Phần 19
2024-08-05 01:45:11
Thuyên ra khỏi phòng bệnh của Trung, dự định chạy về nhà lấy vài vật dụng cần thiết cho con rồi đi mua bữa trưa. Ánh mắt anh bị một cái gì đó vừa quen vừa lạ thu hút. Tim anh đập thịch một cái, chẳng lẽ… là người đó… Không, không phải đâu. Làm sao người đó có thể xuất hiện ở đây được. Huống chi đã 15 năm rồi anh không liên lạc với người đó.
… Bạn đang đọc truyện Thế giới dâm dục tại nguồn: http://bimdep.pro/the-gioi-dam-duc/
Linh nhận được tin nhắn từ chối từ Trung thì hơi cau mày. Cô không hiểu lắm tại sao hai người họ lại đưa ra quyết định như vậy. Nhưng dù sao thì đây cũng là quyết định của họ. Cô không thể bắt ép họ làm theo những gì cô muốn được. Có khi, chuyện cô cho là tốt thì lại là không tốt đối với họ. Tuy nhiên, cô cần phải cho mấy đứa nhỏ nhà cô hiểu rõ về lai lịch của Trung, tránh cho bọn nó tình cờ gặp trên đường rồi suy nghĩ lung tung.
Buổi trưa hôm đó, nhân lúc Lam không có nhà còn mấy đứa nhỏ lại có mặt đầy đủ, kể cả người yêu của chúng nó, Linh gọi mọi người xuống phòng khách làm công tác tư tưởng. Huy và Nhân là người yêu của hai đứa con gái, chưa là thành viên chính thức nên chỉ nghe mà không góp ý gì, cũng tự biết sẽ phải giữ kín bí mật. Còn Vân và Vi lúc nghe thấy ba có con riêng bên ngoài thì nhíu mày, nghe mẹ kể xong mới thở phào.
Là do người kia chứ không phải do ba phản bội mẹ con mình. Nhưng người kia cũng đáng thương, mẹ đã chấp nhận rồi thì sao mình không chấp nhận được. Dù sao cũng chỉ là chấp nhận việc ba có con riêng bên ngoài, không cần phải sống chung. Cả Vân và Vi đều không tán đồng với việc mẹ muốn để hai người kia đến đây cùng sinh sống, nhưng nếu họ đã biết điều mà từ chối thì hai cô cũng không muốn nói nhiều, tránh cho mẹ mất vui.
… Bạn đang đọc truyện Thế giới dâm dục tại nguồn: http://bimdep.pro/the-gioi-dam-duc/
Cuối cùng cũng tới ngày Trung được xuất viện. Cơ thể cậu đã có thể hoạt động bình thường, chỉ có cái chân bị gãy là còn phải tĩnh dưỡng. Y học ngày càng hiện đại nên gãy xương chỉ cần uống thuốc và bó bột chừng một tuần là có thể tháo bột được rồi. Tuy nhiên, sau đó còn cần phải nghỉ ngơi một tháng mới có thể đi lại bình thường được.
“Để con giúp cha” Trung nói, định đứng dậy cầm lấy cái túi lớn đựng quần áo và đồ đạc của mình trong mấy ngày nằm viện.
“Không cần đâu. Chân con vừa mới tháo bột, đừng cậy mạnh” Thuyên lắc đầu, để cái túi ra xa khỏi tầm với của Trung.
Anh lấy cái áo măng tô của Trung mặc vào cho cậu, giúp cậu gài nút. Thế mà con trai của anh đã lớn như vậy rồi. Sau 15 năm, đột nhiên suy nghĩ của anh về Lam, về tình cảm của mình cũng trở nên thông suốt hơn nhiều rồi. Có lẽ… thời gian đã làm anh thay đổi. Cũng có lẽ… anh yêu con hơn là yêu người đàn ông đó. Tình thương con trong mười mấy năm qua đã dần lấn át cái tình cảm yêu đương ngày đó rồi.
“Hôm con bị tai nạn, cô bé ấy đã khóc rất nhiều” anh nhớ tới cô gái đi cùng hai người cha của mình đưa Trung vào viện “Đi học lại nhớ hỏi thăm người ta”.
Trung thoáng im lặng, cậu biết cha muốn nói đến Hồng Liên.
“Nhưng… người ta không giữ lời hứa với con”.
“Ít ra cũng phải cho người ta biết là con vẫn khỏe. Đừng để người khác lo lắng lâu như vậy. Cha thấy từ khi con nằm viện cô bé ấy vẫn không xuất hiện nữa, con cũng chẳng gọi cho người ta. Chắc là vừa lo lắng vừa cảm thấy có lỗi với con đó” Thuyên đã nghe Nam kể đại khái sự tình ngày hôm đó nên cũng đoán được phần nào.
“Con biết rồi” Trung gật đầu, tỏ vẻ đã biết. Trên gương mặt không thể hiện cảm xúc gì.
“Được rồi. Đi thôi, hôm nay con phải tới nhà của Lam và Linh làm khách. Đừng để họ chờ” Thuyên một tay cầm túi, đưa lưng về phía Trung “Leo lên cha cõng”.
“Con không đi được không?” Cậu nhăn nhó, hỏi lại.
“Chỉ cần ăn một bữa cơm thôi, để con nhận mặt hai chị cùng ba của mình rồi về. Sau này nếu con không muốn thì cha không ép con nữa” Thuyên khẽ quay lại, nói. Tuy anh đã từ chối đến sống cùng họ nhưng anh vẫn muốn họ biết sự tồn tại của Trung. Nếu như ngay từ đầu chẳng có ai biết thì anh sẽ giấu nhẹm chuyện này đến cuối đời. Nhưng chuyện đã vỡ lở, Lam và Linh đều biết, ít nhất người trong nhà cũng phải biết đến Trung để sau này có vô tình chạm mặt nhau trên đường cũng không khó xử.
Thuyên cõng Trung ra xe, đem đồ đạc cất vào cốp xe rồi chở cậu đến nhà Lam – Linh.
Linh đang đứng chờ hai người ở trước cổng. Nhìn thấy anh xuống xe, cô liền chạy ra mở cổng, giúp Thuyên đỡ Trung vào trong.
Thuyên bế Trung theo Linh vào trong. Anh đặt con ngồi xuống sofa, giúp con cởi áo măng tô đặt gọn sang một bên.
“Cha đi về dọn dẹp đồ đạc. Con ăn bữa tối ở đây, nói chuyện cùng mọi người. Chừng nào xong thì gọi điện cha đến đón” Thuyên xoa đầu Trung, dặn dò.
“Anh không ở lại ăn sao?” Linh ngạc nhiên. Cô đã mời cả hai cha con anh.
“Không cần đâu. Tôi vẫn còn nhiều việc phải làm ở nhà. Hơn nữa, có tôi thì làm sao mọi người ăn ngon miệng được” Thuyên lắc đầu “Tôi xin phép đi trước”.
Nói rồi anh nhanh chóng ra khỏi nhà, lên xe lái đi.
Kiều Vân, Kiều Vi sau khi anh rời đi rồi mới cùng nhau xuống lầu, nhìn thấy một cậu thiếu niên đang ngồi trên ghế sofa đối diện mẹ mình.
“Ủa, sao Trung lại ở đây?” Vi ngạc nhiên nhìn cậu bạn nhỏ trong lớp mình.
“Chẳng lẽ em là…” Vân cũng tròn mắt.
“Chào hỏi đi hai đứa. Đây là Trung. Mẹ đã kể cho hai con nghe rồi. Trung là em của các con, phải nhường nhịn em đó” Linh rót nước ra ly đặt lên bàn trà cho Trung rồi nói với cậu “Đây là hai chị cùng ba của con, Kiều Vân và Kiều Vi”.
“Chào hai… chị” Trung nhìn hai cô gái sinh đôi, không thể ngờ được họ lại là chị gái cùng ba của mình.
Bởi vì Vân, Vi và Trung đã học cùng lớp được một thời gian, Trung lại còn công khai theo đuổi Liên, bạn thân của hai người nên mối quan hệ giữa họ rất tốt. Chào hỏi Trung rồi ngồi trò chuyện với cậu một lát, xong xuôi thì hai chị em cũng đi về phòng. Huy và Nhân đều đã chuyển sang đây sống cùng họ, họ cần dành thời gian cho tình yêu của mình.
… Bạn đang đọc truyện Thế giới dâm dục tại nguồn: http://bimdep.pro/the-gioi-dam-duc/
Lam hôm nay làm việc ở công ty đến tối mịt. Vốn dĩ công việc không có nhiều vậy đâu, nhưng anh không muốn về nhà sớm, bèn lôi thêm việc của các ngày kế tiếp ra làm. Anh giải quyết xong công việc của cả tuần rồi lại ngồi ngây ra như phỗng.
Lam biết hôm nay Linh sẽ mời Thuyên và Trung đến dùng cơm tối. Nhưng anh sẽ đối mặt với họ thế nào đây. Linh là người vợ mà anh yêu thương nhất. Còn Thuyên là người đã giấu giếm sinh cho anh một đứa con. Chưa kể đến Trung, đứa con mà anh chưa từng biết đến sự tồn tại của nó. Anh không muốn làm chuyện có lỗi với Linh.
‘From: Vợ yêu.
To: Chồng yêu.
Lam, em biết anh khó xử. Hôm nay cũng chỉ có Trung đến dùng bữa với chúng ta thôi. Thằng bé vẫn còn vết thương ở chân cần tịnh dưỡng. Thuyên đã rời đi từ trước rồi, xong việc mới đến đón Trung. Ở nhà đang đợi anh về ăn, đừng để khách phải đợi quá lâu. Đừng cảm thấy có lỗi với em, em không trách anh chuyện của Thuyên. Nhưng để em đợi cơm lâu như vậy thì anh phải bị phạt đó ^^’
Anh nhìn tin nhắn của Linh, đột nhiên thông suốt. Người có lỗi là anh, người cần phải được xin lỗi là Linh. Cô ấy cũng đã tha thứ và bỏ qua cho anh rồi, còn chấp nhận người kia nữa. Vậy sao anh phải dằn vặt mình nhiều như vậy? Lúc đó làm sai, chẳng lẽ sau này lại vẫn làm sai? Huống chi, người sai thật sự cũng không phải anh.
Về đến nhà, chào đón anh là nụ cười ngọt ngào của vợ và sự im lặng của Trung. Thằng nhóc nhìn anh với ánh mắt phức tạp, không nói lời nào. Lam không nói gì, chỉ ăn xong bữa tối vợ nấu cùng mọi người rồi lên phòng.
Trung thấy trời đã tối, cũng hơi trễ, không muốn làm phiền tới cha mình nên nhờ Linh gọi giúp một chiếc taxi để về nhà. Khi cô ngỏ ý muốn đưa cậu về thì cậu từ chối, lấy lý do là không muốn làm phiền cô và Lam nghỉ ngơi.
… Bạn đang đọc truyện Thế giới dâm dục tại nguồn: http://bimdep.pro/the-gioi-dam-duc/
Tiễn Trung về rồi Linh mới xoay người đi lên phòng. Dù sao thì cô cũng cần phải xoa dịu cảm xúc của chồng cô. Cô biết Lam vẫn chưa được tự nhiên trong mối quan hệ giữa anh và Trung.
Lam lúc này đang nằm ngửa trên giường, con cặc dựng đứng, cương cứng. Linh bước đến ngồi bên cạnh anh, đưa tay vuốt ve con cặc quen thuộc.
“Hôm nay anh cảm thấy thế nào?” Cô hỏi.
“Anh sao?” Anh hỏi lại, tự ngẫm một chút rồi nói “Anh cảm thấy có lỗi với em vì đã có một đứa con riêng ở bên ngoài. Cũng thấy có lỗi với Thuyên vì anh ta đã phải ở một mình trong suốt thời gian đó. Nhưng mà người đáng thương nhất trong chuyện này lại là Trung”.
“Thằng bé chịu đến đây ăn tối với chúng ta tức là đã chấp nhận phần nào rồi. Anh cũng đừng bận tâm nhiều nữa, em không trách gì anh hết” Linh vừa vuốt ve con cặc của chồng, vừa đặt những cái hôn vụn vặt lên cơ thể anh.
“Anh biết rồi. Toàn bộ đều nghe em”.
Linh nghiêng người hôn lên môi Lam, đưa đầu lưỡi của mình vào khoang miệng anh. Lam đỡ lấy eo Linh, vươn lưỡi cuốn lấy đầu lưỡi ngọt mềm của Linh mà mút, tay anh lần mò xuống cái lồn của cô.
Lam nút lưỡi vợ một hồi rồi chuyển sang vú và lồn vợ. Đợi cho dâm thủy của cô tràn ra đủ để bôi trơn cái lồn, anh lật người để con cặc ngay cửa lồn Linh, lựa thế xông vào. Anh nắc hông thật nhanh, thật mạnh để con cặc của mình ra vào trong lồn Linh đều đặn, nhịp nhàng.
Lam đụ vợ gần đến cao trào thì rút ra, chỉ tay về phía tủ đầu giường. Linh hiểu ý anh nên ngồi dậy, chuẩn bị đồ.
Lam quỳ sấp xuống, lấy dầu bôi trơn tự bôi vào lỗ hậu của mình. Số lần anh cho Linh đụ lỗ hậu không nhiều cũng không ít, thường là những khi cảm xúc của hai người lên cao trào. Bên kia, Linh cũng đã chuẩn bị xong. Cô đã đeo vào con cặc giả hai đầu, một đầu nhét vào lồn cô, đầu kia để lộ ra ngoài, được dùng để đụ Lam. Cô cầm lấy tuýp dầu bôi trơn trên tay Lam, đổ dầu bôi trơn lên mông anh, xoa nắn cho lỗ hậu của anh giãn ra. Tới một độ rộng nhất định cô mới đưa con cặc vào lỗ hậu của Lam.
Linh và Lam đã làm chuyện này rất nhiều lần nên cô biết điểm G của anh nằm ở đâu. Cô liên tục trừu xuất, đánh vào điểm G đó trong cơ thể anh. Bàn tay cô lần tìm đến con cặc của anh, vuốt ve theo từng nhịp đẩy ra thúc vào của cô.
“A… Linh…” anh gọi tên cô, nỉ non.
Linh càng lúc càng tăng tốc, cả hai đạt cao trào cùng lúc. Khí lồn của Linh xuất ra, cùng lúc với Lam bắn tinh dịch đầy ra drap giường.
Làm tình xong hai người nằm vật xuống giường, chẳng ai đi rửa ráy gì. Linh không rút cặc giả ra khỏi lỗ hậu của Lam, với tay tắt đèn trên tủ đầu giường.
Trong bóng tối, cô khẽ hỏi anh “Anh có muốn có con nữa không?”
“… Em muốn sao?” Lam thở dốc một hồi mới hỏi lại, đưa tay nắm lấy bàn tay của Linh đang choàng qua bụng anh.
“Ừm” cô hôn lên gáy anh “Vân với Vi đã lớn, hai đứa nó cũng sắp tới tuổi lấy chồng rồi. Chỉ có hai đứa mình ở nhà thì cô đơn lắm”.
“Nếu em muốn, vậy thì mình có đứa nữa đi. Dù sao thì Vân với Vi cũng đã biết lo nghĩ hơn rồi. Hai đứa mình cũng còn trẻ, đợi thêm mấy năm nữa lại không thành” anh cầm tay Linh, hôn một chút “Nhiều khi anh cũng muốn mang thai sinh con hộ em, để em đỡ cực”.
“Nói gì vậy?” Cô bật cười, nhéo đầu vú anh một cái “Chẳng lẽ ý anh là muốn em làm đàn ông?”
“Không đâu, như vầy đã đủ thỏa mãn rồi” anh cũng cười, lắc người cho con cặc giả ra khỏi lỗ hậu của anh, xoay người vươn tay cởi bỏ đầu kia ra khỏi lồn Linh rồi ôm lấy cô “Cảm ơn em. Anh yêu em”.
“Em cũng yêu anh”.
… Bạn đang đọc truyện Thế giới dâm dục tại nguồn: http://bimdep.pro/the-gioi-dam-duc/
Để Trung ở lại nhà Lam và Linh rồi, lúc lên xe rời đi một mình, ngay cả Thuyên cũng không biết mình sẽ đi đâu. Anh lúc này không muốn về nhà, cũng không muốn đến quán ăn uống gì, dù rằng mình đang rất đói.
Chiếc xe dừng lại trước một cửa hàng tiện lợi. Thuyên vào trong, nhìn lướt một vòng rồi chọn mua vài lon bia. Anh lái xe đến bờ sông, khui từng lon ra uống.
Hồi anh vẫn còn ở thành phố, lúc chưa chuyển đến vùng quê kia công tác, anh rất hay ra đây mỗi khi có tâm sự. Anh đỗ xe ven đường, khóa máy rồi đi lại phía ghế gỗ sát bờ sông. Ven đường nơi anh đậu xe có đèn đường, nhưng chỗ anh đang ngồi thì không. Bóng tối bao trùm lấy anh, khiến anh cảm thấy mình có được một chốn riêng tư để suy nghĩ.
Việc để cho Lam biết chuyện là việc ngoài ý muốn. Nếu như Trung không gặp tai nạn, nếu như thằng bé không cần truyền máu, nếu như lúc đó bệnh viện không bị khan hiếm nguồn máu hiếm thì anh đã không cần phải cầu cạnh đến Lam. Lúc đó Trung đang rất cần truyền máu, bởi vì một bên chân của cậu bị gãy xương, còn là vết thương hở, phần bị gãy đâm ra phía ngoài lớp da nên mất máu rất nhiều. Mất nhiều máu, lại là máu hiếm, trong lúc cấp bách anh không thể nghĩ đến ai khác ngoài Lam.
Anh vội vàng chạy đến công ty cũ của mình, gặp nhân viên lễ tân yêu cầu cho gặp người tên là Hạ Vĩnh Lam. Anh không biết Lam còn làm ở đó không, cũng không biết anh đã đạt tới chức vị nào rồi, nhưng anh biết, nếu Lam còn làm, chắc chắn chức vụ của Lam không hề nhỏ. Đúng như anh suy đoán, Lam đã trở thành một phần của ban lãnh đạo, ai cần gặp thì phải hẹn trước. Cũng may cô gái lễ tân hôm đó nhìn thấy anh gấp gáp quá nên mới đồng ý chuyển lời.
Lúc nghe anh nói sơ qua tình hình, Lam đã không suy nghĩ nhiều mà chạy đi ngay. Có lẽ với Lam, cứu người rất quan trọng. Đi cùng Lam, lòng Thuyên cứ giật thót, đầy lo sợ, sợ lỡ như Lam nhìn ra được điều gì.
Chuyện Thuyên lo lắng cuối cùng cũng xảy đến. Lúc Lam bình tĩnh lại để suy nghĩ thì đã phát hiện ra mọi chuyện. Chuyện đã đến mức này, Thuyên cũng không muốn giấu Lam nữa, đành thú nhận hết tất cả. Đúng như anh dự đoán, Lam đã rất tức giận. Nhưng người mà anh không đoán được lại là Linh, vợ của Lam.
Anh đã nghĩ, một người đàn ông khác tự tiện xen ngang vào hạnh phúc của gia đình mình, tự ý trộm tinh của chồng mình để mang thai sinh con hẳn phải làm cô rất tức giận, thậm chí điên tiết lên mà chửi rủa, đánh đuổi. Anh cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ bị cô mắng nhiếc, chì chiết đủ điều. Đồng thời, anh cũng đã lên kế hoạch sẵn cho việc chuyển nhà đi nơi khác.
Thế nhưng, thái độ của Linh lại trái ngược hoàn toàn với tất cả những gì mà anh suy nghĩ. Cô hỏi anh về chuyện đã xảy ra. Cô im lặng lắng nghe câu chuyện của anh. Và cô đã đưa ra đề nghị sống chung. Anh đã nghĩ, cô tức giận đến điên rồi, mụ mị cả đầu rồi mới nói như vậy. Anh giật mình khi nghe chính miệng cô nói thương anh. Tới cả người vợ của người mà anh luôn mong ước cũng phải nói thương anh thì anh thảm bại tới cỡ nào chứ.
Tuy nhiên, lúc đó anh không nghĩ được như vậy. Anh chỉ ngơ ngác khi nghe cô nói muốn anh và Trung về cùng sống, muốn Trung được ghi tên vào hộ khẩu gia đình. Trong đầu anh lúc đó trống rỗng, không biết phải nói gì, cũng không biết mình nên có phản ứng gì mới đúng. Anh không biết Linh ra về lúc nào, đứng lên đi đến bên giường Trung.
Lúc con trai cầm điện thoại và tấm danh thiếp lên, định nhắn tin cho Linh, một cái gì đó chợt lóe lên trong đầu anh. Và anh đã giữ tay con lại. Thuyên từ chối. Anh từ chối không đến sống cùng gia đình Lam và Linh. Anh đã thất bại như vậy rồi, còn phải biến mình thành cái gai trong mắt người khác sao? Linh chấp nhận anh, chắc gì Lam đã đồng ý, còn hai cô con gái của họ nữa. Hơn nữa, chỉ riêng việc anh lén lút sinh Trung không cho họ biết đã đủ chướng tai gai mắt rồi, còn về đó sống chung để vẽ thêm chuyện hay sao.
Từ chối xong, bỗng nhiên Thuyên thấy cả người nhẹ nhõm hẳn. Đột nhiên anh có cảm giác anh không yêu Lam như anh đã tưởng. Lúc còn làm ở xưởng, anh rất có cảm tình với cậu thanh niên nhiệt tình, xông xáo, tháo vát như Lam. Anh ngưỡng mộ Lam vì tinh thần trách nhiệm và sự tận tâm trong công việc. Anh tin là lúc đó mình đã yêu Lam, yêu đến nỗi lén lút uống thuốc trợ thai, mong mỏi được mang thai để rồi dùng chính cái thai đó để Lam phải chịu trách nhiệm với mình. Một cách làm rất đê tiện, phải không?
Nhưng lúc đó anh không nghĩ nhiều được như vậy. Trong đầu anh chỉ là những cách để có thể tiếp cận Lam. Chẳng hiểu sao lúc đó anh lại chọn cách cực đoan như vậy, chắc lúc đó não anh úng nước rồi. Đặt trường hợp là một người khác theo đuổi đối tượng của mình, việc đầu tiên là phải làm quen rồi bắt đầu chia sẻ sở thích, thói quen, làm tình cùng nhau, thành thì kết hôn rồi mới có con. Vậy mà lúc đó Thuyên lại chọn bước cuối cùng đẩy lên làm đầu tiên.
Phát hiện mình có thai, anh thật sự rất hoang mang. Vốn thuốc trợ thai anh dùng cũng chỉ có hiệu quả khoảng 20% nên việc anh có thai chỉ sau một lần làm tình là một chuyện rất hy hữu. Anh đã suy nghĩ rất nhiều. Bỏ hay giữ? Đó là con của anh và Lam. Lúc đó, với anh, đứa bé chính là con của anh và người anh yêu. Thời điểm đó, tình cảm Thuyên dành cho Lam quá lớn khiến anh như mờ mắt mà đưa ra những quyết định hoang đường. Anh hoang mang là thật, nhưng không hề hối hận vì đã uống thuốc trợ thai.
Anh muốn giữ đứa bé. Nhưng hồ sơ lý lịch của anh lại là người chưa kết hôn. Chưa có gia đình mà mang thai, việc này sẽ gây ra tin tức chấn động đến mức nào đây? Anh không biết, nhưng có thể đoán được. Trong công ty chắc chắn không thể chấp nhận có một nhân viên chưa chồng mà chửa. Sức khỏe của anh không đảm bảo cho công việc lúc đó, đồng nghiệp cũng cảm thấy ngờ ngợ vì những triệu chứng mang thai quá rõ ràng của anh.
Anh không dám tiếp tục làm việc ở đó nữa, nhanh chóng xin nghỉ rồi vội vàng đặt vé máy bay sang nước ngoài với chị họ. Thế nhưng ngay cả người thân cuối cùng của anh là chị họ mà anh còn không dám tâm sự. Anh nhờ chị làm giúp mình một cái thẻ căn cước. Không biết bằng cách nào mà chị ấy thật sự đưa cho anh một cái, tên là Jay Trần.
Cái thai trong bụng ngày càng lớn, anh không nói với chị thì cũng không thể tiếp tục sống ở đó được. Tới lúc bụng cao vượt mặt thì anh ăn nói với chị mình thế nào? Vậy là không từ mà biệt, Thuyên rời khỏi nhà chị họ, cũng chẳng để lại tin tức gì cho chị.
Anh rời đi, sống một mình, sinh con một mình. Người chủ trọ, cũng là người hàng xóm của anh, có tình cảm với anh. Anh biết điều đó. Nhưng lúc đó, cảm giác anh dành cho Lam vượt trội hơn tất cả. Anh vẫn còn yêu Lam rất nhiều. Thế nên anh đã từ chối người đó, để cho người đó buông bỏ mà bắt đầu một tình yêu mới. Để dứt khoát, anh quyết định chuyển đi sau khi sức khỏe đã tốt hơn, và công việc cũng ổn định hơn.
Thỉnh thoảng anh có về lại nơi cũ để chắc chắn rằng người kia đã buông bỏ được mình. Tầm 2 năm sau khi anh đi thì nhận được tin người đó đã chuyển nhà đi rồi, nên anh mới xem như yên tâm mà không quay lại một lần nào nữa.
Trong 15 năm một mình nuôi con, tình cảm mà anh dành cho con dần lấn át mọi thứ. Anh thương đứa nhỏ của mình bởi vì anh không đến bệnh viện kịp mà phải mang trong mình sức khỏe yếu ớt từ nhỏ. Trung lúc nhỏ rất dễ bệnh. Một năm thì phải đến 6 tháng cậu nằm trên giường bệnh. Thời gian còn lại hoặc là đến phòng khám gần nhà để khám sức khỏe, hoặc là đến trường học tập.
Cậu nhóc sức khỏe yếu ớt, nhưng lại có ý chí và nghị lực đến lạ thường. Mặc dù Trung không khỏe, nhưng vẫn cố gắng học. Thậm chí cậu còn đọc trước những tài liệu của các lớp trên để học vượt, nhảy lớp. Vào cấp hai thì tình hình sức khỏe của cậu khả quan hơn, thời gian vào bệnh viện cũng ít hơn, cũng không còn bị bệnh vặt nhiều nữa. Lúc cậu theo Thuyên về nước xin vào trường THPT hiện tại có làm bài kiểm tra đầu vào, kết quả được xếp thẳng vào lớp 12. Cả đời mình, điều khiến Thuyên cảm thấy thành công nhất, có lẽ là nuôi cho Trung ăn học đầy đủ, không kém cạnh bạn bè.
Thuyên nhấp một ngụm bia, đây là lon cuối cùng rồi. Dù vậy anh vẫn cảm thấy chưa đủ. Hôm trước lúc bước ra khỏi phòng bệnh của Trung, anh đã loáng thoáng nhìn thấy một mái tóc vàng. Ánh vàng từ mái tóc đó khiến anh không khỏi liên tưởng tới người thanh niên đã một mực chăm sóc anh khi anh sinh con. Anh cười khẩy, chính mày đã từ chối người ta mà bây giờ còn nhớ đến sao? Mày đã tự mình cắt đứt mọi liên lạc với người ta 15 năm nay rồi, làm gì có chuyện người ta sẽ đến đây tìm mày chứ?
Thời điểm sau khi anh đã rời đi khỏi nơi trọ của người đó, vào những đêm Trung bị bệnh, Thuyên phải thức đêm trông con, anh đã từng nghĩ, nếu người đó ở đây thì sẽ lo lắng lắm, không dưới mười lần. Trong đêm tối tĩnh mịch, nghĩ về người đó chẳng hiểu sao lại khiến lòng anh an ổn. Anh đã nghĩ, người đó chăm sóc tốt cho mình và Trung như vậy, hẳn sẽ là một người ba rất hoàn hảo.
Ngay lúc này, đột nhiên anh cảm thấy hối hận vì ngày đó đã từ chối người ấy. Nhưng trên đời này làm gì có thuốc hối hận, cũng làm gì có chuyện được trở về quá khứ. Huống chi, tại thời điểm đó trong quá khứ, anh đã nghĩ mình rất yêu Lam.
Thuyên lắc lắc cái lon cuối cùng. Hết bia rồi. Anh thu gom mớ lon rỗng dưới chân mình bỏ trở lại vào cái bọc anh xách tới, vứt vào thùng rác gần đó ròi lảo đảo đi ra xe.
Bởi vì uống quá nhiều, bước chân anh đi không vững, suýt thì té mấy lần. Đầu anh có hơi choáng váng, lại bị hoa mắt, cầm chìa khóa tra mấy lần mà cũng không tra đúng vào ổ. Anh chống tay lên thân xe muốn đứng thẳng lại, nhưng lại dùng lực quá đà mà ngã ra sau.
Giữa lúc tưởng chừng như Thuyên đã ngã xuống, một cánh tay rắn chắc vươn ra đỡ lấy anh. Anh gượng đứng dậy, hé mắt nhìn người đỡ mình. Dưới ánh đèn đường dìu dịu, ấm áp, gương mặt người đó bị che khuất do đứng ngược sáng. Thế nhưng anh lại cảm nhận được ánh mắt quen thuộc ấy.
“… Là… Chris sao?” Anh ngập ngừng hỏi, hơi men trong người khiến anh say.
Người kia giật mình, mím môi, đáp “Say rồi đừng lái xe. Nhà anh ở đâu? Tôi đưa anh về” nói rồi hắn cầm lấy chiếc chìa khóa trên tay anh, giúp anh mở cửa xe.
Đỡ anh sang ghế phó lái, thắt dây an toàn cho anh xong xuôi, người đó mới leo lên xe, nhìn thoáng qua anh một cái rồi mới nhấn ga, chạy đi.
Trong xe không mở đèn. Trời bên ngoài cũng đã tối. Thuyên hé mắt nhìn người đang chở anh, cảm giác người đó là cậu, nhưng cũng có phần không giống cậu.
“Cảm ơn đã đưa tôi về… nhà tôi ở xxx phố xx” giọng của Thuyên do hơi men nên có phần lè nhè, người kia phải căng tai lên mới nghe rõ “Xin lỗi… anh không phải là Chris, nhỉ? Chris… là người quen cũ của tôi… mà chắc cậu ấy đã quên tôi rồi. Tôi bây giờ… chỉ muốn nói… là… tôi hối hận rồi… hối hận vì không nhìn ra tình cảm của mình sớm hơn…”
Nói rồi Thuyên ngoẹo đầu sang một bên, ngủ. Người kia liếc nhìn anh một cái, nhấn ga tăng tốc. Hai bàn tay siết chặt vô lăng của hắn như tố cáo tâm trạng của người cầm lái.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro