Phần 152
2024-08-05 13:35:44
Chiều 2h dậy chuẩn bị, chạy qua nhà bà chủ nhà mời nhưng thất bại ê chề vì nay bà bận. Xong xuôi giờ đến màn chính này. Sang nhà Trâm mời.
Bấm chuông đến lượt thứ 3 thì có người ra mở cửa.
– Cậu hỏi gì ạ? Chắc là giúp việc
– Em mới đến ở căn nhà bên cạnh, nay em làm cơm muốn mời hàng xóm thôi.
– Vậy cậu vào nhà để tôi báo ông bà chủ. Sai làm thao được. @@
Đứng đợi lát thì thấy quay ra mở cổng mời tôi vào.
– Ơ.
– Mày ơ cái gì? Chú đợi mày lâu đấy.
Chú Mạnh, thề là khá thân với nhà chú và lại gặp khá nhiều nhưng giờ mới biết đến Trâm.
– Cháu đã hiểu.
– Mày nghĩ người của mẹ mày vào kiếm được chỗ tốt vậy dễ à?
– Vậy nhà cô chú đây?
– Cả nhà đó nữa, người cho mày thuê nhà là mẹ vợ chú đấy.
– Nhưng cô chú giấu con gái kĩ quá làm cháu hôm nay mới biết.
– Kĩ à? Ngày bé thì không tiện cho ra, đến khi nó ra gặp cháu thì ông cháu lại toàn vắng mặt chứ có cho gặp đâu.
– Vậy cô đâu rồi chú?
– Cô biết mày mời cơm đang chuẩn bị kìa. @@
– Tác phong nhanh nhẹn đây nha.
– Vui chút thôi, vậy cháu thấy ở mới thế nào?
– Hết rồi chú. Bảo sao mẹ cháu còn không thèm gọi điện nữa.
– Chú không liên can nhá. Cô mày hết đấy.
– Mẹ cháu vẫn trên cháu một bậc mà.
– Thôi bỏ qua đã, giờ trình bày xem nào?
– Tối nay cháu mời cô chú và Trâm qua nhà cháu ăn bữa cơm ạ.
– Cô chú thì duyệt luôn, nhưng con Trâm khó lôi nó ra khỏi phòng lắm.
– Để cháu vào bắt trói lại vác sang ạ. @@
– Mà khoan, sao mày biết đến con Trâm nhà chú.
– Biết bao lần cháu ngồi ngắm trộm con gái chú. @@
– Mày giỏi nhỉ?
– Cháu đùa đấy ạ, sáng nay cháu mới gặp này ạ.
– Tại cô chú hết, bắt nó học hành suốt ngày nên mới bị vậy.
– Chuyện cũng đã rồi mà chú.
– Cả thêm thằng ấy nữa, vì vậy mà bỏ con bé làm con bé giờ chỉ giam mình trong phòng.
– Cháu xử đẹp nó nhá chú?
– Ơ cái thằng này.
– Cháu đùa thôi, cháu thì đánh được ai đâu mà. @@
– Ờ, mày không đánh ai.
– Quên mất lại đi chém gió với chú.
– Chú lạ mà nữa. Mà khoan, nay mày gặp con gái chú. Ở đâu
– Trâm sang nhà con ngồi nói chuyện.
– Nó, ra ngoài. Ngồi nói chuyện?
– Vâng.
– Thế này mà nó bình thường chút thì chú túm mày lại làm con rể được.
– Đôi mắt không quan trọng chú ạ, nhưng con không phải người hợp với con gái chú.
– Chú đùa thôi, nghe chuyện mày rồi.
– Hình như ai mẹ cháu cũng kể.
– Mà hôm sinh nhật đấy mày không thấy chú nữa à?
– Có cơ chú?
– Thằng cháu quý hoá quá.
– Hôm đó cháu bận việc khác quá nên…
– Thôi chuyển chuyển, nói xa đi tận đâu rồi.
– Cô Thuý ơiiii, chú Mạnh đuổi cháu về. @@
– Ơ hay cái thằng này.
Cô ra véo ngay vào tay chú. @@
– Ai dám đuổi cháu tôi?
– Ai vậy cô?
– Ơ mày vừa…..
– Không gọi vậy cô bao giờ mới chịu ra gặp thằng cháu đây.
– Hình như mình có oan ức gì thì phải? Chú
– Vậy nay cả nhà chú ba người nha? Con chờ đó ạ.
– Ây, bốn nhé. Mày không nhớ nốt cả thằng anh sinh đôi của cái Trâm à?
– Sinh đôi?
– Cô chú kế hoạch cả rồi, đẻ phát hoàn thành chỉ tiêu luôn. @@
– Vậy đâu rồi chú?
– Ai biết được nó, chắc lại ra cái quán nước ở bờ biển của nó rồi.
– Lâm phải không chú?
– Mày quen nó rồi à? Mà hình như…. Hoá ra thằng bạn tốt của nó đây hả?
– Hì, cháu cũng không biết về cô chú là bố mẹ nó đấy, mà hai thằng cũng không biết nhà nhau luôn chú ạ.
– Hai thằng mày đúng là.
– Vậy Lâm thì cháu báo trước rồi ạ, còn Trâm?
– Chú nhớ kế hoạch khi nãy của mày mà. @@
– Cô cho con mượn ít dây thừng. @@
– Thôi, cháu muốn cố thì vào bảo nó hộ chú.
– Được rồi, có gì thấy cháu hét cô chú vào ứng cứu nhớ?
– Đi đi, ta sẽ ghi tên cháu vào “sổ sách. “@@
Gõ cửa đến bốn năm lần chưa thấy động tĩnh gì.
– Không mở phá cửa luôn đó.
– Mở để P……. Trói tôi hả?@@
– Đùa được chắc tối qua ăn cùng tôi được chứ?
– Hì, mình sẽ cố gắng.
– Không được cố, chắc chắn.
– Ừm…….. Mình chắc.
– Vậy khách đến mà trốn trong phòng vậy à?
– P cứ ra đi đợi mình ra liền.
Quay ra với cô chú.
– Thua rồi hả cháu?
– Cháu sợ hỏng cửa chú bắt đền thôi, chứ nhát một chú ạ. @@
– Nó vậy đấy, từ ngày hôm ấy…… Ơ Trâm con.
– Thôi cô lấy cho con cái bao tải to với dây ra đây con còn bắt đi này. @@
– Bố mẹ.
– Cho bắt cô đi luôn đó. Con gái gì mà nghe lời người ta vậy chứ.
– Tại con nghe bố mẹ kể về anh ý nhiều quá chứ.
– Thế nãy giờ nghe trộm hết à?@@
– Hông, nhưng….. Mọi người nói to quá.
– Xử sao giờ cô chú?
– Nghe người lớn nói chuyện……. Cho con luôn đó P. @@
– Con bắt thật đó. @@
– Hứ, con bằng tuổi P mà.
– Ừ nhỉ. Vậy mà cô thấy P người lớn hơn cô sao?
– Hứ, con là con gái mà.
– Con gái còn trưởng thành trước con trai đó cô.
– Bố mẹ chả thương con gái riệu gì hết á.
– Tôi thương P luôn này, cô làm sao?@@
– Ứ thèm chơi nữa, con về phòng đây.
– Dỗi nhưng nhớ tối qua đó.
– Dạ.
Còn lại tôi và cô chú. Chú nói nhỏ
– Mày lôi nó ra kiểu gì vậy cháu?
– Cô chưa lấy dây nên cháu lấy dao doạ thôi. @@
– Chú hỏi thật mà, rất ít khi nó tự động ra khỏi phòng lắm.
– Bỏ qua ý nghĩ cô ấy bị mù và coi cô ấy như một người bình thường chú ạ.
– Vậy là tại cô chú vẫn luôn nghĩ như vậy.
– Để tự nhiên và cho theo ý muốn thôi chú ạ.
– Vậy là cô chú thua cháu rồi đấy.
– Chỉ là người ngoài cuộc thường tỉnh táo hơn thôi chú ạ.
– Ừ, khi thoảng cháu sang giúp nó hộ cô chú.
– Cũng từ Trâm và do mọi người xung quanh thôi ạ.
– Ừ.
– Thôi cháu về chuẩn bị đây ạ, cô chú tối qua cùng cháu nha.
– Không. Cô
– Dạ.
– Lát cô qua luôn, cô muốn giúp chút việc chứ.
– Vậy thì càng tốt cô ạ, cháu cũng không khách sáo đâu. @@
– Thế tôi? Chú
– Ở nhà trông nhà. Cô chốt
– Thôi cháu đi chợ đã, chào cô chú.
Xong té về chạy đi chợ luôn. Xem nào, chắc khoảng 15 mạng đây.
Thu gom 1/n cái chợ thì cũng đủ nên té về.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro