Thời học sinh oanh liệt

Phần 101

2024-10-05 22:30:16

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv.moe, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 101
Ngày hôm đó, chúng tôi có ghé vào nhà sách, thật ra là trời mưa, chúng tôi hết chỗ để chọn, chỉ muộn một chút thôi là cả hai đứa sẽ ướt như chuột lột. Đành đứng tạm nơi này trú mưa, một mái hiên của căn nhà cạnh bên. Buổi sáng trời trong lành mây trắng, thế mà giờ thì mưa bất ngờ, hai đứa ăn kem, đứng khép nép nhìn trời mưa trắng xóa. Tóc em ướt dính bệt lên gò má trắng hồng, tôi bình yên nhìn em, lòng hạnh phúc vô tận.

– Nè! Nhìn gì em vậy?
– À… Anh nhìn bạn gái anh! Cô ấy đẹp quá…
– Thế… anh có biết cô ấy đang nghĩ gì không?

Nàng đùa theo tôi, cười hấp háy trong cơn mưa lạnh.

– Uhm…[tôi lắc đầu]
– Anh!
– Ừ!
– Anh yêu em từ khi nào vậy?
– Em muốn anh nói cho em nghe không?

Nàng gật đầu…

– Ừ! Anh không nhớ là mình đã yêu và thương em biết bao nhiêu lần, nhưng anh nhớ là anh đã yêu em ngay từ khi cô ấy mượn dép người ta đi về mà vẫn có thiện chí trả lại.
– Hừ! Chỉ chờ cơ hội thôi, ai biểu khi đó anh kéo em đi làm gì, làm người ta suýt phải đi chân đất về nhà đây này.

Em hừ nhẹ, đổ mọi tội lỗi lên đầu tôi một cánh đáng yêu…

– Ừ! Là lỗi của anh! Nhưng! Nếu ngày đó anh không kéo em đi, thì ngay bây giờ, anh cũng không phải đứng cạnh em, nắm tay em ngay lúc này, anh chấp nhận hết. Và anh cũng cảm ơn vì cái lỗi lầm đó của mình…

Câu nói của tôi khó đáp và đối lại quá thì phải, hình như là trời mưa, nhìn mưa là đầu óc tôi sẽ minh mẫn thêm thì phải. Bất ngờ tôi hỏi lại em.

– Thế! Em nói anh nghe! Em yêu anh từ khi nào rồi…

Nàng ấp úng thẹn thùng khi tôi hỏi lại nàng.

– Em… không biết…
– Vậy nếu ngày đó anh mạnh dạn thổ lộ với em sớm thì… thì em có đồng ý không?

Chẳng thể hiểu sao… tôi lại hỏi em những câu này, bởi vì nó đã không còn quan trọng nữa. Mưa lớn như hồi chúng tôi còn đứng với đám bạn hồi còn đi làm thêm, ngày đó tôi cũng không còn phải vất vả và áy náy khi nắm tay em trong ánh sáng mịt mờ của trời đêm lạnh buốt, còn bây giờ! Tôi đã có thể đường hoàng mà đứng cạnh em, nói và bộc bạch tất cả những lời yêu thương nhất.

Nụ đứng sát gần tôi, luồn qua cánh tay, em dựa hẳn vào vai tôi, tôi cảm nhận được sức nặng ấm áp đang tì nhẹ lên mình. Nàng thủ thỉ.

– Anh… đang run kìa…

… Bạn đang đọc truyện Thời học sinh oanh liệt tại nguồn: http://bimdep.pro/thoi-hoc-sinh-oanh-liet/

Những mốc thời gian đáng nhớ, nói thật là cũng chẳng nhớ được bao nhiêu. Ký ức cứ mập mờ rồi tan biến theo năm tháng, tất cả chỉ còn lại những hình ảnh trong tâm trí, như là được hẹn từ trước, tôi sẽ quên hẳn nếu khí đó Nụ nói với tôi về anh em nhà thằng Tuyến thì mới biết một điều rằng, nó đã nghỉ học, nghe đồn từ bạn của em là nó đang có ý định học trường khác.

Chẳng trách tôi không gặp anh em nó nữa, chỉ biết là nhà nó rất giàu, sẵn đây tôi sẽ gọi đứa em là Tuyến em còn thằng anh gọi là Tuyến ánh nhé. Bởi vì tôi không biết tên anh của nó.

Mất tích một thời gian dài, tôi cứ tưởng anh em nó bốc hơi rồi chứ. Hóa ra có một chuyện rằng tôi cũng không thể ngờ, đó chính là có người không phục. Nó vẫn còn căm những lần trước, đó chính là lý do.

Mặc dù thù bao nhiêu, nhưng trường tôi học tới gần 10 ngàn sinh viên, thời gian biểu khác nhau, nếu Tuyến anh nó có muốn lùng và truy sát thì là một chuyện không đơn giản. Và đó cũng chính là điều tôi luôn chủ quan, không ngờ Tuyến anh nó thông minh hơn tôi tưởng, có lẽ là nó gài người vào trường, những lớp cũ mà tôi và Nụ cả thằng Tài bạn mình…

Tôi sẽ không nhận ra Tuyến anh nó đang có ý đồ báo thù khi phát hiện ra rằng người mình yêu đang bị theo dõi.

– Anh!
– Ừ, sao vậy em?

Nàng ngần ngại nhìn tôi.

– Em ốm hả? Sao trông em buồn vậy?
– Dạ không có anh!
– Hình như… hình như là có ai đang theo dõi em…

Vẻ mặt lo âu của em như thể nàng không đùa.

– Em chắc không…

Nàng lưỡng lự.

– Em không biết nữa! Nhưng em cứ có cảm giác lo lo sao ấy.
– Vậy là do em tưởng tượng lên đấy hì hì.

Tôi cười trấn an em, nhưng hầu như điều đó không làm em bớt lo, nàng cười buồn.

– Em đừng lo… mà sao lại nghĩ như vậy? Em có nghi là ai không?

Nàng lắc đầu.

– Em không biết ạ…

Chúng tôi nói chuyện cho tới khi nhìn nàng bước lên xe, thì vẻ mặt lo âu của em ám ảnh tôi cho đến khi về đến phòng.

Mọi chuyện bắt đầu từ hai ngày sau, lần này tôi nhìn Nụ, em đi cạnh mà không nói một tiếng, lặng thinh bên tôi, vẻ mặt trầm ngâm. Lần này vẻ lo lắng của em đã lây sang tôi. Hỏi nhỏ…

– Em… lại là chuyện đó nữa hả?
– Vâng ạ!

Không biết là có ai lại đang làm trò này, tất cả những người mà tôi nghi ngờ thì hầu như không thể nghĩ ra một ai, nói thật là tôi chẳng phải là thám tử hay thiên tài gì. Tôi lo lắng, khi đi bên em mọi chuyện đã quá đỗi bình thường và không có gì xảy ra, liệu cho tới khi không có mình đi cạnh em thì tôi cũng không dám tưởng tượng tới điều xấu mà mình đang nghĩ trong đầu.

Tôi lại trấn an em…

– Ừ! Nếu em thấy sợ, thì khi không có anh đi cạnh, em có thể về phòng của chị Hằng, hoặc đi cùng Trang ấy. Như vậy sẽ bớt lo, nếu có gì không ổn nhớ nói anh biết nhé.
– Uhm… em biết rồi.

Cuộc nói chuyện tình tứ ngày nào, giờ này thay vào đó là sự im lặng.

… Bạn đang đọc truyện Thời học sinh oanh liệt tại nguồn: http://bimdep.pro/thoi-hoc-sinh-oanh-liet/

Những ngày sau đó. Khi nào tôi cũng nhắn tin và gọi cho em, mặc dù đôi khi cũng thấy phiền cho nàng.

Còn sáng nay. Tới khi tôi gặp thằng Lộc và tụi bạn, thì lần này nỗi lo và bóng tối bắt đầu bao trùm cả căn phòng.

Cả bọn bu vào thành vòng tròn như thể một sòng bài cỡ nhỏ được thu bé lại trên một cái chiếu, mối lo ngại của cả bọn đều giống nhau hoàn toàn.

– Mày chắc không?
– Chắc chứ sao lại không, không tin mày hỏi thằng nam nè, chính mắt nó cũng thấy đó.

Không khí bắt đầu căng thẳng hơn khi nhìn mặt của đứa nào cũng đều tái mét.

– Tao không quen mấy thằng đó tao nói rồi.

Giọng thằng nam chắc như đinh đóng cột.

– Không quen, sao chúng nó lại đi theo mày?
– Mày muốn biết thì hỏi chúa đấy, tao mà biết thì cũng đâu phải ngồi đây như thế này.
– Thật sự là bay không thể nghi ngờ nổi đứa nào à?

Tôi ráng hỏi gặng dù câu này đã xuất hiện không biết bao nhiêu lần rồi.

Lòng thấp thỏm, hết chuyện của Nụ giờ này cả đám bạn của mình, họ đều có cảm giác như có người theo dõi, người đứng trong tối, kẻ đứng ngoài ánh sáng, không biết là kẻ đó đang có ý đồ gì…

… Bạn đang đọc truyện Thời học sinh oanh liệt tại nguồn: http://bimdep.pro/thoi-hoc-sinh-oanh-liet/

Ở độ tuổi này, chẳng nghĩ xa được nhiều ngoài suốt ngày ăn rồi đi học đi làm mong ra trường sớm, chứ còn mấy chuyện âm mưu đen tối thì chịu, tôi chẳng nghĩ xa được hơn, mục đích của bọn theo dõi là gì? Chúng là ai? Đến từ đâu? Chắc là phải quen hoặc đã gặp ở đâu thì mới có chuyện này, và một điều mà tôi có thể chắc chắn, chúng rất đông, và hẳn là sẽ không có thiện chí gì, kiểu gì thì kiểu chứ ngày đụng độ với đám người lạ mặt này chắc cũng không còn xa.

Cả bọn trong phòng đã thế duy chỉ có một người là luôn dửng dưng như thể chưa có thể chuyện gì xảy ra, quái! Chẳng lẽ nó không lâm vào hoàn cảnh giống mấy đứa trong phòng trong phòng sao?

Mà kể cũng lạ, nó đi dạy kèm con nhà người ta mà không lấy một một thứ gì đó liên quan đến chuyện gia sư, thời gian qua thấy nó khác hẳn, đi riết đến tối mịt mới về, chẳng biết là gì nhưng thấy nó khác quá, tôi hỏi.

– Mày đi kèm đứa nào mà giờ mới về vậy D?
– Tao kèm con nhà người ta!

Biết nó đùa, nên tôi cũng không để tâm.

– Biết là con nhà người ta, nhưng…
– Nhưng sao…
– À không! Ý tao là phụ huynh người ta trả mày bao nhiêu thế?
– Hề hề! Không có lương, mà người ta chỉ bắt tao sau này ở rể với con bé đó thôi hahhaah.
– Cái gì? Mày điên à? Vãi cả đùa!
– Ừ! Tao đùa thôi, mà nếu người ta có nói thế thì tao cũng đâu có dại gì chấp nhận, người ta trả tao 2, 5 tr một tháng, con bé mới học lớp 11 thôi, bị mất căn bản.

Tới đây thì nó bắt đầu nói móc tôi.

– À! Sao mày hỏi tao vậy? Hay là chú đang nhớ đến con bé Thảo ngày nào hả hahaha…
– Con bé Thảo chắc giờ này có bồ mới rồi! Mày nhớ đến nó làm gì, coi như là chuyện cũ đi…

Cái thằng này! Nó cứ như thể đi guốc trong bụng tôi vậy, đúng là khi nhắc đến chuyện gia sư dạy kèm là y như rằng, tôi nghĩ đến con bé Thảo ngày nào, haizz… Tự nhiên thấy hơi nhớ nhớ con bé ấy quá.

– Mà mày đi dạy thêm kiểu đéo gì mà sao tao thấy mày chẳng đụng đến sách vở trung học phổ thông vậy? Bộ con bé mày kèm nó học giỏi lắm hả?

Nó nắm bàn tay ra hiệu number one, cười khinh khỉnh.

– Mày đoán đúng rồi đấy! Nó vừa thông minh lại còn xinh quá thể hahaha… Nhà còn giàu nữa…
– Vãi! Thế còn người yêu dưới quê thì sao? Mày tính… bắt cá hai tay à?
– Ừ! [Nó đáp lại dửng dưng]
– Mày đùa à D? [Tôi hơi hoảng]
– Thì xa mặt cách lòng mà hahaha!!

Lúc này thì tôi hơi thấy giận trong lòng, mặc dù biết nó đang nói đùa. Tôi nhíu mắt…

– Mày đang đùa hay là thật vậy hả D? Bộ mày không thấy có lỗi với nhỏ người yêu cũ à?
– Hừm! Thế mày nghĩ sao thì nó là vậy đấy! Cái đó bỏ qua đi! Nhìn mặt mày chắc cũng đang có chuyện gì muốn nói nhỉ?

Thế là tôi kể hết chuyện mấy ngày hôm nay cho nó nghe hết, thằng D chau mày, bắt đầu nghiêm túc lại, thế là cuối cùng nó cũng mở miệng sau một hồi mông lung.

– Vậy thì cũng lạ! Tao cũng không đoán ra là ai cả!
– Uhm… tao cũng nghĩ vậy! Nhưng mày thử nghĩ mà xem, đến ngay cả Dương, cô ấy cũng nghi là có người đang theo dõi mình.

Nói tới đây thì nó tròn mắt như thể nghĩ ra được điều gì đó.

– Cái gì? Ý mày là cả Dương cũng bị theo dõi ư?
– Ừ!
– Vậy là không ổn rồi! [Vẻ mặt nó bắt đầu tái nhợt]
– Sao lại không ổn? [Tôi hỏi lại]
– Mày không thấy lạ sao?
– Lạ thì tao thấy lạ nhưng! Tao biết làm gì đây hả?
– Thì thế… mục đích của mấy bọn này không chỉ một đâu, cũng có thể nó đang âm mưu một điều gì đó…
– Vậy mày đã nghĩ ra được ai chưa D?
– CHƯA! [Nó lắc đầu]
– Nhưng có một chuyện này… tao nghĩ mấy đứa mình nên đề phòng…
– Là chuyện gì?
– Tao nghi là chúng đang cố gắng lần ra phòng trọ của cả đám rồi bất thình lình ra tay, lúc đó thì có trời mới cứu nổi… còn chuyện tao không bị theo dõi cũng có thể là tao hay đi làm nhiều, nên cũng phải thôi, Sài Gòn mày lớn vậy mà, sao mà tìm được tao…

Tim tôi bắt đầu thấp thỏm…

– Thế… mày có cách nào không hả D? Tự dưng nghe mày kể chắc cả bọn không dám đi học luôn quá!
– Có gì đâu! Bay cứ đi học bình thường thôi! Tao nói thật, đằng nào thì chúng nó cũng sẽ mò ra sớm cho mà xem, chi bằng ngồi đây lo lắng ôm sợ vào người thì để ngày mai đi học về, tao với mày thằng Thành Toác nữa, theo dõi tụi bạn mình xem sao. Tao thấy chuyện này hơi căng đấy, không đùa được đâu.
– Ờ! Nhất chí thế đi.

Sáng ngày hôm sau, theo như kế hoạch mà thằng D đã đề ra thì ba đứa tôi bắt đầu lập nhóm theo dõi đám bạn mình, để xem kẻ cứ đeo bám suốt thời gian qua là ai.

Ngày thứ nhất, theo chân tụi thằng nam chẳng thu nhập được gì cả…

– Có lẽ là chúng nó nay bận đấy!

Thành Toác thanh minh.

– Uhm… có lẽ vậy!

Cho đến ngày thứ hai thì cũng không có động tĩnh gì, chúng tôi cứ đội nón kín mít theo sau đám bạn một khoảng đủ xa, cho đến ngày thứ ba thì cả bọn bắt đầu lo… có lẽ nào chúng biết ta cũng đang theo dõi lại chúng nó, nên cũng có thể là chúng đã bắt đầu cảnh giác…

Bước sang ngày thứ tư, tôi vẫn như một thói quen, gọi điện cho em nhiều hơn, và có một tin vui chính là em cũng không còn cảm giác bị theo dõi nữa, tin này đáng nhẽ tôi phải mừng mới đúng, nhưng nào ngờ đâu…

Hôm đó chúng tôi bắt đầu lơ là và chểnh mảng, trong đầu thằng nào cũng tơ tưởng và nghĩ rằng mọi chuyện đã qua và đó cũng chỉ là do cả bọn tưởng tượng lên mà thôi…

Lần này thì lại khác, bắt đầu thấy dấu hiệu khả nghi, có tới bảy tám thằng đi sau đám bạn tôi, mặc đồng phục trường nhưng trông đứa nào cũng to con và giang hồ, những chiếc cặp đi học thay vì sách vở còn bây giờ thay vào đó là vũ khí, gậy sắt, baton…

Cuộc ẩu đả bắt đầu vào một buổi chiều, cũng may là khi đó ba đứa tôi đến kịp không thì… trong cặp tôi lúc này lúc nào cũng thủ sẵn côn nhị khúc…

Khi ba thẳng vào nhập bọn thì ngay tức khắc, số lượng bên tôi đã áp đảo chúng nó, cũng may là không đứa nào bị thương cả, đám côn đồ kia cũng không phải tay vừa, khốn lắm cả bọn mới hạ được chúng nó, kết quả chúng nó bỏ chạy chỉ còn lại một thằng là bị thằng Hoàng giữ lại được tra hỏi.

Thật sự là tôi cũng không muốn phải như vậy, chỉ muốn mọi chuyện chỉ là hiểu nhầm nhưng không, thằng côn đồ kia cười khinh khỉnh, không đánh mà khai nó đáp lại như thể không sợ nắm đấm.

– Chúng mày tiêu rồi! Chờ chết tới nơi đi hahaha… đại ca sẽ cho chúng mày một trận no đủ…

Thằng nam sách cổ áo nó dọa…

– Mày là thằng nào? Sao lại theo dõi bọn tao, ai nói mày đi theo hả?

Thằng côn đồ nhìn sang tôi. Nó chỉ thẳng vào tôi.

– Là nó… chính là thằng đó… chúng mày chỉ vì nó mà liên lụy rồi hahaha…

Tim tôi loạn hết cả lên, không hiểu gì hết, tôi lao vào gằn giọng hỏi nó lần nữa.

– Tao hỏi mày! Ai nói mày theo dõi bọn tao…

Khuôn mặt chữ điền, mắt nó lòng sọc giận dữ, từng lời từng chữ nó nói ra nhẹ mà nặng như đeo tạ.

– Cũng tại mày hết! Là ai thì mày tự nghĩ đi thằng nhãi! Nhưng tao nói trước nhé, mày… à không tất cả chúng mày, bạn mày, và cả người yêu của mày sẽ phải trả giá.
– Chúng mày hãy lo mà sống tốt với quãng thời gian này đi, về sau sẽ đau và đau lắm đấy hahahahha… chúng mày sẽ được dạy dỗ thích đáng…
– Khôn hồn thì thả tao ra… thì may ra tao còn nói đỡ cho đại ca tao hahaha…

Tôi lạnh cả sống lưng, tất cả là do mình sao? Sau khi thả thằng đó về thì tất cả ánh mắt của cả bọn đã bắt đầu nhìn về phía tôi, giận dữ có, thấp thỏm có và cả thông cảm cũng có.

Cả tối đó tôi không làm được gì, cứ đi là gặp và đụng phải ánh mắt của đám bạn, tôi lại ngần ngại phải bỏ ra ban công lấy chút gì đó bình yên, gục đầu vào lan can thì có tiếng thằng Dương và Thành Toác cạnh bên. Nó trấn an tôi…

– Mày đừng lo! Tụi nó không giận mày đâu, vài ngày sau có lẽ sẽ ổn thôi.
– Ổn là ổn thế nào được, mày không thấy nó chỉ đích danh tao à! Nó sẽ dằn mặt và tẩn từng thằng cho mà xem, chừng nào nó chưa thỏa mãn thì đừng hòng nó chịu buông tha.

Tôi khó nhọc nói từng lời.

– Cái đó không phải là điều mà mày lo sợ thành à! Cái mày phải lo là mày đang phải đối mặt với ai, chúng là người ở đâu, điều duy nhất cần phải nghĩ là mày đã đắc tội với người nào chưa?

Nó nhắc tôi mới nhớ, thằng Tài và lũ bạn mình, chúng nó đều chung ngành học với nhau, và cả Nụ nữa, em… có lẽ nào, trong đầu tôi bắt đầu nghĩ ra một điều.

– Là thằng Tuyến sao?
– Thằng Tuyến?
– Ừ!
– Sao mày lại nghĩ là nó!

Tôi quả quyết, không ai hiểu nó bằng tôi cả, tôi còn nhớ bao nhiêu thằng đã tẩn mình hôm trong wc nam, hẳn là chúng nó, tôi kể hết chuyện cho nó biết về cuộc ẩu đả đó, và cả chuyện tôi đánh nhau trong ký túc xá phòng thằng Tài, bao nhiêu chuyện xảy ra giờ mới nhớ, chắc… anh em nhà nó căm lắm…

– Vậy… chắc chắn là anh em nhà nó rồi… tao vẫn còn nhớ rõ cú đấm mà anh nó tọng vào ngực tao…

Thành Toác quả quyết.

Vậy là lần này nó dắt tâm, hẳn là phải đầu tư kỹ lưỡng lắm, về số lượng, và cả mưu mô. Khuôn mặt cả ba thằng tái hẳn đi. Thằng Dương nói nhỏ vừa đủ nghe như thể nỗi sợ đã làm cả bọn lo đến mức không dám nói to.

– Mày nói là Dương không bị theo dõi nữa đúng không thành?
– Ừ!
– Vậy thì tiêu rồi, nhiệm vụ của bọn theo dõi cũng chỉ là muốn biết nhà của đối phương thôi, còn sau đó thì tao cũng không dám nghĩ đến.
– Thằng côn đồ sáng ngày còn nói tất cả sẽ bị ăn đủ, vậy có lẽ nào, anh em nhà thằng Tuyến đang có âm mưu trả thù tất cả, có lẽ là nó không muốn bỏ sót một ai, nên suốt thời gian qua tụi bay thấy ổn là đúng rồi.

Tiến sát gần tôi, thằng D hỏi gấp.

– Mày còn quen ai nữa không hả thành?
– …
– Còn chứ, thằng Tài… và cả… và cả thằng Vương trong trận ký túc xá nữa… và còn cả…
– LÀ NHI!

Hai thằng đồng thanh đoán ra tất cả những đối tượng tiếp theo bị theo dõi vẫn còn nằm trong danh sách đen của anh em nhà nó, có vẻ lần này sẽ ác liệt lắm đây, không cần biết là gì nhưng sớm muộn anh em nhà nó sẽ trực tiếp ra mặt lần này.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thời học sinh oanh liệt

Số ký tự: 0