giờ lại là anh họ…
Anh ta phì cười, ánh mắt không mấy thiện cảm…
– Đủ rồi, tôi là người quen của hồng thôi, anh đừng hiểu nhầm…
– Hiểu nhầm à? Chở nhau đi chở nhau về mà nó là hiểu nhầm à?
Không nói gì thêm, anh ta như người điên lao vào đánh một cú rất mạnh vào má tôi…
– Bốp!
Tôi chới với ngã hẳn ra đất, bình thường khi còn là thằng đam mê võ thuật, tôi là kẻ hiếu chiến, nhưng còn bây giờ, 4 năm nay tôi không đánh nhau dù chỉ một lần. Đợi tôi đứng dậy thì anh ta đã thủ thế vịnh xuân…
– Nào đánh đi, làm cho hồng biết là anh xứng đáng với hồng đi đồ khốn, tôi theo đuổi hồng từ mấy năm nay, vậy mà sự xuất hiện của anh…
Dứt lời anh ta lao vào tôi, nhưng tôi chỉ thủ thế cho có, không đánh cũng không thủ, trong bộ pháp của vịnh xuân quyền có bộ pháp 108 đòn mộc nhân rất lợi hại, tưởng tôi đánh trả, anh ta ra đòn tốc độ cao, tôi đau đớn nhận từng đòn mạnh vào cơ thể, tôi đang nghĩ gì ư? Tôi đang đếm xem anh ta đã đánh tới đòn thừ bao nhiêu rồi, đã bao giờ bạn gây sự vì một người bạn yêu thương?
Kết thúc! Tôi ngã hẳn ra đất, con bé hồng chỉ là môn sinh mới nhập môn, nó không biết rằng tôi đã đứng yên làm bao cát nãy giờ, đầu tôi choáng váng, thế giới xoay vòng đảo lộn trật tự liên tục.
Còn một ngày, nói sao nhỉ? Vẫn còn dư âm của trận đòn vừa rồi, tôi lại nhận được cuộc điện thoại lạ từ hôm nào, đinh ninh có nên gọi lại hay không thì bất ngờ số điện thoại đó lại hiện lên, một cuộc gọi tới.
Khoảnh khắc đó chính là tôi như rơi xuống địa ngục, là giọng của bé quỳnh…
– Huhuhuhu… anh… anh dương có phải không?
Thấy nó khóc, tôi lo…
– Ừ! Anh nè bé, có chuyện gì vậy?
– Anh ngốc, huhuhuh!!! Sao mấy hôm nay anh không bắt máy hả đồ ngốc đồ ngốc…
– Anh về nhanh đi huhuhuu… không chị tre sẽ bị người ta bắt cưới làm vợ đấy…
… Bạn đang đọc truyện Thời học sinh oanh liệt tại nguồn: http://bimdep.pro/thoi-hoc-sinh-oanh-liet/
“Sao anh lại thích em? Anh sẽ khổ, anh sẽ rất thiệt thòi đấy!”
Từ khi nghe con bé nói câu này, tôi nghĩ chắc nó sợ hoàn cảnh đưa đẩy, nó sợ gia đình tôi sẽ không chấp nhận nó, và sợ cả tôi, nó mặc cảm khi biết tôi chỉ coi nó là em, tôi nhớ cả tiếng sụt sịt khóc nấc của nó khi biết tôi sắp đi xa, nhớ cả sức nặng đang tì nhẹ vào bờ vai mình và cảm giận hơi thở của nó đang nhè nhẹ trên ngực mình nồng nàn như trái chín, tôi muốn nắm tay nó, muốn nắm tay nó đi hết tới cuối cuộc đời. Muốn xoa dịu những nỗi buồn mà nó đang trải qua, không muốn nó phải thờ thẫn một mình trong rừng, không muốn đám bạn của thằng minh gọi nó là đứa không bình thường. Yêu và thương làm sao…
Còn bây giờ ư? Cảm giác như có ai đánh mạnh vào sau gáy, tôi thật sự rất sốc! Hơn nửa năm! Nó hẳn cũng đã lớn hơn một chút, chắc cũng không còn suốt ngày chạy nhảy ngoài trời nữa rồi, lớp 9 chứ ít gì, tuổi mới lớn, để cho nó phát triển về thể xác và tinh thần, bắt đầu hình thành những suy nghĩ mới lớn. Tôi cũng không tin là nó lại thay lòng đổi dạ nhanh như vậy.
Chẳng lẽ lại kết thúc như thế này sao? Tình yêu đầu và ngắn ngủi của tôi lại kết thúc nhanh như thế này sao? Tôi đau đớn và uất ức, lá phổi lạnh như không còn hơn ấm, tôi đã rất yêu thương và nhớ nó vô cùng. Bước như người say tôi lảo đảo bước quanh hành lang, khổ sở khóc không thành tiếng, tôi luôn nghĩ về nó, lúc nào lòng trống trải, cô đơn, và cả mỗi khi chị vân tìm cách và gán ghép cho tôi với một vài người, tôi lại nghĩ về nó. Tôi không muốn thích ai cũng chỉ vì nó mà giờ này…
Không hề ổn một chút nào, nó đến nhanh như một cơn lốc. Cảm giác bị bỏ rơi lần đầu tiên, lần đầu mà tôi biết thích, biết yêu, tôi chưa bao giờ vấp phải chuyện này, trong phút chốc mọi thức dập tắt. Có lúc tôi tự nghĩ, mình không có quyền gì để trách nó cả, tôi bỏ ra Hà Nội và nói dối rằng sẽ về sớm, nhưng thật sự tôi chẳng biết rằng mình đã biết nói dối quen miệng từ khi nào, liệu gia đình nó có chấp nhận một cuộc hôn nhân khi giờ này gia đình tôi tan vỡ mỗi người một hướng, tôi không biết là cảm giác của nó như thế nào.
Sau buổi sáng, tôi thu dọn hành lý, lặng lẽ bước xuống từng bậc cầu thang, tôi đang làm cái gì thế này? Tôi muốn về quê, vì điều gì? Về chỉ để xác nhận chuyện này sao? Tình cảm của hai đứa bỗng chốc từ hai đứa bạn thân khăng khít dần thay đổi khi trở thành hai tâm hồn non nớt yêu nhau, còn giờ này chúng tôi sắp trở thành hai người xa lạ, mỗi lần nghĩ đến lòng tôi lại không thể đau đớn…
Xa lắm! Tận hơn 800km, một chặng đường rất dài, tôi đi mất hơn hai ngày đường, nhiều lúc chẳng muốn nghỉ ngơi, nhưng tôi cũng chẳng muốn đánh mất đi một giây một phút nào.
Lần cuối tôi tỉnh dậy là chiếc giường cũ kỹ, là chiếc giường mà tôi từng ngủ chung với thằng minh, đầu tôi đau nhức nhói lên từng hồi, cách tay phải bị vướng víu vì đang được truyền nước, thuốc và nước được để lại cạnh giường.
Chiều rớt nắng, dì hoa phát hiện thấy tôi cũng đã khỏe trở lại, dì nhìn tôi đầy thương cảm…
– Sao còn đi học mà, sao cháu lại về sớm thế?
Chắc dì biết là lý do tôi về là điều gì, nên không đợi tôi giải thích…
– Chắc cháu cũng đã biết chuyện nhà con tre rồi phải không?
– …
– Cháu về đây là vì chuyện này phải không?
Miệng tôi như có ai khâu, không nói thành tiếng, không biết là dì biết tôi yêu con tre từ khi nào, nhưng chắc chắn là dì sẽ không biết rằng tôi đã thương con bé như thế nào, lý trí của tôi đã bị ra lệnh khi phát hiện mình phải trở về, chuyện về quê bất ngờ lần này không hề mang lại cho tôi chút bình yên như lần đầu, nó chỉ làm cho tâm trạng tôi thêm nặng nề.
– Cháu…
– Dì mong cháu hãy quên nó đi, con tre nó đã không còn xứng đáng với con nữa đâu…
Dì không muốn tạo sức ép gì hơn, dì biết tôi đủ thông minh và minh mẫn đối với chuyện này – tôi biết là lý do mình về đây là vì điều gì, lấy xe đến nhà con tre.
Nó nghỉ học cách đây một tháng, ở đây con gái không có ăn học tử tế hay không thể kiếm cho mình một việc làm thì lối thoát duy nhất là sẽ lấy chồng. Tôi đi bộ, nắng cũng bắt đầu nhạt và nhẹ dần, gió mát thổi mạnh làm hất tung mái tóc dài ngang mắt của tôi…
Đứng trước nhà, tôi nhận ra mình đang đối diện với con tre, nó nhìn tôi bàng hoàng, đôi mắt bồ câu tròn xoe bỡ ngỡ tràn đầy bất ngờ, đôi mắt mà tôi đã bị nó ám ảnh suốt quãng thời gian khi còn ở Hà Nội trong những đêm còn trở gió.
Thật sự tôi chỉ phát hiện ra và nhận ra nó khi nhìn thấy đôi mắt của nó, nó thay đổi nhanh quá, nhanh đến nỗi tôi không nhận ra, nó cao hơn một chút theo suy nghĩ, mái tóc dài được tếp lại, xõa mượt mà thấp thoáng trong gió, khuôn mặt nó thay vì hay lớm chớm bụi bẩn như ngày trước, còn giờ đây, da nó hồng hào và trắng trẻo nổi bật với đôi môi hồng nhỏ xinh, nó đã thay đổi, một cô bé nông thôn xinh đẹp.
Cổ họng tôi khô khan không biết nói gì, trầm ngâm một hồi, con tre từ ánh mắt lấp lánh thoáng chốc trở nên lạnh ngắt, nó nói…
– Anh… đi về đi…
Nói rồi nó lướt ngang qua tôi, tiếng nói lạnh của nó như nhát dao đâm mạnh vào tim tôi, hụt hẫng và đau xót vì lới nó vừa nói ra dành cho tôi…
– Em còn nhớ anh không hả tre?
– Tôi không phải là tre, tên của tôi là Trang…
– Em làm sao vậy?
– Tôi sắp lấy chồng rồi, anh về đi…
Tại sao tôi lại phải chịu đựng những chuyện này…
– Ừ! Anh về! Nhưng…
– Nhưng sao? [Nó không nhìn tôi mà nói]
– Tôi vừa đi hơn hai ngày đường về đây mà không hề nghỉ ngơi một chút nào… tôi về đây chỉ là để…
Một hồi sau, tôi thấy vai nó run khẽ, không biết là gì…
– Thế thì sao…
– Tôi tìm con tre!
– Đi về đi! Ở đây không có người mà anh tìm…
Tôi thều thào, nhận rõ bản thân mình đang rất mệt mỏi…
– Ừ! Không tìm người nữa, vậy cô cho tôi nhờ một chút được không?
Lúc này thì con bé mới quay lại, nó nhìn tôi, đôi mắt như thể cố gắng không cho phép nó khóc…
– Anh nhờ gì…
– Nhờ cô nói với con tre là tôi đã về, nhắn với nó là tôi xin lỗi vì đã không về sớm như đã hứa. Thật sự anh xin lỗi, cảm ơn! Tôi nói xong rồi.
… Bạn đang đọc truyện Thời học sinh oanh liệt tại nguồn: http://bimdep.pro/thoi-hoc-sinh-oanh-liet/
Nó không biết là tôi đang đau khổ thế nào, cả con người tôi giờ này đều do con tre làm chủ cả, từng lời của nó sẽ lập tức đưa tôi vượt qua khỏi hố sâu hoặc là trù dập tôi thêm ngàn lần.
– Ở đây không có nước, anh về đi…
Không muốn nói nữa, nó bỏ tôi đứng chôn chân ở trước hàng rào hoa giấy, phũ phàng vậy sao? Tôi tìm cách níu kéo bao nhiêu thì nó lại muốn bỏ xa tôi cả ngàn dặm…
Tôi không tin nó đã thay đổi. Giả dối tất cả chỉ là giả dối, nhưng làm sao có thể chấp nhận được khi những lời từ miệng con tre vừa nói ra.
Nó mặc nhiên rời xa tôi, tàn nhẫn như hất nước lạnh vào người tôi rồi thảnh thơi lạnh lùng bỏ đi. – Chẳng còn gì cả, tối đó tôi không về nhà dì hoa, thẫn thờ mà đi như kẻ cô hồn, đau quá! Tại sao? Tại sao em lại đối xử với tôi như thế?
Hahahaha!
Bất giác tôi siết chặt tay, cười đời thật lớn, “đừng có nghĩ rằng mày chân thành hay nhiệt huyết bao nhiêu thì có nghĩ là mày sẽ đạt được thứ mày cần”. Thức tỉnh đi. Bài học này sẽ đi theo mày tới suốt cuộc đời này.
Bìa rừng ngay trước mắt, đây là lần đầu tiên tôi vào rừng chỉ một mình. Mặt trời cũng bắt đầu lặn xuống dần, bóng tối trong rừng dần xuất hiện, tôi không biết là mình đang làm gì ở đây, thất tình rồi tôi chẳng biết đi đâu, nỗi buồn đau này, ai thấu, ai lắng nghe, ai chia sẻ với tôi đây, chấp nhận thôi.
Khi ánh sáng cũng không còn đủ sức len lỏi qua từng tán lá, tiếng côn trùng bắt đầu ri ri to nhỏ thì cũng là lúc tôi đến nơi. Không biết là tôi làm bằng cách nào đi đến được mà không có một ai dắt và chỉ đường. Bởi vì để đến được nơi này, thì tôi phải đi theo lối mòn mất hàng giờ đồng hồ mới đến nơi. Chính xác! Trước mắt tôi là cái thác nước mà con tre đã tìm thấy, tôi thầm nhớ những lần theo chân con bé vào rừng chơi. Nó thong thả dắt tay tôi đi và không cho phép tôi đụng chạm và ăn bất cứ loại trái cây nào, nó sợ tôi không biết loại trái cây nào là không ăn được. Cả buổi thơ thẩn trong rừng nghe nó kể chuyện linh tinh về những con vật nơi này, những loại cây có thể dùng làm thuốc. Thời gian dường như là không bao giờ đủ cho cả hai.
Ánh trăng in hẳn dưới làn nước, tiếng róc rách đều đều vang vọng bên tai, âm thanh của rừng buổi đêm thật đáng sợ.
Tôi ngồi yên bên một tảng đá, co rúm người, ủ rũ như một đứa con nít, nước mắt lại thêm một lần nữa vì nó – là một con người đa sầu đa cảm, tôi sẽ phải làm sao để chóng quên đi hình ảnh của con tre đây? Nó thay đổi, có lẽ là tôi đã chọn nhầm người…
Ngủ lúc nào không hay, tôi giật mình khi phát hiện ra đã gần 11h đêm, tay tôi lớm chớm vài vết muỗi đốt. Thở nhẹ một lúc, tôi nghĩ, ngày mai tôi sẽ về và vĩnh viễn không bao giờ trở lại nơi này.
Theo lối nước chảy, đến khi ra khỏi được cánh rừng âm u, lúc này cũng đã hơn 1h sáng, chân tôi đau nhức, lưng áo tôi ướt đẫm, tiếng thở mạnh liên tục, cổ họng khô khan như có lửa đốt. Đầu gối và quần áo mặc dù không thể nhìn rõ vì trời quá tối, nhưng tôi biết nó đã bị nhàu nát vì vấp ngã không biết bao nhiêu lần.
Gió mạnh quá, biển đêm đẹp và yên bình, không thể ngờ là tôi đã đến được đây, tôi nhớ rõ, nếu cứ đi dọc theo bờ biển tầm 3 cây số rồi đi bộ theo lối mòn hơn 3 cây số nữa sẽ về đến nhà dì hoa.
Tiếng sóng dào dạt hất từng làn nước lạnh lên đôi chân đau nhức của tôi, nó làm xoa dịu đi cơn đau sau hàng giờ trong rừng. – Đẹp quá! Chưa khi nào tôi nhìn thấy biển đêm đẹp như thế này, tôi đã từng nghĩ bậy khi có ý định tự tử, thất vọng khi gia đình tan vỡ, mong sao ngày mai được chúa đưa tôi đi. Nhưng với một thằng nhóc sợ chết mà lại đi tự tử thì… – tôi uống cả mấy ngụm nước biển, cho đến khi sóng mạnh kéo tôi ra xa bờ hơn thì khi đó lại may mắn bám vài được mảnh lưới của cư dân chài cá. Từ đó ý nghĩ tự tử không còn nhen nhóm trong tâm trí tôi. Còn bây giờ thì… dù tôi coi con tre là kẻ phản bội thì điều đó cũng không thể làm tôi nhẹ nhõm hơn và cũng không thể làm tôi đau đớn một chút nào nữa.
Tôi về đến nhà, nghe thấy tiếng gõ cửa, tôi đã nghe thấy tiếng chân bình bịch từ bên trong…
– Cạch! – Anh Dương…
Con bé quỳnh hoảng hốt khi nhìn thấy bộ dạng người không ra người ma không ra ma của tôi, tôi cười trấn an nó, nhưng điều đó chỉ làm cho không khí thêm nặng nề…
– Huhuhu anh… vừa đi đầu về vậy huhuhuhu…
Con bé ôm lấy tôi, nó đấm nhẹ thùm thụm phía sau lưng tôi.
– Anh đi đâu mà cả nhà em, rồi cả họ hàng nhà bác tư cũng đi tìm anh suốt đêm nay… anh đi đâu vậy?
Tôi lại gây ra họa nữa rồi, bỏ đi cả đêm, tôi còn nhớ ngày đó, cậu cầm súng săn vào rừng tìm tôi, cả xóm không ai là dì hoa không hỏi tôi, lần cuối khi nhìn thấy khuôn mặt giận dữ của cậu và đôi mắt đỏ hoe vì khóc rất nhiều của dì, tôi ăn một cái tát rất đau của ai đó, rồi lăn ra bất tỉnh từ khi nào không hay.
Tỉnh dậy! Trời vẫn chưa sáng, trong khi cả nhà dì hoa còn say giấc nồng, tôi bỏ ra ngoài, lý trí lại một lần nữa thôi thúc tôi đến nhà của con tre thêm một lần nữa, trong tim tôi vẫn còn nhen nhóm một tia hy vọng, thật sự tôi không muốn mất nó…
Bà của con tre năm nay cũng đã ngoài 80, nhưng sức khỏe của bà vẫn ổn, bà vẫn có thể tự chăm sóc bản thân, đi lại mà không cần chống gậy, khi tôi đến thì thấy bà đang của con tre đang từ trong bếp đi ra, bà nhìn thấy tôi ánh mắt theo tôi cảm nhận hình như đôi mắt của bà đang sáng lên, bà nhìn tôi không cười, giọng nhẹ nhàng và bình thản, trông tội nghiệp vô cùng.
– Dương đó hả cháu?
– Dạ…
– Trời còn chưa sáng, cháu sang tìm con tre phải không?
– Dạ vâng…
Tôi gật đầu lễ phép, cổ họng như thể bị chặn lại, tôi có rất nhiều điều muốn nói.
– Trời còn chưa sáng, cháu vào trong đi kẻo cảm lạnh đấy.
Bà của tre bước từng bước khó nhọc, căn bếp rực ánh lửa đỏ, bà chưa vào trong thì tôi mới kịp thốt thành lời.
– Bà ơi…
Bà quay lại…
– Sao vậy cháu…
Tôi lấy hết can đảm…
– Cháu và con tre, chúng cháu thương… không! Cháu thương con tre thật lòng bà ơi…
Lần này thì bà quay lại.
– Bà biết mà…
– Nhưng bà ơi…
– Bà hiểu mà…
Giọng bà như thương cảm cho tôi và con tre.
– Cháu nói gì bà hiểu hết, nhưng cháu đi đâu tôi ngày hôm qua vậy?
– Cháu…
– Cháu đừng giận con bé tre, nó… nó… vẫn còn thương cháu lắm…
– Là sao hả bà?
– Chắc cháu không biết bố con bé đi biển rồi không về, bố nó mất, nên mọi gánh nặng và nợ nần đè nặng lên vai mẹ của nó…
Bố nó mất, nợ không ai trả, con số 40 triệu, không hề nhỏ một chút nào so với thời đó. Và lại càng không thể so với gia cảnh hiện tại của gia đình nó – tôi không biết là tự khi nào có ai lại thích con bé rồi hứa sẽ trả đủ nợ nần thay cho bố của nó. Thay vào đó, con tre sẽ làm dâu gia đình người ta.
Tôi nửa sung sướng nửa hối hận vì đã không về sớm, thì bây giờ mọi chuyện có lẽ sẽ khác…
– Thật không hả bà?
Bà gật đầu hiền từ.
– Cháu đi đâu mà làm cả xóm đi tìm, con bé tre biết tin vào rừng tìm cháu từ đêm hôm qua còn chưa về. Bà lo cho nó quá, cả đêm không ngủ được (trách nào tôi nhìn về phía bếp nghe mùi trong đó, hình như bà đang nấu thuốc).
Nghe bà của tre nói, tôi giật mình thót tim, không thể ngăn được cảm xúc, tôi yếu lòng bật khóc. Thì ra “nó vẫn còn thích tôi”
– Thế… con tre nó…
Bà nhìn tôi đau xót, bà khóc…
– Nó biết cháu vào rừng một mình, đến giờ vẫn không về…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro