Phần 74
2024-08-05 13:41:00
Lúc bàn tay nhỏ bé của Trần Ngọc Thuần chạm vào đùi, Trương Đông cảm thấy như bị điện giật, cơ thể run rẩy một chút, cộng thêm giọng nói ủy khuất của cô càng thêm động lòng người hơn. Một cô gái nửa khỏa thân đang quỳ xuống bên cạnh và nhìn bạn với ánh mắt tội nghiệp. Điều đó trông thật hấp dẫn và đau khổ.
Khát khao dục vọng của Trương Đông thậm chí còn bành trướng hơn. Nghe giọng nói nhẹ nhàng của Trần Ngọc Thuần, xương cốt gần như mềm ra, anh nhanh chóng cắn lưỡi để làm cho mình tỉnh táo. Nghĩ thầm, quả nhiên là tiểu hồ ly, anh vẫn giữ cho mình khuôn mặt thối, tiếp tục bày ra dáng vẻ xa cách.
“Anh…” Trần Ngọc Thuần ỏn ẻn kêu lên một tiếng, sữa mềm càng tiến gần hơn, gần như biến dạng ở chân Trương Đông.
Trương Đông bị cảm giác mịn màng mềm mại làm cho sững sờ, nhưng khuôn mặt anh vẫn ai oán như cũ, vẻ mặt không hài lòng, nhưng thực tế trái tim Trương Đông sắp không thể chịu đựng được, và anh cũng không hề cảm thấy tức giận. Mà chỉ muốn trêu chọc cô ấy.
Lần này Trần Ngọc Thuần có chút luống cuống, mặc dù khuôn mặt vẫn hồng hào động tình, nhưng giọng nói mang theo chút nức nở vang lên: “Anh, anh giận thật à?”
“Không, nào dám giận chứ!” Trương Đông đột nhiên cảm thấy đau lòng, và khuôn mặt hơi giãn ra, nhưng anh vẫn buộc giọng mình tệ hơn một chút khi mở miệng.
“Chán ghét, làm sao anh có thể làm điều này!” Trần Ngọc Thuần cắn môi dưới và hung hăng đập Trương Đông một cái. Cô nói một cách ủy khuất: “Buổi sáng, anh nói làm thế nào em cũng nghe theo, sau đó làm những chuyện xấu hổ. Bây giờ, nếu trêu chọc anh, anh liền tức giận, anh căn bản không thích người ta.” Đôi mắt Trần Ngọc Thuần đã rơi nước mắt, cắn môi dưới trông thật đáng thương.
Lúc này, Trương Đông cũng không thể giả bộ được nữa. Anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Trần Ngọc Thuần và dịu dàng nói: “Thế nào, em có thể trêu chọc anh, mà anh lại không thể trêu chọc em? Nhìn xem, ưu thích khóc như một đứa trẻ.”
“Ghét! Anh đang giả vờ.” Trần Ngọc Thuần lau những giọt nước mắt không chảy ra, vừa nhìn vào khuôn mặt cợt nhả của Trương Đông, yêu kiều hừ một tiếng, rồi đánh thật mạnh vào đùi Trương Đông.
“Anh thực sự không tức giận, nhưng em trai anh lại rất khó chịu.” Trương Đông mỉm cười và kéo Trần Ngọc Thuần lại gần. Anh cố tình dùng côn thịt mài vào chân cô, mặc dù cách một chiếc quần, cô có thể cảm nhận được nhiệt độ của nó.
Cuộc tán tỉnh lại tiếp tục, Trần Ngọc Thuần chơi đùa một chút, nhưng sau một nụ hôn mê hoặc bởi lưỡi của Trương Đông, Trần Ngọc Thuần thở hổn hển, mặt đỏ bừng, và cô dựa vào cánh tay của Trương Đông. Mặc anh sờ soạng, cũng quên đi nỗi hoảng sợ đến mức gần như phát khóc vừa nãy.
Sau khi Trương Đông và Trần Ngọc Thuần vướng vào một lúc lâu, có một âm thanh rất nhỏ trong phòng truyền ra, đó rõ ràng là tiếng mở cửa phòng tắm.
Trần Ngọc Thuần bất ngờ chạy trốn khỏi người Trương Đông, một tay gỡ mái tóc rối bù, tay kia hoàn thiện chiếc áo choàng tắm đã bị cởi ra, và không quên trừng mắt với Trương Đông.
Chỉ là cái trừng mắt của Trần Ngọc Thuần lại thêm mấy phần nũng nịu. Theo ý kiến của Trương Đông, đó là một lời thú nhận đầy tình cảm, và làm cho Trương Đông hơi cảm động.
Mặc dù Trần Ngọc Thuần cố giả vờ trấn tĩnh, nhưng khuôn mặt hồng hào và sương mù trong mắt cô vẫn rất nồng nặc, vẻ ngoài thanh tú này có thể được mô tả là hấp dẫn, và có một kiểu gợi cảm trong vẻ trẻ trung không thể tả được. Trong thực tế, nó giống như cám dỗ hơn.
Trương Đông mỉm cười tự mãn, nheo mắt nhìn Trần Ngọc Thuần, và làm một động tác bẩn thỉu, bắt chước hành động nếm sữa của cô, và ngay lập tức nhận lấy cái nhìn quyến rũ của Trần Ngọc Thuần.
Nếu không phải sợ Trần Nan bắt được, Trần Ngọc Thuần rất muốn cắn Trương Đông một cái.
Khi Trương Đông và Trần Ngọc Thuần sửa sang quần áo, cánh cửa trong phòng còn chưa được mở ra, thì một tiếng chuông đã vang lên ở bên ngoài, kèm theo tiếng gõ cửa lịch sự.
“Xin chào, ngài có đồ.”
“Nhanh đi mở cửa, em đi vào cùng với Nan Nan.” Trần Ngọc Thuần quay lại và chạy vào phòng, sợ có người nhìn thấy cô ấy vào lúc này.
Khi Trương Đông mở cửa, người phục vụ mỉm cười và gật đầu. Anh ta đẩy chiếc xe ăn uống và bước vào. Chiếc xe đầy đồ vật, làm cho Trương Đông choáng váng.
Nổi bật nhất là chiếc bánh ngọt tinh tế, không phải là bánh gato pho mát hay bánh pho mát Black Forest (*) cổ điển nhất, một đĩa trái cây rất tinh tế, một vài món ăn nhẹ mà các cô gái yêu thích, bánh pudding và phô mai. Chỉ nhìn thôi cũng làm người ta thèm nhỏ dãi. Trên thực tế, từ vẻ bề ngoài, những chiếc bánh này tương tự như từ cửa hàng bánh nói chung, nhưng bộ đồ ăn lại khá là đặc biệt.
Nhìn một chút, cảm giác đầu tiên của Trương Đông là giá cả không thành vấn đề. Điều thứ hai là các cô gái luôn yêu thích sự tinh tế có vẻ lãng mạn này.
… Bạn đang đọc truyện Thị trấn đầy cám giỗ tại nguồn: http://bimdep.pro/thi-tran-day-cam-gio/
Bánh pho mát Black Forest: Là một loại bánh xốp sô cô la với nhân anh đào phong phú dựa trên món tráng miệng Đức Schwarzwälder Kirschtorte, nghĩa đen là “Black Forest Cherry – torte”. Thông thường, Black Forest gateau bao gồm một vài lớp bánh xốp sô cô la được kẹp với kem và anh đào.
… Bạn đang đọc truyện Thị trấn đầy cám giỗ tại nguồn: http://bimdep.pro/thi-tran-day-cam-gio/
“Tôi không gọi những thứ này!” Trương Đông tự hỏi.
Cũng không phải là Trương Đông không sẵn sàng trả tiền cho những thứ này, nhưng anh không quá lãng mạn và anh cũng không có hứng thú với đồ ngọt. Anh cũng không mong đợi sẽ cho Trần Ngọc Thuần và Trần Nan một món tráng miệng.
Khi nói về rượu vang, phản ứng đầu tiên của Trương Đông là những món nhắm rượu chứ không phải những món tráng miệng lãng mạn.
“Là như thế này, thưa ngài, những thứ này được bao gồm trong gói ăn.” Người phục vụ vội vàng giải thích: “Rượu vang được cung cấp trong gói tiệc của chúng tôi không cần tiền, và những chiếc bánh ngọt tuyệt đẹp này được khách sạn của chúng tôi tặng cho ngài vào ban đêm. Rất xin lỗi vì sơ suất của chúng tôi, xin ngài đừng giận.”
“Có thể đặt nó ở đâu?” Trương Đông nhìn xung quanh. Có một chiếc ghế sofa lớn và một cái bàn bình thường trong phòng khách. Có vẻ như ăn những chiếc bánh này trên loại ghế sofa thì không hợp, và có rất nhiều thứ trong xe ăn uống.
Trương Đông nghĩ: Những người giàu có khi uống rượu thật là rắc rối. Uống một chút rượu cũng phải làm màu như vậy. Cứ trực tiếp sử dụng cốc và cho thêm một ít đá có phải hơn không.
“Chuyện gì vậy?” Lúc này, Trần Ngọc Thuần chạy ra ngoài, rõ ràng là vừa rửa mặt, trông cô bình tĩnh hơn rất nhiều, nhưng nước da hồng hào vẫn mờ nhạt.
Trần Ngọc Thuần quấn người trong chiếc áo choàng tắm và bước ra ngoài. Cô ấy ngay lập tức dựa vào Trương Đông và nhìn chiếc xe ăn uống với sự tò mò và phấn khích. Cô chỉ được nhìn thấy nó trên TV. Toàn là hàng cao cấp, mặc dù chi phí không đắt đỏ, nhưng các nhà hàng bình thường không phù hợp với loại xe ăn uống này, trong lòng họ, chiếc xe ăn uống này cách xa cuộc sống của họ.
Thưa ngài, ngài không muốn thưởng thức đồ uống trong một căn phòng, nơi ngài có thể ngắm phong cảnh sao? Người phục vụ hỏi một cách lịch sự.
Ngắm cảnh đêm? Trương Đông sửng sốt một chút, và hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro