Thế giới tối tăm

Phần 30

2023-08-07 05:40:00

Phần 30: Ao trình
Trước khi Hưng đi tới bãi đất trống solo với Long, Tuấn đã gọi hắn ngồi lại và nói chuyện.

“Tứ Muội vừa gọi cho em, Hải và Phú đã bị chị ấy bắt rồi.” Tuấn nói.

Hưng nhíu mày: “Đơn giản vậy sao? Cô gái đó là ai lại lợi hại như vậy?”

Tuấn cười đáp: “Cái này em không tiện nói ra, xét về khoản đánh đấm có khi chị ấy còn giỏi hơn em nên anh cứ yên tâm.”

Hưng gật gù, hắn phải dành lời khen cho Tuấn: “Tao bắt đầu thấy sợ mày rồi, mày mới có nhiêu đó tuổi thôi mà đã tính toán mọi thứ như vậy… nếu như vụ này thành công thì tao thấy lo cho những kẻ thù của mày sau này quá!”

Tuấn khiêm tốn nói: “Thực ra em cũng có hỏi ý kiến của một người trước khi thực hiện, chứ em làm gì có nhiều kinh nghiệm lẫn đầu óc tới vậy để đưa ra.”

Hưng ngạc nhiên: “Vậy là mày còn có quân sư à, người đó là ai vậy?”

“Thầy em, nếu rảnh thì em sẽ dẫn anh đi gặp thầy ấy.” Tuấn đáp.

Hưng bật cười vỗ vai Tuấn: “Sống sót rời khỏi đảo đã rồi tính.”

… Bạn đang đọc truyện Thế giới tối tăm tại nguồn: http://bimdep.vip/the-gioi-toi-tam/

“Sao anh còn nằm đó… mau chạy đi không là không kịp đâu!” Thấy Hưng vẫn nằm đó, Long tức giận quát lên.

Hưng vung tay vả bốp vào mồm Long khiến hắn kêu oai oái rồi nói: “Tao đố đứa nào dám đến.”

“Là sao?” Long khó hiểu.

Trước lúc đi thì Long đã dặn đàn em tầm giờ này tới cơ mà, sao bọn nó có thể không tới được.

“Giờ không phải để hỏi chuyện đó, mày vì chút ân oán đó mà tính ra tay với tao… tính thay tao làm đại ca… tao rất thất vọng về mày!” Hưng thở dài, nước mưa không ngừng rơi vào mặt.

Long biết mình đã không thành công trong việc chiếm vị trí của Hưng, giờ hắn là một kẻ ăn cháo đá bát mà thôi. Hắn buông xuôi để Hưng xử lý mình.

“Giết em đi…”

“Không!”

“Tại sao? Sau tất cả những gì em đã làm với anh?” Long càng khó hiểu, với tính cách của Hưng thì việc giết hắn có lẽ là điều hiển nhiên.

Hưng đáp: “Tao sẽ không giết mày… tao sẽ cho mày làm đại ca.”

Long lặng thinh, hắn không nghe nhầm. Nhưng hắn muốn biết vì sao Hưng lại làm như vậy, nếu hắn làm đại ca thì Hưng sẽ đi đâu, làm gì?

“Thế còn anh?”

Hưng nhắm mắt, nghĩ gì đó thật lâu rồi mới đáp: “Tao á? Tao tìm được một chỗ tao nên thuộc về rồi.”

Khi Tứ Muội đang ép Hải đọc mật khẩu tài khoản để nàng lấy để chuyển tiền vào tài khoản của mình thì có tiếng gõ cửa.

Tứ Muội cảm thấy hơi lạ, nàng nói vọng ra trong khi nhét tất thối vào mồm Hải và Phú không cho hai tên này kêu cứu.

“Ai đó?”

“Dạ em tới giao đồ ạ!”

“Giao đồ gì?”

“Dạ đồ ăn ạ, phòng mình có đặt một phần mì tôm 2 trứng.”

“Không ai đặt đâu, mang đi đi.”

Ầm.

Cánh cửa bật tung ra, bung cả bản lề mà lao về phía Tứ Muội. Tứ Muội vừa kịp nghiêng đầu né đi trước khi cánh cửa vỡ làm đôi sau khi đập vào tường.

Hải và Phú hốt hoảng vô cùng, không biết kẻ đến là ai.

Tứ Muội lùi về phía sau khi thấy kẻ kia bước vào, là một cô gái với mái tóc ngắn vuốt ngược ra phía sau kiểu của con trai, cô gái này xinh đẹp, lạnh lùng, ánh mắt vô cùng sắc bén.

“Tứ Muội… lâu rồi không gặp!”

… Bạn đang đọc truyện Thế giới tối tăm tại nguồn: http://bimdep.vip/the-gioi-toi-tam/

Tuấn hẹn Tứ Muội sau khi có tiền thì mau chóng trở về, nhưng đợi quá 5 phút không thấy đâu thì hắn tức tốc đi tìm.

Do đã bàn trước nên Tuấn nhanh chóng tìm ra phòng mà Tứ Muội nhốt Hải và Phú. Nhưng khi hắn tới nơi chỉ thấy nhân viên nhà nghỉ đang dọn dẹp lại căn phòng, căn phòng bừa bộn với đồ đạc vỡ tan như vừa trải qua một cuộc chiến vậy.

Tuấn hoang mang không biết chuyện gì đã xảy ra liền gọi cho Tứ Muội nhưng không được, hắn hỏi nhân viên thì được họ kể cho rằng nghe thấy tiếng động lớn, khi lên đến nơi thì cửa phòng bị khóa và bên trong chuyền ra tiếng đánh đấm cùng tiếng đồ đạc đổ vỡ, sau khi gọi quản lý lên lấy chìa khóa phụ mở ra thì không còn ai trong phòng.

“Thôi xong rồi… có kẻ biết trước kế hoạch của mình.” Tuấn bất an nói thầm.

Để có thể mang Tứ Muội đi thì chắc chắn phải hạ gục được nàng. Tuấn hiểu Tứ Muội chắc chắn sẽ không bị những thủ đoạn như trúng thuốc mê hay đại loại như thế, chỉ có một cách đó là chiến đấu và hạ gục nàng.

Kẻ có thể đánh bại Tứ Muội trong thời gian ngắn? Tuấn không biết kẻ nào đủ sức, có thể là thầy Ba nhưng thầy Ba chắc chắn không có trên đảo và chẳng có lý do để làm thế.

Bây giờ việc quan trọng là phải tìm ra Tứ Muội, nhưng không có chút manh mối nào cả. Trong khi Tuấn đang hoang mang thì điện thoại của hắn reo lên, là Tứ Muội gọi.

Tuấn gấp gáp mở máy: “Alo… Tứ Muội chị không sao chứ?”

“Có sao đấy!” Người đáp là giọng nữ nhưng không phải Tứ Muội.

“Cô là ai? Tứ Muội của tôi đâu?” Tuấn nghiến răng.

“Haha… Tứ Muội nào của nhóc? Em ấy là của tao, nói cho nhóc biết bây giờ mọi thứ đều trong tay tao rồi, tiền, người, tất cả… khuyên nhóc nên về đất liền đi trước khi tao mất kiên nhẫn.”

Tuấn tức giận, hắn nghiến răng: “Hóa ra mày chính là kẻ bắt cóc, mau thả anh tao và Tứ Muội ra nếu không tao sẽ lật tung cả hòn đảo này lên để tìm mày, đợi lúc tao tìm được thì mày chết chắc.”

Đầu dây bên kia: “Haha to mồm gớm nhỉ, mày nghĩ tao sẽ ngồi đợi để mày tìm ra sao?”

Tuấn giật mình nhớ ra, hắn liền ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài tiến về phía bến cảng.

Lúc này là nửa đêm và thuyền bè đều đang neo đậu im lìm, chỉ có một chiếc thuyền cỡ trung đang sáng đèn và có dấu hiệu rời bến.

“Muộn rồi nhóc, tưởng mỗi mình biết tính toán còn người khác là não chó hết à… bye!”

Người kia tắt máy, Tuấn dùng hết sức bình sinh chạy về phía bến cảng, con thuyền đã nổ máy.

Hắn chạy tới đê chắn sóng, con thuyền đã rời bến được vài chục mét và đang hướng thẳng ra phía khe hở giữa hai đê chắn sóng, đó là lối duy nhất rời bến cảng để tiến ra biển.

Tuấn chạy theo con đê hình vòng cung, thuyền lúc này cũng tăng tốc. Khi con thuyền tới cửa âu tàu thì cũng là lúc Tuấn chạy tới cuối con đê, hắn tăng tốc lấy đà bật nhảy gần 10 mét để bám vào lan can của thuyền.

Cú va chạm vào con thuyền khiến Tuấn xây xẩm nhưng hắn vẫn trèo được lên thuyền.

Hắn chạy về phía mạn thuyền, sau đó tìm buồng lái để ngăn thuyền chạy.

Người đang lái thuyền là một bác trung niên, đang hốt hoảnh không hiểu thằng nhóc từ đâu xuất hiện thì đã bị Tuấn lao tới bóp cổ rồi đe dọa: “Mau dừng lại, nếu không tao bóp chết.”

Lúc này vợ con của người đàn ông cũng từ trong đi ra, thấy Tuấn đang tấn công chồng thì hốt hoảng la hét cầu xin.

Tuấn thấy có gì đó không ổn, liền gạt mọi người ra xông vào trong thì phát hiện đây chỉ là một con thuyền của dân đánh cá thông thường.

Cảm thấy mình đã bị lừa, Tuấn chạy ra mạn thuyền thì thấy phía cửa âu tàu có một con thuyền khác vừa rời đi, lúc này con thuyền hắn đang đứng đã rời âu tàu gần trăm mét. Hắn nhìn rõ trên con tàu kia có người đang đứng vẫy tay tới mình.

Kẻ này quá thông minh, biết Tuấn sẽ lao lên thuyền kịp nếu khởi hành lúc đó nên đã dùng con thuyền này làm mồi nhử. Sau khi cho hắn lao lên thuyền thì con thuyền kia mới nhổ neo… quả là một kế hoạch chu toàn.

Tuấn vừa tức vừa cay cú, hắn định bảo chủ thuyền quay đầu đuổi theo nhưng lúc này thuyền bắt đầu đi chậm lại.

Tuấn mang danh kẻ xấu với gia đình này rồi nên hắn làm nốt cho tròn vai, hắn đe dọa bác lái thuyền: “Mau tăng tốc đuổi theo con thuyền kia nhanh, không tao giết cả nhà.”

Bác lái thuyền mếu máo đáp: “Còn chó nhiên liệu đâu mà chạy.”

Tuấn nhìn đồng hồ nhiên liệu phía dưới, hắn tức giận rồi bóp cổ bác lái thuyền quát: “Hết dầu mày nổ máy đi đâu? Nói không tao giết cả nhà.”

“Có một cô gái… thuê tôi 1 triệu để nổ máy đúng giờ này rời bến. Tôi nói hết nhiên liệu cần đổ thêm thì cô ấy ngăn lại và đưa cho tôi thêm 4 triệu là tròn 5 triệu. Số nhiên liệu còn lại này chỉ đủ thuyền đi chậm quay đầu về bến.” Bác lái thuyền thật thà đáp, gì chứ bị một thằng thế này lao vào đòi giết cả nhà thì lại chả phải khai.

Tuấn tức giận nhưng cũng không còn trách bác lái thuyền, cũng vì đồng tiền để lo cho gia đình. Hắn lao ra ngoài nhảy tùm xuống biển rồi bơi về đảo.

Bác lái tàu cùng vợ con ngó xuống thấy hắn bơi về hướng đảo thì khó hiểu. Nhưng không sao vì thoát khỏi thằng điên đó.

“Trời mẹ ạ, có buổi tối thôi mà gặp toàn thứ gì đâu.” Bác lái thuyền thở phào hú hồn, sau đó ôm lấy vợ con an ủi.

Bác không dám lái thuyền về đảo cho đến khi thấy Tuấn bơi tới bờ, sau đó bác mới quay thuyền lái chậm về bờ. Có được 5 triệu nhưng được phen suýt rụng tim ra ngoài.

Tuấn bơi về bờ thì cũng thấm mệt, hắn nhìn con thuyền chở Tứ Muội cùng mọi thứ đi xa dần mà không biết phải làm sao. Giờ có đuổi theo cũng chẳng kịp.

Hắn tức tốc chạy về nhà người đàn ông kia, lúc này Hưng đang ngồi dùng đá lạnh đắp lên vết thương cho đỡ sưng tấy. Thấy Tuấn ướt nhẹp lếch tha lếch thếch đi về, chưa kịp hỏi thì Tuấn đã lên tiếng trước: “Tứ Muội bị bắt rồi… cả Hải, Phú, cùng chỗ tiền cũng bị đem đi, kẻ bắt cóc đem mọi thứ rời khỏi đảo rồi.”

“Cái địt… ui da!” Hưng đang định cười thề, có điều mép bị Long đấm sưng lên không nói được.

“Bọn nó chưa đi xa chưa?” Nghe được câu chuyện, người đàn ông đi ra và hỏi.

Tuấn đáp: “Có lẽ được khoảng nửa km.”

Người đàn ông khoác áo lên, đội chiếc mũ tai bèo, dáng vẻ cực kỳ oai phong trong bộ dạng rách rưới nói: “Lên đồ đi, chúng ta đi cứu người.”

Nghe khí thế thì hừng hực đấy, nhưng Tuấn nhìn người đàn ông thế này thì hơi nghi ngờ: “Chú… chú nói thật à? Chú giúp bọn cháu sao? Có thể chú sẽ vướng vào rắc rối đấy.”

Người đàn ông đáp: “Tôi quyết rồi… và cả cô ấy cũng vậy!”

Người đàn ông quay đầu nhìn về phía ban thờ người vợ xấu số, khói hương nhàn nhạt bay bổng. Bức di ảnh người vợ luôn nở nụ cười hiền hậu chợt có chút thay đổi, phần lông mày khẽ nhíu lại nếu để ý kỹ. Một cơn gió lùa vào làm gian nhà trở lên lạnh lẽo nhưng lại khiến ba cây hương bùng cháy mãnh liệt hơn bao giờ hết.

Trên con thuyền đang rời khỏi đảo hướng về đất liền, Tứ Muội bị trói tay chân trên một chiếc giường, nàng có vẻ đã bị đánh thuốc nên đang trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê.

Cô gái tomboy đang đứng trên mạn thuyền nhìn về phía đảo, miệng nở nụ cười của kẻ chiến thắng. Lúc này có một cô gái đi tới: “Đại Tỷ, mọi thứ đâu vào đó hết rồi ạ.”

Cô gái gật đầu nói: “Đề cao cảnh giác, nếu có gì bất thường phải báo ngay.”

“Vâng!”

Cô gái tomboy mỉm cười nhìn về phía đảo một lần nữa: “Một thằng nhóc mà thôi, cũng dám đấu với tao.”

Cô gái xoay người bước vào bên trong căn phòng nhốt Tứ Muội, nhìn Tứ Muội trong bộ váy body gợi cảm đang mê man trên giường thì nở nụ cười xấu xa.

“Cuối cùng… em vẫn là của tôi!” Cô gái đóng cửa lại, nhẹ nhàng tiến đến bên giường.

Cô gái đưa tay vuốt ve cặp chân dài trắng nõn của Tứ Muội, ghé mũi xuống ngửi mùi hương trên cổ của nàng. Sau đó thì vuốt ve gương mặt cùng bờ môi đỏ mọng của Tứ Muội.

“Em vẫn đẹp như ngày nào!” Cô gái thầm nói, sau đó ghé môi mình định hôn lên môi của Tứ Muội.

Đúng lúc này Tứ Muội mở chừng hai mắt, dùng đầu đập thẳng vào mũi của cô gái kia khiến cô gái bất ngờ bật ngửa ra. Tứ Muội dùng đầu gối co lên thụi vào bụng của cô gái.

Cô gái bị đánh bất ngờ nhưng ngay sau đó lấy lại bình tĩnh, mũi chảy máu vì cú đánh đầu của Tứ Muội.

Cô gái không tức giận mà còn mỉm cười khen ngợi: “Vậy mà lại không bị thuốc làm cho mê man, em đã giỏi hơn xưa rồi đấy.”

Tứ Muội nhíu mày, nàng tỏ ra vô cùng thất vọng: “Tất cả việc này, bắt cóc tống tiền, cho người thanh trừng… tất cả đều là một tay chị làm sao… Lão Nhị?”

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thế giới tối tăm

Số ký tự: 0