Phần 266
2021-06-05 01:39:00
Tâm tỉnh dậy, nó thấy tiếng anh Sinh đang hỏi anh Hòa. Dường như anh Sinh không thấy vợ đâu. Nó thấy anh Hòa nhìn qua bên nó, nó đêm qua nằm cạnh dì, khác chăn khác gối thôi. Nó thấy anh có đôi chút hằn học nhìn về phía nó. Tâm bơ đi, tốt nhất là không nói chuyện. Dám có ý với đàn bà của nó, lại còn hậm hực, thật buồn cười.
Chợt chị Lý từ đâu hớt hải chạy về. Chị thấy anh Sinh đang nóng mặt thì mặt tái mét.
– Em đi đâu, nói ngay.
– Em… em đi ra ngoài đi vệ sinh.
– Vệ sinh gì mà hơn 1 tiếng đồng hồ. Anh tìm em quanh bản mà không thấy.
– Em… em bị lạc…
– Thật không.
Chị Lý bị dọa thì run rẩy. Tâm biết chắc chị vừa từ nhà A Lăng Gương về. Nó nghĩ thế nào chợt đi qua, tay nắm vai anh Sinh nhẹ kéo lại.
– Từ từ… anh Sinh… anh làm chị ý sợ.
– Chú bỏ ra… đêm qua có lần anh mơ màng cảm thấy vợ không nằm cạnh rồi. Sáng ra thì đi đâu cả tiếng.
– Chị ý đi lạc thật thì sao. Em sáng đi đái thấy chị đi ra mạn vòi nước uống xong mãi chả thấy quay lại. Em còn tưởng chị ý là nhà trắc địa nên đi kiểm tra mạch.
– Hừ… quanh đây có gì mà đi lạc. Nhìn mấy cái nhà là biết quay lại. Còn đêm qua nữa.
– Đêm qua tôi rủ cái Lý đi đái đấy. Đêm hôm tối om nên tôi gọi Lý dậy rủ nó đi cho đỡ sợ mà.
Dì dậy từ lúc nào nói vọng ra một câu. Anh Sinh nghe vậy thì bán tín bán nghi qua nhìn vợ. Có đến hai người nói đỡ cho chị Lý. Mà đúng là nơi này làm gì có người quen, làm sao ngoại tình được.
– Em đi lạc thật mà. Không có dao phạt cây, em đi cứ tìm lối nên mãi không về được. Em đi ra mạn sau núi, làm gì thấy nhà đâu mà về. Anh đừng làm vậy em sợ, em buồn lắm.
– Anh… anh xin lỗi… anh chỉ lo cho em thôi.
Anh Sinh thấy vợ khóc thì dần nguôi nguôi. Mà cũng không có chứng cứ, vợ thì có đến hai nhân chứng nói hộ. Anh ôm vợ vào xin lỗi, không biết ánh mắt chị nhìn Tâm và dì khẽ cảm ơn. Cả nhóm dậy rửa mặt ăn sáng cơm nắm luôn trên xe, kết thúc chuyến đi tiền trạm. Tâm ngồi cạnh dì, nó mặc định mình có cái quyền ý. Bàn tay khẽ giữ tay dì thật chặt. Nó bắt gặp dì nhìn nó cười, ngón tay dì cũng bấu vào tay nó không rời.
Xe về đến nơi, Tâm lại phải làm việc. Việc đợi nó từ sáng đến giờ khá nhiều. Nó nhìn xe chở dì khuất dần mà có chút nuối tiếc. Giờ nó muốn ôm dì, tay nó vẫn còn mùi tay dì nắm chặt tay nó. Nhưng Tâm biết dì chắc còn nhiều việc hơn cả nó nữa.
Tâm về đến văn phòng, đống tài liệu điều chỉnh thiết kế của khách sạn không thấy đâu, cả Phượng cũng vậy. Nó vội lấy xe đi tới thì thấy Phượng đang đứng nói chuyện cùng anh Xuân. Anh Xuân giờ đã là tổ trưởng, có thể trông nom một công trình rồi. Tâm cất nhắc anh, có lẽ vì anh cũng có thể đảm đương công việc, hay vì anh là người cùng quê đã trải qua những ngày đầu lập nghiệp cùng nó. Hoặc có lẽ vì chị Xoan, nó cũng không biết nữa. Anh dường như đang cố mua trả góp miếng đất trong này. Tâm chợt nhớ tới ánh mắt có phần mong chờ của chị Xoan. Nó thở nhẹ ra, đến đâu thì đến.
Anh Xuân dường như đã hiểu nội dung điều chỉnh vội đi báo lại với đám thợ.
Tâm đi lại đến chỗ Phượng, nàng dường như cũng nhìn thấy nó nên cười thật tươi chạy tới. Chợt nàng như bị vấp mà tí ngã. Hóa ra do cái đôi giày cao gót, nó bị kẹt vào tấm cốp pha. Phượng cúi người cố nhấc chân ra mà có vẻ khó. Chợt Phượng thấy Tâm hét to, tay chỉ lên phía trên nàng rồi chạy vội tới. Phượng nhìn lên nàng như cũng thấy được đám gạch từ vận thăng đang sắp đổ xuống. Phượng định chạy mà quên mất chân đang bị kẹt, làm nàng khuỵu ngã. Những viên gạch rơi liên tiếp xuống trong tiếng la hét ầm ỹ của Phượng.
Phượng không thấy bị đau gì cả, mà chỉ cảm giác được sự nóng ấm, mùi nồng nồng của đàn ông. Tâm đang nằm lên Phượng, ôm chặt che chắn cho Phượng. Con tim thiếu nữ chợt nhảy liên hồi khi nàng nhìn thấy mặt Tâm thật sát mặt mình.
– Em không sao chứ.
– Không, anh che hết cho em rồi còn gì. Anh thế có sao không.
– Có sao chứ, được nằm lên người đẹp thế này đang loạn hết cả nhịp tim.
Phượng bật cười, nàng vỗ mạnh vào tay Tâm. Chợt Phượng thấy Tâm nhăn mặt lại, dường như anh bị đau. Tâm lồm cồm bò dậy, cả Phượng cũng vậy. Cú ngã khuỵu làm chân Phượng tuột ra khỏi giày. Nàng định cúi xuống gỡ giày ra thì Tâm đã làm. Anh chợt đặt giày trước mặt, Phượng đỏ bừng mặt. Điều nàng nghĩ bây giờ như trong phim Hàn Quốc. Chàng trai đang đặt chiếc giày chờ cô gái xỏ chân vào. Đôi chân xinh xắn không chần chừ nữa mà nhón xỏ vào.
Tâm đứng dậy, nó quay qua nhìn mấy người thợ đang quản lý cái vận thăng mà bực mình. Suýt nữa đã có tai nạn lao động. Đống gạch đó rơi xuống vào người làm nó ê ẩm, thật may không viên nào vào chỗ hiểm. Nhưng nếu nó rơi xuống người Phượng thì sao, cô gái trẻ sao chịu đau được. Nó lừ mắt qua cậu thanh niên đang điều chuyển vận thăng quát.
– Các anh làm ăn thế nào. Tại sao xếp gạch vào vận thăng mà cũng làm không được.
– Xin lỗi… xin lỗi giám sát trưởng… tại… tại… tôi xếp gạch đầy quá.
– Vận thăng có trọng lượng khối lượng viên rõ ràng rồi. Có ai ép anh đâu mà xếp nhiều gạch thêm.
– Không… không phải… do tôi… tôi mải ngắm cô Phượng… cô hôm nay ăn mặc đẹp quá… tôi không để ý cứ mải nhìn rồi xếp gạch bừa lên… tôi xin lỗi.
Tâm vỗ trán, vậy cũng là lý do được. Nó quay qua, thấy Phượng cũng khẽ đỏ bừng mặt. Có lẽ nàng không nghĩ mình là lý do gây ra tai nạn. Tâm nhìn Phượng, hôm nay nàng vẫn mặc áo sơ mi và chân váy như bình thường. Cái chân váy có cao một chút nhưng đây đâu phải lần đầu Phượng tới công trường. Như hiểu được ánh mắt khó hiểu của nó, một người thợ khác ghé tai nói nhỏ:
– Lúc nãy cô Phượng cúi xuống gỡ cái giày, nhìn phía sau đẹp lắm. Giám đốc tha cho thằng nhỏ đi, nó mới vào đời sao chịu nổi gái đẹp như vậy.
Tâm nhìn qua, cậu ta có lẽ cũng chỉ tầm 18. Nó nhớ lại cái hồi nó tầm đó, cũng thi thoảng tăm tia gái đẹp. Tâm quay lại răn mấy câu rồi lôi Phượng đi về. Tâm cũng chả đi một vòng nữa, nó về thẳng văn phòng. Giờ những viên gạch rơi vào người mới làm nó ê ẩm. Tâm ngồi dài tựa vào ghế, nó tự nhiên muốn nghỉ ngơi.
Phượng đi vào, nàng lại mang theo một đống giấy tờ cần nó ký. Tâm cười lắc đầu, nó thật không thích cái việc này tí nào. Ngày ngày ký giấy tờ có lẽ cũng mất cả tiếng. Như hồi xưa mọi thứ đều làm bằng miệng, đến giấy tờ mua bán cũng rất ít và nhanh gọn. Dường như công ty càng to thì người ta càng cần nhiều người làm, cần nhiều người xử lý và càng nhiều giấy tờ thì phải.
Phượng đến bên cạnh, cúi xuống chỉ nó chỗ cần ký. Ánh sáng đèn làm Tâm giờ mới để ý, nàng vậy mà đang mặc một cái áo ngực bên trong màu đỏ. Cúc áo vậy mà hờ hững làm một mảnh trắng phau cong tròn đẹp mắt đập khẽ vào mắt nó. Tâm chợt cười ngượng nghịu khi Phượng quay qua bắt gặp ánh mắt nó đang nhìn ngực mình.
– Xin lỗi em… anh không tập trung.
– Do em… nóng quá… em cởi cúc ra không đóng lại.
Phượng luống cuống đóng cái cúc áo lại. Tâm cũng vội vàng ký giấy. Hương thơm trên người nàng cứ phả nhẹ vào nó, làm Tâm hơi ngất ngây mất tập trung. Nó ký vội đám giấy tờ rồi đưa Phượng. Nàng cầm giấy thì vội ra ngoài. Nhưng một tờ trong đó chợt bị quạt thổi bay. Phượng cúi xuống, Tâm có thể nhìn rõ cái váy bị xẻ phía sau như nhô cao hơn, phô ra một phần đùi trắng mịn của nàng. Giờ nó có thể hiểu cho góc nhìn của thanh niên vận hành vận thăng. Chắc nó đã nhìn thấy thứ không nên nhìn. Tâm chợt bật cười, nó nhìn Phượng. Giày đỏ, áo đỏ… vậy cái quần chắc cũng màu đỏ.
Phượng quay lại, bắt gặp Tâm đang nhìn mình rồi cười. Nàng nhăn mũi:
– Sao anh nhìn em cười.
– Không có gì… anh chợt nghĩ tới một chuyện vui thôi.
– Sao không có gì. Anh vừa nhìn em, chắc anh nghĩ gì xấu về em phải không.
– Không, anh chợt nhớ tới hồi xưa, rồi nghĩ tới cậu thanh niên vận hành vận thăng lúc nãy. Em có biết cậu ta tại sao làm việc ẩu không.
– Vì sao. Em cũng thắc mắc từ nãy giờ.
– Vì em đấy. Lần sau đến công trường không cho ăn mặc thế này nữa. Em mặc thế này đi một vòng thì cả công trường không ai tập trung làm việc được.
– Em thấy… mấy chị bên văn phòng mẹ cũng mặc vậy. Mẹ em có lúc cũng mặc vậy mà.
– Không được, váy em quá ngắn. Lúc em cúi xuống… cậu ta nhìn thấy hết phía sau của em. Màu đỏ… anh đoán đúng không.
– Anh… anh thật xấu… em không chơi với anh nữa.
Phượng giữ tay nơi mông, ôm đống tài liệu chạy vội ra cửa. Nàng chợt dừng lại nheo mắt hỏi Tâm:
– Thế anh có mất tập trung không.
Tâm nhìn cô gái trẻ, nàng muốn trêu đùa nó. Nó lừ mắt nhìn nàng, gặn giọng:
– Có.
– Vậy thì mai em sẽ mặc tiếp.
Nụ cười trong trẻo vang mãi bên tai Tâm dù nàng đã đi khuất. Nó hơi sững sờ, tay chợt vỗ đầu. Thật sự phiền toái dù có chút thích thú.
Tâm ngồi làm việc một lúc rồi bỏ. Nó chán cái việc văn phòng này. Nó lấy con xe ghẻ từ hồi xưa vẫn xây khách sạn cho chị Ngọc ra đi về căn nhà đang xây dở của mình. Thợ vẫn đang xây, giờ đã lên gần xong tầng 2 rồi. Tâm lao vào xây nốt những bức tường trước khi lại làm sắt để chuẩn bị đổ trần tầng 2. Làm công việc của một thợ xây làm nó thấy thoải mái hơn ngồi trong văn phòng mát mẻ. Nó cứ mải miết làm, đôi khi tán chuyện với đám thợ xung quanh mà thấy thật thư giãn.
Trời đã về chiều, một chiếc xe chợt đỗ trước căn nhà của nó. Tâm chợt khẽ vui trong lòng, nó thấy dì bước ra từ cửa xe. Tâm vội giao cho mấy thợ phụ xử lý nốt rồi chạy như bay xuống. Dì đứng đó ngắm nghĩa căn nhà đang dần thành hình hài hoàn chỉnh.
– Sao dì lại tới đây.
– Dì không được tới đây sao.
– Không… không phải. Con chỉ nghĩ dì hôm nay rất bận.
– Đúng vậy, nhưng đôi lúc nghỉ ngơi cũng tốt. Con xây rất nhiều phòng thì phải.
– Vâng, đủ hết phòng cho mọi người.
– Vậy có phòng cho dì không.
Lần thứ hai dì nói vậy. Tâm không rõ lần này là nói đùa hay không. Dì chợt vào xe. Nó chả nghĩ gì cũng mở cửa xe ngồi vào. Dì không nói gì mà khởi động xe, xe lao vút đi. Tâm thấy là lạ, nó chưa thấy dì như vậy. Bàn tay nó mò qua, sờ vào đùi non của dì. Dì quay lại lừ mắt với nó, tay cầm tay nó kéo ra ngoài. Tâm lè lưỡi, dì dường như giận nó, mà nó có làm gì đâu.
Xe dừng lại nơi khách sạn Thảo Nguyên. Dì chợt lại phóng vút đi trong sự ngạc nhiên của anh bell định ra đón. Xe phi vun vút qua cầu Hàn vào giờ tan tầm làm Tâm cũng hơi hoảng. Dì cứ đánh lái liên tục đến khi dừng hẳn trước cửa nhà. Không đợi Tâm hỏi dì đã mở bấm mở cổng rồi phi xe vào. Dì xuống xe đi thẳng vào nhà, Tâm cun cút theo sau chưa hiểu đầu đuôi gì. Dì dừng lại giữa nhà, chỉ vào ghế bảo nó ngồi rồi đi vào phía sau. Tâm vừa ngồi xuống thì thấy dì lấy ra đồ chữa thương.
– Cởi áo ra mau.
– Dì… cháu… không sao.
– Có cởi ra không thì bảo.
Tâm chưa thấy dì như vậy. Nó cun cút cởi áo ra. Giờ nó mới để ý sau lưng khá là đau, có lẽ ngấm đau từ mấy viên gạch. Dù sao rơi từ độ cao gần chục tầng xuống cơ mà, không bầm dập sao được.
Dì lấy cồn ra sơ cứu vết thương cho nó. Dì như có thù hận mà làm nó xót và đau ghê. Tâm cố chịu, dù rằng giờ nó mới thật là đau.
– Xong rồi. Hôm nay làm anh hùng cứu mỹ nhân có thích không.
– Cháu… dì… cháu có làm anh hùng gì đâu.
– Còn chả thế. Mới chia tay mấy tiếng đã ra thế này rồi. Cũng không thèm sơ cứu, cả lưng thâm tím dập hết thịt thế này. Định để vết thương mưng lên rồi sốt mới được hả.
– Cháu lúc đó không thấy đau mấy.
– Hừ… làm anh hùng thì sao thấy đau. Lúc đó chỉ có sướng chứ sao mà đau. Máu chảy cũng còn chả biết.
Tâm cầm cái áo sơ mi, giờ nó mới thấy ở lưng loang những vệt máu. Nó quay lại, ánh mắt dì nhìn nó vừa bực vừa thương. Tâm chợt cảm động, nó biết dì quan tâm đến nó. Nó nắm lấy tay dì, dì rút tay lại nhưng tay nó nắm thật chặt.
– Bỏ tay ra đi.
– Không, con thích nắm tay dì.
– Không phải thích nắm tay cái Phượng sao. Nó trẻ đẹp thế, đúng gu con đó.
Tâm tròn mắt, nó chợt thấy dì đang… ghen. Tâm cười, nó giờ mới thấy dì ghen lần đầu. Thật thú vị biết mấy khi thấy người đàn bà ghen vì mình. Tâm đứng dậy kéo dì hẳn vào lòng. Người phụ nữ sau vài lần vùng vẫy thì nằm im trong lòng nó. Tâm hôn hít trên trán dì, tay nó vuốt ve cơ thể dì. Con chim trong quần chợt cứng lên, chọc vào bụng dì. Dì như cảm nhận được, ngước lên nhìn nó lừ mắt:
– Bị vậy rồi còn nghĩ bậy. Đúng là cái đồ lăng nhăng thành tính. Bảo sao cái Thảo Nguyên nó bỏ con.
– Nếu không phải dì thì sao con phải cứng. Con yêu dì lắm, dì Sương. Tâm yêu Sương.
– Ai thèm yêu.
– Tâm yêu là đủ rồi.
Tâm cúi xuống hôn dì. Dì quay mặt đi né nó. Tâm dùng tay giữ chặt lấy cằm dì, nó áp đặt nụ hôn thật sâu lên môi dì, mặc môi dì mím lại. Tâm cắn nhẹ đôi môi làm bao gã đàn ông thèm thuồng ấy. Giờ đó chỉ là đôi môi của riêng Tâm mà thôi.
– Anh yêu em, anh yêu Sương. Em sẽ chỉ là của một mình anh thôi. Anh lăng nhăng, anh tham lam, ích kỷ, nhưng anh sẽ không nhả em ra đâu. Mặc em thế nào, mặc cái tính thích đùa cợt đàn ông của em. Em sẽ là chỉ của một mình anh thôi, là người đàn bà của anh.
Dì nhìn nó, mắt long lanh đầy nước. Rồi dì chợt òa khóc. Đôi môi nó chỉ đợi thời cơ đó mà thô bỉ chiếm lấy môi dì. Cái lưỡi đi vào sục sạo tìm lưỡi dì, chợt bị ngậm chặt bởi đôi môi dì. Dì không cho nó hôn nữa, mà điên cuồng hôn lại nó. Tâm mặc dì, nó thoải mái tận hưởng nụ hôn điên rồ của dì, những cái nút lưỡi thật chặt, những nụ hôn liên tiếp như mưa.
Hai tay nó bấu chặt vào cặp mông vẫn còn căng mọng hay cong tớn lên làm bao thằng đàn ông cửng chim, nó bóp thật chặt, nhấc bổng dì lên. Dì quắp vào nó, miệng vẫn hôn hít nó. Tâm bế dì lên gác, vứt dì mạnh mẽ xuống giường. Với dì, nó muốn thô bạo chiếm lấy, khẳng định quyền sở hữu tuyệt đối cái người đàn bà hay ỡm ờ lươn lẹo với bao đàn ông này.
Cái quần nhanh chóng bị Tâm cởi phăng ra, nó nhìn chằm chằm dì như con thú định ăn thịt con mồi. Con mồi của nó cũng đang say, đang say nó. Dì khẻ cởi từng cúc áo, làn da trắng mịn dần lộ ra từng mảng một. Phía trên dì chỉ còn lại cái áo ngực bằng ren. Người đàn bà này sáng nay vẫn mặc áo ngực từ hôm qua, giờ đã thay áo khác, không hiểu định quyến rũ thằng đàn ông nào. Tâm nóng máu, nó không đợi dì cởi hẳn áo ra mà cầm tay tuột phăng cái áo ra. Dì như ưa thích cái trò chơi này với nó, chân chống xuống giường ưỡn mông lên. Tâm nhanh chóng tuột phăng cái quần bò của dì dù nó khá chật chội. Cặp mông, cặp đùi dường như to hơn trước tết, nhưng mà càng ngày càng đẹp. Tâm tay cầm con chim khủng bố của nó ve vẩy trước mắt dì. Nó thấy dì thở hổn hển, mắt nhìn chằm chằm vào chim nó. Tâm nằm xuống đè lên dì, nó muốn tư thế đầu tiên sẽ là sự chiếm hữu truyền thống và mạnh mẽ nhất. Con chim dần tách đôi cửa lồn, làm cái lồn bé nhỏ căng ra rồi đi vào.
Tâm để con chim đi thật sâu, nhấn hông thật mạnh để đầu khấc chọc vào đáy lồn của dì. Nó để yên con chim đó, mắt nhìn thẳng vào dì. Dì cũng đang nhìn nó, đôi mắt hừng hực muốn ăn tươi nuốt sống nó.
– Làm vợ con nhé. Làm vợ anh nhé Sương.
– Đừng có mơ nữa… địt thì địt đi.
– Thế thì anh sẽ địt đến khi nào em van xin muốn làm vợ anh.
– Thử đi… dì sẽ cho con phọt ra ngay lập tức.
Cơ lồn chợt co bóp mạnh và liên hồi vào thân cặc. Cổ tử cung như phụ họa mút mát đầu khấc nó làm Tâm run người vì sướng. Tâm gườm gườm nhìn Sương, người đàn bà này cố ý trêu tức nó. Tâm chống cùi tay xuống giường, nó bắt đầu nhấp. Những cú nhấp thật mạnh mẽ, chọc thật mạnh vào cái đích là cổ tử cung. Hai người như hai con thú đang tìm cách chiến thắng con còn lại. Chim chọc thật mạnh, ép thật chặt lồn theo nhịp nhấp của nó. Lồn thì co bóp liên tục, như muốn làm chim phọt ra thật nhanh. Chưa biết kết quả ra sao nhưng cả hai run rẩy vì cơn sướng thật dữ dội. Tâm cứ gầm gừ, cố chịu đựng cơn sướng ghê gớm để dập liên tục. Bên kia Sương cũng che miệng khóc nấc lên, nhưng cơ lồn vẫn co bóp liên hồi bóp chặt con chim lại.
Tâm chịu thua, nhưng nó không hẳn là thua mà chỉ rút lui chiến lược. Tâm rút chim ra trong ánh mắt đắc thắng của Sương. Nó lật Sương lại, tay vỗ mạnh lên cái mông hư hỏng của nàng. Sương rên lên không hiểu vì đau hay sướng, nhưng cặp mông lại vểnh lên chờ đợi con cặc nó tiến vào. Con chim không vội vàng tiến vào mà cứ đập đập lên cái mông cong tròn lẳn. Dì cứ ngúng nguẩy cái mông để tìm con chim nhét vào. Nhưng con chim không hiểu sợ hãi con bướm hay cố tình chơi trốn tìm, nó không đập lên bờ mông thì lại làm 1 đường dọc khe đít, trượt qua khe lồn làm Sương thót người vì sướng và mừng hụt. Sương điên tiết, tay mò ra sau tìm con chim nhét vào. Tâm nắm lấy tay Sương không nhả, nó vỗ mạnh vào cái bờ mông Sương làm nàng thực sự đau. Sau cơn rát một cảm giác kỳ lạ ập đến khi đồng thời lồn nàng đã tìm được con chim nó. Hay nói chính xác hơn là chim nó tự chui đầu vào lồn Sương.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro