Phần 275
2021-06-05 01:39:00
Xả bớt trên người chị Hồng làm Tâm tỉnh táo lại chút. Dù rằng sự cồn cào thèm khát trong nó vẫn rất lớn, nhưng Tâm đã có thể kiềm chế hơn trước. Nó liếm môi, nhìn người đàn bà đang trợn trắng mắt, cả người vẫn hơi giật giật vì sướng kia. Nếu không có chị chắc nó nổ banh xác vì thuốc mất.
Tâm chợt nghĩ, nó không hiểu nó sao mà ngấm thuốc. Tâm nghĩ đến ly rượu Nghĩa đưa, chắc không phải. Vì trước đấy khi nó đèo Phượng dường như đã có triệu chứng. Vậy thì phải là trước đó… nó ở chỗ dì. Nhưng dì không có lý do gì cho nó uống thuốc kích dục cả. Nếu dì thèm thế thì đã chả đuổi nó đi. Vậy chỉ có một khả năng… có kẻ pha thuốc vào nước. Tâm nghĩ tới mấy chai Thạch Bích để trên bàn, hình như dì cũng hay uống. Nó chợt bật dậy, phải chăng thuốc không dành cho nó mà là cho… dì.
Tâm không nghĩ gì thêm nữa, nó vùng dậy chạy. Chợt tay nó bị níu lại, là chị Hồng.
– Em đi đâu đấy, ở lại với chị.
– Em có việc gấp. Lúc khác em sẽ lại tới tìm chị. Em hứa.
Tâm mặc nhanh cái quần đùi, nó cầm quần chạy ra ngoài. Thằng Mạnh đang ngồi ở cửa, chắc là canh cho nó. Tay trái nó có dính một vệt chém đã được băng bó qua. Tâm nhìn bên ngoài là một mảnh hỗn độn, cuốc xẻng và cả dao, phớ lung tung trên mặt đất. Có cả các vệt máu, rồi thùng nhựa, bao cát, xe cút kít dường như cũng được huy động. Nó quay qua, thằng Mạnh thấy nó thì đứng dậy.
– Tình hình sao rồi. Có ai bị thương nặng không.
– Không sao đâu anh, có 3 anh bên mình bị chém, nhưng cầm máu đưa đi viện rồi. Em bị nhẹ nên băng bó, với lại còn trông anh nữa.
– Thế chú đâu.
– Bố em đưa mấy người bị thương đi viện. Bọn chó đó hung hãn lắm, nhưng may đám bạn em tới kịp nên lật ngược tình thế. Chúng nó cũng bị chém khá khá.
– Được rồi… em gọi thợ về cố thủ. Có gì anh sẽ báo lại.
– Anh… thế còn… chị Hồng.
– Giữ kín cho anh… đừng để ai biết hay nói cho anh Giáp. Anh đi giải quyết mấy việc không thì không kịp.
Tâm phi ra con phantom, thật may cuộc chiến không lan đến đây, không thì cô Loan chắc cạo đầu nó ra mất. Con xe còn có giá hơn số cổ phần của nó. Tâm phi xe như bay, chả mấy chốc đã tới khách sạn dì ở. Nó chạy xồng xộc vào làm đám bell giật mình theo phản xạ ngăn lại.
– Là tớ đây, Tâm đây.
– A… Tâm à… bay đi đâu đấy… chạy ù vào làm tao sợ.
– Dì Sương đâu… tớ có việc gấp.
– Bà chủ chắc đang tiếp khách. Cái ông trên thành phố, vừa nãy cũng xộc vào rồi quát bọn tao một chặp.
Nguy rồi, Tâm vội chạy thẳng vào thang máy. Nó bấm chờ thang máy mà sốt ruột ghê gớm. Điều nó nghĩ sợ rằng đúng là sự thật. Tâm chỉ tò mò thằng khốn nào đứng sau vụ này. Tấm sẽ giết nó, dám đụng vào dì, dám đụng vào đàn bà của nó.
Tâm lao ra thật nhanh khi thang máy vừa mở cửa. Nó đạp tung cánh cửa, phải đến lần thứ hai mới bung ra. Thằng chó cũng thật cẩn thận, khóa hẳn cửa lại. Tâm vằn mắt, nó cười như muốn giết chết thằng già đang nằm lên người dì. Hai tay dì đã bị tay của hắn giữ chặt. Cái miệng bẩn thỉu kia đang mút mát bầu ngực tuyệt mỹ của dì vốn chỉ có nó mút. Con chim bẩn thỉu kia cứ cọ vào khe lồn dì, mơn trớn như sắp đút vào hang động lâu nay vốn chỉ dành cho nó.
Tiếng cửa đạp mạnh ra làm thằng già dừng lại. Hóa ra là hắn, Trần Hùng. Mới cách đây chưa lâu hắn còn giả vờ muốn đưa Tâm đi viện. Thấy Tâm hắn vội vã bật dậy, con mắt láo liên tìm cách trốn tránh.
Tâm nhìn trên giường, dì đang thở gấp, quần áo đã không còn một mảnh. Dì cố ngóc đầu như xem ai mà không được, chắc cũng bị ngấm thuốc như nó. Tâm đi lại gần, Trần Hùng dường như biết sợ cứ lùi lại rồi chạy ra chỗ bàn làm việc.
– Mày… mày… sao mày lại ở đây… mày không bi…
– Bị gì, thằng già chó chết… không ngấm thuốc… hay không bị người bên mày tóm.
– Mày định làm gì tao. Tao là cán bộ, mày động đến tao là động đến chính quyền. Không ai cứu được mày.
– Cần gì. Tao sẽ đập mày một trận, thiến đi hai hòn cà của mày. Cùng lắm vài năm tù, mày không có cà đỡ phải đi làm điều thất đức.
– Mày dám… tao sẽ làm mày tù rục… x… ươn…
– Này thì tù này… mày tưởng tao không dám hả thằng chó chết… dám dụng đến người đàn bà của tao… tao giết mày…
Tâm không khoan nhượng. Cái gì cũng có giới hạn, giới hạn của nó là những người nó mến yêu, những người nó muốn bảo hộ. Tâm cứ thế đấm đá, Trần Hùng chỉ biết ngồi che đầu, dựa vào góc bàn chật hẹp để đỡ bị ăn đòn. Nhưng những đòn thù của Tâm cũng làm hắn dần không chịu nổi, nằm bẹp cuộn tròn trên sàn nhà. Tâm cầm cái ghế giám đốc dì hay ngồi cứ thế nện, nó nện chết rồi đi tù cũng được. Dám hại nó, hại cả đàn bà của nó. Lúc nãy nó mà bị bắt có lẽ sẽ dính vài dao vào người nằm chờ chết cũng nên. Tâm không động đến ai không có nghĩa ai có thể động đến nó và người của nó.
Chợt cửa lại bị đạp, 2 thằng áo đen lao vào, tay cầm phứa. Bên ngoài còn lố nhố tiếng nhân viên khách sạn, dường như còn thằng thứ 3 cầm dao ngăn cản họ tiến vào. Tâm cầm cái chân ghế bằng nhựa đã bị đập vỡ. Nó lao ra như thằng điên, tay cầm con dao rọc giấy phi mạnh. Cú tấn công bất ngờ làm 2 thằng giật mình, đến khi né được con dao thì Tâm đã áp sát vung chân ghế lên đập xuống. Nó chỉ có thể dùng tốc độ và sức mạnh chống lại hàng nóng lúc này.
Tâm cứ thế đập, nó tận dụng lợi thế tấn công thay phòng thủ. Những cú đập nhanh, mạnh hết sức liếp tiếp chủ yếu không để cho 2 thằng có khoảng trống nhiều mà bao vây nó. Bên ngoài tiếng huyên náo càng lúc càng lớn. Dường như nhân viên khách sạn đã gọi an ninh lên. Bà chủ của họ bên trong, mà có 3 thằng cầm phứa trong đó. An nguy của khách sạn, tính mạng của bà chủ luôn đối tốt với mọi người cũng như chén cơm làm nhóm nhân viên như liều hơn. Họ bắt đầu dùng chổi, dùng gậy hay bất cứ thứ gì gây áp lực, ném vào thằng cầm phứa bên ngoài, bao vây chúng. Tâm nhìn tình huống, giờ cũng không xử lý được Trần Hùng nữa, dì đang nằm lăn lộn trên giường. Nó vội giơ tay lên dừng tấn công. Hai thằng áo đen dường như cũng biết không tấn công được cũng dừng lại. Cả hai như có thỏa hiệp đều dừng lại. Tâm lui đến bên dì, tay vẫn lăm lăm vũ khí đề phòng. Hai thằng áo đen vội xốc Trần Hùng đi. Tâm chỉ đợi có thế, chạy vội ra giữ cửa. Nó nói với chú Tiệp trưởng nhóm an ninh:
– Chú truy xuất camera rồi gọi công an, ghi cả số xe bọn chúng. Cháu ở trong xem qua vết thương của dì Sương, cũng chỉ ngoài da thôi.
Nó nói xong thì đóng vội cửa lại rồi lao vào đến bên dì. Tâm vừa mới chạm vào dì, nó bỗng nhận ra mình đã đánh thức con quái vật. Dì vồ lấy nó, đẩy nó ngã xuống đất. Thân hình dì đè lên nó, hai tay xé toạc áo nó ra. 10 móng tay sắc nhọn cào lên ngực nó thành những vệt dài đỏ thẫm. Dì điên cuồng tìm nút quần Tâm mở ra mà không được. Nó phải cởi giúp ra, dì chỉ đợi vậy lôi con chim từ trong quần nó ra, không đợi nó tụt quần xuống.
Con chim còn chưa kịp to đã bị bàn tay đẹp của dì sóc lên sóc xuống. Dì điên cuồng thụp đầu xuống ngậm lấy cặc nó mút lấy mút để. Con chim nhanh chóng to lên, cũng vì thuốc trong người Tâm cũng chưa hết. Dì cũng chỉ chờ có thể, nhanh chóng ngồi xổm lên nó, nhét con cặc vào. Một tiếng rên rỉ thật dài vang lên từ trong khuôn miệng xinh xắn, dì bắt đầu chống tay vào ngực nó rồi bắt đầu nhấp. Đôi mắt lờ đờ nhưng đầy điên dại, đôi môi cứ há ra để thở. Không còn vẻ xinh đẹp như mọi khi, đây chỉ còn là một người đàn bà lẳng lơ và đĩ thõa đang thèm khát tình. Trong phòng chỉ còn những âm thanh nhóp nhép và phành phạch đều đều diễn ra. Cả Tâm và Sương đều đang phê trong cơn sướng, khi ảnh hưởng của thuốc kích dục vẫn còn trong người. Cả hai điên rồ cuốn lấy nhau, gắn chặt lồn và cặc trong nhau theo những tư thế hoang dại nhất.
Tâm chồm dậy, nó luồn tay vào kheo chân Sương rồi nhấc bổng nàng lên. Sương ôm chặt cổ nó theo bản năng. Tâm cứ thế đứng trên giường rồi nắc. Cái lồn cứ bị con cặc đập vào chan chát, từng sợi nước lồn trong suốt cứ dính từ lồn vào bụng dưới của Tâm. Nơi thân cặc đã trắng xóa liên tục dập thật nhanh và mạnh vào cái lồn đã sưng lên vì bị con cặc nắc lia lịa. Tâm thi thoảng dừng lại, cả người Sương khẽ giật giật lên trong cơn sướng. Rồi Tâm lại tiếp tục, lần này nó đặt nàng nằm xuống, 2 chân giơ cao ngang tai. Cả người Sương cuộn lại để cái lồn chống chếnh một mình. Tâm cứ thế dập, chưa bao giờ nó lại có thể cảm giác làm tình sướng đến thế. Phải chăng đó là lý do nhiều người cắn thuốc trước khi làm tình.
Bên ngoài cửa khẽ vang lên tiếng thở dài. Loan không vào trong nhưng áp tai vào có thể nghe loáng thoáng những tiếng rên rỉ, đôi khi là hét lên, rồi tiếng khóc nức nở của người đàn bà khi lên đỉnh. Qua biểu hiện của thằng Tâm Loan có thể lờ mờ đoán ra điều gì đó. Rồi khi chồng nàng mất tích sau khi Tâm đi, Loan đã nghĩ ra chút gì đó. Loan đã cho người đi tìm nhưng không thấy. Nàng tìm tới Sương vì điện thoại không được, tin nhắn cũng không trả lời. Loan thấy chồng nàng đang be bét máu được 3 thằng vệ sĩ hộ vệ ra xe. Nàng không thấy có chút thương cảm, mà chỉ thấy phẫn nộ. Thằng đĩ đực, đó là suy nghĩ trong đầu nàng về Trần Hùng. Loan dường như nghĩ tới một điều gì đó đã bấy lâu đắn đo, nhưng giờ nàng đã có quyết định.
– Cô Loan, thế bên trong… giờ phải làm sao. Tiệp trưởng ban an ninh nhìn Loan dò hỏi.
– Anh cứ mặc đừng quan tâm. Không có gì ảnh hưởng đến khách sạn hay bà chủ của anh cả. Nhớ đừng nói với ai hết.
– Vâng tôi hiểu.
– Từ giờ các anh trang bị thêm đồ phòng vệ. Tìm mua mấy dụng cụ như dùi cui điện các kiểu, bà chủ các anh sẽ duyệt chi thôi. Không thể để du côn đi vào khách sạn như thế được, khách sẽ sợ chết khiếp không dám tới nữa.
– Tôi đi làm ngay.
– Tôi ở văn phòng. Khi nào Sương ra hay có tin gì thì bảo gọi cho tôi.
Loan đi, hai con người còn lại vẫn vần vò nhau. Dường như có một sự đồng điệu về tình dục giữa cả hai, Sương và Tâm càng địt càng hăng. Đôi mắt cả hai đã dần thanh tỉnh và biết rõ mọi tình huống. Nhưng sự điên dại bên trong mỗi con người thì không vì thế mất đi. Đây là cơ hội tuyệt vời để cả hai khám phá nhau, thưởng thức sự tuyệt vời của sự hòa hợp tình dục nơi nhau. Tâm nhìn Sương, nó và nàng vừa thở vừa cười, chưa bao giờ cả hai biết được tình dục có thể đem lại cảm giác như thế.
– Sương có sướng không.
– Chưa bao giờ sướng hơn. Sương chỉ muốn được Tâm địt thế này mãi mãi.
– Làm vợ Tâm, ngày nào Tâm cũng địt Sương thế.
– Đừng có mơ, còn mấy bà khác thì vứt đi đâu. Sương cứ ở vậy, cho Tâm thèm.
– Vậy Tâm sẽ mò qua, làm Sương chết lên chết xuống đến khi nào đồng ý thì thôi.
Tâm lật Sương nằm sấp, nó đè lên nàng để khẳng định quyền làm chủ. Con chim tìm tới cửa lồn thật dễ, vì lồn Sương giờ đã nhoét nước sau bao lần lên đỉnh. Lỗ lồn rộng huếch ra vì bị con chim khoan tới khoan lui từ nãy giờ. Tâm cứ thế nằm trên dập thật mạnh. Sương lờ đờ mắt vì sướng, ngoái cái cổ lại để hôn hít Tâm. Nàng biết giờ mình đã bị hãm sâu vào Tâm mất rồi. Dù cho Thảo Nguyên có về, chưa chắc Sương sẵn sàng nhả Tâm cho con nữa.
– Có làm vợ anh không.
– Không… địt tiếp đi… ư… ư… em sẽ suy nghĩ… ư… ư…
– Vậy em không cần làm vợ cũng được, ngày nào anh cũng làm để em suy nghĩ tiếp.
– Ư… tham thế… ngày nào cũng làm… ư… aaa… anh có dám không… aaaa… aaaa…
– Sao không dám… ngày nào anh cũng hành em như thế này… để em không còn sức làm việc, không còn sức đi đong trai nữa.
– Ư… ư… có con chim ngày nào cũng làm lồn em tê tai… aaaa… thì cần gì trai… aaaaa… aaaaa… anh ơi… aaaaa… dập nát lồn em đi… em làm vợ anh… Tâm ơi… aaaaa… aaaaa…
Tâm cứ thế dập. Cơn sướng đang dần trào dâng nơi thân cặc, nó gồng cơ mông đít lên chịu đựng. Tay luồn vào tìm ngực Sương bóp lấy, hông dập lia lịa những phát cuối cùng. Nó và Sương gần như đồng thời gào lên, trong cơn sướng không tả nổi nơi đầu cặc. Nó đã xả hết năng lượng trong người, thuốc cũng tan hết. Tâm và Sương ôm chặt nhau chìm vào giấc ngủ.
Tâm tỉnh dậy thì đã là sáng hôm sau. Nó mở mắt ra thấy dì đang nhìn nó. Dì cười, ngón tay cứ sờ nhẹ nơi môi nó. Tâm há miệng mút lấy ngón tay xinh ấy. Dì bĩu môi cười, đôi mắt khẽ híp lại, chân mày cong lên tuyệt đẹp. Dì đẹp như thế này, thẩn nào bao năm trời vẫn có hàng tá đàn ông xin chết.
– Dì đẹp quá.
– Tối qua có người còn dám gọi tên dì, bắt dì gọi là chồng.
– Dì đồng ý rồi đúng không.
– Ai thèm. Giờ mà làm được như tối qua dì đồng ý ngay.
Tâm thử cảm giác nơi con chim. Dường như sau một đêm uống doping, chim nó giờ chỉ để đi đái. Tâm nhìn dì nhăn nhó, giờ làm chim to lên dường như là nhiệm vụ bất khả thi. Dì nhìn nó phá lên cười, môi chợt dính vào môi nó hôn nhẹ.
– Dì chỉ đùa thôi, giờ có làm dì cũng sợ chết khiếp. Chân tay dì cứ bủn rủn hết cả ra rồi. Dì dậy từ nãy mà chả ngồi dậy đi đái được, đành nằm ngắm bộ mặt xấu trai của con.
– Vậy mình cứ nằm thế này. Con cũng muốn ngắm dì.
– Thôi đi, ngắm lâu rồi nhìn nhau chán ra. Dì phải cố lết dậy. Chắc chắn có nhiều việc phải xử lý. Chuyện hôm qua không thể cho qua được.
Tâm thấy mắt dì ánh lên sự lạnh lẽo. Nó biết dì tức giận. Người đàn bà càng không bộc phát chứng tỏ sự giận giữ càng mãnh liệt. Nó và dì cố ngồi dậy. Tâm cũng phải về xem tình hình bên chú nó thế nào. Còn chị Hồng nữa. Không có chị thì đêm qua nó không biết ra sao, rồi còn dì nữa. Dù rằng chị muốn làm với nó, nhưng Tâm và chị thật không có tình cảm gì, thậm chí nó còn tránh né chị. Nó muốn ngồi với chị để hai chị em nói cho rõ. Nó muốn bù đắp cho chị, người đàn bà nó qua đường trong một đêm.
Tâm nhìn dì khẽ gật đầu rồi đi ra cửa. Nó nhìn người đàn bà vẫn ngồi cuộn chăn mà chợt tiếc nuối, muốn ôm ấp nàng vào lòng. Tâm quay đi, chợt dì gọi nó lại.
– Tâm.
– Vâng, sao hả dì.
– Tối qua… hắn… chưa nhét được vào trong dì…
Tâm nhìn dì, nó chợt cảm thấy thật xúc động và thương cảm dì. Người đàn bà đó vẫn quan tâm tới cảm xúc của nó, sợ rằng Tâm nghĩ dì không trọn vẹn với nó. Tâm nhìn dì rồi nó quay lưng đi.
– Con chưa từng nghĩ về điều đó. Chỉ cần tim dì có con, thì dì vẫn mãi là người đàn bà của con.
Tâm đi, Sương nằm phịch xuống giường. Nàng chỉ cố ngồi dậy thôi, cố tỏ ra mạnh mẽ trước Tâm. Nhưng khi người đàn ông nói ra câu nói đó rồi đi, Sương không cần mạnh mẽ nữa. Nàng mạnh mẽ cả nửa đời người rồi, giờ nàng muốn được mềm yếu, được chở che. Nàng đã tìm được thằng đực của mình, người đàn ông của mình. Có hơi trẻ chút nhưng có sao. Sương tin sự lựa chọn của mình không sai, có sai chỉ sai lần đầu tiên vì non nớt. Nhưng giờ Sương không sai nữa. Đôi mắt khẽ nhăn lại cười. Bàn tay chợt đưa xuống lồn sờ, mặt khẽ nhăn lại. Đêm qua thật hoang đường, hai người không hiểu thế nào có thể làm chuyện đó đến hơn tiếng đồng hồ. Giờ cơ thể Sương bã ra, chả muốn động đậy gì nữa. Dưới lồn thì đau ê ẩm, chim nó thật lợi hại. Đau là thế nhưng cái lưỡi lại khẽ liếm môi. Sương sẽ chờ khi nào lại làm một phen với nó, được hoang đường như thế.
Đàn bà, tình thù chỉ cách nhau sợi chỉ. Nụ cười vương trên khóe mắt chưa hết thì chợt mắt Sương lạnh lại. Nàng như thay đổi thành nhân cách khác. Sương đi xuống giường, cầm điện thoại. Một loạt cuộc gọi và tin nhắn của Loan. Sương ấn số và bắt đầu gọi. Có những thứ không thể tha thứ được. Giờ nàng không cô độc, nàng đã có chồng. Kẻ nào động vào nàng là làm nhục nàng, làm nhục tư cách được người đàn ông nàng yêu. Sương sẽ không để ai dễ dàng vấy bẩn nàng như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro