Phần 200
2021-06-05 01:39:00
Trời chạng vạng tối, Tâm mới lồm cồm bò dậy. Nó bật cái đèn ngủ lên, trời tối mất rồi. Cả sáng vần vò với Thương làm nó cũng thấm mệt. Nó ôm Thương ngủ chả biết trời đất gì. Bàn tay nó xoa nhẹ lên tấm lưng trơn mịn của Thương, nó ngắm nhìn nàng ngủ. Khuôn mặt này, bờ môi này, gần quá. Nó cảm thấy hạnh phúc quá, vì đã chiếm hữu được tâm hồn và thể xác của Thương.
Thương khẽ hé mắt, nàng nhìn thấy nó đang ngắm mình. Thương dụi người vào phía ngực nó, hít thở cái mùi đàn ông, cái mùi hôi nách của nó. Thật dễ chịu, chỉ người đàn bà thiếu hơi đàn ông mới cảm nhận được điều đó.
– Tối rồi Tâm nhỉ.
– Vâng, tối rồi mẹ.
– Vậy là con sắp phải về rồi.
– Hay con ở lại nhé. Con muốn ôm mẹ ngủ như hồi nãy.
– Mẹ cũng muốn. Nhưng thôi, tí thằng Tính nó về rồi. Giờ nó cũng bắt đầu yêu đương, cũng hiểu hết rồi. Mình làm không cẩn thận nó biết thì chết. Nó cũng sắp thi rồi.
– Vâng, con hiểu rồi. Con ăn cơm với mẹ rồi con về.
– Ừ, ôm mẹ đi cái đã. Con làm mẹ mệt chết mất.
– Nhưng mẹ thích mà.
– Ừ thích. Nhưng thích xong chả muốn rời giường nữa.
Mẹ nói xong thì rúc rích cười trong ngực nó. Tâm ôm chặt lấy thân thể mát rượi của mẹ. Nó dịt chặt cả thân trước mẹ vào người nó, cảm giác từng tấc cơ thể mẹ dán vào da nó. Nó biết nếu mẹ nói một câu thôi, nó sẽ không rời đi nữa. Nó thích cái cảm giác lúc này, khi nó và mẹ dính chặt vào nhau như vậy.
Cái bữa tối qua đi lặng lẽ và êm đềm. Thương ở dưới bếp nấu ăn. Thằng Tâm thì hết đứng ngắm nàng, rồi lại ôm chặt Thương từ phía sau. Nó hít ngửi mùi da thịt Thương, sao mà chả cần tắm rửa mà người Thương thơm như thế, cứ như muốn quyến rũ nó hôn hít thân thể nàng. Hai mẹ con lại cuốn lấy nhau 1 chặp, mãi khi bàn tay nó định kéo quần Thương xuống, thì nàng phải đánh một cái thật đau cho nó chừa. Nó chả thương nàng gì cả, lồn nàng giờ ê ẩm thực sự, nó mà đâm vào tiếp thì không biết thế nào.
Tâm về đến nhà Cẩm thì đã hơn 9h tối. Mở cửa cho nó là Hiền. Hiền mặc 1 bộ ở nhà màu xanh, áo không tay hở nách, quần thun bó qua đầu gối. Khuôn mặt Hiền có nét nhang nhác Cẩm, nhưng trẻ trung hơn, và có lẽ ưa nhìn hơn. Tâm bất chợt quét con mắt cú vọ của nó tới ngực Hiền. Nó chợt nhận ra Hiền không mặc áo ngực, 2 bầu vú nhọn hoắt nhô ra qua lớp áo. Nó vội đảo mắt đi hướng khác, không dám nhìn thêm nữa.
Nó để ý Hiền nhìn nó cũng hơi ngượng ngùng, chả nhẽ Hiền biết nó nhìn ngực nàng. Điều khiến Tâm càng chảy mãu mũi hơn khi Hiền cúi gập người lấy đôi dép đi trong nhà cho nó. Cái khoảnh khắc Hiền để đôi dép xuống cạnh chân nó, đôi vú nàng như đập ngay mắt nó. Hai bầu vú thõng xuống, nhưng nó có thể nhìn ra vú Hiền đẹp thế nào, căng tròn ra sao. Hiền giống mẹ mất rồi, ngực nàng to quá. Nó nuốt ực nước bọt trong cổ họng, vội đi dép vào để lên tầng. Nó cũng quên béng cái xe máy vẫn còn đang dựng ngoài sân.
– Anh Tâm.
– Gì vậy Hiền.
– Cái xe, anh dắt vào đi.
– À… à… ừ… anh xin lỗi.
Hiền bắc cầu sắt ra để nó dắt xe vào. Nó nhìn nàng khệ nệ bê cái cầu sắt, cặp mông tròn như dính vào cái quần. Nó vội xua đi ý nghĩ vớ vẩn trong đầu. Nó cú 1 cái thật đau vào đầu, không hiểu sao vừa làm với mẹ cả sáng mà giờ nó lại định ngóc đầu thằng em dậy. Nó vội vã leo lên tầng với Cẩm, với thằng con trai.
Con nó đang ôm bi mẹ ngủ, cái miệng nhỏ bé khẽ mút mút cái đầu núm to đùng của mẹ. Cẩm cười hiền dịu khi thấy nó. Nàng giơ tay ra đón nó. Tâm nhẹ nằm xuống giường, ấp vào sau lưng Cẩm. Cảm giác thật khác khi bên mẹ.
– Anh về muộn thế. Chị Thương định giữ anh cả đêm đấy à.
– Không, tối nay ăn cơm muộn quá.
– Chà… thằng Tính bị em dụ đi rồi, tối nó bảo cũng đâu ăn ở nhà. Anh và chị Thương làm gì mà quần nhau ghê thế. Thế em tối nay chỉ được ôm gối ôm ngủ thôi à.
– Đâu có. Hàng họ anh lúc nào cũng sẵn sàng cho em. Em kiểm tra đi này.
Cẩm đưa tay ra sau sờ mó hàng họ của nó. Con chim nó vẫn cưng cứng, thực ra là do lúc nãy nó nhìn vú Hiền. Cẩm khe khẽ cười, rồi đặt tay nó lên bụng.
– Ngủ đi anh. Ôm em ngủ anh nhé.
– Sao em bảo…
– Em nói vậy thôi. Tối qua anh làm với em, hôm nay lại làm với chị Thương. Anh có phải ngựa giống đâu. Em để dành để mai anh hầu em tiếp. Phải biết dưỡng sức để hầu hạ em 20 năm nữa.
Tâm với tay tắt đèn ngủ. Nó ôm tấm thân mềm mại có chút đẫy đà của Cẩm. Cái mũi hít ngửi mùi thơm da thịt của nàng, một mùi đàn bà khác với mẹ nó. Người nó cũng nhanh chóng chìm dần vào giấc ngủ, sau một ngày vận động vất vả.
Tiếng Tâm ngáy đều đều, nó đã ngủ nhưng Cẩm chưa ngủ. Đứa bé bú no, dứt ti mẹ phựt ra rồi quay sang bên ngủ. Cẩm cầm tay Tâm xoa nhẹ nhẹ lòng bàn tay. Lòng bàn tay nó thô ráp quá, hình như còn thô hơn hồi Cẩm và nó mới bập vào nhau. Cái hôm Tâm về, Cẩm vừa mừng rỡ, lại vừa xót xa. Nhìn Tâm đen nhẻm, dáng vẻ phong trần mà Cẩm thấy thương ghê gớm. Chả biết từ bao giờ, thằng trai trẻ ban đầu Cẩm định làm chỗ giải tỏa nhu cầu cho mình dần len lỏi vào trong trái tim Cẩm. Cái ngày nó đưa nhẫn tặng Cẩm, trái tim Cẩm như chết lặng. Hai người đàn ông trước của nàng, đã có ai tặng được nàng chiếc nhẫn. Nó lại tặng hẳn nàng chiếc nhẫn kim cương cơ chứ. Sau này Cẩm biết, lúc ý nó cũng chỉ có tí tiền, thế mà dám đầu tư 3 cái nhẫn tặng 3 người đàn bà của nó. Tiếp xúc càng lâu Cẩm dường như dựa hẳn vào nó. Đôi khi chỉ cần nhận được tin nhắn của nó, là Cẩm thấy bồi hồi trong lòng, trái tim cứ đập loạn khi biết tin nó sắp về.
Rồi cái ngày Cẩm sinh, Tâm ở bên cạnh nàng. Điều đó còn lớn lao hơn tấm giấy chứng hôn mà Cẩm vẫn cất giữ thật cẩn thận. Cẩm còn định sau này có ly hôn để nó đi lấy vợ, thì nàng cũng phải kêu mất giấy. Cẩm sẽ giữ tấm giấy đó cho riêng mình.
Cái ngày hôm nay, từ lúc Tâm đi mỗi giờ dài như một ngày. Cẩm chợt nhận ra mình đã trao trái tim cho Tâm mất rồi. Cẩm chợt nhỏ nhen, ghen tuông với Thương, dù nàng biết Thương rất đặc biệt với nó, đó là người không ai chen chân vào vị trí của Thương trong trái tim nó. Nhưng Cẩm thì sao, Cẩm tự buồn cho chính mình. Nàng cho con bú, sờ chân ngực mình đã không còn chắc chắn như trước. Bụng thì một rổ, vì vẫn cho con bú nên nàng chưa tập tành giảm cân. Cẩm sợ có tập thì cũng không ngon nghẻ như xưa. Nàng lại hơn nó nhiều tuổi quá. Chả cần 10 năm nữa, chỉ cần 2 – 3 năm nữa chỉ sợ nó chán nàng mất.
Cẩm nhìn sang Hiền, con gái nàng đang ngồi cắn bút viết lách đề tài gì đó. Cẩm như thấy thời xa xưa của nàng tái hiện qua Hiền. Con gái nàng còn đẹp hơn mẹ nó. Nó cũng đã có người yêu rồi. Cẩm không biết nên vui hay buồn. Cẩm có chút nuối tiếc vì Tâm không thích Hiền. Có chút nuối tiếc vì Hiền có người yêu. Cẩm vẫn cực đoan muốn dấm Hiền cho Tâm. Nàng sợ nếu Tâm có ai khác trẻ trung, thật sự lấy làm vợ. Có lẽ Tâm không bỏ rơi nàng và con, nhưng thế thì có gì khác. Cẩm khao khát được Tâm ấp trong lồng ngực rắn chắc, được cái đó của Tâm xiên thẳng vào cổ tử cung nàng đêm đêm. Chỉ có Hiền mới giúp được nàng. Hai mẹ con cùng thờ một chồng có gì sai. Những đứa trẻ có cùng bố, chúng là anh em với nhau, thế là được. Nàng hạnh phúc, con nàng cũng có chốn nương tựa thực sự.
Hiền đang viết cái đề tài được thầy giao trước khi nghỉ hè. Cô và Trung đã hẹn nhau mỗi người viết một đoạn, nhưng từ khi về quê thì chả tập trung được. Nào thì bạn bè cũ rủ rê, nào thì trông em cho mẹ… Với cả cũng do Hiền, cả năm học hành, về quê nên Hiền cũng muốn xả, chả muốn học. Về nhà lại được mẹ nấu bao món ngon, chứ không phải ăn cơm bình dân với tự nấu, nên Hiền càng ỷ lại. Nhưng còn một lý do nữa Hiền không muốn nghĩ tới, đó là Tâm. Hiền biết đó là người đàn ông của mẹ. Hiền cũng không ghét anh ta, ấn tượng về Tâm trong Hiền cũng không xấu. Chỉ là… trong những giấc ngủ của mình, Hiền thi thoảng lại mơ về cảnh Tâm là tình với mẹ, nhưng mẹ không ở đó, mà đó chính là Hiền. Cái cảm giác con chim của Tâm đâm vào lồn Hiền, làm Hiền sướng kinh khủng. Hiền cảm thấy tức ngực như không thở nổi, cái cảm giác sướng làm cho Hiền bật dậy giữa đêm. Đáy quần lót đã ướt đẫm từ lúc nào.
Hiền lên thành phố mấy năm, không phải cũng không biết chuyện yêu đương. Từ ngày Hiền nhận lời yêu Trung, nàng và Trung cũng đi chơi, nắm tay… và hôn nữa. Trung cũng vài lần tiến xa, cho tay vào ngực Hiền. Cũng thích thích, nhưng chỉ thế thôi. Có lẽ vì Hiền bảo thủ, sợ Trung ăn rồi thì bỏ Hiền. Cũng có thể do Trung đụt quá, nên chả dám phá rào. Chứ như Khải, cậu bạn lêu lổng của Hiền, theo như Hiền biết thì đã có mấy cô chết vào tay Khải rồi.
Hiền vẫn nhớ như in cái hôm điện thoại hết pin, phải mượn điện thoại Khải gọi về cho mẹ. Rồi có ai đó gọi Khải đi, Hiền gọi xong thì vẫn cầm điện thoại. Hiền chưa dùng iphone bao giờ, nên cũng tò mò. Điện thoại Khải cũng không đặt pass, và Hiền đã xem được đoạn clip đó. Người trong clip có lẽ là Khải. Khải và đứa con gái khóa trên thì phải, hai người làm chuyện đó trong nhà nghỉ. Những âm thanh rên rỉ của người con gái làm Hiền ám ảnh mất mấy ngày. Nhưng rồi cũng qua, vì Hiền đã gặp thứ còn đáng sợ hơn. Đó là Tâm và mẹ nàng. Những lần hai người làm chuyện đó, Hiên đứng ngoài xem lén, nên Hiền biết Khải có lẽ chưa là gì so với Tâm. Cái cách Tâm làm tình với mẹ, cái cách nó nhét con chim vào lồn mẹ hùng dũng, in đậm trong tâm trí Hiền.
Mới hôm qua thôi, Hiền lại bắt gặp chuyện đó. Cái cách thằng Tâm làm với mẹ làm Hiền rạo rực suốt cả đêm hôm qua. Háng nàng ngứa ngáy, chỉ muốn kẹp chặt hai chân vào cho đỡ ngứa. Hiền tìm mọi cách để quên, mà không quên được. Như có một con chim vô hình cứ tìm cách cọ xát cửa lồn Hiền. Hiền vô thức đưa tay vuốt ve cửa lồn mình. Bàn tay tự tìm niềm sung sướng cho cái lồn, trong khi Hiền còn mải mê nhớ lại những hình ảnh ban sáng. Nhưng Hiền bỏ mẹ đi, mà tự nàng thay thế vào trong đó, để được hoan lạc, được gào thét, được rên rỉ khi con cặc Tâm liên tục đâm vào lồn nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro