Thảo

Phần 11

2024-08-05 12:33:26

Phần 11
Quãng thời gian xa Sơn đối với Thảo chậm rãi trôi qua, chẳng phải là thời gian trôi đi chậm hơn so với bình thường đâu, một ngày vẫn là 24 giờ, một giờ là 60 phút chứ không phải tăng thêm thành 80 phút hay 100 phút được mà là nỗi cô đơn xâm chiếm lấy cô làm cô ngày đêm mong ngóng nên cảm nhận về thời gian nó chậm hơn.

Một ngày cô nhận được cuộc gọi từ anh, trong giọng nói không giấu nổi sự vui mừng.

– Ngày kia là anh được về phép rồi đấy!

– Anh được về bao nhiêu ngày? Ở đầu máy bên này cô cũng không dấu nổi xúc động.

– Được 12 ngày em ạ, anh đang mong từng này đây này. Giọng Sơn lại ấm áp vang lên trong tai cô.

– Sao đi cả năm trời mà được có mấy ngày vậy? Về nhanh đi em nhớ anh gần chết rồi đây này! Hí hí Nói xong cô ửng hồng đôi má vì không biết anh có hiểu từ nhớ mà cô dùng bao gồm cả ‘sex’ nữa.

Chưa kịp nghe anh nói gì thì tiếng trong điện thoại đã im bặt. Chắc lại có một sĩ quan nào đó xuất hiện làm anh phải ngắt máy vội vàng không kịp nói một câu tạm biệt hay hôn gió chào qua điện thoại. Cô cũng khá quen với chuyện này rồi, ở nhà điện thoại tự do dùng bao nhiêu thì trong bộ đội lén lút dùng bấy nhiêu, những chiếc điện thoại từ thời cổ điển nào mà trên đấy vất vả lắm mới mua được với giá cũng đắt gấp đôi.

Những cái điện thoại và chủ nhân xấu số khi bị phát hiện thì một là tự tay đập vỡ, hai là biến thành món điện thoại ngâm nước muối ấm và sau đó là những hình phạt như lao động buổi trưa, gác 2 ca không liền nhau vào ban đêm, đang đêm thổi còi “báo động” bắt cả tiểu đội có người vi phạm dậy chạy vài vòng quanh sân hay bơi qua ao rồi trở lại phòng ngủ tiếp… phạt là vậy nhưng dùng vẫn cứ lén dùng như thường.

Chỉ hai ngày thôi mà cả cô và Sơn đều mong ngóng, thi thoảng nghĩ tới sắp gặp anh mà cô lại tủm tỉm cười, đám học sinh bé xíu xiu nhìn cô giáo của nó cười tưởng cười với chúng nó vài đứa cũng cười híp cả mắt trong thật đáng yêu. Nhìn bọn trẻ cô lại nghĩ đến tương lai, cô sẽ có những đứa con thật xinh xắn đáng yêu như những đứa trẻ này cùng anh (mà những lúc nghe anh nói đẻ ít nhất là 5 ÷ 6 đứa, nghe là thấy sợ rồi). Từ ngày yêu anh, cô đã xác định anh sẽ là người đàn ông của đời cô, không phải chỉ vì cái trinh tiết mà anh đã lấy đi mà vì tính cách của anh, quan sống của anh khiến cô rất an tâm nếu là vợ anh. Cũng không thể phủ nhận anh và cô rất hợp nhau trong khoản sex, cả hai cùng là những liều kháng sinh liều cao cực mạnh trị căn bệnh thèm khát làm tình cho nhau.

Nhiều khi cô tự hỏi, cô đang nhớ anh là đang nhớ điều gì? Chẳng phải là khao khát được ngã vào vòng tay anh, muốn được anh liếm láp cơ thể mình, ngoáy sâu cái lưỡi vào cái bướm luôn căng phồng và nhiều nước đó, muốn cái chày vừa dài vừa cong đó đẩy đưa vào trong tận cùng những ngõ ngách sung sướng của mình hay sao.

Cô tự hỏi: Tình yêu là gì? Rồi như tự mình tìm ra lời đáp.

Tình yêu phải chăng là sự đồng điệu của hai tâm hồn, là cảm thấy nhớ nhau khi không ở gần mặc dù vài phút trước còn vừa gặp nhau, ở bên nhau.

Tình yêu là hình bóng của nhau xuất hiện ở khắp nơi, mọi người được nhìn thấy đều được đem ra so sánh với người mình yêu và không ai có thể hơn được người mình yêu mặc dù sự thật là người mình yêu không phải là người đẹp nhất, giỏi giang nhất.

Tình yêu là toàn bộ thời gian đều được giành cho nhau cả ban đêm lẫn ban ngày và thậm chí còn len vào trong cả những giấc mơ, đội bạn thân sẽ bị gạt sang một bên. Bao nhiêu chuyện nói với nhau ngày đêm mà không biết chán.

Tình yêu là khi chiếc điện thoại không dời khỏi tay hay chỉ để chờ 1 tin nhắn khi vừa đi chơi về “anh về tới nhà rồi nhé”, và sau tin nhắn “chúc em ngủ ngon” vẫn nhắn hàng tá tin sau đó… Hoặc có tiếng cười khúc khích một mình như 1 con hâm khi nhận được 1 tin nhắn hài hước và khuôn mặt em luôn luôn rạng ngời vui vẻ.

Tình yêu là những lúc giận hờn vu vơ bởi những điều không đâu. Cái khuôn mặt bí xị, dễ nổi cáu và không tập chung được vào việc gì. Và dù sai hay đúng lúc nào anh cũng là người làm hòa, chọc cho em cười.

Tình yêu là nửa đêm khi mọi người đã ngủ anh chạy xe từ nhà anh đến nhà em chỉ để gặp và ôm em 1 cái rồi mới về.

Tình yêu là em thấy mình luôn trẻ con hơn trước anh, luôn muốn mình đẹp nhất trước mặt anh, thay đổi nhiều thứ để phù hợp hơn với anh.

Tình yêu là hai cơ thể hòa vào nhau cả thể xác lẫn tinh thần, khoảng cách giữa hai người là không còn, chỉ còn lại sự đồng điều của con tim.

Nếu như không có tình dục thì liệu có tồn tại tình yêu nữa không hay tình dục chỉ góp vai trò làm cho tình yêu trở lên thăng hoa hơn. Nhưng rõ ràng cô nhớ anh và nếu gặp anh cô vẫn muốn đụng chạm vào anh nhiều hơn thay vì chỉ ngắm nhìn. Cô không cần biết cái gì làm cho tình yêu nhiệm màu hơn, cô chỉ cần biết cô yêu anh và muốn có anh bên cạnh thế là đủ.

Bạn đang đọc truyện sex tại web: http://bimdep.vip/

Thảo đang ở trên lớp thì nhận được cuộc gọi từ Sơn.

– Alo! Tình yêu à! Anh về đến nhà rồi nhé, tối nhà mình nấu cơm mẹ bảo anh gọi em qua ăn cơm đấy.

– Anh về rồi à! Cô vui vẻ trả lời anh mà biết rằng câu vừa rồi của mình như chỉ nói lại lời anh vừa nói chứ không có tác dụng gì là một câu hỏi anh cả.

– Hứ, nhà mình nào ở đây đấy… Cô vặn vẹo khi anh nói như kiểu 2 đứa đã về chung 1 nhà.

– Thì đằng nào trước sau chả là nhà mình, là vợ anh, con dâu của bố mẹ. Em nhề? Hề hề.

– Ai đã đồng ý lấy anh chứ, lêu lêu! Thôi em vào lớp đây lúc nào em điện thì lên nhà đón em nhé. Nói chuyện với Sơn cô lúc nào cũng nũng nịu trẻ con như vậy.

Vừa về đến nhà là anh gọi điện ngay cho cô, anh muốn cho cô biết là anh đã về đến nhà an toàn dù trên xe ô tô cả hai người vừa nhắn cả một núi tin nhắn, tin nhắn cuối cùng chỉ cách cuộc gọi chưa đến 10 phút.

5h chiều, anh đã có mặt trên nhà cô. Với anh thì bố, mẹ, anh, chị, em cô đã quen với sự có mặt của Sơn rồi, tuy chưa có lời lẽ gì từ nhà Sơn nhưng họ mặc định Sơn là người nhà từ bao giờ nhưng Thảo đến nhà anh chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Anh còn nhớ lần anh đưa cô về ra mắt bố mẹ, nhìn cô bẽn lẽn ngồi mớm trên mép ghế, khuôn mặt chỉ trực chờ để ửng hồng lên, nói năng rụt rè, nhìn thấy vậy mà anh thấy đáng yêu kinh khủng.

Hôm nay cô cũng vậy vẫn dáng vẻ rụt rè, bẽn lẽn ngày nào như con dâu mới về nhà chồng nhưng gương mặt như ửng hồng hơn, có thể ngày trước chỉ là quan hệ yêu đương nhưng giờ cả anh và cô từ trong sâu thẳm tâm hồn đều nghĩ trong đầu kia là một nửa của mình rồi, trong lòng anh lại tràn ngập niềm vui sướng khó tả.

Thỉnh thoảng anh lại liếc ngắm nhìn cô trong bộ quần bò, áo phông với đôi dép bệt đang phụ mẹ và chị anh nấu bếp, bớt chợt cô ngước nhìn về phá Sơn, anh bị cô bắt quả tang đang nhìn lén cô với ánh mắt yêu thương sâu thẳm, cả hai cùng nhoẻn miệng cười gửi gắm những yêu thương qua ánh mắt rồi khi cái miệng quay đi vẫn cứ lại tủm tỉm cười. Đúng là tình yêu, buồn cười thật!

Sau khi dùng xong bữa tối anh đưa cô về trong ánh mắt yêu mến của cả nhà, với một cô bé xinh xắn đáng yêu, ăn nói nhỏ nhẹ lễ phép, nữ công gia chánh cũng ổn thì ai có thể không yêu quý được chứ. Nói là đưa về trước mặt bố mẹ chứ làm sao mà sau những tháng ngày đợi mong có thể đưa cô về dễ dàng như vậy được, nếu có làm như vậy thật thì lại có người giận anh mất thôi.

Anh đưa cô đi trên những con phố quen thuộc, tạt vào quán cà phê cạnh bờ hồ, khi gió dưới hồ thổi vào như lay gọi, anh nắm tay cô rảo bước đi dạo quanh hồ trong không gian mờ ảo, yên bình lãng mạn. Một vài lọn tóc của cô tung bay trong gió nhẹ từ hồ thổi vào. Sơn đưa một tay lên vuốt lọn tóc đó vòng qua sau tai cô, rồi để im cho bàn tay ôm trọn một bên má trắng hồng mịn màng của cô. Đôi bàn tay của Sơn có phần chai sạm thô ráp hơn so với thời ở nhà vì sương gió, bàn tay với mà cô như có sự tương phản trong màu sắc khi tay anh màu rám nắng.

Sơn đưa tay kia lên, cả hai tay ôm trọn khuôn mặt cô lên, có những điều đâu cần phải nói mà hành động thôi đã đủ hiểu, cô nhắm mắt lại, đôi môi nhỏ xinh như hấp háy động đạt đợi chờ một đôi môi ấm áp lấp đầy. Môi chạm môi ấm nóng và ướt át, điều mà bao lâu nay cô vẫn mong chờ. Đầu lưỡi mềm mại của anh lách qua 2 bờ môi xinh xắn kia, hai lưỡi xoắn vào nhau mềm mại, nước bọt hòa vào nhau ngọt lịm, nước bọt không còn là nước bọt nữa, nó là vị của tình yêu, những ai khi hôn mà không thấy môi và lưỡi của đối phương thì người đó chưa yêu hoặc là nụ hôn đang là sự giả tạo. Nụ hôn lúc này không chỉ là môi lưỡi chạm nhau nữa nó là những yêu thương được những giây thần kinh ở môi và lưỡi gửi gắm vào tâm hồn nhau đê mê và sung sướng.

Có mấy ai khi hôn mà những bộ phận khác không bị đánh thức. Môi chạm môi, ngực ép chặt vào ngực trong vòng tay rắn chắc của Sơn. Hai cái mu đang áp chặt vào với nhau, sau lớp vải ở bên dưới là hai con thú dữ đang chuyển mình cựa dậy, những hành động yêu thương như vậy mà nó không thành thú giữ thì cam đoan nó chỉ là thứ vứt đi.

Sơn vất vả khi cái dương vật dài đang hết cộm lên lại quay ngang chọt xuống bẹn làm anh thấy khổ sở. Thảo có vẻ khá hơn khi cấu tạo âm đạo nằm êm đẹp gọn gàng bên trong nhưng nó chỉ dấu được mắt người ngoài chứ trong cô, cảm giác râm ran ngứa ngáy, âm đạo đang sưng phồng rỉ nước làm cô chỉ muốn Sơn lúc này thò tay vào trong mà xoa lên nó, móc sâu vào mà ngoáy, cho cái lưỡi đang quyện chặt vào miệng cô mà liếm mạnh vào. Anh và cô rời môi nhau ra, cùng nhìn sâu vào trong mắt nhau đang mê mệt.

– Em muốn…

– Anh muốn…

Cả hai cùng đồng thanh rồi bỏ lửng câu đang nói dở rồi cùng mỉm cười nhưng hai mắt không rời nhau lấy 1 giây.

Thảo muốn gì?

Sơn muốn gì?

Cả hai cùng muốn gì?

Đơn giản họ muốn địt!

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thảo

Số ký tự: 0