Phần 7
2021-07-28 11:38:00
Sáng nay khi đang ở cửa hàng Nga nhận được điện thoại của chị Tiên rủ đi uống cà phê. Thấy công việc không nhiều, Nga giao lại cho con bé trông rồi chạy xe đến quán cà phê quen thuộc như đã hẹn. Đến chỗ gửi xe Nga đã nhìn thấp thoáng dáng chị Tiên cũng vừa đi ở phía trước sau mấy bồn hoa kiểng.
Chị Tiên vừa đặt mông ngồi xuống ghế chờ Nga đến thì Nga đã đến từ sau lưng vui vẻ:
– Ơ đúng hẹn ghê nhỉ?
– A mày đấy hả Nga? Sao này tao không nhìn thấy.
– Thì em đi đằng sau chị, sao mà chị nhìn thấy được.
Nga ngồi xuống kế bên chị rồi lật menu ra gọi thức uống trong lúc thằng bé phục vụ đang đứng chờ. Cuối cùng cả hai đều dùng cà phê sữa. Khi nhân viên phục vụ vừa quay đi chị Tiên đã vồn vả hỏi Nga:
– Ê con kia, vụ học đàn của con bé nhà mày sao rồi?
– Cảm ơn chị đã giới thiệu. Con bé học tiến bộ lắm chị à.
– Thế nhớ khao cho tao đấy nhé!
– Chị khỏi lo. Để hôm nào sắp xếp được vợ chồng em mời.
– Tao chỉ cần mày đãi chầu bia là được rồi. Cần gì khách sáo chồng con nữa.
– Vâng em nghe chị.
– Thế còn thằng thầy dạy trông được không hả?
– Cũng được chị ạ.
– Cũng được là thế nào, bạn tao bảo thằng bé đó rất ghê dzụ đó lắm!
– Vụ gì hả chị?
Nga làm bộ ngạc nhiên hỏi lại chị Tiên. Chị Tiên cười khẩy nhìn Nga:
– Mày giả bộ không biết thì có. Cái dzụ phi công trẻ ấy!
– Em chỉ có nghe từ ấy trên báo thôi chứ có biết gì chị.
– Ê con kia sao mày ngốc thế hả. Thằng thầy dạy đàn cho con mày là phi công trẻ đấy.
– Thế hả chị? Thế mà em nhìn cậu ta hiền như thằng em trai của em đó.
– Bởi thế là mày lầm chết đấy. Có ngày đó…
– Là sao hả chị?
– Thì mày sẽ thấy ngay thôi. Nhìn dzậy mà không phải dzây đâu nhé!
– Thể hả chị?
– Làm bộ nữa, vài bữa được phi công lái là giấu kỹ đi nhé. Đây tao chả thèm đâu mà lo.
– Cái chị này ăn nói linh tinh quá à. Em ngại ba cái chuyện đó lắm.
– Đời mà mày. Sống phải hưởng thụ. Như mày đã quá dư đủ thì nên kiếm thêm phi công để hưởng đi. Tao khuyên mày đấy!
– Thôi em chả dám đâu.
– Ê con này sao mày nhát thế nhỉ? Mỡ treo miệng mèo mà chả dám là sao?
– Ý chị là sao?
– Là còn sao nữa, thằng giai trẻ đó đến nhà mày thì mày có quyền sử dụng chứ!
– Eo ôi. Chị tưởng muốn là được à!
– Do mày có dám hay không thôi. Vì con bạn tao kể lại là thằng kia rất chịu chơi dzụ đó luôn!
– Thế hả chị! Sao em thấy nó hiền khô à.
– Có phải thằng đó cao và hơi gầy đúng không?
– Vâng. Thế sao chị biết.
– Thì con bạn ta mô tả và kể lại hết chuyện của nó với thằng giai trẻ kia.
– Kể chuyện gì hả chị?
Chị Tiên nhìn quanh quán rồi ghé mồm sát vào tai Nga nói khẽ:
– Chuyện địt nhau đấy!
– Ôi nghe ghê thế hả chị!
– Sướng chứ sao lại bảo ghê hả con kia. Sao mày khờ thế nhỉ? Phải biết chơi tí chứ!
– Vâng nhưng nhưng em vẫn sợ chị ạ. Nhỡ… nhỡ…
– Sợ thì đừng làm. Làm ngay tại nhà mày ai mà biết.
– Nhưng… còn bà giúp việc, con bé nhà em nữa…
– Thế mày đã có muốn chuyện ấy rồi chứ gì?
– Thì đàn bà em cũng như chị thôi. Nhu cầu mà chị…
– Thế chồng mày vẫn “trả bài” đầy đủ chứ?
– Cũng vậy thôi, nhưng dạo này ít đi và lão lại nhanh ra quá chị ạ.
– Thế là có vấn đề rồi đó. Không khéo chồng mày bị mấy em trẻ nhân viên ngân hàng dưới quyền thêm váy ngắn nữa đã lấy hết đi rồi không chừng?
Nga rụt rè kể:
– Em đôi lúc cũng nghỉ thế, nhưng hỏi lão thì lão lại gắt với em bảo là đồ điên mới hỏi thế. Nghe có ức chứ chị.
Nga được dịp trút bầu tâm sự chuyện vợ chồng cho chị Tiên nghe.
– Thế thì mày tội gì mà không tìm thằng phi công như tao để bù.
– Thế chị đã có à?
– Có từ lâu mà có nhiều đằng khác.
– Thảo nào chị đến mấy đời chồng có sai đâu.
– Số tao vậy phải chịu. Nhưng tao lại thích sống như thế. Không thỏa mãn không vui vẻ nhau thì biến.
Câu chuyện đang say sưa thì bị gián đoạn vì nhân viên bưng cà phê ra bàn. Lúc nhân viên quay đi, chị Tiên nhìn theo rồi hỏi Nga:
– Có giống tướng thằng vừa rồi không?
– Chị nói về thầy kèm đàn con em đấy hả?
– Chứ còn ai nữa.
– Ừ cũng cỡ trang lứa đó. Cao và hơi gầy.
– Thế mày có biết vì sao thiên hạ bảo: Gầy là thầy… đó không?
Giọng nói hơi đĩ thõa thầm thì sát bên tai Nga. Nói xong chị Tiên ôm bụng cười còn Nga thì đỏ cả mặt vì mắc cỡ. Cũng phải thật, nhớ lần Phong đứng đằng sau ôm ngang hông mình. Nga chợt thấy nứng lồn vì câu chuyện đang kể và lại nhớ lại cái cảm giác khúc gân thịt của Phong tì vào khe mông mình dài thật. Tiếc là đến nay cả Nga và Phong cũng chưa đi đến đâu ngoài chuyện vuốt ve và chỉ nắm tay mà thôi. Nga cũng muốn bật đèn xanh cho Phong tới luôn, nhưng lại ngại thằng bé sẽ khinh rẻ mình quá dễ chuyện đó. Không chừng lại bị nó dắt thì chết. Nga phải biết giữ kẻ và muốn duy trì trò chơi như thế này mà thôi.
Cũng chưa đến nổi thiếu thốn lắm vì ông Quang vẫn còn đáp ứng được, chỉ tiếc là hơi ít, như chưa đã thèm với Nga. Nga nghỉ rồi chuyện gì nó cũng sẽ tới thôi. Miễn xin mọi chuyện Phong giữ kín là được.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro