Thế giới tối tăm

Phần 24

2023-08-07 05:40:00

Phần 24: Thuần hóa
Trên đường về nhà, Tuấn có ghé qua quán phở nhà của Liên để hỏi thăm. Cũng lâu rồi không gặp, Liên đãi hai người ăn phở gà bát đặc biệt.

Liên đã thuê được 2 bé nhân viên phục vụ, quán phở gà này thực ra là một nơi để thu thập tình báo mà Chiến ngụy trang thành quán ăn.

Liên thấy Tuấn thì khá vui, Chiến vắng mặt đã được một thời gian nên nàng cũng khá lo lắng. Liên tự tay đem bát phở gà đầy ắp ra cho Tuấn rồi nói: “Dạo gần đây có một số tin tức mới.”

Tuấn gật đầu chào Liên sau đó liếc ngang liếc dọc: “Tin gì vậy ạ?”

“Chiến không có nhà nên Hưng mắt lé đang âm thầm mua bán hàng cấm trong khu vực.” Liên đáp sau đó quay đi ngay.

Tuấn nghe xong khá là tức giận, Chiến và Hưng mắt lé đã thỏa thuận với nhau cùng quản lý cả cái xã này, có thể tùy ý làm bất kỳ điều gì nhưng với điều kiện không được buôn hàng cấm, nếu bị chính quyền sờ gáy thì đi tong cả lũ.

Hưng mắt lé cũng đã gật đầu đồng ý rồi, vậy mà giờ lại lén lút buôn hàng cấm trong khi Chiến không có nhà, dù gì Chiến cũng là người có quyền cao nhất.

Giang hồ cũng có nguyên tắc của giang hồ, những thằng làm trái cam kết sẽ phải bị trừng phạt.

Sau khi ăn xong, Tuấn đèo Thảo về nhà. Hắn cùng Thảo đi vào vườn xoài nơi đặt chiếc chuồng chó có nhốt cô bé người thú kia.

Cô bé đang nằm ngủ trong tư thế cuộn tròn, nghe thấy tiếng bước chân thì đôi tai vẫy vẫy sau đó mở mắt ra rồi dựng đuôi lên gầm gừ khi thấy có người bước đến.

Cô bé dùng mắt mắt hoang dại nhìn về phía Tuấn rồi há miệng nhe nanh gầm gừ như một con mèo.

Tuấn quen với phản ứng này nên chẳng tỏ ra ngạc nhiên, chỉ có Thảo là sợ hãi nấp sau lưng Tuấn: “Nó dữ quá.”

Tuấn vỗ vai an ủi Thảo, sau đó kéo chiếc ghế ngồi xuống trước chuồng chó tay cầm miếng thịt gà thơm ngon lấy từ quán của Liên.

Tuấn đưa miếng thịt gà tới gần chuồng làm cô bé thèm thuồng nhưng vẫn gầm gừ đe dọa.

“Muốn ăn không?” Tuấn ngồi ghé sát mặt về phía chuồng chó.

Cô bé lùi vào góc gầm gừ rồi vươn tay ra muốn cào nát mặt cái tên đã đánh và nhốt mình này. Nhưng Tuấn đã tính trước, khoảng cách của hắn đủ xa để không phải né.

Thảo đứng một bên cũng hết hồn, Tuấn ném miếng thịt gà vào trong chuồng cho cô bé ăn. Cô bé đói bụng nên nhanh chóng ăn hết miếng thịt, ngay sau đó cô bé cảm thấy đầu óc choáng váng và rồi nằm gục xuống.

Tấm đã tẩm thuốc ngủ vào trong miếng thịt trước khi cho cô bé ăn. Sau đó hắn mở cửa kéo cô bé ra ngoài, ôi cái mùi hôi thối bốc ra từ cơ thể bẩn thỉu của cô bé khiến hắn buồn nôn.

Tuấn kéo cô bé vào trong chòi lá, sau đó bảo Thảo giúp mình cởi chiếc áo cũ nát của cô bé ra. Tuấn cầm vòi tưới cây xịt vào chiếc chậu lớn sau đó nhấc cô bé thả vào trong.

“Chị tắm rửa cho nó đi!” Tuấn nói với Thảo sau đó đi vào trong nhà làm gì đó.

Thảo lấy khăn và sữa tắm ra lau chùi cơ thể của cô bé, có lẽ rất lâu rồi không tắm rửa nên những mảng tế bào chết cùng chất bẩn đóng tảng trên da cô bé, phải mất rất nhiều thời gian mới làm cho nó sạch được. Còn mái tóc rối bù xù đầy rơm rác kia nữa, Thảo phải dùng kéo cắt tỉa cho ngắn lại rồi dùng đến nửa chai dầu gội mới khiến nó sạch và mềm mượt được.

Xong việc Thảo mệt như vừa làm tình nửa ngày, quay lại thấy Tuấn đang cầm mấy sợi dây xích đi ra.

1 tiếng sau…

Cô bé tỉnh lại trên chiếc giường nhỏ, xung quanh là không gian của căn chòi lá. Cô giật mình bật dậy vì phát hiện mình không còn bị nhốt, tính bỏ chạy thì bị sợi xích cố định ở chân kéo lại. Cô bé cố gắng dùng sắc bẻ nó nhưng không được, trong khi đang loay hoay phá xích thì cô bé ngửi thấy mùi thơm phát ra từ chính cơ thể mình, nhìn lại hai cánh tay trắng trẻo nhẵn mịn cô bé nhận ra mình đang mặc một chiếc váy màu xanh da trời nhạt vô cùng xinh xắn… trong mắt cô bé hiện rõ vẻ yêu thích. Cô bé sờ lên chiếc váy, một cảm giác mềm mại làm cô bé dễ chịu.

Cô bé nhìn quanh thì thấy trên chiếc bàn đối diện có một ly nước, cô bé vươn tay ra cầm ly nước lên rồi uống sạch cho thỏa cơn khát.

Cô bé cảm thấy phía dưới mình có gì đó bí bách, cô vén váy lên thì phát hiện đó là chiếc quần lót màu hồng có hình con mèo trắng nhìn cute đáng yêu. Cô bé thấy khá vướng nên liền cởi nó ra vứt sang một góc.

Cô bé tò mò về mọi thứ xung quanh nên liền đi quanh thăm dò và ngửi ngửi, nhưng đi ra tới cửa thì sợi xích hết hộ dài là căng ra giữ cô bé lại.

Trong lúc đang muốn kéo dài thêm độ dài sợi xích thì cô bé quay sang bên trái và nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong một tấm gương, cô bé giật mình vì tưởng đó là người nào nên liền há miệng nhe nhanh và móng vuốt ra gầm gừ. Nhưng khi thấy đối phương cũng làm động tác giống mình thì cô bé lại thích thú, cô thử vẫy tay với người kia và người kia làm y hệt lại như thế.

Đúng lúc cô bé đang vén váy trước gương thì từ phía xa Tuấn xuất hiện, tiếng chân hắn dẫm lên lá cây khô làm cô bé phát hiện, lập tức dùng ánh mắt hoang dại nhìn về phía hắn rồi muốn lao tới tấn công nhưng không thể phá nổi sợi xích.

Tuấn tay cầm một con gà luộc cỡ lớn, tay còn lại cầm theo dây sữa mua ngoài tạp hóa. Hắn đi tới rồi đứng lại gần cửa và nói: “Mày tỉnh rồi sao? Mau tránh ra để tao vào.”

Cô bé nghe hiểu Tuấn nói gì, nhưng cô bé ghét hắn nên không nghe lời mà còn điên cuồng giật dây xích khiến cổ chân mình bị xước da chảy máu.

Tuấn thấy có lẽ mình nên dùng một ít biện pháp mạnh. Hắn đặt con gà cùng dây sữa xuống đất sau đó tiến tới trước mặt cô bé.

Cô bé biết đây là cơ hội cào nát mặt tên mình ghét thì lao lên, nhưng rồi cô bé ăn một cú tát trời giáng vào mặt khiến đầu óc choáng váng. Tuấn không hề nương tay tát thêm một cú làm cô bé hoảng sợ trèo lên giường ngồi co ro trong góc.

Tuấn đi tới chỗ con gà và dây sữa cầm lên rồi đi vào trong chòi. Cô bé bị tát đau quá lúc này lại tỏ ra sợ hãi, thấy Tuấn là như thấy ông kẹ.

Tuấn xé chiếc đùi gà bỏ lên miệng cắn miếng lớn nhai nhồm nhoàm, nhìn cô bé ngồi co ro trong góc nói: “Ngoan thì sẽ không bị đánh, nếu còn hư như ban nãy tao sẽ nặng tay hơn.”

Tuấn chẳng biết cô bé có hiểu hay không nhưng thấy cô bé im lặng, chẳng có tiếng gầm gừ nào phát ra.

Tuấn ngồi xuống cạnh giường, cô bé lùi sâu vào góc quay mặt vào trong không dám nhìn hắn, cú tát ban nãy vừa đau về thể xác vừa đau về tâm hồn, cái quá khứ cô bé muốn quên lại hiện ra trong đầu.

Rồi cô bé bật khóc, đôi vai nhỏ bé run lên vì cơn nấc nghẹn ngào. Chưa chuẩn bị cho tình huống này nên Tuấn có hơi bất ngờ, hắn nào biết dỗ dành con gái, hắn nhìn chiếc đùi gà trong tay rồi nảy ra một ý.

“Mau nín đi, tao cho ăn nè!” Tuấn đưa chiếc đùi gà về phía cô bé. Cô bé quay đầu lại thấy cánh tay của Tuấn đang ở ngay trước mắt mình thì liền há miệng nhe nanh cắn thật mạnh vào bắp tay của Tuấn.

Cú cắn rất mạnh kèm theo sự báo thù của cô bé, cô bé vui lắm vì cuối cùng cũng làm cho kẻ bắt nhốt mình bị đau, cô bé cắn và nghiến không có ý định nhả ra.

Tuấn kêu lên đau đớn, sau đó tức giận buông chiếc đùi gà rơi xuống giường, hắn nắm chặt nắm đấm tay còn lại sau đó nhằm thẳng vào mặt cô bé mà đấm tới.

“Khốn nạn… tao cho mày ăn mà mày dám cắn tao à!”

“Tuấn… đừng đánh em con nhé!”

Chợt trong đầu Tuấn hiện lên những hình ảnh của quá khứ, lúc đó hắn vừa vào lớp 1, còn em gái hắn mới được 1 tuổi, bé Trang khi này nhìn mũm mĩm đáng yêu lắm, mỗi tội là hay khóc.

Tuấn lại quý em gái nên thường hay trêu bé Trang, nhéo má, giành đồ chơi để cô bé khóc rồi mới trả lại, hắn cũng hay cắn yêu vào cặp má phúng phính của em gái, mỗi lần như thế bé Trang rất khó chịu và lấy tay lau má.

Có một lần Tuấn đang ngồi học bài, bé trang tập tễnh đi tới rồi đòi hắn bế, hắn bế cô bé lên ngồi vào lòng mình, cô bé nhìn quyển vở và chiếc bút trên bàn thì muốn lấy để nghịch. Nhưng không với tới nên cô bé bật khóc rồi cắn vào tay của Tuấn, Tuấn đau quá nên liền tát vào má của bé Trang khiến cô bé khóc thét lên.

Mẹ Tuấn thấy vậy chạy vào hỏi có chuyện gì, Tuấn kể ra rồi bị mẹ mắng: “Con làm anh phải nhường em chứ! Em nó mới bé xíu à, đừng đánh nó.”

Một lần khác, bé Trang cũng leo lên lòng Tuấn ngồi rồi đòi nghịch đồ của hắn, hắn không cho thế là cô bé lại giở bài cắn ra, lần này Tuấn không đánh cô bé mà cúi xuống hôn lên trán của em gái.

Bé Trang sau đó nhả ra, kể từ đó cô bé không còn cắn Tuấn nữa. Tuấn cũng chẳng hiểu vì sao lúc đó mình lại hôn vào trán em, có lẽ vì lúc đó hắn nghĩ nếu đánh không được thì thử yêu thương xem sao.

Đôi khi những đòn roi không giải quyết được vấn đề gì, quay trở lại hiện tại nắm đấm của Tuấn đã sẵn sàng nện vào mặt của cô bé nhưng hắn lại do dự, sau một hồi đắn đo hắn liền hạ tay xuống rồi cầm chiếc đùi gà lên, giọng nói ân cần ấm áp nói: “Ăn đi!”

Mùi thịt gà thơm ngon bay vào mũi, cô bé ban nãy còn chuẩn bị ăn đánh thì giờ bỗng ngẩn ra khi thấy Tuấn đưa đùi gà tới trước mặt mình.

Sao hắn không đánh mình, sao hắn không tức giận như cách hắn đã làm?

Cô bé trong đầu ong ong những câu hỏi tương tự, chiếc bụng đói réo lên từng hồi. Cô bé ngước nhìn Tuấn, ánh sáng từ cửa hắt vào phía sau lưng hắn khiến hình ảnh của hắn trong mắt cô bé lúc này y như một vị thánh nhân đắc đạo cứu khổ cứu nạn vậy.

Tuấn vẫn kiên nhẫn mỉm cười mặc dù cặp răng nanh của cô bé vẫn cắm chặt vào tay mình.

Cô bé vẫn không chịu nhả ra, nhưng không còn dùng sức nữa. Mãi một lúc sau cô bé mới chịu nhả tay Tuấn ra, hai chiếc răng nay hàm trên dài và nhọn đâm thủng tay Tuấn, máu chảy ra đầm đìa.

Tuấn mặc kệ, hắn cầm chiếc đùi gà đưa lên miệng cô bé, cô bé nhìn thật chăm chú rồi mới há miệng ra cắn một miếng, vì thịt hơi dai nên cô bé phải xé về phía mình, Tuấn cũng giật ngược lại để miếng thịt đứt ra, cô bé nhai và nuốt một cách ngon lành sau đó lại cắn và ăn tiếp.

Lúc này Thảo đi tới, thấy Tuấn đang ngồi cạnh và cho cô bé kia ăn được thì ngạc nhiên, sau đó hốt hoảng chạy đi lấy băng bông khi thấy tay tuấn chảy máu đầm đìa.

Thảo băng bó vết thương cho Tuấn xong thì nửa con gà đã bị cô bé kia chén hết, cô bé không biết cầm đồ ăn nên Tuấn phải cầm nếu không muốn cô bé tha ra khắp giường.

Một lát sau ăn hết sạch con gà còn mỗi xương, Thảo bóc một hộp sữa đổ vào ly cho cô bé uống. Cô bé vẫn còn gầm gừ với Thảo cho đến khi bị Tuấn mắng mới thôi.

Cô bé uống hết ly sữa, mồm mép dính đầy đồ ăn và sữa. Thảo lấy khăn giấy lau miệng cho cô bé, cô bé ăn no rồi thì lăn ra ngủ, mặc dù có hai người lạ ở đây nhưng chẳng hiểu sao cô bé rất buồn ngủ, bình thường thì cô bé sẽ cảnh giác khi có người ở gần vì sợ nếu mình ngủ rồi họ sẽ làm gì mình.

Đó là do Tuấn đã tẩm thuốc ngủ vào thịt gà, liều nhẹ thôi để cô bé có thể ngủ một giấc ngon lành.

Tuấn kéo chăn đắp cho cô bé, lúc này hắn mới nhìn lại gương mặt của nàng. Cô bé có một gương mặt xinh xắn, mắt to, môi đỏ, nước da trắng trẻo mịn màng. Mái tóc được cắt ngắn đi rồi nhưng vẫn dài qua gáy, tuy Thảo cắt hơi nham nhở nhưng không sao sau này có thể sửa lại.

Nhìn cô bé có vẻ ngang tuổi với em gái mình, mặc chiếc váy kiểu dáng và màu sắc y hệt chiếc váy hắn mua tặng em gái trong ngày sinh nhật, Tuấn bất giác nhớ về bé Trang.

Xúc động một lát, Tuấn bỏ ra ngoài. Thảo nán lại kéo chăn đắp cho cô bé rồi đi theo Tuấn.

“Từ giờ trở đi chị để mắt đến Thanh giúp em nhé!”

“Thanh? Em biết tên cô bé ư?”

“Không… em tự đặt đấy!”

Lần đầu tiên ăn tết mà không có gia đình, Tuấn cảm thấy hơi buồn. Nhưng khi nhìn lại Thảo, Vân và Bích đang đứng giữa sân hóng chờ giây phút chuyển giao giữa năm cũ và năm mới thì hắn cảm thấy vui trở lại… ít nhất hắn vẫn có một nơi để về.

Chíu… đoàng…

Đồng hồ điểm 00: 00 pháo hoa cũng bắt đầu được bắn ở khắp nơi sáng cả bầu trời. Đương nhiên Tuấn cũng đã mua vài quả để đốt cho vui, đó là mong ước từ bé của hắn mà giờ mới có dịp thực hiện.

Tuấn để pháo ở giữa sân sau đó đốt rồi lùi ra xa, Bích, Vân và Thảo đứng bên cạnh chờ đợi pháp bắn lên.

Chíu… đoàng…

Những tia sáng bay thẳng lên không trung vài chục mét rồi phát nổ tạo ra những chùm ánh sáng đầy màu sắc trong vài giây trước khi biến mất.

Thanh ngồi ở trong chòi cũng ngó đầu bên cửa cổ nhìn lên bầu trời đầy những chùm sáng như những bông hoa nở rộ thì vô cùng thích thú… lần đầu cô bé được nhìn thấy những thứ đẹp như vậy.

Mùng 1, mùng 2, mùng 3, mùng 4 Tuấn và mọi người không đi đâu mà chỉ quanh quẩn ở nhà. Mỗi người đều có một quá khứ khác nhau nhưng điểm chung là đều không còn gia đình, không bạn bè thân thích nên tết chỉ có ở nhà thay vì đi chúc tết họ hàng như bình thường.

Ngồi trong nhà thỉnh thoảng lại nghe có tiếng đoàn người đi bộ qua, họ đi chúc tết họ hàng, những đứa trẻ chạy nhảy với phong bao lì xì đỏ trên tay nhìn thật đáng yêu.

Sáng mùng 5, Thảo tỉnh dậy không thấy Tuấn nằm cạnh mình. Nàng mặc quần áo vào đi ra phòng khách thấy Tuấn đã ăn mặc lịch sự đi giày cẩn thận.

“Em đi đâu vậy?” Thảo hỏi.

Tuấn đáp: “Em đi xử lý một vài việc, có kẻ lén làm việc không được phép khi anh Chiến vắng nhà.”

“Em đi một mình sao, chị đi với được không?” Thảo muốn đi theo, để Tuấn đi một mình nàng không yên tâm.

Tuấn lắc đầu: “Em đi nói chuyện thôi mà có gì đâu, chị ngoan ở nhà để mắt đến Thanh giúp em nhé.”

Tuấn hôn lên má Thảo, sau đó tiện tay vỗ mông nàng khiến nàng cười tủm rồi hắn rời khỏi nhà trên con xe máy dream cọc cạch.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thế giới tối tăm

Số ký tự: 0