Phần 205
2021-06-05 01:39:00
Mẹ cứ nằm trên người nó không biết bao lâu. Nó còn tưởng mẹ ngủ luôn rồi. Tay nó khẽ vuốt tóc mẹ, chỉnh lại những sợi lòa xòa trên má mẹ. Mẹ ngẩng đầu qua nhìn nó, bờ môi ngậm nhẹ môi nó. Mẹ nằm ôm chặt nó, như không muốn rời xa, không muốn tách khỏi nó.
– Hôm nay sao mẹ khác thế.
– Khác ở chỗ nào.
– Mẹ… bú liếm ti và chim con. Mẹ chủ động hoàn toàn, con chưa thấy thế bao giờ.
– Sau này mẹ như thế con có thích không.
– Mẹ như thế nào con cũng thích cả.
– Hii… mẹ xem phim sex nên bắt chước đấy. Nhưng quan trọng là mẹ chợt hiểu ra điều quan trọng… mẹ sắp già rồi.
– Con thấy mẹ vẫn trẻ mà.
– Chắc con yêu mẹ nên mới nói vậy. Chứ dấu hiệu già đi của phụ nữ qua 40 dần rõ rồi. Thẩn nào thím con hay mua kem dưỡng và dạy mẹ tập yoga. Những ngày qua con ở bên Cẩm, mẹ mới chợt nhận ra con của mẹ sẽ một ngày có vợ. Có thể giờ chưa, nhưng sau này con sẽ lấy một người thực sự là vợ, theo con đến khi đầu bạc. Đó không phải mẹ và Cẩm. Lúc ý mẹ chỉ có thể là mẹ con, ở bên cạnh chăm sóc con như một người mẹ. Tuổi xuân của phụ nữ qua đi nhanh lắm, giờ có lẽ là khoảnh khắc hồi xuân của mẹ. Mẹ muốn sống hết mình, yêu con và được con yêu.
– Mẹ!!!
– Từ giờ, mẹ sẽ không cho con ở lì bên nhà Cẩm nữa. Con ở bên đó 2 hôm thì cũng phải về đây 2 hôm. Mấy hôm nữa em nó lên Hà Nội, mẹ muốn cả ngày được bên con, được thật sự là vợ chồng cùng con.
Tâm và mẹ nhìn nhau. Cả hai không nói nhưng đều hiểu ánh mắt nhau nói gì. Nó nhanh chóng lại cuốn lấy lưỡi mẹ, cả hai lại lao vào đợt hôn hít điên cuồng. Con chim trong lồn nhanh chóng cương lên. Nó chỉnh tư thế rồi hẩy liên tục ngược lên vào lồn mẹ. Mẹ không hôn nó được nữa, mẹ nhả lưỡi nó ra rồi rên ư ử. Nó vừa thúc cặc, vừa thì thào những lời dâm dật vào tai mẹ. Mẹ ư ử lúc gật lúc lắc. Nó thì càng điên cuồng, vì nó vừa nói được những lời dâm đãng chỉ vợ chồng mới nói với nhau cho mẹ nghe. Chỉ những lúc này đây, nó mới là chồng, mẹ mới là vợ. Còn đâu, nó vẫn là thằng Tâm con trai ngoan của mẹ.
Chiều hôm trước ngày giỗ, thím và thằng Mạnh về. Liên không về, vì nàng còn bận công việc. Cô gái mới hôm nào còn nhắn tin ghen tuông với nó, mới năm nào còn bị nó sàm sỡ trong bụi cây, giờ đã đi làm có người yêu. Nó hơi, chỉ hơi buồn chút. Nhưng nó cũng vui vì thật sự không có gì với Liên.
Chú nó không về vì vẫn ở trong Đà Nẵng. Nó không quan tâm lắm nhưng vẫn nghe thợ nói qua về chú. Sau đợt lao đao ấy chú cũng trụ được nhưng khá vất vả. Giờ chú nó tiếp tục bám trụ trong đó, nhận cả những côn trình dân sinh. Dù sao thành phố đang phát triển mạnh, người mua đất xây nhà nhiều. Nó còn chưa ăn giỗ bố mà dì Sương đã giục nó vào. Khu đất công ty đầu tư giờ đã có kết quả. Người ta đã mua hơn một nửa số lô đất, công ty đã có lãi. Số người muốn làm nhà cũng nhiều, dì hối nó về còn thương thảo xây cho họ.
Anh Công và chị Thanh cũng về lúc tối trên chuyến cuối. Anh nó trông béo hơn, ôm nó thật chặt. Nó cũng chả gặp anh từ khi anh cưới vợ. Chị Thanh đã bớt vẻ tiểu thư. Chị nền nã và đẹp hơn, sự cuốn hút của người đàn bà đã có chồng, đã thành thục. Nó nhìn chị mà chợt nhớ tới những tai nạn với chị. Nó không được sắp đặt trước, nhưng những đụng chạm với chị vẫn khắc ghi trong nó như ngày nào. Chị nhìn nó khẽ cười bẽn lẽn, không hiểu chị còn nhớ những tai nạn đó không.
Buổi tối mẹ con Cẩm cũng qua. Cả nhà đoàn viên ăn một bữa thật vui vẻ và náo nhiệt. Mọi người nói cười, hỉ hả, làm thằng Thuận đần mặt ra. Có những lúc nó hơi mếu, có lẽ vì mọi người nói to quá. Có nhiều người lạ với nó quá, lại còn tranh nhau ôm với thơm má nó.
Hiền đèo Cẩm và thằng Thuận về. Nó ở lại qua đêm để mai còn dậy sớm làm cỗ. Thằng Tính làu bàu dọn dẹp phòng để nhường cho anh chị. Nó lại về cái giường cũ của nó.
Mọi việc diễn ra y như hồi nó chưa vào Đà Nẵng. Tâm nhìn mọi người mà bồi hồi, kẻ đi xa mới thấy gia đình thật quan trọng biết mấy. Nó lặng lẽ nhìn, sợ như sau này điều đó sẽ không còn nữa.
Trời đã về khuya, mọi thứ cũng dần an tĩnh. Thằng Tính vẫn ngồi bật đèn học bài. Anh chị đóng cửa có lẽ đi ngủ sớm. Mẹ đang ngồi nghịch cái máy tính bảng nó mua cho. Mẹ kêu không cần, nhưng nó cứ mua. Nó bảo khi nó vào Đà Nẵng, mẹ và nó có thể gọi video cho nhau. Đó ban đầu là ý của Cẩm, nàng đã mua 2 cái, 1 điện thoại 1 máy tính bảng. Cẩm đưa nó điện thoại, bắt nó vứt cái điện thoại cùi bắp từ thời napoleon của nó. Nàng bảo có gì còn gọi video với nó, để nhìn thấy nó, để đỡ nhớ nhung.
Nó đang chỉ mẹ cách dùng mà bàn tay không ngơi nghỉ. Cái tay cứ mò vào áo sờ ngực mẹ. Mẹ lườm nhưng cười, rõ ràng mẹ thích. Nhưng khi nó định cởi áo mẹ ra thì mẹ chặn lại.
– Con không ra ngủ, mọi người để ý đấy.
– Trước con chả nằm với mẹ mãi à. Lần nào anh Công về con chả nằm.
– Trước khác. Anh Công lấy vợ rồi. Lần trước con với thím… con Thanh có lẽ nó cũng biết. Mẹ thấy cách nó nói chuyện với thím khang khác. Giờ con cứ nằm với mẹ không hay. Còn thằng Tính nữa.
– Thế là đêm nay con phải nằm không à.
– Anh thì có bao giờ nằm không. Có con mèo hoang đang đợi anh kia kìa.
– Mẹ bảo mèo gì.
– Con mèo Lan đấy. Lúc nãy trước khi về mẹ thấy thím cười với con, cái mắt như ra hiệu. Chắc nó định bảo con ra sau vườn chứ gì.
– Mẹ… mắt mẹ tinh thật.
– Chả tinh. Mẹ chả đi guốc trong bụng con. Con làm gì làm đi, cẩn thận chứ có ai biết không hay. Mẹ cũng chả cấm cản con, thím con bấy lâu nay chắc cũng cô đơn. Mẹ có bảo… ăn giỗ xong thím ở đây chơi 1 – 2 hôm. Để 2 thằng kia lên Hà Nội trước.
– Mẹ… mẹ bảo thế thật à. Thế thím bảo sao.
– Con nhìn cái mặt con kìa. Hớn hở thấy ghét. Bảo sao con đi mà hỏi. Nhanh lên không người ta đợi.
– Mẹ không ghen à.
– Sao không ghen. Mẹ chả muốn nhường con cho ai, Cẩm Lan Huệ Cúc gì cũng thế. Nhưng dù sao thím con cũng cô đơn, mẹ là đàn bà mẹ cũng biết. Hôm nay anh con về mẹ tha bổng con một ngày.
Tâm ì èo muốn đè mẹ ra. Nhưng mẹ làm gì chả biết nó. Mẹ nhanh chóng đẩy nó ra khỏi phòng. Bên ngoài thằng Tính đã tắt đèn. Tâm mở cửa đi ra ngoài. Ánh trăng chênh chếch như soi đường cho nó. Tâm nhẹ nhàng đi một vòng. Nó nhìn đồng hồ, sắp đến giờ hẹn với thím. Tâm tìm tới gốc mít, nơi nó và thím bao lần vẫn yêu nhau ở đấy. Cái khăn nylon nó giắt ở đây hồi tối không hiểu đâu rồi. Rõ ràng để ở đó.
Nó lấy điện thoại ra soi. Chợt tiếng cười khúc khích đằng sau vọng tới. Nó quay lại, Lan đang tựa vào gốc cây cười ngặt nghẽo với nó. Tâm cũng bật cười, hóa ra là Lan trêu nó. Lan thôi không cười nữa, nàng kéo Tâm lại sát gần mình. Hai tay Lan vòng qua ôm chặt bờ lưng nó. Nàng ngả đầu vào vai nó, cảm nhận hơi ấm nơi vầng ngực đàn ông.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro